Buổi tối Diệp Chu đặc biệt đưa Thượng Minh tới quán ngon đặc sắc của thành phố A. Thậm chí Thượng Minh còn mua về một túi lớn. Lúc về còn chọn con đường ít người đi, dù phải vòng vo một lúc nhưng cuối cùng hai người vẫn dễ dàng trở về trường học. “Aiya!” Thượng Minh vỗ đầu một cái nói. “Quên mua gối ôm.” Diệp Chu nói: “Vậy tớ nhịn thêm một chút, cho cậu mượn ôm một đêm?” “Đừng.” Hôm nay đã bị làm tình địch giả tưởng một lần, ngay dưới mí mắt người ta lại ôm người trong lòng của người ta vào lòng, Thượng Minh vẫn không đủ can đảm làm chuyện như vậy. “Tớ ngủ một mình, tối hôm qua chật chết.” Diệp Chu thật sự cầu còn không được, Thượng Minh không chỉ bám người, sức mạnh còn lớn, cậu bị cậu ta ôm như là bị dây xích nhốt chặt vậy. “Ngày mai mấy giờ cậu lên xe?” “Hai giờ chiều, buổi sáng ở phòng ngủ một giấc.” Thượng Minh đổ đồ kỷ niệm ra khỏi túi nói. “Lần này thời gian có chút eo hẹp, đến đợt 11 tớ lại chuẩn bị đầy đủ trở lại. Tớ ấy, gần đây hoàn toàn là đọc sách đến to đầu luôn rồi, khi đó đang ôn tập, không biết đầu óc thế nào lại nói muốn đi du lịch, còn không thèm tra vé, đến trạm xe mua vé xe lửa thời gian gần nhất chạy đi.” Diệp Chu cười nói: “Cảm giác cậu hoàn toàn không thay đổi, vẫn tự do phóng khoáng như trước đây.” Thấy nụ cười này của Diệp Chu, Thượng Minh lập tức nghĩ tới chuyện cũ. Đó là lúc bọn họ lên cấp ba, hai người được nghỉ không về nhà, ở trong trường làm bài tập, cậu đột nhiên muốn lên ruộng thả diều, lúc ấy Diệp Chu đang tập trung chú thích bài giảng lập tức ngơ ngác, cuối cũng vẫn không hỏi thêm, buông việc học xuống, ra cửa hàng mua một con diều với cậu, đạp xe chạy đến bờ ruộng rất xa thả diều. Ngày đó bầu trời trong xanh, gió nhẹ phất qua mặt, hai bên đều là lúa mạch xanh biếc, hai người chạy băng băng trên đường đất chật hẹp. Diệp Chu luôn như vậy, đôi khi Thượng Minh bị kẹp đầu muốn làm mấy chuyện không đâu, Diệp Chu cũng luôn không nói hai lời buông chuyện trong tay xuống đi làm cùng cậu. Thượng Minh nói: “Tớ cảm thấy cậu mới không thay đổi.” “Không phải chứ.” Diệp Chu hồi tưởng lại biến hóa trong hai năm qua. “Tớ cảm thấy tớ phải trưởng thành hơn một chút chứ.” “Hoàn toàn không, vẫn ngu như vậy.” Kết quả tên bạn ngốc thế này còn có người trong lòng, dù Thượng Minh thích người khác phái, cho tới nay chưa từng nghĩ tới chuyện hẹn hò với Diệp Chu, nhưng đột nhiên nghe được Diệp Chu có người mình thích, trong lòng vẫn có cảm giác mất mát nhè nhẹ. Diệp Chu không phục. “Cậu mới ngu! Lời mười hai, tớ bổ túc cho cậu đến muốn hộc máu, kết quả chỉ tăng có năm mươi hạng.” Chuyện xưa nhắc lại, chút văn nghệ thương xuân bi thu của Thượng Minh lập tức bị đâm cho nát bấy, cậu ta nói một cách lạnh lùng: “Không nhắc tới chuyện này chúng ta vẫn là bạn bè.” Năm mươi hạng này vào miệng Diệp Chu liền trở nên không đáng bao nhiêu tiền như vậy, phải biết ban đầu sau khi cậu tra thành tích đại học, ba mẹ trong nhà đã không chờ được tuyên dương với cả họ hàng, hận không thể lập tức hẹn một khách sạn lớn, rao truyền thành tích của cậu, sau đó mẹ Thượng liên tục nói tới chuyện tặng cờ thi đua cho Diệp Chu, dĩ nhiên cuối cùng đã bị cậu ngăn cản. Có điều khiến người ta thổn thức chính là, điểm của cậu ít hơn Diệp Chu 100 điểm, ba mẹ nhà mình định mở tiệc ở nhà hàng nổi tiếng nhất thành phố D, mời bạn bè gần xa đến tham dự, mà gia đình Diệp Chu lại bình đạm không hề gợn sóng, ngay cả tiệc lên đại học cũng không có. Đến trạm xe buýt, Diệp Chu và Thượng Minh xách túi lớn túi nhỏ quay về phòng. Thương Tấn đang ngồi trước bàn chăm chú đọc một quyển sách, Diệp Chu đến gần nhìn một cái, phát hiện là một quyển hướng dẫn phương pháp chăm sóc dâu tây. “Không phải chứ, cậu cũng không đi kinh doanh lớn, xem sách này làm gì.” “Biết thêm chút tri thức cũng không có chỗ xấu.” Thương Tấn thấy Thượng Minh đi theo phía sau liền nói. “Có đồ tặng cho cậu.” Thượng Minh kinh hãi: “Cho tôi???” Buổi chiều cả đường Diệp Chu đều nói với cậu con người Thương Tấn không chỉ vẻ ngoài ổn, cái đầu cũng tốt hạng nhất, Thượng Minh tuyệt đối tin tưởng, lấy chỉ số thông minh này của Thương Tấn, hoàn toàn có thể tự chế ra một cái TNT đơn giản. Gần như là theo bản năng, Thượng Minh liền lùi hai bước ra sau lưng Diệp Chu. Diệp Chu cảm thấy vô cùng khó hiểu, Thương Tấn không lạnh mặt với người ngoài, lần đầu tiên gặp mặt đã muốn tặng đồ. Thương Tấn đóng cửa ký túc xá, sau lưng của là một hộp giấy dài chằng 1m8. “Tặng cậu.” Thượng Minh vỗ vỗ bả vai Diệp Chu nói: “Cậu mở đi.” So với Thượng Minh, Diệp Chu càng tò mò vật trong bao này hơn. Thể tích lớn như vậy, Diệp Chu dùng lực, chuẩn bị ôm cái bọc dưới đất lên, kết quả cái hộp này nhẹ hơn tưởng tượng của cậu nhiều. Sức nặng này khiến Diệp Chu đoán được đại khái vật bên trong. Sáng sớm cậu đã giải thích sơ lược nguyên nhân ngủ cùng Thượng Minh cho Thương Tấn, mặc dù anh không hỏi… Dao sắc nhọn cắt phần băng dán, gối ôm màu trắng mềm mại dần lộ ra một góc. Thượng Minh đi tới, giúp Diệp Chu mở gói hàng. Lớp băng dán cuối cùng bị bóc ra, một cái gối ôm dài 1m8 hiện ra trước mặt hai người. Không nói khoa trương chút nào, thứ này đối với Thượng Minh chính là giúp người khi gặp nạn, cậu ta ôm cả túi nylon bọc bên ngoài lẫn gối ôm vào trong ngực, thật lòng nói: “Cảm ơn.” Thương Tấn dựa vào cột giường, mặt không thay đổi nói: “Không cần khách khí, cậu thích là được rồi.” “Cậu gọi đây là thẩm mỹ gì vậy.” Diệp Chu khinh bỉ nhìn hình vẽ trên gối ôm, một cô em anime đang thẹn thùng, ngực to đến quần áo cũng không chứa nổi, Diệp Chu lấy giọng điệu chua lét bản thân cũng không nhận ra nói. “Không nghĩ tới cậu lại thích thể loại này.” Thương Tấn cười chọc: “Tôi thích thì có ích gì, cậu có thể biến thành kiểu này hả?” “Ai muốn biến thành kiểu này.” Diệp Chu liếc anh một cái, nhưng nhìn bộ dạng vui vẻ của Thượng Minh, trong lòng Diệp Chu vẫn thấy cảm động, không nghĩ tới Thương Tấn lại có thể làm đến vậy vì bạn của mình, rõ ràng chính hai người còn quên mua, cậu kéo tay áo Thương Tấn nói. “Cảm ơn cậu.” Thương Tấn cười nhẹ: “Không cần khách khí.” Buổi tối, cuối cùng Thượng Minh cũng hài lòng ôm lấy gối ôm lăn mấy vòng trên giường Diệp Chu, nhân lúc Diệp Chu tắm, cậu ta nằm trên gối ôm mở miệng: “Hey, Thương Tấn.” “Cái gì?” Hôm nay anh mua gối ôm cũng không phải vì Thượng Minh, cho nên việc Thượng Minh đổi từ thái độ gay gắt giữa trưa thành nhiệt tình thân thiện thế này khiến Thương Tấn có chút không quen. Vừa nhìn thái độ này của anh, Thượng Minh liền hiểu rõ Thương Tấn còn chưa tháo lòng phòng bị với mình xuống, cậu ta xoay người, giơ gối ôm lên, cẩn thận nhìn cô em anime trên gối ôm nói: “Tốt bụng nhắc nhở cậu một chút, ngay từ đầu tình địch của cậu đã không phải tôi. Dù sao nếu tôi thích nam sinh cũng sẽ không ôm cái gối này ngủ.” Thương Tấn ồ một tiếng, tiếp tục làm chuyện trong tay, như là lời của Thượng Minh không ảnh hưởng gì đến anh. Thượng Minh hơi chống người lên nhìn chằm chằm Thương Tấn một lúc liền nằm ra giường bật cười. Dù ngay từ đầu Thương Tấn có thù với cậu, nhưng chưa bao giờ sợ cậu, như là dù hiện tại quan hệ giữa cậu và Diệp Chu là thế nào, người chiến thắng sau cùng vẫn là đối phương. Có lẽ đây chính là sự kiêu ngạo của kẻ mạnh? Có Thương Tấn ở đây, có lẽ dù Diệp Chu muốn đi đường vòng cũng sẽ bị Thương Tấn kéo về đường chính. Thượng Minh thu hồi tâm tư muốn xen vào chuyện của người khác, mở điện thoại, đăng không ít hình lên vòng bạn bè. Hôm sau chính là ngày Thượng Minh rời đi, buổi sáng cậu ta nằm trên giường lề mà lề mề làm Diệp Chu đứng chờ liên tục thúc giục: “Cậu đặt vé xe hai giờ đó, mau dậy đi!” Thượng Minh cọ lên gối ôm nói: “Dù sao ở đây cũng cách trạm xe lửa không xa, đến đó sớm cũng không làm gì.” Thương Tấn đang ghi chép về sự phát triển của dâu tây ‘quan tâm’ nói: “Để cậu ta ngủ thêm một lát, tí nữa cậu dùng hiệu Thương Diệp đi đường nhỏ sẽ không kẹt xe, có lẽ tầm nửa tiếng là tới nơi.” Thượng Minh bật dậy nói. “Không cần, quá phiền toái, chúng ta ngồi xe buýt là được rồi.” Cho dù Diệp Chu long trọng giới thiệu hiệu Thương Diệp với cậu nhưng Thượng Minh thật sự không thể thản nhiên ngồi trên cái xe như vậy đi rêu rao khắp nơi giống bọn họ. “Không phiền không phiền, đường đến trạm xe lửa cũng hơi đông, tớ đi xe chở cậu là được! Trên đường về tớ còn thuận tiện đi siêu thị một chuyến.” Lần này Thượng Minh không tiện từ chối, đến lúc đó, dù trong lòng hoàn toàn không muốn thì vẫn phải khuất phục dưới ‘ý tốt’ của Diệp Chu. Thương Tấn tựa vào tường, cười như không cười phất tay một cái nói: “Có cơ hội lại tới chơi, gối ôm giữ lại cho cậu.” Thượng Minh tức giận trừng mắt Thương Tấn một cái, tên nhóc này cố ý đúng không? Rõ ràng Diệp Chu hoàn toàn không nhớ tới phương tiện giao thông này, kết quả không phải là Thương Tấn vô cùng tự nhiên nói ra, còn có Diệp Chu! Luôn miệng nói không thích Thương Tấn, kết quả còn không phải cậu ta nói cái gì là nghe cái đó sao! Cam chịu chui vào khoang xe, Thượng Minh đeo mắt kính cùng khẩu trang, một chiếc xe vẻ ngoài kỳ quái, ngồi bên trong là một người kỳ quái, hoàn toàn không biết kiểu này càng khiến người chú ý. Nghĩ tới bộ dạng đắc ý cuối cùng của Thương Tấn, Thượng Minh liền tức giận, cậu đã bất nhân thì đừng trách tôi bất nghĩa, âm thầm bôi đen cậu trước mặt Diệp Chu. “Diệp Chu, tớ cảm thấy việc cậu không thích Thương Tấn cũng có đạo lý.” Thượng Minh ra vẻ tâm đắc nói. “Thái độ hành xử của cậu ta quá kém. Cậu xem, từ khi chúng ta gặp nhau cho tới khi rời đi, cậu ta cũng không bày ra khuôn mặt vui vẻ được một lần.” “Thật ngại quá.” Diệp Chu áy náy nói. “Kiểu người của Thương Tấn ngoài mặt khá lạnh lùng, nhưng đây là tính cách của cậu ấy, đối với ai cũng như vậy, cũng không phải ghét cậu.” Tim Thượng Minh nghẹn lại, cậu ta nói những thứ này cũng không phải để Diệp Chu thấy áy náy, cậu ta đổi một góc độ khác nói: “Tính cách như vậy cũng thật khó ở chung, có phải nhân duyên trong trường học của cậu ta rất kém không…” Diệp Chu chợt đạp thắng xe, nghiêm túc nói: “Sao cậu lại nói xấu sau lưng người khác, thiệt cho Thương Tấn hôm qua còn mua gối ôm cho cậu. Tớ vẫn cho rằng hai người ở chung cũng được, không nghĩ tới cậu lại có ý kiến với cậu ấy như vậy. Tính cách của Thương Tấn đúng là hơi ích kỷ, nhưng nhân duyên tuyệt đối không kém, cậu ấy không chỉ vẻ ngoài đẹp trai, làm người cũng thẳng thắn vô tư, cho tới nay luôn có một nói một có hai nói hai. Hoàn toàn không làm ra hành động nói xấu người khác.” Khóe miệng Thượng Minh giật giật, cái kiểu không nhịn được phải lên tiếng bảo vệ này của Diệp Chu là có ý nói mình không thích Thương Tấn, Thượng Minh thật muốn ném một tấm gương đến trước mặt Diệp Chu, để tự cậu nhìn vẻ mặt của mình khi nói những lời đó. “Được được, tớ sai rồi tớ sai rồi, cậu nhanh lái xe, còn chậm nữa thì tớ sẽ đến muộn thật đó.” Thượng Minh vội vàng đầu hàng, với thái độ của Diệp Chu, cậu nào dám bôi đen Thương Tấn thêm nữa, trách không được Thương Tấn lại có dự tính như vậy, thật phí công cậu lo lắng!