Chương 47: Lì xì   Edit: Tê Tê Team       Là nhà PR của hãng V gọi tới bàn bạc chuyện chuyện hợp tác.   Sau khi Đàm Nghê làm trung gian bắc cầu cho hai bên, Tống Phưởng đã trò chuyện với PR nhãn hiệu này qua video vài lần, kết quả bàn luận làm đôi bên đều rất hài lòng.   Hãng V vào thị trường Trung Quốc muộn, những năm gần đây phải nỗ lực rất nhiều để đứng vững được trong khu vực Trung Hoa có tính cạnh tranh cao này.   Bọn họ muốn củng cố địa vị của mình ở thị trường Trung Quốc, cũng muốn mở rộng nhóm người tiêu dùng thương hiệu —— chủ yếu là nhóm người tiêu dùng trẻ —— cho nên mới có ý định hợp tác với beauty blogger.   Họ cần beauty blogger có danh tiếng cao trong giới làm đẹp Trung Quốc và còn phải được giới trẻ hoan nghênh. Trong hai năm gần đây, không thể nghi ngờ Tống Phưởng chính là người có danh tiếng tốt nhất trong giới làm đẹp.   Mà Tống Phưởng cũng cần nâng cao danh tiếng và tầm ảnh hưởng của mình.   Hợp tác với hãng V, danh tiếng cùng tầm ảnh hưởng trong và ngoài nước đều được nâng cao hơn rất nhiều.   Hơn nữa chất lượng của các sản phẩm làm đẹp do các thương hiệu lớn sản xuất đều rất đảm bảo, căn bản không cần phải lo. Nếu sản phẩm chất lượng tốt sẽ nhận lại được rất nhiều fan và kiếm được kha khá.     Chuyện quá tuyệt vời, không có lý do gì mà không đồng ý cả.   Lần hợp tác này, đối với cả hai bên mà nói đều là trạng thái win win.   Cuộc trò chuyện diễn ra vui vẻ cho đến khi —— PR hãng V bảo ngày kia cô đến trụ sở chính của hãng V ở Trung Quốc tại thành phố B, nụ cười của Tống Phưởng lập tức cứng đờ.   Ngày kia là 12 tháng 2...   Ngày 11 tháng 2 là Tết nguyên tiêu, cô đã đồng ý với Giang Ký Minh qua Tết nguyên tiêu sẽ về thành phố A...   Tống Phưởng: “Có thể lùi lại vài hôm được không?”   PR: “Tốt nhất là không nên, vì bên chúng tôi mong muốn có thể nhanh chóng ra mắt sản phẩm, hơn nữa còn rất nhiều dự án công việc liên quan tới sản phẩm đang đợi thảo luận.” Lại hỏi: “Bạn có chuyện gì rất quan trọng hả?”   Về thành phố A gặp bạn trai cũng coi như rất quan trọng nhỉ... Nói lý do này ra có bị đánh không...   Tống Phưởng suy nghĩ mãi, cuối cùng vẫn đồng ý gặp PR vào ngày 12.   Cô cúp máy xong, cầm điện thoại không khóc ra nước mắt.   Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ đây, cô đã chốt với Giang Ký Minh qua mười lăm sẽ về, lần này tiêu đời rồi, với tính Giang Ký Minh chắc chắn sẽ dỗi cô rất lâu, dỗ hơn một tuần không xong mất.   Thật bất hạnh, đúng là định luật của Murphy* mà.   (*) Định luật Murphy hay còn gọi là định luật bánh bơ là một cách ngôn hoặc trào phúng được phát biểu: "Việc gì có thể sai thì sẽ sai" (Wiki)   Cuộc gọi của PR hãng V vừa cúp không lâu, điện thoại của Giang Ký Minh lại gọi đến. Ba chữ sáng lên trên màn hình điện thoại khiến Tống Phưởng bắt đầu phiền não.   Cô thở ra một hơi rồi mới nhận máy.   Tiếng trong điện thoại hơi ầm ĩ, bọn họ vừa đấu luyện xong, bây giờ đang nghỉ ngơi.   Hiện giờ lòng cô cực kỳ áy náy, giọng nói vô thức nhẹ nhàng hơn ngày thường: “Alo.”   Chỉ một chữ đã làm âm thanh đầu kia ầm ĩ gấp bội ——   “Nghe thấy rồi nghe thấy rồi nhá! Giọng chị dâu êm tai cực kỳ luôn!”   “Đậu má, Giang Ký Minh có bạn gái thật á, cậu không chém gió đấy chứ Lý Triêu?”   Mấy em trai JKO rất ngạc nhiên.   “Má nó, nhỏ âm lượng dùm! Lúc cậu ta đang yêu thì đừng quấy rầy, cái tên B này khủng bố lắm, coi chừng bị đánh chết đấy.” 11 nói.   Tiếng la hét ầm ĩ lập tức im bặt,   Trùm đội đứng đầu chính là trùm đội đứng đầu, khủng bố đến mức làm đội khác cũng phải sợ.   ...   Dù tất cả mọi người đã giảm thấp âm lượng tiếng nói, động tác khẽ khàng nhưng Giang Ký Minh vẫn chê bọn họ ồn, anh ra khỏi phòng phòng huấn luyện xuống phòng khách tầng một ngồi.   Tầng một không có người, rất yên tĩnh.   Tống Phưởng bỗng nhớ đến dự báo thời tiết mình tra trên điện thoại mấy ngày trước, nói: “Em thấy dự báo thời tiết nói ngày mai thành phố A lại hạ nhiệt độ. Anh đi thi đấu phải mặc dày vào đấy.   Giang Ký Minh ừm, hỏi: “Vừa rồi đường dây điện thoại của em bận lâu thật.” Anh gọi mấy cuộc mà vẫn máy bận.   Giọng anh lạnh nhạt nhưng kiểu gì cũng vẫn nghe được vẻ làm nũng trong đó.   Nhắc đến chuyện đó, Tống Phưởng giật mình, “Có công ty mỹ phẩm muốn hợp tác với em nên nói chuyện một lúc.”   Đầu kia im lặng vài giây, không tiếp tục đề tài này nữa mà hỏi cô: “Em mua vé máy bay về chưa?”   Tống Phưởng nuốt nước bọt, đắn đo mãi nên nói thế nào: “Vẫn chưa. Là thế này, có lẽ em ——“   Anh cắt lời cô, giọng nói rất trầm, “Tống Phưởng, chúng ta đã nói rồi, qua mười lăm em sẽ về mà.”   Rõ ràng đã nói là vậy.   Tống Phưởng ôm trán, “Chuyện này, chuyện này cũng vừa mới phát sinh thôi, bọn họ hẹn em ngày 12 đến thành phố B ký hợp đồng. Em không hề muốn bồ câu* anh, em cũng rất nhớ anh, thật sự rất nhớ anh.”   (*) Bồ câu: Thuật ngữ mạng, ý chỉ không tuân thủ lời hứa.   Đầu kia không nói gì, rất yên tĩnh.   Đúng như cô nghĩ, lần này anh tức giận còn khó dỗ hơn xưa nhiều.   Tống Phưởng: “Em giải quyết xong bên kia sẽ bay thẳng về thành phố A đến căn cứ RG anh được không?”   Vẫn không nói gì.   Tống Phưởng: “Em nhất định sẽ nhanh chóng hoàn thành công việc, về thật sớm. Đúng rồi! Em, em còn có thể mua cho anh chocolate anh thích ăn. Chocolate lần trước em mang từ thành phố S về cho anh cũng có chi nhánh ở thành phố B! Em mang về cho anh nhé.”   Không có tác dụng, vẫn không nói gì.   Tống Phưởng vuốt cổ họng làm nũng, “Thật mà, em thật sự siêu nhớ anh luôn, cực kỳ cực kỳ cực kỳ muốn gặp anh. Muốn nói hết với anh những lời buồn nôn em đã dành dụm cả đời này.”   Vẫn không nói chuyện.   Tống Phưởng đau cả đầu nhưng chỉ có thể tiếp tục kiên trì. Cô đang suy nghĩ nên dùng cách gì dỗ dành là tốt nhất thì cuối cùng đầu kia cũng mở miệng: “Chừng nào em về?”   Tống Phưởng liên tục đáp: “Hẳn là ngày 16 em về được.” Lại nói thêm: “Em sẽ tận dụng thời gian làm xong việc, có lẽ còn về sớm hơn.”   Đầu kia lại rơi vào im lìm.   Tống Phưởng thấy rất áy náy, dù sao lúc ấy ở sân bay cô đã thề son sắt, chỉ kém không giơ ba ngón lên thôi. Cô thầm tự trách, thấy đầu kia nửa ngày không lên tiếng, cô khẽ hỏi: “Giang Ký Minh, anh đừng giận được không?”   Một lúc lâu sau anh mới đáp: “Anh không hề tức giận.”   Chỉ hơi mất mát mà thôi.   ...   Sau khi cúp điện thoại, Tống Phưởng khó chịu ôm ngực.   Tiêu rồi, tiêu rồi, yêu nhau lâu như vậy nhưng đây thật sự là lần khó dỗ nhất.   Bên tai cô còn vọng lại câu nói cuối cùng của anh.   —— “Anh không hề tức giận.”   Từng câu từng chữ đều siết chặt tim cô.   Tống Phưởng hết cách, thật sự hết cách. Cô bất đắc dĩ chỉ có thể nhờ cậy lực lượng internet tìm cách dỗ bạn trai.   Trên mạng có rất nhiều đáp án cho vấn đề này, Tống Phưởng ghi chép lại từng cái một, chỉ chốc lát sau đã viết kín một tờ giấy A4.   Cô sắp xếp tập hợp những lời răn tâm huyết của các ‘tiền bối’ lại một lần, mở điện thoại lên ra chiến trường.   Chiến thuật của cô rất đơn giản, phát lì xì.   【  Lì xì: Anh đừng giận nữa 】   【  Lì xì: Em rất nhớ anh 】   【  Lì xì: Em rất thích anh 】   【  Lì xì: Em sẽ về sớm một chút 】   Gửi liên tục mấy cái mà bên kia vẫn không phản hồi lại.   Tống Phưởng cầm điện thoại bằng cả hai tay, mắt nhìn chằm chằm.   Còn chẳng mở lì xì, thật là không nể mặt.   Tại sao lại không giống trên mạng nói nhỉ? Phải là cô phát lì xì, anh nhận, tiếp theo ngạo kiều một lúc, cô lại dỗ dành, sau đó mọi chuyện đều cực kỳ mỹ mãn chứ?   Những cái lì xì kia như đá chìm đáy biển, không có hồi âm.   Haiz, được rồi được rồi, có lẽ anh vẫn chưa kịp nguôi giận.   Tống Phưởng thở dài một tiếng, đi vào phòng vệ sinh rửa mặt nạ đi. Mấy phút sau.   Tống Phưởng skincare xong đi ra ngoài, vừa massage cơ mặt vừa không tự giác lại cầm điện thoại lên.   Màn hình điện thoại sáng lên.   Là tin nhắn anh gửi tới.   Cũng là mấy cái lì xì.   【  Lì xì: Ừ 】   【  Lì xì: Em ngủ sớm chút đi 】   【  Lì xì: Ngủ ngon 】   Lãi rồi.   ...   Giang Ký Minh ra ngoài nói chuyện điện thoại xong quay lại với vẻ mặt âm u, quanh người tỏa ra khí lạnh không ai dám đến gần.   Anh đi đến ngồi xuống ghế dựa trước máy tính.   Hai thành viên đội vốn ngồi cạnh anh vừa thấy anh đến lập tức rời mông khỏi chỗ, chào anh một tiếng rồi vội vã chạy ra xa, sợ lửa bén lên người.   Hầu Tử cách đó không xa cong khuỷu tay khẽ huých 11 bên cạnh: “Không phải anh Giang đi gọi điện thoại cho Soraka à? Sao lại tức giận như thế kia?”   Bàn Tử: “Cãi nhau chứ sao.”   Hầu Tử: “Hai người bọn họ ân ái như thế mà cũng cãi nhau á? Tôi thấy cậu GATO thì có.”   Bàn Tử hừ một tiếng.   11 vuốt cằm, suy nghĩ nói: “Anh đi xem thế nào.”   Hai phía bên cạnh Giang Ký Minh không có một ai.   11 tiện tay kéo một cái ghế dựa máy tính bên cạnh sang, ngồi xuống bắt chéo đôi chân dài, hỏi anh: “Thế này là sao? Cãi nhau với Soraka à?”   Giang Ký Minh: “Không phải.”   Chậc chậc, lời nói lạnh đến thấu tim mà còn bảo không phải? Điêu thật.   11: “Cãi nhau cũng không sao cả, đợi qua vài ngày cậu ——“   Giang Ký Minh: “Cô ấy không đến được.”   11 sửng sốt: “Hả?! Không đến được?! Vì sao vậy?”   Giang Ký Minh: “Bận công việc, phải đến thành phố B ký 4 hợp đồng.”   Hóa ra là thế...   11: “Ôi dào con gái nhà người ta bận làm việc, cậu phải thông cảm thông cảm nha. Cậu nhìn cậu xem, thi đấu miết không thấy bóng mà cũng đâu thấy em ấy giận dỗi với cậu.”   Giang Ký Minh im lặng không nói gì.   Đúng lúc này màn hình điện thoại sáng lên, Tống Phưởng gửi tin WeChat đến.   Mấy cái lì xì, trên đó có lời nhắn thể hiện sự sám hối của cô gái nhỏ.   11 ngó qua: “Sao không nhận đi? Giữ lại chờ đến Tết sang năm mới mở à?”   Hàng mi dài của Giang Ký Minh cụp xuống, anh yên lặng nhìn chằm chằm hàng chữ trên màn hình. Cuối cùng ánh mắt dừng trên dòng chữ “Em thích anh”, bất động hồi lâu.   11: “Tính nết cậu mà còn vậy nữa, sớm muộn gì cũng có ngày Soraka không cần cậu.”   Giang Ký Minh hơi sửng sốt, ngước mắt nhìn anh ta.   Thấy bạn tốt có vẻ thả lỏng hơn, 11 tiếp tục nổ: “Tôi không dọa cậu đâu nhé. Tôi nghe Hoàn Tử nói đầy đàn ông theo đuổi Soraka kia kìa, điều kiện cực kỳ tốt, tính tình cũng vô cùng tốt luôn.” Anh ta vỗ vai Giang Ký Minh, “Người anh em, cậu cần phải ý thức một chút về nguy cơ, đừng để đến lúc bị đá lại tìm tôi khóc lóc đấy.”   Giang Ký Minh nhìn anh ta, ánh mắt bình tĩnh: “Cô ấy sẽ không đá tôi.”   “Hứ ——“ 11 bĩu môi, mắt nhìn giao diện trò chuyện, kích động nói: “Như cậu ý à —— để tôi chống mắt lên xem.”   Anh vừa dứt lời, chỉ thấy người nào đó nhanh chóng nhấn nhấn màn hình.   Anh cũng gửi vài cái lì xì.   Một phút sau.   Hệ thống thông báo Tống Phưởng đã nhận lì xì.   【  Tống Phưởng: Ngủ ngon 】   【  Tống Phưởng: / trái tim 】   Giang Ký Minh chỉ vào trái tim nhỏ đỏ rực trên màn hình, nhìn 11.   Có chút đắc ý.   —— Cô ấy thích tôi như thế, sao lại đá tôi được.   11 đọc được câu nói trên trong mắt anh.   Buồn nôn.