Tay của anh ấy rất mê người

Chương 47 : tiễn lên máy bay

Chương 46: Tiễn lên máy bay   Edit: Tê Tê Team   Trận thi đấu thứ hai của giải mùa xuân sắp bắt đầu.     Lịch thi đấu đầu tiên của RG vào cuối năm là ngày 11 tháng 2.   Giang Ký Minh ở thành phố I đến ngày thứ năm, A Kỳ ở thành phố A call tới liên hoàn như đòi mạng, không ngừng thúc giục Giang Ký Minh sớm trở về tham gia huấn luyện, đừng suốt ngày tập trung tinh thần yêu đương.   A Kỳ độc thân vạn năm từ trong bụng mẹ cực kỳ khó hiểu, tại sao loài người lại thích yêu đương đến thế? Do game không vui hay do anime không hay? Hả?   Trong cuộc điện thoại cuối cùng, A Kỳ và huấn luyện viên Beat bỏ lại một lời nói tàn nhẫn, nếu tám rưỡi tối ngày mai ông đây chưa thấy mặt chó của cậu ở căn cứ RG thì chúng tôi sẽ đến thẳng thành phố I lôi cậu về.   Giọng điệu hung ác muốn giết người, Tống Phưởng ở bên cạnh nghe còn cảm thấy hơi sợ.   Tống Phưởng làm một bạn gái rất hiểu chuyện của tuyển thủ eSport.   Bạn trai sắp thi đấu, đương nhiên phải ủng hộ hết mình.     Thế là, biểu hiện ủng hộ của bạn gái tuyển thủ eSport là —— bạn trai vừa cúp điện thoại của A Kỳ và anh B, cô lập tức xuống giường mở vali Giang Ký Minh ra, mở cửa tủ quần áo, vội vội vàng vàng sắp xếp hành lý cho anh.   Cô bận rộn không ngừng, Giang Ký Minh dựa vào cạnh tủ quần áo nhìn cô, trong giọng nói có sự rét lạnh: “Em mong anh về thế cơ à?”   Từng câu từng chữ đều thể hiện sự không vui của bạn trai.   Tống Phưởng cười toe toét, ngẩng đầu nhìn anh, dịu dàng nói: “Sao có thể? Em đâu muốn rời xa anh chứ.”   Lúc này sắc mặt Giang Ký Minh mới hơi nguôi ngoai.   Khó khăn lắm mới trả lời được 80 điểm, rìa vách núi có thể tiêu tan đi một lửa lửa giận của A thần.   Tống Phưởng vừa gấp quần áo cho anh vừa nói: “Em nghe bọn họ nói lần thi đấu mùa xuân này rất quan trọng với anh. Giành chức vô địch mùa xuân là có thể đi vào giữa mùa giải, giành chức vô địch giữa mùa *, là anh có thể giành được Grand slam**."   (*) Giải đấu Giao hữu Quốc tế Giữa mùa (Mid-Season Invitational) là giải đấu Liên Minh Huyền Thoại lớn thứ hai thế giới trong năm, giải được tổ chức bởi Riot Games, xen giữa 2 mùa giải xuân và hè từ năm 2015. Đây là giải đấu giữa các nhà vô địch của các khu vực trong mùa xuân. Trong truyện mình sẽ để lời thoại nhân vật gọi “Giữa mùa” nhưng dẫn truyện có thể là “Giữa mùa/Mid-season”.   (**) Grand slam: Có nghĩa là toàn thắng, thường xuất hiện trong các giải đấu thể thao.   RG là một đội ngũ kỳ cựu của LPL, có thực lực mạnh mẽ, từng giành được chức vô địch kép s4 và s5, ba lần vào chung kết All-Star và đạt vô số giải thưởng. Họ đã giành được tất cả cúp vô địch của các giải đấu Liên Minh Huyền Thoại, chỉ trừ thi đấu Mid-season.   Giải đấu giữa mùa tổ chức hồi s5, lúc đó là thời hoàng kim của RG, tất cả mọi người đều kết luận RG cầm chắc chiến thắng giữa mùa lần này, đáng tiếc kết quả trận chung kết cuối cùng quá bất ngờ, chức vô địch LPL bị đội JKO cướp mất.   Đến cơn ác mộng s6 của RG. Thế lực RG ban đầu mạnh mẽ, biểu hiện nhất định trở thành quán quân, thật không may trận chung kết cuối cùng bại 2:3 trước đội FD khu vực LCK.    Ở s6, hai lão tướng của RG, Akoo và 11 vẫn không thể giành được cúp vô địch giải Mid-season, một lần nữa đánh mất cơ hội có được thành tích Grand slam.   RG đã vào đến trận chung kết Mid-season tận hai lần và cả hai lần đều bỏ lỡ chiếc cúp vô địch giữa mùa giải.   Người trong giới eSport đều nói e là antifan của RG cược tiền trong thi đấu Mid-season, sống chết không thể RG đạt được quán quân, cũng sống chết không cho Akoo và 11 đạt được Grand slam.   Giang Ký Minh liếc cô một cái: “Em biết cả thi đấu Mid-season cơ à?”   Tống Phưởng cầm quần áo cười với anh: “Đương nhiên rồi, dù sao em cũng là bạn gái A thần mà.”   Băng lạnh trên mặt A thần cuối cùng cũng tan ra, đôi mắt cũng nhiễm ý cười, bàn tay to xoa gò má cô: “Đồ ngốc.”   ...   Ngày tiễn anh lên sân bay, thằng em trai fanboy mê muội cũng khóc nhao nhao đòi theo.   Đôi mắt ấy khi nhìn thấy Giang Ký Minh như nổi lên hai trái tim đỏ chót. Nếu không phải Tống Phưởng liều mạng đè thằng bé, có lẽ fanboy u mê có thể đánh call hát Lalala Demacia* ngay trong sân bay mất.   (*) Lalala Demacia là một bộ phim hoạt hình 3D về Liên Minh Huyền Thoại, link bài hát cuối phim: https://www.youtube.com/watch?v=IjZW0pWmsPg    Fan cuồng luôn khiến người ta sợ hãi.   Sân bay người đến người đi, không ngừng trình diễn màn sum vầy và rời xa.   Tống Phưởng đưa tay chỉnh lại cổ áo sơ mi của anh, nói: “Anh phải tự chăm sóc bản thân cho tốt nhé, ăn cơm đúng bữa, bớt hút thuốc, phải nhớ em.” Những lời này đã thành lời thoại cố định khi chia xa của hai người, lần nào cũng phải nói mà chẳng sợ phiền.   Giang Ký Minh giống như thường, ngoan ngoãn đáp “Được” với mọi yêu cầu của cô.   Nhưng em trai fanboy lại là lần đầu tiên thấy dáng vẻ này của họ, sợ trố cả mắt. Má, hai người kia sến quá đi! Không buồn nôn không lấy tiền à? Một xu bán được 50kg!   Hơn nữa, tại sao chị gái cậu nói chuyện với bạn trai thì dịu dàng nhẹ nhàng, nói với cậu thì gào thét độc địa??? Tại sao chứ??? Em trai không phải là người chắc????   Nhói cả lòng.   Hàng ngũ xếp hàng trước cổng an ninh rất dài.   Cách thời gian check in ngày một gần, Tống Phưởng sợ anh trễ chuyến bay, thúc giục anh đi xếp hàng, đi kiểm tra an ninh.   Cô đẩy khuỷu tay anh, anh vẫn đứng bất động tại chỗ, nắm ngược lại tay cô, hỏi: “Bao giờ em về thành phố A?”   Tống Phưởng: “Chắc là sau mười lăm.”   Qua mười lăm, nghĩa là mười ngày sau cô mới về.   Giang Ký Minh hơi rũ hàng mi dài, im lặng không nói gì.   Tống Phưởng ôm cánh tay anh, nói: “Sau khi trở về em sẽ dành ra thật nhiều thời gian ở bên anh, được không?”   Giang Ký Minh: “Cuối năm em bận rất nhiều hoạt động.” Lại nói, “Còn phải quay bao nhiêu video, viết bài quảng cáo, viết bài trồng cỏ*.” Bận bịu đến thế, làm sao có thời gian ở cùng anh.   (*) Mọi người có nhớ lúc trước có một thuật ngữ về cỏ là cho đồ vào giỏ hàng không ạ, trồng cỏ ở đây tương tự như review theo nghĩa tích cực, giới thiệu thứ gì đó tốt khiến người ta bị cám dỗ. Người càng nổi tiếng thì khả năng trồng cỏ càng mạnh.   ...Ngài hiểu ngành nghề make up này rõ quá rồi đấy ạ, để chuẩn bị sau này nghỉ thi đấu sẽ tiến vào giới làm đẹp à?   Hai người bọn họ ai cũng bận rộn.   Ngay từ đầu thi đấu Giang Ký Minh đã phải chơi mấy tháng, trong lúc đó còn lẫn cả các loại thi đấu lớn nhỏ như Đại chiến khu vực*, Mid-season. Thứ Hai đến thứ Sáu phải huấn luyện, thỉnh thoảng có đội đến đấu tập thì lại càng mất hút.   (*) Khu vực đại chiến là một chuỗi các giải đấu Liên Minh Huyền Thoại xuyên khu vực được tổ chức bởi Riot Games từ năm 2017 – 2019. Khu vực đại chiến gồm 5 giải đấu đồng thời trong đó các khu vực liên quan sẽ đọ sức với nhau.   Tống Phưởng cũng không kém cạnh. Các sự kiện được những doanh nghiệp mời đến khi thì tổ chức ở thành phố A, lúc lại ở thành phố B, thành phố S cũng nên, xách vali chạy show mấy thành phố, sao gặp mặt nổi. Hay là nhãn hiệu muốn ra mắt sản phẩm mới, gửi sản phẩm cho cô để cô kiểm tra và đánh giá, thuận tiện quảng cáo. Một đống lớn sản phẩm, cô lại còn kiểm tra đánh giá kỹ càng, ở lì trong nhà cũng không gặp nhau được.   Đều là người của công việc.   Hai người kia có thể duy trì quan hệ yêu đương đúng là phải cảm tạ sự thông minh của nhân loại, sáng chế ra hai thứ là gọi video và ghi âm thoại.   Tống Phưởng cười ngượng ngùng vài tiếng: “Sau khi em làm xong sẽ có một kỳ nghỉ dài mà, vậy thì trong khoảng thời gian nghỉ ngơi đó em sẽ không làm gì hết, chỉ ở cùng anh thôi được không?”   Giang Ký Minh mở mắt nhìn cô vài giây, hé miệng: “Thật không?”   Tống Phưởng gật đầu rất nhanh: “Thật thật thật!”   Lúc này sắc mặt Giang Ký Minh mới chuyển từ nhiều mây sang quang đãng.   Em trai fanboy u mê ở cạnh thấy mà hoa mắt!   Chuyện gì dợ! Không phải idol của cậu trước giờ đều có dáng vẻ lạnh như băng, bất cần đời, người đàn ông lạnh lùng cách xa phàm trần cách xa mọi vật ở ngàn dặm, đứng trên đỉnh núi cao chắp tay sau lưng quan sát thế giới sao! Người đàn ông giận dỗi trêu đùa bạn gái trước mặt cậu bây giờ là ai thế! Chủ shop ship nhầm hàng à!   Đánh giá tệ! Cho 1 sao! 1 sao!   Có tận mấy cửa kiểm tra an ninh nhưng cửa nào cũng đông, hàng dài biến thành đội dài, ngày càng nhiều người.   Tống Phưởng không check in ở bên cạnh vội vàng giục anh đi qua kiểm tra an ninh, anh cũng rất thong dong, đặt tay trên tay cầm vali, còn rảnh rỗi nói chuyện với em trai fanboy: “Tống Huyên.”   “Dạ, có em!” Tống Huyên đột nhiên bị cue đến cà lăm đáp lại.   “Em nhớ kỹ ——“   “Em biết rồi! Không được trộm Ant Forest của chị em đúng không?” Fanboy đã biết.   “Còn nữa,” Giang Ký Minh nhíu mày, “Cho anh thêm vài đất diễn.”   “...Dạ?!”   “Trong truyện tranh của em ấy.” Anh nói: “Tại sao đất diễn của Demacia lại nhiều hơn của anh?”   Con boss lông vàng ngớ ngẩn vụng về như chó thành tinh, cả ngày chỉ biết ăn ăn và ăn mà lại lên sân nhiều hơn cả anh? Khinh thường nhau đấy à?   Tống Huyên nuốt nước bọt, “Vậy, vậy để em về sửa lại một chút.”   Idol nói gì thì fan hâm mộ làm nấy, đây mới là nguyên tắc cơ bản của một fan cuồng chân chính nha. Đến trao giải thưởng fan cuồng đệ nhất Trung Quốc cho Tống Huyên đi nào.   Lại nói mấy câu nữa rồi Giang Ký Minh mới đi ra xếp hàng trước cửa kiểm tra.   Trước khi đi còn phải ngược cẩu một trận.   Tay anh chụp lấy gáy Tống Phưởng, nghiêng người qua hôn lên trán cô.   Tống Huyên đứng cạnh hai ngón trỏ chọt chọt nhau*, nhìn chằm chằm trần nhà.   (*) Là hành động khi ngượng ngùng đỏ mặt ý ạ :))   Cậu không hề nhìn thấy gì hết nha, tự dưng mù, khâu ngược cẩu không phù hợp trẻ em, thiếu niên mười sáu tuổi không được nhìn.   Cậu nhìn chằm chằm trần sân bay trắng lóa, bên tai là tiếng đôi tình nhân không ngừng rải cẩu lương, giọng người đàn ông trầm thấp êm tai, fanboy nghe mà nghĩ thầm, A thần ở trước mặt chị gái mình đúng là khác xa lúc bình thường.   Thế giới của người lớn, trẻ em thật sự không hiểu.   ...   Tống Phưởng đưa mắt nhìn Giang Ký Minh đi vào cửa kiểm tra an ninh mới dẫn Tiểu Nhật Tuyên rời đi.   Hai chị em sóng vai cùng đi.   Tống Huyên quay đầu nhìn cửa kiểm tra an ninh ngày càng xa, lại quay về trước gọi cô: “Chị ơi.”   “Nói.”   “Chị nói thật cho em đi, hôm nay A thần uống rượu phải không?”   Tống Phưởng liếc cậu một cái: “Làm sao?”   “Em cứ thấy hôm nay anh ấy khác với những gì lúc trước em biết.”   Tống Phưởng nghe xong cười thành tiếng, đưa tay vò loạn tóc mái ngang trán của cậu, “Yêu đi rồi hiểu nhé.”   Nè nè nè nè, nói chuyện cẩn thận được không!   Sao lại còn làm hỏng kiểu tóc của người khác chứ, phiền ghê.   Tống Phưởng đi phía trước cậu.   Tiểu Nhật Tuyên đứng tại chỗ vuốt lại tóc mái cắt ngang trán, vừa nhìn hình bóng nhỏ nhắn cách đó không xa, thầm nghĩ, dù sao này em yêu đương cũng không như hai người đâu nhé! Anh chị yêu đương chỗ nào, có mà uống rượu dọa người ý!   Em trai nhỏ độc thoại nội tâm rất nhiều.   Dù gì cũng không tin sau này mình yêu vào sẽ biến đổi lớn.   Nhưng Tiểu Nhật Tuyên à, đã đến ngày đó đâu, biết sao được? Đừng khẳng định sớm như vậy chứ.   Tống Phưởng thấy em trai chậm chạp chưa đến, dừng bước lại, xoay người nhìn Tống Huyên phía sau, “Tống Huyên, em có thể đi chậm hơn nữa không, cùng loài với ốc sên à.”   Đấy nhìn mà xem, chị gái dịu dàng với bạn trai biết bao, còn với cậu? Đơn giản chính là phiên bản tả thực của mẹ kế ác độc và lọ lem đấy.   Tống Huyên vừa độc thoại trong lòng vừa đuổi theo: “Em đây, em đây.”   *   Mấy ngày sau.   Buổi tối.   Chiếc đèn bàn bật sáng, thiếu niên cúi đầu cầm bút tập trung vẽ trên máy tính bảng.   Gian phòng tĩnh mịch im ắng.   Thời gian chậm chạp trôi đi, hơn mười phút sau, thiếu niên ngả người ra lưng ghế duỗi người một cái.   Công việc lần này không nhiều, bởi vì vài ngày trước cậu đã vẽ bảng phân cảnh sẵn rồi, lần này chỉ cần sắp xếp chút chi tiết, lấp đầy khung lời thoại là được, không quá phiền toái.   Giải quyết xong, kết thúc công việc.   Tống Huyên đăng một chương mới lên app xong lại lên Weibo chia sẻ.   Cậu ngẫm nghĩ, khi chia sẻ Weibo còn viết thêm một đoạn: PS của chương 6 #Vài ba câu chuyện năm đó chủ nhân tôi ngược cẩu#: Nam chính yêu cầu thêm đất diễn cho nên chương này nam chính tha hồ lên sàn /đầu chó.   Dạo này «Vài ba câu chuyện ngược cẩu» rất hot trên mạng.   Đăng song song nhiều kỳ trên Weibo, app truyện tranh, phản ứng hai bên đều rất nồng nhiệt, chưa đến vài phút mà khu bình luận đã được lấp đầy ——   【  A a a a a cuối cùng đã có chương mới! Vui quá đê! 】   【  Chương này ngọt chis, cắn rơi răng mất. 】   【  Ê khoan! Tại sao lại là ‘Nam chính yêu cầu thêm đất diễn’ ? ! Ý chủ thớt là truyện tranh này dựa trên một câu chuyện có thật?!!! 】   【  Boss thật đáng yêu ó, muốn lập nhóm trộm nó về nhà!!!! 】   【  Bình luận của lầu 3... Thật sự có nguyên gốc hả! Thật sự có nguyên gốc hả!!!! Nếu có thật thì chắc chắn còn ngọt hơn cả trong truyện tranh nhờ!!! 】   【  Sau khi đọc truyện này, tôi muốn trải qua cuộc sống nuôi chó. 】   【  Chương này ngọt ghê QwQ xem hết muốn yêu đương 】   【  Lầu ba cứ khéo đùa, xem phim nhiều quá à... 】   【  Lầu trên, đừng có xuyên tạc lời của chủ thớt được không, có thể người ta nói bâng quơ thôi, cũng có phải phân tích Ngữ văn đâu mà... Còn nếu... 】   Một căn phòng khác.   Tống Phưởng rửa mặt xong ra khỏi phòng tắm, đúng lúc điện thoại trên bàn vang lên.   Là điện thoại của PR hãng V.