Dĩ nhiên câu chuyện này còn chưa kết thúc, người xung quanh đều mong chờ xem phần tiếp theo, càng mong mình có thể là một nhân vật trong đó.
Vì quan hệ ‘đặc biệt’ giữa Diệp Chu và Thương Tấn, quan hệ tốt đẹp giữa phòng 403 và 405 càng trở nên ‘như keo như sơn’.
Chiều thứ tư, Lưu Dư Thiên và Chu Văn Đạo trốn trong căn phòng không người bàn chuyện.
Chu Văn Đạo cảnh giác nhìn bốn phía, thấp giọng hỏi: “Mang đến hết chưa?”
Lưu Dư Thiên lấy di động ra, thần bí nói: “Thứ cậu muốn đều ở trong này!”
“Mở ra cho tớ xem một chút.”
Lưu Dư Thiên hoạt động khớp ngón tay, mở khóa di động, mở album, cả album đều là bảo vật… phi phi… là mỹ nam ngủ.
Chu Văn Đạo mở từng tấm ra, có mặt thì có thể tự do phóng khoáng, dù Thương Tấn không chút hình tượng nằm trên giường, nhìn cũng như bức vẽ chân dung vậy. Cuối cùng cậu cũng hiểu cảm giác đám fanfirl ‘một cái nhăn mày một nụ cười đều là tranh vẽ’ khi khen tên này trên mạng. “Làm tốt lắm! Mau gửi cho tớ.”
Lưu Dư Thiên dùng bluetooth gửi thẳng những tấm này qua, sau khi làm xong, cậu ta rụt vai hỏi: “Có thể nói chuyện lớn tiếng không?”
Chu Văn Đạo nhìn cậu ta như đang nhìn tên ngớ ngẩn: “Tại sao không thể, đây không phải phòng học không người hả?”
Lưu Dư Thiên khôi phục âm lượng bình thường, nói: “Vậy trước đó cậu như trộm nhìn quanh bốn phía làm gì? Làm như mình đang làm việc mật gì đó ấy.”
Chu Văn Đạo hài lòng nhìn di động, quàng vai Lưu Dư Thiên, đắc ý cười hai tiếng, nói: “Cậu không thấy việc tác thành Diệp Chu với Thương Tấn này feel như lúc người đời trước đồng tâm hiệp lực tranh đấu giành thiên hạ sao? Hơn nữa cậu xem, hiện tại phim nước nào cũng thích đặt tên cái gì mà kế hoạch Đường Lang kế hoạch Truy Phong cho hành động của mình, tớ cũng lấy một cái tên vô cùng phong cách cho hành động của chúng ta!”
Lưu Dư Thiên tò mò hỏi: “Tên gì?”
Chu Văn Đạo nâng cằm, đắc ý nói: “Kế hoạch Xuân Tằm!”
“Xuân Tằm… không phong cách chút nào, ngược lại còn giống tổ chức nuôi trẻ.” Lưu Dư Thiên vỗ tay một cái nói. “Nếu không gọi là Ám Dạ Truy Phong đi!”
“Cậu thì biết gì chứ!” Chu Văn Đạo khinh thường nhìn cậu ta. “Thương Tấn và Diệp Chu, kết hợp lại là cái gì?”
Không đợi Lưu Dư Thiên trả lời, Chu Văn Đạo đã nói tiếp: “Tổ hợp lá dâu! Nhưng cái danh hiệu lá dâu này quá rõ ràng, dù sao cũng không phải tất cả mọi người trong lớp đều giống chúng ta, phải thể hiện sự tôn trọng với bên trung lập. Cho nên tớ lấy nghĩa rộng một chút, gọi là hành động Xuân Tằm!”
Lời giải thích kiểu lải nhải này đã thành công khiến Lưu Dư Thiên đón nhận danh hiệu này. “Có điều cái này thì liên quan gì tới đống hình?”
“He he he…” Chu Văn Đạo cười gian. “Thật ra thì đây là vì tớ chọc Diệp Chu tức giận… muốn cầm cái này đi dỗ cậu ấy…”
Phản ứng đầu tiên của Lưu Dư Thiên là… “Diệp Chu mà lại tức giận?”
Sau khi nói xong, Lưu Dư Thiên lập tức tỉnh táo. “Không đúng, rõ ràng cậu nói đây là vì nghiệp lớn tác thành cho Thương Tấn và Diệp Chu mới kêu tớ đi chụp lén, cuối cùng lại là vì chính cậu!”
Chu Văn Đạo làm bộ như không nghe thấy câu nói thừa thãi cuối cùng của đối phương, cậu ta phất phất điện thoại, nói: “Người anh em, cảm ơn, sau này kế hoạch Xuân Tằm thật sự thành công, hàng sáng chói nhất trên mục công trạng nhất định là của cậu! Tớ còn có chuyện, đi trước!”
“Tinh tinh.” Âm thanh wechat vang lên.
Diệp Chu đang đứng trong thư viện chọn sách, sau khi nghe thấy âm thanh thì lập tức điều chỉnh di động về chế độ im lặng, sau khi đặt sách đã chọn lên bàn mới mở di động.
Chu Văn Đạo: [Đáng thương] Chu, tớ sai rồi!
Diệp Chu cười khẽ, thật ra thì cậu hoàn toàn không tức giận, chỉ là muốn cho đối phương một bài học, để sau này cậu ta đừng tiếp tục lắm chuyện như vậy.
Chỉ là nghĩ đến tình cảnh ngày đó, cậu liền không nhịn được muốn nghiến răng.
Ngày cuối cùng trong kỳ nghỉ 11 ngày, trong khi mọi người đều lầm tưởng túi mứt trong tay Thương Tấn là đến từ Diệp Chu, Chu Văn Đạo huýt sáo, dùng một âm thanh mà cậu ta cho là rất nhỏ, nhưng thực tế lại khiến toàn bộ 40 người trong lớp nghe được rõ ràng, nói: “Không tệ lắm, lúc rời đi là Thương Tấn tiễn cậu, lúc trở về cậu lại mang đặc sản cho cậu ấy.”
Khoảnh khắc đó, Diệp Chu cảm giác được tất cả tầm mắt quanh mình đều nóng lên.
Thương Tấn há miệng, đang muốn nói chuyện nhưng cuối cùng vẫn không phun ra câu nào đã từ bỏ, anh cầm một cốc nước, làm như việc không liên quan đến mình đứng bên ngoài đám người, để lại một mình Diệp Chu bị sự nhiều chuyện của quần chúng tàn phá, bọn họ ồn ào truy hỏi rốt cuộc cậu và Thương Tấn đã tiến hành đến mức nào.
Diệp Chu thật sự khó lòng giải thích.
Nếu nói thật, nhất định mọi người sẽ cho rằng hai người nắm tay cùng đi du lịch.
Nhưng nếu để mọi người tiếp tục hiểu lầm theo hướng này… chỉ sợ cậu rửa không sạch!
Nói gì cũng là sai, Diệp Chu chỉ có thể giận cá chém thớt đổ lên đầu kẻ đầu sỏ Chu Văn Đạo, cậu hung hăng trợn mắt nhìn lại, hai tiếng sau cũng không để ý đến cậu ta.
Diệp Chu giơ điện thoại di động, nhanh chóng đánh mấy chữ, còn chưa nhấn nút gửi, Chu Văn Đạo đã gửi tin qua.
Chu Văn Đạo: Tớ đặc biệt chuẩn bị cho cậu một ít thứ, sau khi xem xong cậu nhất định phải tha thứ cho tớ!
Diệp Chu nhướn mày, tên Chu Văn Đạo này lại tính làm gì đây?
Chu Văn Đạo: [Hình]
Diệp Chu đột nhiên nắm chặt di động.
Chu Văn Đạo: [Hình]
Diệp Chu mở tên của Chu Văn Đạo trong danh bạ, không chút do dự nhấn xóa.
Chu Văn Đạo vui vẻ gửi từng tấm qua, kết quả lúc đang tính gửi tấm cuối cùng lại hoàn toàn không gửi được.
Tin tức hệ thống: Ngài không còn là bạn tốt của đối phương, nếu muốn gửi tin, mời thêm đối phương làm bạn tốt.
Chu Văn Đạo: qaq
Trời tối, Diệp Chu nằm trong ký túc xá đọc sách, Chu Văn Đạo cong lưng đứng ngoài cửa phòng.
“Chu, tớ đã làm sai điều gì!” Chu Văn Đạo cảm thấy mình còn oan hơn cả Đậu Nga, sau đó Lưu Dư Thiêm tìm cậu biểu đạt bản thân vô cùng bất mãn. Cuối cùng Chu Văn Đạo chỉ có thể dùng tiền cơm một ngày đuổi cậu ta đi.
Diệp Chu bịt tai không nghe, ung dung lật tiếp một trang sách.
Từ Dương Quân thật sự không đành lòng nghe con quỷ đứng bên ngoài hành lang khóc than, cậu ta tới bên cạnh Diệp Chu, cúi người hỏi: “Chu, cậu ta cũng than gần 10 phút rồi, cậu chắc chắn muốn để cậu ấy mất mặt như vậy tiếp sao?”
“Chu, có phải cậu không hài lòng với đống hình không!”
Vừa nghe đến mấy chữ kia, Diệp Chu nheo mắt, trực giác Chu Văn Đạo sẽ tiếp tục nói lời kinh thiên nào đó, mà giây tiếp theo, trực giác của Diệp Chu lập tức ứng nghiệm.
“Ảnh ngủ đã là cực hạn! Chẳng lẽ cậu phải được tấm trần trụi mới có thể bớt giận sao? Nhưng… Thương Tấn trần trụi gì gì đó… nô tì thật sự không làm được…”
Diệp Chu ném sách xuống, ba bước thành hai bước đến trước cửa, cậu kéo cửa phòng ra, Chu Văn Đạo đang nằm một bên chân Diệp Chu, mà cách hai bước sau lưng Chu Văn Đạo, Thương Tấn đang dựa lưng lên tay vịn hành lang, dùng một ánh mắt thâm ý nhìn chằm chằm cậu. Thấy Diệp Chu nhìn lại, người kia chỉ ho nhẹ một tiếng, nói: “Tôi chỉ đi ngang qua. Đi trước.”
Vừa đi được hai bước, Thương Tấn lại xoay người: “A, đúng rồi. Không nghĩ tới, cậu còn rất can đảm, có điều tôi không có loại sở thích đó.”
Tôi cũng không có, được không???
Diệp Chu nghiến răng nghiến lợi: “Cho dù cậu có, tôi cũng không dám nhìn, sợ đau mắt hột.”
“Ừm.” Thương Tấn nhún vai, trở về phòng mình.
Diệp Chu lôi cổ áo Chu Văn Đạo, nói: “Chu Văn Đạo, cậu đã nghĩ xong việc bản thân muốn chết kiểu gì chưa?”
Truyện khác cùng thể loại
28 chương
13 chương
10 chương
54 chương
30 chương
55 chương
40 chương
27 chương