“Oa, sao muộn như vậy Thương Tấn còn chưa về nữa?” Diệp Chu ngẩng đầu lên, nhìn Lưu Dư Thiên nói: “Hôm nay cậu ấy về nhà.” Nhà Thương Tấn ở ngay trong thành phố, tần suất về nhà lại không khác học sinh vùng ngoài là bao. Đây coi như là lần đầu tiên, không có kỳ nghỉ ngắn, Thương Tấn lại về nhà. “Về nhà?” Lưu Dư Thiên nằm sấp trên giường, ngón tay chỉ màn hình di động, tò mò nói. “Ba ngày nghỉ thanh minh còn không về, sao hôm nay lại về?” Văn Nhân Húc nói: “Đúng vậy, hơn nữa ngày mai sẽ bắt đầu thế vận hội, không phải cậu ấy có một hạng mục thi đấu sao?” Diệp Chu ngoại trừ biết được hành tung của Thương Tấn thì cũng không rõ lý do anh về nhà hôm nay lắm. “Tớ cũng không biết tại sao, cậu ấy nói sáng mai sẽ về.” Dù sao Thương Tấn cũng là người lớn, ra ngoài không cần phải báo cáo lại với bạn cùng phòng. Bên kia, Thương Tấn đang ngồi trong phòng khách, Thương Du Du dán lên người anh, vươn nửa người dùng nĩa đâm một quả dâu tây trên đĩa trái cây đưa đến bên miệng anh. “Anh, ăn.” Thương Tấn há miệng ăn, nở nụ cười với Thương Du Du, cô bé thấy thế lập tức ôm lấy cánh tay Thương Tấn xấu hổ cúi đầu. “Để Du Du đến trường với con vào ngày mai?” Thương Thanh Bình trầm ngâm. “Du Du quá nhỏ, có không tiện không.” Thương Du Du sợ ba ba không đồng ý, không ngại xấu hổ vội la lên: “Con muốn đi với anh trai!” Thương Tấn cầm dâu tây lên đút vào miệng Thương Du Du như một phần thưởng, có điều dâu tây quá lớn, miệng Thương Du Du lại quá nhỏ, ngại đây là do Thương Tấn đút, cô bé liền ăn hết, kết quả nước dâu tây liền chảy khắp người. “Xin lỗi.” Thương Tấn rút khăn giấy, lau khô vết bẩn giúp Thương Du Du, lại đưa dâu tây lên cho cái miệng nhỏ của cô nhóc ăn. “Thương Tấn là người trưởng thành, nhất định có thể chăm sóc tốt Du Du.” Tần Phỉ khuyên nhủ. “Để hai đưa đi cùng nhau một chút.” Thương Tấn đối tốt với Thương Du Du là chuyện tốt cầu còn không được, ban đầu sau khi Tần Phỉ vào cửa, vì tuổi tác Thương Tấn không nhỏ, bản thân lại là người có chủ kiến, trong lòng biết không thể lay động anh, nên vẫn luôn lấy lòng, hiện tại Thương Tấn bắt đầu chủ động tiếp nhận hai người, khiến bà ở nhà cũng thoải mái hơn rất nhiều. Thương Thanh Bình gật đầu một cái. “Cũng tốt, có điều buổi tối nhớ đưa con bé về.” Sáng hôm sau, Thương Du Du thay đổi thói quen ngủ nướng thường ngày, sau khi dậy liền trợn to mắt, nghe lời để Tần Phỉ mặc quần áo cho mình. Tám giờ, Thương Tấn ngáp dài ra cửa cùng Thương Du Du. Anh ôm Thương Du Du ngồi an toàn trên ghế, bản thân ngồi vào ghế điều khiển. Lúc đến trường cũng sắp chín giờ. Phải nói ở trường Thương Tấn là người nổi tiếng, hiện tại còn ôm Thương Du Du ăn mặc như công chúa lại hấp dẫn lực chú ý của không ít người. Mặc dù quần chúng vây xem khó chịu muốn biết đứa trẻ Thương Tấn ôm trong lòng là ai nhưng không một ai dám tiến lên hỏi. Cho đến lúc gặp được Diệp Chu ở sân thể. “Ai, tiểu công chúa xinh đẹp này là ai vậy?” Diệp Chu vừa thấy cô nhóc trong ngực Thương Tấn liền biết thân phận đối phương, cậu chạy mấy bước qua, bộ dạng vốn có lực thân thiết, đừng nói gì đến chuyện hiện tại có thể nói là cậu cố ý thể hiện ý tốt với đối phương. Thương Du Du vốn đang ôm cổ Thương Tấn, sau khi nghe được giọng nói này liền nhìn về phía người mới tới, một ánh nhìn đưa qua trực tiếp khiến cô nhóc ngây người. Đợi một lúc cũng không chờ được câu trả lời của cô nhóc, đối phương chỉ nhìn chằm chằm cậu, hoàn toàn không có ý định lên tiếng, nụ cười trên mặt Diệp Chu dần hơi cứng nhắc, nhìn Thương Tấn như đang cầu cứu. Thương Tấn gọi một tiếng: “Du Du?” Thương Du như không nghe thấy, vẫn ngây ngốc nhìn chằm chằm Diệp Chu. Diệp Chu yên lặng dời qua bên người Thương Tấn, ghé vào tai anh uyển chuyển hỏi: “Hôm qua em gái cậu ngủ không ngon hả?” Thật ra thì cậu càng muốn hỏi ‘sao em gái cậu lại có chút ngốc ngốc vậy’, rõ ràng lần trước nhìn rất nhanh nhẹn mà. Thương Tấn cũng buồn bực, anh nhỏ giọng nói. “Không có, lúc ngồi trên xe còn chơi một mình cả buổi.” Dứt lời Thương Tấn quơ quơ tay, Thương Du Du lập tức lấy lại tinh thần, cô bé lại nhìn Diệp Chu, sau đó trực tiếp chôn mặt vào bả vai Thương Tấn, có dỗ thế nào cũng không chịu ngẩng lên. Diệp Chu rất đau lòng, cậu cảm thấy lực thân thiện của bản thân rất cao, không nghĩ tới sẽ đụng vách ngay em gái của Thương Tấn. Thương Tấn lúng túng nói: “Có thể là con bé ngủ không ngon.” Diệp Chu buồn bực nói: “Vậy để cô bé ngủ một lát đi.” Đi không bao lâu liền gặp Chu Văn Đạo và Từ Dương Quân. Hai người nhìn cô bé trong ngực Thương Tấn, không thể tin hóa đá ngay tại chỗ. Dựa vào hiểu biết một năm của mình, Diệp Chu vừa nhìn biểu cảm của bọn họ liền biết hai tên đối diện đã mộng ra một màn kịch gia đình máu chó, trước khi bọn họ kịp nói nhảm liền giới thiệu. “Đây là em gái của Thương Tấn.” Chu Văn Đạo khẽ thả lỏng nói: “Thì ra là em gái.” “Em gái nhỏ, chào em.” Từ Dương Quân đi ra sau lưng Thương Tấn, muốn nói chuyện với Thương Du Du. Diệp Chu nói: “Cô bé đang buồn ngủ, cậu đừng quấy rầy cô bé.” Nhưng Diệp Chu vừa dứt lời, Thương Du Du liền nâng khuôn mặt nhỏ nhắn, đáp lại Từ Dương Quân. “Đại ca ca, xin chào.” Diệp Chu thật sự không thể tin, cậu lại thua trong tay Từ Dương Quân. “Aiya, khuôn mặt như tiểu thiên sứ vậy, không hổ là em gái Thương Tấn.” Không cần nhìn cũng có thể cảm nhận được toàn thân Diệp Chu tản ra ‘năng lượng âm’, Thương Tấn cũng không hiểu, vì Diệp Chu thích trẻ con nên anh mới đưa Thương Du Du tới, không nghĩ tới cô nhóc đối với người khác đều rất tốt, tại sao đến lượt Diệp Chu lại như vậy chứ? Thấy Thương Du Du không chỉ đáp lại Từ Dương Quân, ngay cả Chu Văn Đạo cũng lễ phép chào hỏi, chỉ có ‘lạnh lùng’ với mỗi mình, cậu mang bộ dạng sinh không thể yêu, chua xót nói. “Mọi người chơi vui vẻ với Du Du đi, để một mình thiên sứ gãy cánh bị tiểu công chúa vứt bỏ tớ đây liếm liếm vết thương.” Từ Dương Quân và Chu Văn Đạo khó khăn lắm mới tìm được chút cảm giác ưu việt hơn Diệp Chu, hiện tại lại giả mù sa mưa nói: “Chu, hết cách rồi, đây là sức hấp dẫn của một người đó!” “Đúng vậy, trong thế giới của trẻ nhỏ, nào biết cái gì xấu hay đẹp chứ, nhìn thuận mắt thì nói chuyện, thấy ngứa mắt lập tức lười phản ứng.” Từ Dương Quân đắc ý chậc hai tiếng. “Trẻ nhỏ luôn tùy hứng như vậy!” Nhân lúc hai người kia đả kích Diệp Chu, Thương Tấn liền ôm Thương Du Du qua một bên, để cô bé xuống, ngồi xổm nhỏ giọng hỏi: “Em cảm thấy anh trai đầu tiên thế nào?” Thương Du Du vò chặt góc áo, thẹn thùng nhìn Diệp Chu một cái, nói: “Anh trai đó rất dễ nhìn.” Nhìn biểu cảm của Thương Du Du, trong lòng Thương Tấn ổn định không ít, anh tiếp tục hỏi. “Vậy em thích cậu ấy không?” “Thích…” Thương Du Du ôm cổ Thương Tấn, ghé vào lỗ tai anh nói. “Em cũng muốn nói chuyện với anh ấy nhưng em xấu hổ.” Nhất là vừa nhìn thấy mặt liền ngây người… Thương Tấn nhìn bụi hoa dại vàng nhạt trong bụi cỏ, tiến tới bên tai Thương Du Du thì thầm vài cậu, cô bé liền nghe lời bước lại bên cạnh bụi hoa, cẩn thận hái xuống, dưới ánh mắt khích lệ của Thương Tấn, chắp tay ra sau lưng chạy tới trước mặt Diệp Chu. Vừa thấy Thương Du Du tới, Chu Văn Đạo và Từ Dương Quân ân cần hỏi: “Tiểu bảo bối, tìm anh trai có chuyện sao?” Dưới ánh mắt mong đợi của hai người, Thương Du Du chạy tới trước mặt Diệp Chu, vươn hai tay ra, siết chặt bó hoa dại nói: “Diệp ca ca, tặng cho anh.” Diệp Chu ngoài ý muốn nói. “Tặng cho anh?” Thương Du Du gật gật đầu. “Cảm ơn.” Diệp Chu ngồi xuống nhận lấy bó hoa đặt ở chóp mũi, sau đó lại lấy một cành hoa cài lên tai Thương Du Du nói. “Hoa đẹp kết hợp với tiểu công chúa, thật xinh đẹp.” Thương Du Du xấu hổ híp mắt cười với Diệp Chu, sau đó liền tháo kẹp tóc anh đào mới mua đeo vào lúc ra khỏi nhà, như trả lễ mà đeo lên đầu Diệp Chu, có điều vì tuổi còn nhỏ, lực điều khiển tay không tốt, chỉ có thể miễn cưỡng treo trên tóc Diệp Chu. Diệp Chu không để ý việc trên đầu mang kẹp tóc trẻ con, còn ngẩng đầu hỏi Thương Tấn: “Đẹp không?” Thương Tấn chán ghét nói: “Xấu xí chết.” Thương Du Du vội vàng an ủi Diệp Chu: “Không xấu không xấu, rất đẹp!” Trẻ con thích thường thẳng thắn, sau khi vượt qua thời kỳ xấu hổ ban đầu, Thương Du Du liền không rụt rè để Diệp Chu dắt tay mình, hơn nữa còn từ ‘Diệp ca ca’ thăng cấp thành ‘Chu Chu ca ca’. Hạng mục tranh tài của hai người diễn ra vào buổi chiều, Thương Tấn nói với dì quản lý ký túc xá một tiếng liền đưa Thương Du Du vào phòng. Thương Du Du ôm một hộp sữa bò uống, hút một hơi liền đưa ống hút tới trước mặt Thương Tấn nói: “Anh uống.” Thương Tấn mang tính tượng trưng uống một ít, Thương Du Du lại đưa ống hút tới trước mặt Diệp Chu: “Chu Chu ca ca uống.” Dùng chung một ống hút gì đó, vẫn hơi thân mật quá. Thương Tấn và Thương Du Du là anh em thì không sao, nhưng cậu là người ngoài, nghĩ thế nào cũng thấy không thích hợp, Diệp Chu đành uyển chuyển từ chối: “Không thể uống nữa, buổi trưa anh ăn nhiều, hiện tại uống nữa anh sợ nổ bụng.” Thương Du Du đầu tiên là thất vọng ồ một tiếng, sau đó liền bật cười. “Bụng Chu Chu ca ca muốn nổ.” Thương Tấn đưa Thương Du Du vào ký túc xá lập tức khiến hai phòng cách vách vây xem. Sợ hù dọa đối phương, cả nhóm người chỉ dám đứng nhìn từ xa xa. Lúc này, chỗ tốt của bạn cùng phòng liền được thể hiện, Lưu Dư Thiên cầm một cây kẹo que trêu chọc Thương Du Du, cô bé nhận lấy không có ăn mà đưa cho Thương Tấn. Thương Du Du ngáp một cái, Thương Tấn liền cất kẹo que nói: “Em ngủ một lát, dậy rồi ăn.” “Vâng.” Thương Du Du xoa mắt để Thương Tấn ôm lên giường, không đến hai phút lồng ngực nhỏ nhắn liền lên xuống theo quy luật. Diệp Chu ra khỏi phòng vệ sinh, thấy Thương Du Du nằm trên giường Thương Tấn liền nói: “Không nghĩ tới em gái cậu lại dễ thương như vậy, hoàn toàn không giống người nào đó.” Thương Tấn trêu tức nói: “Nhanh quên như vậy? Ban đầu Du Du cũng không để ý đến cậu.” “Buổi trưa lúc ăn cơm cô bé đã nói cho tôi biết, vì cảm thấy tôi quá đẹp, quá xấu hổ nên mới vậy.” Diệp Chu nhìn anh một cái, đắc ý nói. “Lúc ấy tôi hỏi cô bé, anh hay anh trai em đẹp hơn, cậu đoán cô bé nói gì?” Thương Tấn đáp một nẻo: “Ánh mắt Du Du còn cần đề cao.” Diệp Chu bị anh chặn ngang, không thể nói tiếp, cậu hừ một tiếng. “Trẻ con có sao nói vậy, có hai nói hai.” Ngủ đến một rưỡi, Thương Tấn gọi Thương Du Du dậy, Thương Du Du có chút ngủ nướng, hừ hừ hai tiếng không muốn dậy. Diệp Chu xé vỏ kẹo que, đưa đến trước mặt Thương Du Du hỏi: “Bảo bối, nhìn xem đây là cái gì?” Thương Du Du mở mắt một chút liền tỉnh táo, cô bé há miệng muốn ngậm nhưng Diệp Chu nhanh chóng nâng lên. Thương Du làm nũng nói: “Chu Chu ca ca, em muốn ăn.” “Đứng dậy lại cho em ăn.” Thương Du Du nghe vậy liền bò dậy, ngủ một giấc, bím tóc đuôi ngựa lên chổng thẳng lên trời. Diệp Chu nhìn mà cười hồi lâu, có điều sau đó liền nhanh chóng không cười nổi nữa. “Chu Chu ca ca, chải tóc cho em với.” “A?” Loại chuyện thủ công này, Diệp Chu chưa bao giờ làm, hơn nữa tóc đuôi ngựa nhìn đơn giản, muốn làm tốt lại không dễ, Diệp Chu vô cùng tự biết mình nói. “Để anh trai em làm đi.” Thương Du Du kéo bàn tay buông thõng một bên của Diệp Chu nói: “Chu Chu ca ca với anh trai cùng nhau chải tóc cho em sao…” Văn Nhân Húc đứng một bên nhìn có chút hả hê nói: “Được bạn nhỏ hoan nghênh, không phải cái gì cũng tốt.” “Cũng không khó lắm.” Thương Tấn để Thương Du Du ngồi lên ghế, cúi xuống cẩn thận cởi đuôi sam bên trái nói. “Cậu chải bên phải.” Giờ khắc này, hai người như trở lại thời khắc phun sơn cho xe ba bánh. Đến lúc làm xong, nhìn hai cái đuôi ngựa cao thấp nhấp nhô của Thương Du Du, Văn Nhân Húc thở dài nói: “Khó trách hiệu Thương Diệp bị hai người làm nhục thành như vậy.” Diệp Chu: “…” Thương Tấn: “Tôi cảm thấy cũng không tệ lắm.”