Tay Cự Phách
Chương 35
Lễ cưới được cử hành hai ngày trước khi có cuộc điều tra án mạng. Eve và Webster cưới nhau trước sự hiện diện của một viên thẩm phán trong phòng làm việc của ông ta. Chỉ riêng ý tưởng làm vợ Keith Webster cũng đủ làm cho Eve nổi da gà, nhưng nàng không có lựa chọn nào khác nữa. Chỉ có kẻ nào điên rồ mới nghĩ rằng mình sẽ lấy anh ta vĩnh viễn, nàng nghĩ thầm. Sau khi cuộc điều tra chấm dứt, nàng sẽ xin vô hiệu hoá cuộc hôn nhân này, thế là xong chuyện.
Thám tử Nick Pappas đang có một vấn đề. Anh tin chắc rằng anh đã biết thủ phạm giết George Mellis là ai rồi, nhưng anh vẫn chưa thể chứng minh được. Anh gặp phải sự im lặng thông đồng xung quanh gia đình Blackwell mà anh không có cách nào phá vỡ được. Anh thảo luận vấn đề này với cấp trên anh, đại uý Harold Cohn, một cảnh sát viên trên đường phố đã do công lao của mình leo dần lên những cấp bậc cao hơn.
Cohn lẳng lặng nghe Pappas trình bày, rồi nói, “Toàn là hoả mù cả, Nick ạ. Anh chẳng có bằng cớ khỉ khô gì cả. Đem chuyện ấy ra toà thì họ cười cho thối mũi.”
“Tôi biết,” Trung uý Pappas nói, “Nhưng tôi đúng.” Anh ngồi yên một lúc suy nghĩ. “Tôi muốn nói chuyện với bà Kate Blackwell, anh có cho phép không?”
“Lạy chúa, để làm gì kia chứ?”
“Thì cũng giống như mình đi câu hú hoạ vậy. Bà ấy làm chủ cái gia đình ấy. Có thể bà ta có một số tin tức mà ngay cả bà ấy cũng không biết là mình có.”
“Anh phải cẩn thận mới được”
“Tôi xin hứa”
“Và phải nhẹ nhàng với bà ta, Nick ạ. Hãy nhớ rằng bà ấy là một bà già!”
“Chính tôi nhờ ở chỗ ấy đấy,” Pappas nói.
Cuộc gặp gỡ diễn ra vào lúc trưa ở văn phòng bà Blackwell. Nick Pappas đoán là bà ta ở vào tuổi tám mươi, nhưng bà trông vẫn còn mạnh khoẻ, sáng suốt. Bà không bộc lộ vẻ căng thẳng như viên thám tử biết là bà chắc chắn phải cảm thấy vào lúc này. Bà là một con người kín đáo, nhưng đã bị bắt buộc phải nhìn thấy tên dòng họ Blackwell trở thành đề tài cho mọi người bàn tán và phỉ báng.
“Viên thư kí của tôi nói rằng ông muốn gặp tôi về một việc khẩn cấp nào đó.”
“Thưa bà, vâng ạ. Ngày mai sẽ có cuộc điều tra về cái chết của George Mellis. Tôi có lí do để tin rằng người cháu gái của bà có liên quan đến vụ án mạng này.”
Bà Kate trở nên tuyệt đối cứng rắn. “Tôi không tin”
“Xin bà nghe tôi nói cho hết, thưa bà Blackwell. Cuộc điều tra nào của cảnh sát cũng bắt bằng một câu hỏi về lí do gây ra án mạng. George Mellis là một tên đào mỏ và là một kẻ bạo dâm đồi bại.” Nick thấy rõ phản ứng hiện trên mặt bà, nhưng anh vẫn tiếp tục nói, “Hắn cưới cháu gái bà, rồi đột nhiên thấy mình nắm trong tay một tài sản lớn. Tôi đoán rằng hắn ta đã đánh đập Alexandra nhiều lần, và khi cô ấy đòi li dị, hắn đã từ chối. Lối thoát duy nhất cô ấy có thể dứt bỏ hắn là trừ khử hắn đi.”
Kate nhìn thẳng vào anh, tái xám mặt mày.
“Tôi đã bắt đầu tìm bằng chứng để hỗ trợ cho thuyết này. Chúng tôi biết George Mellis có mặt ở ngôi nhà Cedar Hill trưóc khi hắn mất tích. Chỉ có hai cách đi đến Dark Harbor từ đất liền, bằng máy bay hay tàu phà. Theo trạm cảnh sát địa phương, George đã không dùng phương tiện nào trong hai phương tiện này. Tôi không tin vào các phép lạ, nên tôi không tin rằng Mellis có thể bước đi trên nước được. Khả năng duy nhất còn lại là hắn đã thuê một chiếc xuồng ở đâu đó dọc bờ biển. Tôi bắt đầu điều tra các nơi cho mướn xuồng thì tìm đúng ngay ra được bến cảng Gilkey Harbor. Lúc bốn giờ chiều, vào ngày George bị giết, một người đàn bà đã thuê một chiếc xuồng máy và nói rằng một người bạn cô ta sẽ đến lấy nó sau đó. Cô ta trả tiền mặt, nhưng cô ta phải kí trên giấy thuê xuồng. Cô ta lấy tên là Solange Dunas. Bà có thấy tên ấy gợi cho bà nhớ lại điều gì không?”
“Có chứ. Cô ấy... cô ấy là cô giáo nuôi trẻ vẫn từng trông nom hai đứa song sinh ấy khi chúng nó còn nhỏ. Cô ấy trở về Pháp lâu rồi.”
Pappas gật đầu, một vẻ thoả mãn thoáng qua trên nét mặt. “Xa hơn một chút nữa, cũng trên bờ bể ấy, cũng người đàn bà ấy đưa thuyền ra khơi rồi trở lại đó ba giờ sau. Tôi đưa cho các nhân viên cho thuê xuồng ở đây xem một bức ảnh của Alexandra. Họ đều tin đó là cô ta, nhưng không chắc chắn lắm, bởi vì người thuê xuồng ấy là một cô gái có tóc nâu”.
“Vậy thì có gì khiến ông nghĩ rằng…”
“Cô ấy đeo tóc giả.”
Kate nói bằng một giọng cứng rắn, “Tôi không tin rằng Alexandra giết chồng nó.”
“ Tôi cũng vậy, thưa bà Blackwell.”, trung uý Pappas nói, “đó là chị cô ấy, tức là Eve.”
Bà Kate Blackwell sững sờ như một tượng đá.
“Alexandra không thể làm chuyện ấy được. Tôi đã điều tra về những sự đi lại của cô ấy vào ngày xảy ra vụ án mạng. Sớm hôm ấy cô ta ở New York với một người bạn, rồi bay thẳng từ New York đến hòn đảo. Không có cách nào cô ta thuê hai chiếc xuồng máy này được.” Anh vươn người về phía trước. “Vậy tôi nghĩ chỉ còn lại một người giống hệt như Alexandra; người ấy đã kí tên Solange Dunas. Đó là Eve. Tôi bắt đầu đi tìm lí do vì sao cô ấy đã làm như vậy. Tôi đưa ảnh George Mellis ra cho những người thuê các căn hộ trong cư của Eve thì mới biết rằng Mellis là người khách thường xuyên lui tới nơi ấy. Viên quản đốc trông coi chung cư ấy cho biết rằng có một đêm nọ, khi Mellis có mặt tại đó, Eve bị đánh đập gần chết. Bà có biết chuyện ấy không?”
“Không,” giọng nói của bà Kate nghe như tiếng thều thào.
“Chính Mellis đã làm chuyện ấy. Nó phù hợp với thói quen của hắn. Còn động cơ của Eve là sự trả thù. Cô ấy dụ hắn đến Dark Harbor rồi giết hắn.” Anh nhìn bà Kate, và cảm thấy hối hận day dứt vì đã lợi dụng bà già này. “Eve lấy cớ là cô ấy ở Washington D.C ngày hôm ấy. Cô ta cho người lái xe taxi tờ bạc một trăm đô la để cho người ấy nhớ đến cô ta, sau đó cô ta làm ầm ĩ lên về chuyện trễ chuyến máy bay đi Washington. Nhưng tôi không nghĩ rằng cô ấy thật sự đi Washington. Tôi tin rằng chính cô ta đã đội tóc giả, đi một chiếc máy bay thương mại đến Maine, ở đó cô ta thuê hai chiếc xuồng ấy. Cô ta giết Mellis, quẳng xác hắn ta xuống bể, sau đó neo thuyền lại trong bến, kéo chiếc xuồng máy dư thừa vào bến tàu cho thuê. Bến tàu này lúc ấy đã đóng cửa.”
Bà Kate nhìn Nick Pappas hồi lâu, rồi chậm rãi nói, “Tất cả bằng chứng ông đưa ra đều là suy diễn cả, phải thế không?”
“Phải.” Anh sẵn sàng xông vào để hạ thủ. “Tôi cần bằng chứng cụ thể cho cuộc điều tra sắp tới. Bà biết về cháu gái của bà hơn ai hết, thưa bà Blackwell, tôi muốn bà nói cho tôi biết bất cứ chi tiết nào có thể ích lợi trong vụ này.”
Bà ngồi yên lặng, suy nghĩ. Cuối cùng, bà nói, “Tôi nghĩ rằng tôi có thể cung cấp một chi tiết ích lợi cho cuộc điều tra này.”
Tim của Pappas bắt đầu đập nhanh hơn. Anh đã thử làm nhưng không chắc thành công, thế mà anh đã đạt được kết quả. Bà già ấy cuối cùng sẽ phải cung cấp điều mà anh đang cần. Anh vô tình vươn người ra phía trước. “Vâng, thưa bà Blackwell.”
Bà Kate nói một cách chậm rãi và rõ ràng. “Ngày mà George Mellis bị giết, ông trung uý ạ, cháu gái tôi, Eve, và tôi đang cùng ở Washington D.C.”
Bà thấy vẻ ngạc nhiên lộ ra rõ rệt trên mặt Pappas. Đồ ngu, bà Kate Blackwell thầm nghĩ, anh tưởng rằng tôi sẵn sàng đưa tên dòng họ Blackwell ra làm vật hi sinh cho anh hay sao? Tôi không bao giờ chịu cho báo chí lợi dụng tên tuổi gia đình Blackwell để mà hội hè tưng bừng với nhau đâu. Không, tôi sẽ trừng trị Eve Blackwell theo lối riêng của tôi.
Theo phán quyết của đoàn điều tra, đây là một cái chết do một hay nhiều tên sát nhân vô danh.
Với sự ngạc nhiên và lòng biết ơn của Alexandra, Peter Templeton có mặt tại buổi thẩm tra tại toà án quận.
Anh nói với nàng, “Tôi đến đó để nâng đỡ tinh thần thôi.” Alexandra đã trả lời rất lưu loát trước toà án, nhưng vẻ lo lắng, căng thẳng hiện rõ trên mặt và trong đôi mắt nàng. Trong giờ nghỉ giải lao, anh đưa nàng đến ăn trưa tại Lobster Pound, một tiệm ăn nhỏ đối diện với vịnh ở Lincolnville.
“Khi nào xong vụ này, tôi nghĩ cô nên đi chơi một chuyến xa khỏi nơi này trong một thời gian,” Peter nói.
“Phải, chị Eve có yêu cầu tôi cùng đi với chị ấy.” Mắt Alexandra tràn ngập đau đớn. “Tôi vẫn chưa tin rằng George đã chết. Tôi biết rằng chuyện ấy đã thật sự xảy ra, nhưng nó… nó vẫn có vẻ như không thực.”
“Thiên nhiên bao giờ cũng có cách làm giảm nhẹ sự va chạm cho đến lúc con người có thể chịu đựng được sự đau đớn.”
“Sự thật vô lí quá. Anh ấy là một người hết sức tốt.” Nàng ngẩng đầu lên nhìn Peter. “Anh đã nói chuyện với anh ấy, anh không thấy anh ấy là một con người tuyệt vời hay sao?”
“Phải,” Peter chậm rãi. “Đúng như vậy.”
Eve nói với Keith Webster, “Tôi muốn xin huỷ bỏ cuộc hôn nhân này, Keith ạ”
Keith Webster chớp mắt nhìn vợ với vẻ ngạc nhiên. “Trời ơi, sao em lại muốn huỷ bỏ cuộc hôn nhân?”
“Thôi đi nào, Keith. Anh nghĩ rằng tôi sẽ sống với anh suốt đời hay sao?”
“Dĩ nhiên rồi. Em là vợ anh mà.”
“Anh đang theo đuổi cái gì? Tiền bạc của gia đình Blackwell hả?”
“Anh không cần tiền, em ạ. Anh làm ra tiền và có cuộc sống đầy đủ. Anh có thể cho em bất cứ thứ gì em muốn.”
“Tôi đã nói với anh tôi muốn gì rồi. Đó là việc huỷ bỏ cuộc hôn nhân này.”
Anh lắc đầu với vẻ ân hận. “Anh e rằng anh không thể cho em cái ấy được.”
“Vậy thì tôi sẽ làm đơn xin li dị”
“Anh nghĩ rằng điều ấy không nên. Em thấy đấy, chẳng có gì thật sự thay đổi cả. Cảnh sát chưa tìm ra kẻ giết em rể em, như vậy vụ án này vẫn còn để ngỏ. Không có đạo luật nào đặt ra các giới hạn về các vụ giết người cả. Nếu em li dị anh, anh bị bó buộc phải …” Anh giơ hai tay lên tỏ vẻ tuyệt vọng.
“Anh nói như là chính tôi giết anh ấy không bằng.”
“Chính em chứ còn ai nữa, Eve”
Giọng nàng có vẻ khinh bỉ. “Trời đất ơi, làm sao mà anh biết?”
“Đó chính là lí do duy nhất em đã chịu lấy anh.”
Nàng nhìn Webster đầy ghê tởm. “Đồ khốn kiếp! Vì sao anh có thể làm như vậy đối với tôi?”
“Rất đơn giản. Chỉ vì anh yêu em.”
“Tôi ghét anh. Anh hiểu chứ? Tôi khinh bỉ anh.”
Anh cười buồn bã. “Anh yêu em nhiều quá.”
Cuộc đi chơi với Alexandra được hoãn lại. “Chị đi chơi tuần trăng mật ở Barbados,” Eve nói với Alexandra.
Barbados là nơi chính Keith đã chọn.
“Tôi sẽ không đi”, Eve nói thẳng thừng với Keith Webster. Ý tưởng về một tuần trăng mật với Webster thật là ghê tởm.
“Nếu mình không đi chơi tuần trăng mật thì điều này có vẻ lạ lùng lắm.” Anh bẽn lẽn nói. “Chúng ta không muốn người ta đưa ra hàng tràng câu hỏi, phải thế không em?”
Alexandra bắt đầu tới thăm Peter Templeton mỗi tuần một lần. Thoạt tiên chỉ vì lí do nàng muốn nói chuyện về George Mellis, vì nàng không có ai để nói chuyện về chàng. Nhưng sau nhiều tuần lễ, Alexandra thú nhận với chính mình rằng, nàng rất thích thú được làm bạn với Peter. Nàng thấy ở anh một con người đáng tin cậy mà nàng rất cần có vào lúc này. Anh tỏ ra nhạy cảm với mọi tâm trạng của nàng, hơn nữa anh lại thông minh và niềm nở.
Anh nói với Alexandra, “Khi anh còn là bác sĩ nội trú, anh rời khỏi nhà vào giữa mùa đông rét buốt để đi thăm bệnh tại nhà lần đầu tiên. Bệnh nhân là một ông già mảnh khảnh nằm trên giường ho sù sụ. Anh sắp sửa muốn khám ngực ông ta bằng ống nghe, nhưng anh không muốn ông ta bị cảm giác lạnh bất ngờ, nên anh quyết định đặt ống nghe lên lò sưởi cho nó ấm trước đã, trong khi anh khám cổ họng và mắt. Khi anh lấy cái ống nghe rồi đặt nó lên ngực ông ta thì ông ta già nhảy chồm ra khỏi giường như một con mèo bị bỏng. Cơn ho của ông ta biến mất, nhưng phải mất hai tuần lễ mới chữa lành được vết bỏng.”
Alexandra phá lên cười. Đó là tiếng cười đầu tiên của nàng sau một thời gian khá lâu.
“Chúng ta có thể gặp lại nhau như thế này vào tuần sau không ?”, Peter hỏi.
“Vâng, nếu anh muốn.”
Tuần trăng mật của Eve hoá ra thú vị hơn Eve đã dự đoán rất nhiều.Vì da của Webster nhợt nhạt và nhạy cảm nên anh sợ đi ra ngoài nắng, cho nên Eve xuống bãi bể một mình hàng ngày. Nhưng nàng không bao giờ phải cô đơn quá lâu. Nàng bị vây quanh bởi những người cứu đắm đa tình trên bãi biển, những bọn vô công rồi nghề, những tên trùm tư bản và cả những kẻ ăn chơi. Thật giống hệt như một bữa tiệc gồm nhiều món khai vị tuyệt vời mà Eve tha hồ lựa chọn và thay đổi mỗi ngày. Nàng lại càng muốn hưởng các cuộc truy hoan phóng túng gấp đôi thế bởi vì nàng biết ông chồng nàng đang chờ đợi nàng trong phòng trên lầu. Chàng hầu hạ nàng như một con chó nhỏ nuôi trong nhà, phục vụ tay chân cho nàng. Nếu Eve bày tỏ ước muốn gì, điều ấy được thoả mãn ngay tức khắc. Nàng làm đủ mọi thứ để chửi rủa anh, chọc giận anh, làm cho anh quay lại chống nàng, để rồi anh sẵn lòng bỏ rơi nàng, nhưng tình yêu của anh vẫn không có gì lay chuyển nổi. Ý tưởng để cho Keith Webster ân ái với nàng khiến cho nàng cảm thấy ghê tởm, thế nhưng nàng cũng mừng là Webster có ham muốn tình dục yếu ớt.
Tuổi tác đã bắt đầu đuổi kịp được mình rồi, bà Kate Blackwell thầm nghĩ. Quá nhiều năm chồng chất trong đời bà, và tất cả đều đầy đủ, phong phú.
Kruger-Brent cần một bàn tay mạnh mẽ lèo lái. Nó cần một người thuộc dòng máu Blackwell. Không có một ai để tiếp tục sau khi mình qua đời, bà Kate thầm nghĩ. Tẩt cả những vận động, thiết lập kế hoạch và phấn đấu của mình cho công ty. Nhưng để cho cái gì? Cho những kẻ lạ mặt chiếm đoạt lấy nó vào một ngày nào đó hay sao ? Mẹ kiếp, mình không thể để cho chuyện ấy xảy ra được.
Một tuần lễ sau tuần đi chơi trăng mật trở về, Keith Webster nói như để xin lỗi, “Anh e rằng anh sắp sửa phải trở lại với công việc, em ạ. Anh có nhiều ca phẫu thuật đã được xếp sẵn trên thời khoá biểu. Không có anh bên cạnh em suốt ngày, em có thấy buồn không?”
Eve cố giữ vẻ mặt bình thản. “Em sẽ cố gắng”.
Mỗi buổi sáng, Webster thức dậy và ra khỏi nhà rất sớm, và khi Eve thức dậy, đi xuống bếp, nàng thấy cà phê và các thức ăn sáng đã được dọn ra sẵn sàng cho nàng. Anh mở một chương mục ngân hàng khá lớn lấy tên Eve, và bỏ tiền thêm vào chương mục ấy đều đều. Eve tiêu xài không cần tính toán. Miễn sao Eve vui thích thế là Keith Webster cảm thấy sung sướng. Eve mua những thứ trang súc đắt tiền cho Rory, và sống với anh chàng này hầu như tất cả mọi buổi trưa. Y ta làm việc rất ít.
“Tôi không thể tham dự vào bất cứ vai trò nào. Nó làm hỏng hình ảnh của tôi đi”. Y phàn nàn với Eve.
“Em hiểu, anh yêu quý ạ”.
“Em hiểu được sao? Em biết gì về nghệ thuật trình diễn trên sân khấu? Em sướng từ trong trứng sướng ra”.
Thế là Eve lại mua một món quà tuyệt đẹp để xoa dịu y. Nàng trả hộ cho Rory tiền thuê nhà, mua cho y những bộ quần áo để xuất hiện trong những cuộc phỏng vấn, trả tiền ăn cho y tại các nhà hàng sang trọng để cho các nhà sản xuất phim ảnh trông thấy. Nàng muốn ở bên cạnh Rory hai mươi bốn giờ trên hai mươi bốn, nhưng phiền một nỗi là có chồng nàng ở đó. Eve thường về đến nhà lúc bảy tám giờ tối, và lúc ấy thì Keith Webster đang mặc áo tạp dề lúi húi làm cơm ở trong bếp. Anh không bao giờ hỏi vợ đi đâu về cả.
Trong năm năm kế tiếp đó, Peter Templeton và Alexandra gặp nhau thường xuyên hơn. Người này trở thành một vai trò quan trọng đối với người kia. Peter thường theo Alexandra mỗi lần nàng đi đến dưỡng trí viện để thăm cha, và lối chia sẻ như vậy giúp cho sự đau khổ dễ dàng chịu đựng được hơn.
Một buổi tối nọ, Peter gặp bà Kate, khi anh đến đó để đón Alexandra.
“Thế ra anh cũng là một bác sĩ hả? Tôi đã đi dự hàng chục đám tang của các bác sĩ, thế mà tôi vẫn cứ sống nhăn răng. Anh có biết chút gì về kinh doanh không?”, Bà Kate hỏi.
“Thưa bà Blackwell, tôi không biết nhiều lắm”
“Các anh có tổ chức thành một nghiệp đoàn chứ?”
“Không ạ”.
Bà khịt mũi một tiếng. “Mẹ kiếp, anh chẳng biết gì cả. Anh cần có một người lo về thuế khoá thật giỏi. Tôi sẽ cho anh gặp một người của tôi rất giỏi về việc này. Việc đầu tiên người ấy làm là đưa anh vào nghiệp đoàn, rồi…”
“Xin cảm ơn bà, thưa bà Blackwell, công việc tôi làm bấy lâu nay cũng đã quen rồi và tiến hành khá tốt”.
“Ông nhà tôi xưa kia cũng bướng bỉnh như vậy”, bà Kate nói. Bà quay về phía Alexandra. “Mời anh ấy đến ăn cơm tối. Có lẻ bà có thể dạy cho anh ta khôn hơn được phần nào”.
Ra khỏi nhà, Peter nói, “Bà nội em có vẻ ghét anh”
Alexandra cười, “Bà thích anh đấy. Anh cần phải nghe người ta nói bà nội em đối xử như thế nào đối với những kẻ bà ấy ghét thì anh mới hiểu được”
“Anh không biết bà nội em sẽ nghĩ như thế nào nếu anh nói với bà rằng anh muốn cưới em làm vợ, Alex….?”
Nàng ngước mắt lên nhìn anh, nét mặt rạng rỡ, “Cả bà nội lẫn em đều sẽ cảm thấy như thế là tuyệt vời, Peter ạ.”
Bà Kate quan sát sự diễn tiến của mối tình thơ mộng giữa Alexandra va Peter với vẻ thích thú. Bà mến ông bác sĩ trẻ, và nghĩ rằng anh ta sẽ là người chồng tốt của Alexandra. Nhưng bản chất bà là một người buôn bán, đổi chác. Lúc này, bà ngồi trước lò sưởi đối diện với hai người.
“Nói thật với anh”, bà nói dối, “rằng điều này quả là bất ngờ đối với tôi. Xưa nay tôi vẫn mong rằng Alexandra lấy một nhà quản trị kinh doanh để sau này có thể nắm lấy việc điều khiển Công ty Kruger-Brent”.
“Thưa bà, đây không phải là một lời đề nghị kinh doanh. Alexandra và tôi muốn thành hôn với nhau”
“Về mặt khác”, Bà Kate tiếp tục nói như không có sự gián đoạn, “anh là một nhà tâm lí trị liệu. Anh hiểu trí tuệ và các xúc con người hoạt động như thế nào. Do đó, có lẻ anh sẽ là người điều đình rất giỏi trong công tác kinh doanh. Tôi muốn anh dính líu với công ty. Anh có thể…”
“Không”, Peter đáp với vẻ cương quyết, “Tôi là một bác sĩ. Tôi không thích đi vào lĩnh vực kinh doanh”.
“Đây không phải là đi vào lĩnh vực kinh doanh”, bà Kate gắt lên, “Chúng tôi không nói đến một cửa hiệu tạp hoá ở một góc phố nào đó. Anh sẽ là một thành phần của gia đình và tôi đang cần một người có thể điều khiển…”
“Tôi xin lỗi”, giọng của Peter có vẻ dứt khoát, “Tôi sẽ không dính líu gì đến công ty Kruger-Brent. Bà sẽ phải tìm ra một người khác để làm công việc ấy…”
Bà Kate đưa mắt về phía Alexandra. “Cháu có ý kiến gì về câu chuyện ấy hay không?”
“Cháu muốn tất cả thứ gì có thể đem lại hạnh phúc cho Peter, bà ạ”
“Thật là đồ vô ân bội nghĩa”, Bà Kate quắt mắt lên, “Cả hai đứa bây đều là ích kỉ”. Bà thở dài. “Thôi được. Biết đâu các người một ngày nào đó sẽ thay đổi ý kiến”. Rồi bà nói thêm, “Các người có định có con cái không nào?”
“Đó là một vấn đề riêng tư. Tôi có cảm tưởng như bà là một người rất giỏi vận động con người, thưa bà Blackwell, nhưng Alex và tôi sẽ sống cuộc sống riêng của chúng tôi, và các con chúng tôi – nếu chúng tôi có con – cũng sẽ sống cuộc sống riêng của chúng nó”
Bà Kate cười dịu dàng. “Anh sẽ không làm thế nào khác thế được, Peter ạ. Tôi đã tự đặt ra cho mình một nguyên tắc là suốt đời không bao giờ can thiệp vào cuộc sống của những người khác”.
Hai tháng sau, Alexandra và Peter trở về nhà sau tuần trăng mật. Alexandra mang bầu. Khi bà Kate nghe được tin này, bà nghĩ thầm, “Tốt lắm, nó sẽ là một đứa con trai”.
Eve nằm trên giường nhìn Rory trần truồng bước ra khỏi phòng tắm. Anh ta có một thân hình đẹp, rắn chắc, gọn gàng. Eve ưa thích lối ân ái của anh, nhưng vẫn chưa thấy được đầy đủ. Nàng ngờ rằng y có thể có nhiều nhân tình khác nữa, nhưng nàng ngại không dám hỏi sợ làm y buồn lòng. Lúc này, y đã đi đến giường nằm, đưa ngón tay vuốt nhẹ trên làn da của nàng ở ngay dưới đôi mắt, và nói, “Này, em bé ạ, em đã có ít nhiều vết nhăn rồi đó. Thế mà có duyên lắm đấy”.
Mỗi lời nói như một nhát dao đâm, một điều nhắc nhở về sự khác biệt tuổi tác giữa họ với nhau, và cho biết rằng nàng nay đã hai mươi lăm tuổi rồi. Họ lại làm tình với nhau lần nữa, nhưng trí óc của nàng thì để ở đâu đâu.
Gần chín giờ, Eve mới về đến nhà. Keith Webster đang phết mỡ lên miếng thịt nướng trên lò.
Anh hôn nàng trên má. “Chào em yêu quý. Anh đã làm xong mấy món ăn em rất thích. Chúng ta sẽ ăn…”
“Keith này, tôi muốn anh làm hết các vết nhăn này cho tôi”
Anh chớp mắt. “Vết nhăn nào?”
Nàng chỉ vùng dưới mắt. “Những vết này”.
“Đó là những vết nhăn hiện lên khi em cười. Anh thích những cái ấy lắm! Em hãy tin ở anh. Đó là…”
“Trời ơi, anh chỉ cần làm hết các vết nhăn ấy cho tôi. Nghề nghiệp sinh sống anh là như thế mà, phải thế không?”
“Phải, nhưng mà … Thôi được”, anh cố gắng xoa dịu, “Nếu điều ấy làm cho em cảm thấy sung sướng thì anh cũng sẽ làm”.
“Khi nào bắt đầu?”
“Chừng sáu tuần lễ nữa. Thời khoá biểu của anh đã sắp đầy ắp cả rồi”
“Tôi không phải là một trong các bệnh nhân chó chết của anh. Tôi là vợ anh”, Eve gắt lên. “Tôi muốn anh làm ngay bây giờ – ngày mai”
“Bệnh viện đóng cửa vào ngày thứ bảy”
“Vậy thì mở nó ra”. Cái anh chàng này thật ngu xuẩn! Trời ơi, làm sao dứt bỏ hắn ngay bây giờ ! Thế nào nàng cũng sẽ dứt bỏ hắn. Bằng cách này hoặc cách khác. Càng sớm càng tốt.
“Em hãy đi vào trong phòng kia một lát”. Anh đưa nàng vào phòng trang điểm.
Nàng ngồi xuống một chiếc ghế dưới ánh sáng chói lọi của một ngọn đèn, trong khi Webster cẩn thận xem xét mặt nàng. Chỉ trong chốc lát anh ta từ một anh chàng lù khù bé nhỏ, tự mãn, biến thành một nhà phẫu thuật xuất sắc. Eve cũng nhận ra được sự biến đổi ấy. Nàng nhớ lại phép lạ anh đã thực hiện trên khuôn mặt nàng trước đây. Lần phẫu thuật này đối với Keith có vẻ nhuu không cần thiết, nhưng anh đã lầm. Nó mang tính chất sống còn. Eve không thể nào chịu đựng được ý nghĩ sẽ phải mất Rory.
Keith Webster tắt ngọn đèn rọi. “Không khó khăn gì!”. Anh trấn an nàng. “Anh sẽ bắt đầu làm vào ngày mai”
Sáng hôm sau, cả hai người cùng đi đến bệnh viện. Webster nói, “Anh thường có một y tá giúp việc cho anh, nhưng với một việc nhỏ nhặt như thế này thì điều đó không cần thiết”
“Anh có thể sửa đổi chút ít ở chỗ này cho tôi trong khi anh làm công việc ấy”. Nàng vừa nói vừa kéo chút ít lớp da ở cổ họng.
“Nếu em muốn thì cũng được, em ạ. Để anh cho em một thứ thuốc, để em ngủ. Như vậy em sẽ chẳng thấy khó chịu gì cả. Anh không muốn em yêu quý của anh cảm thấy đau đớn”.
Eve ngồi nhìn trong khi Webster đổ thuốc vào ống tiêm, rồi tiêm cho nàng một mũi. Dù có đau đớn, nàng cũng có thể chịu đựng được. Tất cả việc làm này là vì Rory, anh Rory yêu quý. Nàng nhớ đến thân hình rắn chắc như đá của Rory và cái nhìn thèm khát của anh ta.
…Nàng dần dần trôi vào giấc ngủ.
Khi tỉnh dậy, nàng thấy mình nằm trên một chiếc giường trong một căn phòng ở phía sau của bệnh viện. Keith Webster đang ngồi trên ghế bên cạnh giường.
“Kết quả thế nào?”. Giọng nàng vẫn còn lè nhè vì ngái ngủ.
“Tốt lắm”, Webster tủm tỉm cười.
Eve gật đầu rồi ngủ lại.
Khi nàng thức dậy sau đó, Keith Webster vẫn còn ngồi tại chỗ. Anh nói, “Chúng ta còn phải để nguyên băng trong ít ngày nữa. Anh cần phải giữ em ở lại đây để tiện săn sóc chu đáo”.
“Được rồi”.
Webster kiểm soát hàng ngày, xem xét mặt nàng, rồi gật đầu nói, “Hoàn hảo”.
“Khi nào thì tôi có thể nhìn thấy mặt tôi được?”
“Vào khoảng thứ sáu này, tất cả sẽ lành hẳn” Anh cam đoan.
Eve ra lệnh cho viên y tá trưởng phải gắn một điện thoại riêng bên cạnh giường nàng. Cú điện thoại đầu tiên nàng gọi là cho Rory.
“Sao, em bé, em đang ở nơi quỷ quái nào đấy?” Rory hỏi, “Anh đang ‘hứng’ lắm đây”.
“Thì em cũng thế, anh yêu quý ạ. Em vẫn còn đang bị bó chân bó cẳng vì cái hội nghị khỉ gió về y khoa của hắn ta ở Florida. Nhưng em sẽ trở về tuần sau”.
“Phải đấy, em nên trở về”
“Anh có nhớ em không?”
“Nhớ như điên ấy”
Eve nghe có tiếng thì thầm ở phía sau qua điện thoại. “Có ai đang đứng với anh ở đấy”.
“Phải, anh và các bạn sắp có một cuộc truy hoan, say sưa chút xíu thôi mà”. Rory vẫn thích nói đùa. “Anh phải đi bây giờ đây”. Đường dây bị cúp.
Eve điện thoại cho Alexandra, lắng nghe một cách chán nản câu chuyện của Alexandra, hăm hở báo tin cho Eve biết rằng nàng đang có mang. Eve nói, “Chị lúc nào cũng mong được trở thành một bà dì”.
Eve ít khi gặp bà nội. Bà có vẻ lạnh nhạt, nhưng Eve không hiểu tại sao. Rồi đây bà ấy sẽ phải nhượng bộ thôi, Eve nghĩ thầm.
Bà Kate không bao giờ hỏi về Keith Webster, nhưng Eve không trách bà bởi vì anh ta chẳng là gì hết. Có lẽ một ngày nào đó, Eve sẽ bàn với Rory để nhờ anh ta giúp mình trừ khử Keith Webster. Lúc ấy Rory sẽ ràng buộc với nàng vĩnh viễn. Thật là một chuyện hết sức khó tin nếu Eve ngày nào cũng cắm sừng lên đầu chồng mà anh ta không nghi ngờ hay không quan tâm gì cả. Nhưng mà, cảm ơn Chúa, kể ra thì anh ta cũng có tài năng về một phương diện nào đó. Các băng sẽ được tháo ra vào thứ sáu này.
Eve dậy thật sớm vào sáng thứ sáu, và nóng lòng chờ đợi Keith Webster.
“Bây giờ đã gần đến trưa rồi”. Nàng phàn nàn với chồng. “Anh ở đâu mà bây giờ mới đến?”
“Anh xin lỗi, em yêu quý. Anh ở phòng mổ cả sáng hôm nay”
“Tôi chẳng cần biết khỉ khô gì về cái chuyện ấy cả. Tháo băng ra, tôi muốn xem nó thế nào”
“Được lắm”
Eve ngồi thẳng dậy, yên lặng, trong khi Webster cắt băng ra khỏi mặt nàng một cách thành thạo. Anh lùi lại để ngắm mặt nàng. Nàng thấy vẻ hài lòng hiện lên trong đôi mắt anh. “Tuyệt hảo”.
“Đưa cho tôi tấm gương soi”
Anh vội vã đi ra khỏi phòng, rồi một lát sau trở lại với một tấm gương cầm tay. Với một vẻ hãnh diện, anh đưa tấm gương cho nàng.
Eve chậm rãi đưa tấm gương lên mặt, rồi nhìn gương mặt nàng được phản chiếu trên đó.
Rồi nàng thét lên một tiếng.
Truyện khác cùng thể loại
23 chương
9 chương
23 chương
63 chương
17 chương
125 chương