Tay của anh ấy rất mê người

Chương 56 : Tay của anh ấy rất mê người

Edit: Tê Tê Team     Người trước mặt hơi say rượu, híp nửa mắt cười ngây ngô, ngây thơ động lòng người.   Mắt Giang Ký Minh tối sầm lại, duỗi tay cầm lấy chén rượu nhỏ. Mùi rượu hắc xông vào mũi, anh giương mắt nhìn cô: “Em uống từ lúc nào đây?”   “Mới vừa rồi.” Cô thấy sắc mặt anh không tốt, bổ sung: “Em uống có tí tẹo tèo teo à.”   Bầu không khí lâm vào tĩnh lặng.   Mắt Tống Phưởng chớp chớp, mấy giây sau hai tay ôm lấy cánh tay anh, lại cười nhăn nhở không nói lời nào.   Giang Ký Minh rũ mắt nhìn cô, ánh mắt vừa vặn rơi trên mũi cô, vẫn phát sáng giống lần đầu gặp mặt, nhưng mà lúc này anh đã biết đây là tác dụng của đánh highlight.   “Ngày mai em sẽ lại đau đầu cho coi.”   Lần trước ở thành phố L cũng thế này, mặc dù chỉ uống chút xíu nhưng hôm sau cô vẫn choáng đầu buồn nôn, gọi điện thoại nói với anh không thoải mái đến nhường nào.     Cô lơ đễnh phất tay, rất hào phóng, “Quan trọng gì, hôm nay vui mà, em uống một chút.” Cô lại thấp giọng, lặng lẽ ngập ngừng một cái: “Đau đầu để mai tính.”   Bây giờ vui là được, ngày mai đau đầu là chuyện của Tống Phưởng ngày mai.   Giang Ký Minh thật sự phục cô, tức đến không tức nổi.   Người dựa vào cánh tay anh còn đang nói nhỏ gì đó, Giang Ký Minh không tập trung nghe, lặng lẽ dời cốc rượu đến chỗ cô không với tới, chuyển luôn cả đĩa ăn trên bàn quay, chai rượu trắng bị chuyển đến đối diện bọn họ.   Không biết cái tay nhỏ bé kia với lên từ lúc nào, nắm lấy một bên cổ áo anh, bỗng nhiên kéo một cái, “Này, anh nghe em nói đi chứ.”   Giang Ký Minh bất đắc dĩ, “Em nói đi.”   Tống Phưởng: “Trận đấu vừa rồi, lúc mà anh còn vạch máu chạy trốn ý, em ở dưới khán đài siêu căng thẳng luôn, tim vọt lên cổ họng rồi.”   Anh nhướn mày, “Em xem thi đấu cũng hiểu à?”   Tống Phưởng nghẹn họng, nện từng cái lên ngực anh, “Xem không hiểu thì không được phép căng thẳng chắc?”   Anh bật cười, “Được phép chứ.”   Tửu lượng Tống Phưởng không tốt, uống một chút đã lâng lâng, nhưng cũng may tính rượu của cô không tệ, say là mệt rã rời, an tĩnh yên lặng nhắm mắt dựa vào anh nghỉ ngơi.   Anh nghiêng đầu nhìn cô.   Dưới ánh đèn sáng ngời, rặng đỏ hồng trên hai má rất dễ thấy.   Thế mà hôm nay cô không đánh đàn cho anh nghe.   …   Tống Phưởng uống say, Giang Ký Minh không nán lại quán rượu lâu, lên tiếng chào hỏi mọi người rồi đưa cô rời đi.   Quán rượu cách khách sạn không xa, đi bộ vài phút đã đến.   Nhưng anh cõng con ma men trên người, con ma men xoa đôi mắt nhập nhèm tỉnh lại. Cô mở miệng trong lúc nửa tỉnh nửa mê: “Ố? Đây là ai em là đâu?”   Giang Ký Minh trả lời cô: “Về khách sạn.”   Gió nhẹ tháng tư lướt qua mặt không quét đi được men say. Gió lạnh thổi vào, Tống Phưởng co rụt cổ lại, quay mặt sang dán lên xương bả vai anh.   “Khách sạn?” Người trên lưng nghi ngờ hỏi lại, mấy giây sau rầm rì: “Vậy em ngủ tiếp nha.”   … Coi anh là tài xế xe thịt à?   Anh đi về trước mấy bước, “Ngủ đi.”   Tống Phưởng nhẹ nhàng ‘Vâng’ một tiếng, cổ tay vòng qua anh nắm chặt.   Đi mới được vài bước, đột nhiên bên tai anh vang lên giọng nói nhẹ nhàng: “Tiên sinh tầng 16, em muốn Wechat của anh.” Không biết ma men nói mớ hay là nói chuyện cũ lúc trước nữa.   Không ngờ anh nhàm chán đến độ phối hợp với ma men, hỏi: “Em thích tay của anh nên muốn xin Wechat hả?”   “Vâng, đúng thế.” Cô tạm ngừng, lại phủ nhận: “Không phải, không phải.”   “Cuối cùng là phải hay không?”   “Thật ra 50:50.” Cô cọ vai anh, giọng nói dịu dàng: “Nhưng em nghĩ em thích anh nhiều hơn cơ.”   Tay của anh rất mê người.   Nhưng dường như anh còn mê người hơn tay.   Trả lời qua ải trót lọt.   Tâm trạng A thần rất tốt, hai hàng lông mày nhướng lên, khóe môi cong cong, thắng cúp quán quân cũng không thấy anh vui vẻ như thế.   Lại một trận gió đêm thổi tới, con ma men không phân rõ hiện thực và trong mơ, nửa cụp mắt nói: “Lần đầu tiên em xin Wechat người khác đấy, A thần phải cho em chút thể diện nhé.” Cô lại đáng thương nói, “Đợi lát nữa chơi ma sói xong anh phải đi —— haiz…, không biết bao giờ mới có thể gặp lại anh.”   Hóa ra trí nhớ của cô vẫn dừng lại ở lúc bọn họ chơi người sói ở câu lạc bộ LC.   Đèn đường bên đường thắp sáng một góc, chàng trai cõng cô gái chậm rãi đi bộ, thời gian cũng trôi chậm lại.   “Anh sẽ không đi, lát nữa chơi ma sói xong còn đi ăn khuya nữa.”   “…Hả? Ăn khuya? Không đúng, rõ ràng Uyển Uyển nói anh không thích tham gia hoạt động liên hoan kiểu này mà.”   Anh nghiêng đầu, đối mặt với đôi mắt cô mê ly vì men say, “Vì em nên anh mới đi.”   “Vì, vì em á?” Cô hơi ngây ra. Lượng tin tức quá nhiều, cái đầu ngốk nghếk’s hơi không kịp phản ứng.   “Ừ.”   Bom nguyên tử nổ tung trong đầu.   ‘Bùm’ một tiếng, mây hình nấm bay lên trời, nổ toàn bộ thành hư không.   Cô lẩm bẩm: “Hình, hình như mình đang mơ.”   Anh cười khẽ một tiếng, “Coi là vậy đi.”   “Hứ —— biết ngay mà.” Cái đầu nhỏ lập tức tiu nghỉu, lại nói: “Vậy anh nhớ đó, lát nữa cho em Wechat.”   Đôi môi mềm mại nhẹ nhàng cọ qua vành tai anh, hơi thở ấm áp vừa sâu vừa nông phun lên cổ anh. Người anh cứng đờ, cổ họng hơi căng lên.   “Được,” Anh thở hắt một hơi, dẹp loạn ý nghĩ đen tối, thật lâu sau mới khàn giọng nói, “Lát nữa sẽ cho em.”   …   Ánh trăng ngoài cửa sổ không chói mắt nhưng chiếu lên mặt Tống Phưởng lại làm cô tỉnh ngủ. Cô mở mắt ra, phòng tắt đèn chỉ thấy tối om, cửa sổ sát đất có ánh sáng trắng chiếu vào, rèm cửa sổ khẽ đung đưa theo gió đêm.   Đầu ẩn ẩn đau, cô không nhịn được khẽ “Sssh” một tiếng.   Giang Ký Minh vốn không ngủ, bây giờ nghe thấy âm thanh liền đứng lên.   Anh bật đèn đầu giường lên, “Sao vậy?”   Tống Phưởng ôm gáy, mím môi, “Em đau đầu.”   Nghe xong lời này, anh lạnh mặt, “Không phải đau đầu là chuyện ngày mai à, sao hôm nay lại đau?”   Tống Phưởng cũng chầm chậm nhớ lại lý do buồn cười kia của mình.   Rất xấu hổ, cô gục đầu xuống cười khan hai tiếng.   Người bên cạnh đứng dậy, kéo lê dép lê đi đâu đó, chỉ chốc lát sau đã quay lại. Anh đứng bên giường cô, giọng vẫn hơi lạnh lùng: “Uống nước.”   Tống Phưởng cẩn thận giương mắt, nương theo ánh đèn vàng ấm nhìn mặt anh.   Viết đầy không vui.   Tống Phưởng nuốt cổ họng, thu hồi ánh mắt, ngoan ngoãn nhận lấy cốc nước.   Ực ực ực ực.   Cốc nước mau chóng thấy đáy.   Đồng thời một đôi tay ấm áp đặt lên gáy cô, xoa nơi nào đó, “Có phải chỗ này không?”   Tống Phưởng cầm cốc nước, thận trọng đáp: “Qua bên trái thêm tí nữa.”   Dời sang trái một chút.   “Ở đây?”   “Vâng vâng.”   Xoa vài phút.   “Sau này em đừng uống rượu.”   “Emmmmmm.”   “Chần chừ gì đấy?!”   “Sssh, không uống không uống nữa, anh nhẹ chút đi.”   Lúc này động tác của anh mới nhẹ xuống.   Tống Phưởng thoát khỏi kiếp nạn vỗ nhẹ cúp A nhỏ của mình.   Bạn trai tức giận thật là sợ muốn chết mà, sợ muốn chết ý.   …   Tống Phưởng tắm xong, đổi áo ngủ, ngồi trước gương skincare.   Cô ấn điện thoại sáng lên, bây giờ đã là ba rưỡi sáng.   Không nhịn được chậc chậc hai tiếng vì bản thân.   Ban đêm dùng mỹ phẩm dưỡng da thẩm thấu sâu nhất.   Được lắm, Tiểu Nhật Phương!   Túi mỹ phẩm màu đen chứa đầy chai lọ.   Cô bóp một tuýp tinh chất ra tay, xoa đều rồi cho vào lòng bàn tay.   Tống Phưởng ghé sát gương trang điểm nhìn. Làn da người bên trong trắng nõn mềm mại, ngay cả quầng thâm mắt —— Ê khoan! Quầng thâm mắt?!   Cô bỗng khẽ giật mình.   Tống Phưởng chậm rãi rũ mắt xuống, ánh mắt rơi lên hộp thiếc màu xanh bạc trong túi mỹ phẩm.   Đầu ngón tay gõ tiết tấu lên mặt bàn cẩm thạch.   Cô nhớ rồi.   Kem mắt.   Giang Ký Minh nằm trên giường nhìn Tống Phưởng hùng hổ… nheo mắt lại. Ánh mắt anh chuyển từ mặt cô đến tay phải của cô. Lọ nhỏ màu trắng bạc vỏ cao cấp, cao cấp đến độ lưng A thần của chúng ta cứng đờ.   Anh kéo chăn lên, che mặt lại.   Ngủ rồi, đừng ai đến đây.   Tống Phưởng rất không nể mặt, kéo chăn xuống một cái, cả khuôn mặt anh đều lộ ra.   “Ngồi dậy.”   “Anh muốn ngủ.”   “Hai phút trước anh vẫn mở mắt nhìn điện thoại.”   “…”   “Nhanh lên chút.”   Giang Ký Minh không cam lòng ngổi thẳng dậy.   Anh dựa lưng đầu giường, nhìn cô mở lọ kem mắt nhỏ, biểu cảm dần rạn nứt. Anh phản kháng lần cuối, “Quầng thâm mắt anh đâu nặng lắm.”   Tống Phưởng nhướng mi, liếc anh: “Đen một vòng to đùng kia còn không nặng à.”   Dứt lời, cô không nghe anh thanh minh thanh nga nữa, ngón áp út đã xoa đều kem dưỡng bôi lên mí mắt dưới của anh, chấm nhẹ rồi  di chuyển từ từ về phía khóe mắt.   Hơi lạnh nhưng có chút… Dễ chịu ngoài ý muốn.   Thao tác dưỡng mắt cũng phức tạp hơn trong tưởng tượng.   Ngón áp út chấm xong là một loạt thao tác phức tạp nữa. Xoa bóp chỗ này, nhấn nhấn chỗ kia, nói là để kem mắt thấm vào da, còn phải bấm huyện gì đó ở khóe mắt để ngăn nếp nhăn.   Hơn nửa ngày mới xong.   Tống Phưởng nâng mặt anh lên, xem xét kỹ lưỡng thật lâu, cười: “Anh nhìn xem, mới đi theo em vài ngày mà da đã tốt lên rồi đây này.”   Sáng tối ngày nào cũng bôi tinh chất gì đó lên da anh, da có thể không tốt hay sao? Một quá trình dưỡng da đầy đủ, thiếu mỗi nước đắp mặt nạ ——   “Này, ngày mai em cho anh vài cái mặt nạ để đắp nhé! Dưỡng ẩm và làm trắng da, rất thích hợp ——”   “Buồn ngủ quá đi.” Anh không đợi beauty blogger nói xong, đã che kín nằm xuống.   Anh nhắm chặt mắt, hơi thở đều đều.   Ngủ nhanh thật đấy.   Tống Phưởng nhếch môi, nhịn thật lâu mới không cười ra tiếng.   Đáng yêu quá.   *   Sau khi kết thúc giải đấu mùa xuân, RG thả cửa cho các đội viên nghỉ dài hạn. Anh bận rộn vài tháng cuối cùng cũng chẳng nhàn rỗi, còn Tống Phưởng vì lúc trước đi theo đội nên chất chứa rất nhiều công việc.   Quay về thành phố A cô điên cuồng ‘trả nợ’, hơn nữa việc hợp tác với hãng V đã đến hồi kết thúc, mỹ phẩm làm đẹp sắp ra mắt thị trường, cô không ngừng đi sớm về khuya.   Đêm nào cũng lê xác mệt mỏi về nhà, mệt đến mức không muốn cởi giày cao gót, chỉ muốn nằm vật ra giường.   Lúc này, kiểu gì Giang Ký Minh cũng sẽ xuất hiện tức khắc, cởi giày cao gót giúp cô, dìu cô ngồi lên sofa, dùng bông thấm nước tẩy trang để tẩy lớp trang điểm trên mặt cô.   Nói mới nhớ, chuyện tẩy trang này vốn không phải sở trường của thẳng nam nhưng càng làm nhiều càng thành thạo.   Đến ngày thứ năm, thậm chí anh còn biết phân biệt toner và tẩy trang mắt môi.   Lúc anh nói với Tống Phưởng, Tống Phưởng rất cổ vũ vỗ tay cho anh.   Giang Ký Minh khẽ cong môi.   Chút lòng thành.   Ngày hôm đó cũng giống thường ngày.   Tống Phưởng lê thân mỏi mệt về nhà.   Cô nằm lên sofa, Giang Ký Minh lập tức cầm bông tẩy trang đến lau mặt cho cô.   Tống Phưởng chậm rãi mở mắt ra nhìn anh.   Giang Ký Minh ném bông tẩy trang đã dùng vào thùng rác, đón nhận ánh mặt cô, “Làm sao thế?”   Cô duỗi tay ra, “Nước.”   Một chữ rơi xuống, Giang Ký Minh xoay người đến bàn ăn rót cốc nước mang cho Tống Phưởng.   Tống Phưởng nhận lấy, uống một hơi cạn sạch.   Cô nghỉ ngơi một lúc không quá mệt nữa mới chống đôi mắt mơ màng đi vào nhà vệ sinh.   Khi cô nhìn thấy dao cạo của nam giới trên bàn đá cẩm thạch, cũng như bàn chải đánh răng màu xanh và cốc nước súc miệng, Tống Phưởng ngu người. Con sâu ngủ lui hẳn tám vạn dặm, đầu óc mệt rã rời lập tức tỉnh táo lại.   Cô nâng mắt lên, ố mài gót, sao mà, sao mà, mang cả khăn mặt đến luôn rồi?! Điện nước đầy đủ quá đấy nhé!   “Giang Ký Minh!”   Cô gọi to, Giang Ký Minh mau chóng đi đến.   Anh đứng trước mặt cô, “Gì thế?”   … Tay cô run run, chỉ vào những vật dụng của nam đáng lẽ ra không nên xuất hiện trong nhà vệ sinh của cô, “Những, những cái này là của anh đúng không?”   “Ừm.”   “Tại sao chúng nó lại xuất hiện ở nhà em!”   “Bởi vì,” Anh nghĩ nghĩ, nói: “Hôm nay có sấm sét.”   “Uể????”    Cái đó, hai chuyện này có quan hệ nhân quả à?   Anh nói tiếp: “Sấm sét làm Demacia sợ.”   Tống Phưởng có chút không khống chế nổi biểu cảm, cho là mình nghe nhầm: “Anh, anh nói lại nghe coi?”   Giang Ký Minh biết cô không tin, quay đầu, “Demacia.”   Demacia trong phòng khách nghe thấy sen gọi mình, chân chó nhỏ chậm rãi chạy đến.   Nó ngồi xổm cạnh chân Giang Ký Minh, ngửa đầu nhìn Giang Ký Minh lại nhìn Tống Phưởng.   Giang Ký Minh nhíu mày, cúi đầu nhìn nó: “Hôm nay thành phố A có sấm sét, mày có sợ không?”   "Gâu gâu gâu gâu!" Demacia kêu rất lớn tiếng.   Không cần biết loài sen nghe có hiểu hay không, cứ sủa trước tính sau.   Giang Ký Minh đạt được hiệu quả, ngẩng đầu nhìn cô, nói: “Em xem, nó nói sợ đây này.”   Anh lại cúi đầu, “Có phải ở nhà cô ấy sẽ không sợ nữa không?”   "Gâu gâu gâu!"   Anh ngẩng đầu: “Nó nói phải.”   Kẻ xướng người họa ăn ý.   Bọn họ mà đi tấu hài sẽ bán cháy vé cho coi.   Nhưng mà! Cái quần què gì zị!   Anh biết tiếng chó từ bao giờ đấy!   Lật cmn bàn.   Lúc người trước mặt nói loại lời xàm quần này, anh mặt không đỏ tim không đập càng không xấu hổ, giống như là nói chuyện đương nhiên.   Thế mà lúc trước cô lại thấy anh đáng yêu á?!   Đúng là mắt mờ, nhìn nhầm cmnr.   Cô thở dài thườn thượt.   Cuối cùng vẫn không chịu nổi ánh mắt hy vọng của một sen một boss, cô gật đầu.   Khóe môi Giang Ký Minh cong lên, đưa chân dài đá mông Demacia, “Vui chưa? ‘À hú’ đi.”   Nó ngồi xổm ở cửa hẻo lánh, rướn cổ lên, “À hú ——”   Sau khi Uyển Uyển nghe chuyện này kinh ngạc muốn rớt cằm.   Cô ấy trừng to mắt, thậm chí Tống Phưởng còn thấy được lens áp tròng cô ấy đeo.   “Cậu, cậu chứ thế mà đồng ý?!”   Tống Phưởng gật đầu, ừ một tiếng, “Cậu không nhìn thấy mắt hai bọn họ đấy thôi, nhìn cậu như thế chẳng nói lời nào, ánh mắt đó —— a a a, tớ phải chịu đựng nó, căn bản không chịu được.”   Giang Ký Minh thật sự rất tâm cơ.   Gây khó dễ cho Tống Phưởng rất tốt.   Mỗi lần anh muốn đùa giỡn là Tống Phưởng đều không đỡ được, cuối cùng luôn như ý anh.   Bạn già lâu năm Uyển Uyển xùy một cái, nói: “Lý do lý trấu. Rõ ràng là cậu cũng có ý muốn ở chung với anh ấy cho nên cuối cùng mới có thể đồng ý.” Không đợi Tống Phưởng phản bác, cô ấy lại nói: “Hôm sau ngày đó, thành phố A nắng chang chang mà anh ấy có viện cớ rời đi đâu, sao cậu không để anh ấy về hả? Hả? Còn để anh ấy ở đến tận bây giờ, đến cả ổ chó của Demacia cũng chuyển từ tầng trên xuống nhà cậu luôn rồi.   Suy tính trong lòng bị bạn tốt vạch trần, Tống Phưởng chột dạ rũ mắt, “Tớ, tớ ——”   Uyển Uyển: “Thôi khỏi tớ tớ tớ, cậu nói cho tớ biết xem, những ngày này nằm ngủ trong ngực Akoo có thoải mái không?”   Thật lâu sau, mặt cô đỏ bừng, cất tiếng trầm thấp: “…Thoải mái.”   Đâu chỉ thoải mái, thật sự thoải cmn mái luôn ý.   Ngày hôm sau cô còn chẳng muốn đi làm cơ mà.