Thương Tấn vừa cúp điện thoại liền bị Diệp Chu đạp ngang một cước lên xe đạp.
Thương Tấn: “???”
Diệp Chu tức giận nói: “Cậu nói tôi đi gặp mẹ cậu có hỏi qua ý kiến của tôi chưa?” Hại cậu ban đầu vì tự tiện đồng ý với anh trai đưa Thương Tấn tới mà trong lòng thấp thỏm lo âu, đến lượt Thương Tấn, đối phương lại mang vẻ như chuyện đương nhiên, không thèm suy nghĩ đến cảm nhận của cậu.
“Yên tâm, bà ấy không quan trọng.”
“Không quan trọng thế nào cũng là mẹ cậu đó!” Mặc dù từ thái độ của Thương Tấn có thể nhìn ra quan hệ của hai người không tốt lắm, nhưng dù sao đối phương cũng là mẹ Thương Tấn, Diệp Chu không thể không cẩn thận. “Đi, đi mua hai bộ quần áo.”
Thương Tấn giễu cợt: “Có gì hay mà mua.”
“Dù sao cũng phải ăn mặc thật đẹp, có thế nào cũng là gặp mặt người lớn.”
“Ăn mặc thật đẹp…” Thương Tấn nghe thế liền nhìn Diệp Chu một cái, anh đột nhiên cười nói. “Đúng là nên ăn mặc đẹp một chút.”
Diệp Chu: “???”
Hai người về phòng nghỉ ngơi một chút, Thương Tấn liền kéo Diệp Chu đến cửa hàng bách hóa.
Não Diệp Chu còn chưa theo kịp được hành động của Thương Tấn, cậu kỳ quái nói. “Vừa rồi không phải cậu còn mang bộ dạng rất tiêu cực sao, đột nhiên đổi tính?”
“Ngược lại là cậu tỉnh ngộ.”
Nhìn thang máy dừng ở tầng bốn, Diệp Chu kéo Thương Tấn nói: “Hiện tại chúng ta vẫn đang tiết kiệm đó, cậu chọn quần áo đắt vậy làm gì?” Đây không phải Diệp Chu keo kiệt, cậu không phải là người hẹp hỏi, vì điều kiện gia đình không tệ cộng thêm thường đạt được học bổng, thói quen tiêu tiền của cậu cũng rất thoải mái. Nhưng khả năng chi trả của một người có hạn, cậu tối đa cũng chỉ mua bộ quần áo một hai ngàn, chứ không chọn mấy bộ quần áo hàng hiệu này.
“Cẩn thận chọn một chút là được.” Thương Tấn vào cửa hàng, trực tiếp chọn một bộ quần áo cho cậu, để cậu vào trong phòng thay đồ thử.
Sau khi ra ngoài, Diệp Chu nhìn người trong gương, mặt đen lại nói: “Cậu thế này là sợ người khác không biết đây là hàng hiệu sao? Tại sao còn chọn loại in logo lớn như vậy, không phù hợp với phong cách của tôi, hơn nữa kiểu dáng cũng quá rối.” Diệp Chu vẫn luôn theo phong cách đơn giản, kết quả hôm nay Thương Tấn dẫn cậu tới nhãn hiệu nổi tiếng, Diệp Chu nhìn cũng có chút không quen.
“Rất tốt.” Thương Tấn trực tiếp gọi phục vụ nói. “Lấy cái này, bọc lại.”
“Này này! Cậu nghe ý kiến của tôi một chút chứ!”
Thương Tấn để cậu quay một vòng cho mình nhìn, bình luận: “Rất đẹp. Thỉnh thoảng lại thử phong cách khác nhau một chút.”
“Nhưng quá đắt, mới mấy phút đã bay mất vạn tám rồi.”
Thương Tấn thần bí cười nói: “Chính vì hiệu quả này.”
Hiện tại Diệp Chu còn không rõ lắm, có điều chờ tới hôm sau đi gặp Lương Cảnh Mân thì lập tức hiểu ra.
Tới phòng bao đã hẹn, Lương Cảnh Mân vừa vào đã nhìn chằm chằm quần áo của cậu.
Rất rõ ràng, đối phương nhận ra đây là hàng hiệu, không chừng hiện tại trong lòng còn nhẩm tính giá cả một lần.
Thương Tấn chỉ nhìn nhà hàng Lương Cảnh Mân chọn, trong lòng đã biết lần này vẫn là mình trả tiền. Sau khi anh ngồi xuống liền gọi phục vụ đưa thực đơn lên.
Lương Cảnh Mân vốn muốn cầm thực đơn, nửa đường lại bị Thương Tấn chặn lại, anh đưa thực đơn cho Diệp Chu nói: “Cậu nhìn một chút xem muốn ăn gì.”
Diệp Chu có chút lúng túng, cậu do dự nói: “Không tốt lắm, nếu không thì để dì…”
“Đừng gọi dì, quan hệ không gần đến vậy, gọi bà Lương là được rồi.”
Lương Cảnh Mân không nhịn được, bà vỗ mạnh lên bàn một cái nói: “Trong mắt con còn có người mẹ này sao?”
Thương Tấn nhếch miệng nói: “Nào dám không thấy, nhờ phúc của ngài, ba tôi đã biết chuyện của tôi và Diệp Chu, hiện tại đã đuổi tôi ra khỏi nhà.”
“Vậy con cứ đi ra như vậy?” Lương Cảnh Mân thật sự không nghĩ tới Thương Thanh Bình có thể nhẫn tâm như vậy, bà nắm chặt quả đấm nói. “Đuổi ra khỏi nhà? Ông ta dựa vào cái gì, con là con trai ông ta. Dù có đuổi con ra ngoài, vật nên cho con cũng không thể thiếu. Lát nữa cơm nước xong, con và mẹ về nhà họ Thương một chuyến, muốn đuổi con trai cả ra đưa con trai thứ lên, đừng mơ tưởng!”
Diệp Chu gọi xong đồ ăn, lặng lẽ giương mắt nhìn Lương Cảnh Mân, dù đối phương nhìn có vẻ không dễ sống hung, nhưng những lời này coi như cũng là nghĩ cho Thương Tấn, sao quan hệ của hai người có thể kém đến mức đó?
Lương Cảnh Mân uống một cốc nước bình ổn cơn giận, lại đặt lực chú ý lên người Diệp Chu. “Cậu tên là Diệp Chu?”
“Vâng.”
Lương Cảnh Mân quan sát Diệp Chu từ trên xuống một cái đột nhiên cười nói. “Vừa rồi bị chê cười rồi, ba Thương Tấn hơi không quan tâm thằng bé, ở phương diện lễ nghi làm không tốt lắm.”
Diệp Chu nhíu mày, có người bôi nhọ con trai mình như vậy sao?
Có điều nghĩ đến ba mẹ mình một chút, thật sự không đề cập đến cũng được, ở một vài phương diện, cậu và Thương Tấn đúng là đồng bệnh tương liên.
“Cháu cảm thấy Thương Tấn như vậy rất tốt, thẳng thắn, dù sao cũng hơn mang lớp mặt nạ dối trá, đối với ai cũng nhiệt tình, lại không biết lúc nào sẽ cầm đao đâm một nhát từ sau lưng.” Người luôn không bới móc người ngoài như Diệp Chu, hiện tại cậu hoàn toàn không muốn đối phó Lương Cảnh Mân, Thương Tấn là con trai không thích bà, vậy thì cậu càng không cần cụp đuôi chạy đến trước mặt Lương Cảnh Mân.
Thương Tấn cúi đầu, ho nhẹ một tiếng, rót một cốc nước cho cậu: “Nói nhiều như vậy, chắc cũng khát rồi.”
Diệp Chu vô cùng nể mặt uống một ngụm lớn.
Lương Cảnh Mân hít sâu một hơi, cố để giọng nói của mình dịu lại: “Ba mẹ Diệp Chu làm việc ở đâu?”
“Cấp cao thì không dám nói, bọn họ chỉ là giáo viên trung học bình thường.”
Lương Cảnh Mân rõ ràng không tin. “Hiện tại đãi ngộ của giáo viên trung học tốt như vậy, tùy tiện một chút cũng có thể mua quần áo trên vạn?”
Diệp Chu sửng sốt, không nghĩ tới trọng điểm của Lương Cảnh Mân là quần áo, hay nên nói là gia thế của cậu.
Khó trách hôm qua Thương Tấn dẫn cậu đi mua quần áo đắt như vậy, sợ là mặc quần áo quá bình thường, thái độ Lương Cảnh Mân đối với cậu sẽ không tốt.
Diệp Chu kéo ống tay áo nói. “Quần áo này hả, là Thương Tấn mua cho cháu. Ba mẹ cháu là giáo viên trung học, mỗi tháng cầm tiền lương mấy ngàn tệ.”
Thương Tấn không đồng ý nhìn cậu.
Mà giây tiếp theo, vẻ mặt Lương Cảnh Mân lập tức trở nên dữ tợn, như người tiêu tiền là mình vậy. Quần áo hơn mười ngàn, lại dễ dàng bị Thương Tấn đưa cho người xa lạ không chút liên hệ như vậy. Nghĩ tới những thứ này, ánh mắt bà nhìn Diệp Chu như mang theo châm, trước còn tưởng là phú nhị đại, không nghĩ tới chỉ là một sinh viên ngèo, bà nhìn chằm chằm Diệp Chu châm chọc: “Tôi nghĩ ba mẹ giáo sư nhất định không giáo dục cậu, dùng vẻ ngoài đổi lấy tải sản là việc khiến người khác vô cùng khinh thường.”
(*Phú nhị đại: Là từ chỉ thế hệ con nhà giàu thứ hai, người kế thừa gia sản đồ sộ.)
Diệp Chu cười lạnh nói: “Ba mẹ cháu có giáo dục cháu hay không tạm thời không đề cập tới, có điều bà Lương, vừa rồi ngài mới dạy cháu một khóa học hiềm nghèo yêu giàu vô cùng sinh động.”
Lương Cảnh Mân tức giận nói: “Có tin tôi sẽ nói chuyện này cho ba mẹ giáo sư của cậu không, thật hi vọng đến lúc đó cậu đứng trước mặt bọn họ còn có thể nói được ngọt như này.”
Mặt Thương Tấn biến sắc, vừa muốn mở miệng đã bị Diệp Chu ngăn lại: “Có lẽ ngài có thể đi thông báo, thông báo để họ đoạn tuyệt quan hệ với cháu là tốt nhất, như vậy cháu sẽ có thể quấn lấy Thương Tấn, tiêu tiền của cậu ấy, ở nhà cậu ấy, dù sao cùng vì ngài, mẹ Thương Tấn, cháu mới rơi vào hoàn cảnh này. A… đúng… Thương Tấn đã bị ba cậu ấy đuổi ra ngoài, bản thân cậu ấy cũng không có nhà. Đến lúc đó cháu và Thương Tấn đến nhà ngài ăn chùa uống chùa, thuận tiện thông báo với cả chung cư của ngài, ngài có một đứa con trai đồng tính luyến ái.”
Lương Cảnh Mân không ngừng thở hổn hển. “Thật không biết xấu hổ.”
Diệp Chu lấy di động ra nói: “Đây là số điện thoại của ba mẹ cháu, có lẽ hiện tại ngài có thể gọi cho họ.”
Lương Cảnh Mân nhìn chằm chằm Diệp Chu, cũng không nhận lấy điện thoại.
Diệp Chu cười nhạo một tiếng, cất di động. “Nếu nhà cháu có tiền, ngài cũng không nói hai lời, đồng ý để cháu và Thương Tấn ở bên nhau. Nếu nhà cháu không có tiền, ngài sẽ phản đối đến cùng. Dì, không, bà Lương, cháu rất vui vì ban đầu Thương Tấn không ở cùng ngài, nếu không với gương mặt này của Thương Tấn, cũng không biết sẽ bị ngài bán cho ai. Dùng vẻ ngoài đổi lấy tài sản là việc khiến người khác vô cùng khinh thường, những lời này sao lại nghe quen tai như vậy, là ai nói tới?”
Lương Cảnh Mân bị chọc vào chỗ đau, bà đứng bật dậy, đi tới trước mặt Diệp Chu, nâng tay lên muốn đánh cậu.
Thương Tấn trực tiếp kéo Diệp Chu qua một bên, một tay khác bắt lấy cánh tay Lương Cảnh Mân nói: “Xem ra chúng ta cũng không thể yên ổn cùng ăn một bữa cơm. Vì suy nghĩ đến khẩu vị của mọi người, chúng tôi không quấy rầy ngài dùng cơm nữa.”
Dứt lời Thương Tấn liền ôm vai Diệp Chu mở cửa phòng, đúng lúc đối mặt với phục vụ đang bưng thức ăn vào trong.
“Tiếc mấy món vừa gọi.” Hương thơm nức mũi chui vào lỗ mũi Diệp Chu khiến cậu không nhịn được nuốt nước miếng.
“Lần sau lại đến ăn.” Thương Tấn vừa ra khỏi nhà hàng, Lương Cảnh Mân liền gọi điện thoại tới, anh không nhìn một cái đã tắt máy.
Diệp Chu bất mãn nói: “Bà ấy còn gọi làm gì?”
Thương Tấn tắt điện thoại nói: “Còn có thể vì sao, tiền cơm.”
Cơn giận vừa lắng xuống lần nữa đốt lên, Diệp Chu bất bình nói: “Bà ta còn không biết ngại nói là mẹ cậu, có từng gánh trách nhiệm của một người mẹ sao? Mở miệng ngậm miệng là tiền, ăn cơm một bữa còn đuổi theo bắt con trai trả tiền!”
Thương Tấn xoa tóc Diệp Chu nói: “Cậu tức giận như vậy làm gì, tôi còn không có cảm giác gì.”
Diệp Chu bực bội trợn trắng mắt nói: “Nhìn cậu như vậy tôi càng giận!” Diệp Chu cũng có thể tưởng tượng được rốt cuộc Thương Tấn bị thái độ của Lương Cảnh Mân tổn thương bao nhiêu lần mới biến thành vẻ dửng dưng như bây giờ. “Thật không biết cậu ở trong môi trường này phải cố gắng thế nào mới không đi sai đường, còn có thể đạt hạng nhất mọi môn học.”
Thương Tấn không cam lòng yếu thế phản kích: “Còn không ngại mà nói tôi, nhiều năm tùy ý như vậy hơn cố gắng của cậu không, người nhà cậu vẫn không nhìn vào thành tích của cậu. Cậu vẫn có thể trở thành người thừa kế cho xã hội chủ nghĩa căn chính miêu hồng.”
(*Căn chính miêu hồng: Là chỉ một xưng hô đặc thù, nói về một người xuất thân từ gia đình bần nông hoặc gia đình quân nhân thường được công nhận, mà xuất thân phú nông hoặc gia đình tư bản thường bị đả kích, con nhà ‘bần nông’ được gọi là ‘căn chính miêu hồng’. Thân phận bần nông khá cao, là cái gọi là ‘căn chính miêu hồng’ hay ‘càng ngèo càng cách mạng’. Đặt trong truyện ý chỉ Diệp Chu là người ý chí vững vàng, một lòng hướng về phía trước, không vì hoàn cảnh mà đi sai đường.)
“Tôi là…” Diệp Chu nói được một nửa lại không rõ ý nghĩa tranh luận với Thương Tấn là gì. “Hiện tại chúng ta đang so thảm sao?”
Thương Tấn cười nói: “Ừ, có điều lần này cậu thắng.”
“Mới không có.” Diệp Chu nói. “Không nghĩ tới so thảm tôi cũng có thể thua cậu.”
“Không, cậu thắng.”
“Vẫn là cậu thắng.”
“Cậu thắng.”
“Cậu mới thắng.” Diệp Chu hung dữ nói, sau đó liền cười thành tiếng. “Rốt cuộc chúng ta đang làm gì vậy?”
Thương Tấn kéo tay Diệp Chu nói: “Đói bụng không, đi ăn cơm.”
“Ừ!”
Truyện khác cùng thể loại
28 chương
13 chương
10 chương
54 chương
30 chương
55 chương
40 chương
27 chương