Ngồi trên xe bus, Thương Tấn nhìn 1000 còn thừa lại trong ví, trào phúng nhếch miệng. Người đàn bà này hoàn toàn không khiến anh ngoài ý muốn, mỗi lần hẹn gặp mặt, cuối cùng sẽ lựa chọn một vài địa điểm đắt tiền một chút, ngôn ngữ cử chỉ cũng cố gắng học theo bộ dạng quý phu nhân, rõ ràng bản thân chưa từng trải nghiệm cuộc sống đó, dáng vẻ kệch cỡm biểu hiện như vậy cũng chỉ là bắt chước bừa. Có vài người, vĩnh viễn theo đuổi thứ không thuộc về mình, dưới sự sai khiến của dục vọng, vốn là người hiền lành cũng biến thành xấu xí, chứ đừng nói đến loại người ích kỷ như Lương Cảnh Mân. Từ lúc Thương Tấn có trí nhớ tới nay, ba mẹ anh đã ly dị. Thương Tấn không hiểu được nguyên nhân hai người ly dị. Mà khi ba anh Thương Thanh Bình gần như quên đứa con trai này là anh, toàn tâm tập trung cho sự nghiệp thì người mẹ trên danh nghĩa của anh, ly hôn xong liền bặt vô âm tín năm năm, sau đó đột nhiên mang đến mấy món quà quý giá trở lại thăm anh thì Thương Tấn đã rõ ràng. Thương Thanh Bình chỉ ở trước mặt Lương Cảnh Mân tranh giành một chút. Mà Lương Cảnh Mân lại vì tự cho là theo đuổi được cuộc sống mình muốn, tới trước mặt Thương Thanh Bình thể hiện lựa chọn ban đầu của mình chính xác thế nào. Thương Tấn, coi như là vật kèm theo trong mối quan hệ của hai người, cũng chỉ vì để hàng năm bọn họ có cơ hội ‘so sánh’ như vậy một hai lần. Không ai từng hỏi Thương Tấn thường ở nhà một mình có cô đơn hay không, cũng không còn ai hỏi có người tặng cho chút đồ chơi đắt tiền thì anh có thích hay không. Đau lòng sao? Ban đầu thì có một chút, sau đó phát hiện, đau lòng là vì có khát vọng, có mong đợi vào một số việc, nếu anh không ôm mong đợi với bất cứ việc gì, như là không sao thì sao có thể đau lòng. Thương Tấn có thể bình tĩnh nhìn bọn họ mỗi lần gặp nhau là giương cung bạt súng, cũng có thể đến lúc bọn họ quên thời gian cơm tối thì tự cầm tiền ra ngoài mua đồ ăn. Có vài thứ cho tới nay cũng không phải của mình, dù có mất đi cũng không có gì để đau lòng. Cho dù là hiện tại, tình huống đã thay đổi 180 độ. Người chồng Lương Cảnh Mân tái giá vì phá sản, hiện tại chỉ có thể trong nom một cửa hàng nhỏ sống qua ngày, mà công ty của Thương Thanh Bình không ngừng phát triển. Người đã từng thất bại giờ đứng trên đỉnh kim tự tháp, mà người đã từng đứng ở nơi phải ngửa mặt trông lên lại rơi vào tầng bụi. Khi Thương Tấn 16 tuổi, Trương Thanh Bình tái hôn. Đối tượng kết hôn là y tá Tần Phỉ, một người lớn hơn Thương Tấn mười tuổi lại ít hơn Trương Thanh Bình mười lăm tuổi. Cuộc sống mới mở ra, Trương Thanh Bình lập tức không để ý đến Lương Cảnh Mân, cũng không để lời mời của bà vào mắt. Muốn gặp con trai? Tự đi mà gặp! Đối tượng Lương Cảnh Mân tìm đến vô tình biến thành Thương Tấn, nhất là sau khi Thương Thanh Bình kết hôn, chuyện lại càng thêm tệ hại. Đánh ra con bài là muốn tốt cho anh, há miệng ngậm miệng đều là tiền tiền tiền. Mới đầu Thương Tấn còn thấy phiền phức, tự cho là cho Lương Cảnh Mân tiền thì có thể ngừng, sau đó anh mới phát hiện mình sai lầm, loại người này luôn không biết đủ. Bà sẽ không vì bạn cho mình một cái bánh màn thầu thì sẽ không ghen tị sơn hào hải vị của bạn. Hiện tại thứ bà muốn có lẽ không phải là tiền, mà là vì chênh lệch quá lớn giữa hai gia đình mang lại cảm giác mất thăng bằng. Thương Tấn học ngoan cũng lười để ý đến cái kẻ tiêu tiền như rác này, mấy lần hẹn gặp khác, anh đều cố ý nói mình không mang tiền, kết quả Lương Cảnh Mân nhân lúc món ăn còn chưa đưa lên, gọi nhân viên phục vụ nói không cần mang lên nữa, dù sao hiện tại bản thân chưa ăn, làm khó nhân viên phục vụ cũng náo loạn đến đỏ mắt. Thương Tấn không nhìn nổi, cuối cùng vẫn trả tiền. Sau đó, Thương Tấn như một vị khách, nhìn Lương Cảnh Mân biểu diễn, tiền cơm gì đó, coi như là phí thưởng thức đi. Có điều có phim hay hơn xem nhiều cũng ngán chứ đứng nói tới cái kiểu biểu diễn không chỉ ầm ĩ khó coi còn cách vài ba tháng lại diễn ra một lần này. Thương Tấn từng đề cập với Thương Thanh Bình hai lần, hi vọng ông có thể khiến Lương Cảnh Mân hoàn toàn ngưng lại. “Bà ấy cũng là người đáng thương, Thương Tấn, dù thế nào thì bà ấy cũng là mẹ con.” Người đứng phía trên tuyệt đối không keo kiệt chút đồng tình này, vợ hiền dịu dàng bên người, con gái đáng yêu bên gối, ông cũng coi như quên được việc đối đầu gay gắt với vợ trước mấy năm nay. Nhưng một câu nói này, khiến Thương Tấn có làm gì cũng không thể bỏ rơi Lương Cảnh Mân. Thương Thanh Bình nói đúng, dù sao Lương Cảnh Mân cũng là mẹ anh. Một đứa con điều kiện ưu tú với người mẹ có cuộc sống ‘khó khăn’, không cần nghĩ cũng biết người ngoài sẽ đứng về phía người nào. Thương Tấn không quan tâm lời đồn đại nhưng lại sợ phiền toái. Lời khen hay nói xấu nhằm vào anh, nói sau lưng cũng được, phiền nhất là mấy cái người thích xen vào chuyện người khác đi tới trước mặt bắt anh nghe mấy lời chỉ trích anh không cần nghe. Mà hết lần này tới lần khác mấy kẻ thích xen vào chuyện người khác lại vô cùng nhiều. Nơi nào cũng có. “Tinh tinh.” Thương Tấn nhìn wechat một chút. Diệp Chu: Không phải cậu nói sẽ về sau một tiếng sao? Nhìn đi, ở đây có một tên thích xen vào chuyện người khác này. Nhưng rõ ràng là người ghét việc người khác tìm tòi nghiên cứu cuộc sống của mình, nhất là loại ngôn ngữ mang tính trói buộc này, không hiểu sao lúc nhận được tin nhắn này, trong lòng anh lại trào lên cảm giác chua xót? Như việc lần trước Diệp Chu rửa táo cho anh vậy. Thương Tấn điều chỉnh xong cảm xúc của mình đi tới trước cửa phòng ký túc quen thuộc, đẩy ra, trong phòng vẫn chỉ có một mình Diệp Chu. “Cậu về rồi.” Diệp Chu nhìn anh một cái lại cúi đầu đọc sách, dĩ nhiên khóe mắt vẫn cẩn thận chú ý Thương Tấn. Thương Tấn cởi áo khoác, trực tiếp ném lên giường, chờ đến lúc đến trước bàn sách của mình, anh liền sửng sốt. Bàn sách trước khi rời đi còn hỗn loạn đã được dọn lại gọn gàng. Thẻ ngân hàng vẫn luôn tìm kiếm yên lặng nằm trên từ điển, ngay ngắn trên mặt bàn là mấy viên dâu tây ngào đường anh thường ăn. Từ nhỏ đến lớn chưa một ai chủ động giúp anh làm việc gì, cho nên anh cũng không biết khi có một người khác tự tiện làm cho mình thì nên có biểu hiện thế nào. Thương Tấn cầm một viên dâu tây ngào đường lên không nhịn được dùng ngón tay vuốt ve. Ngay từ lúc anh cầm viên kẹo lên Diệp Chu đã vểnh tai nghe ngóng động tĩnh bên phía Thương Tấn, đang lúc cậu muốn mở miệng kiểm tra xem tâm tình anh có tốt hay không, Thương Tấn đã mở miệng. “Tôi cũng không nói cậu làm mấy thứ này giúp tôi.” Lòng tốt lại bị coi là gan lừa?? (*Lòng tốt lại bị coi là gan lừa: Ý là tốt bụng lại bị người không hiểu, ngược lại còn bị hiểu lầm.) “Con người cậu sao lại nói chuyện kiểu đó!” Tức giận trong lòng Diệp Chu vọt lên, theo độ tăng tiến của tức giận, thân thể cậu cũng không nhịn được trực tiếp đứng lên, kết quả chân phải đau nhói lập tức khiến cậu ngã ngồi xuống. Thương Tấn xoay người, ánh mắt đảo qua mắt cá chân bên phải của Diệp Chu một cái. “Ý của tôi là, dù cậu làm giúp tôi mấy thứ này, tôi cũng không có gì có thể báo đáp cậu.” Sau khi xác định Thương Tấn thật sự không có ý gây chuyện, Diệp Chu bình tĩnh hỏi ngược lại: “Vậy lúc cậu đưa cho tôi cái ghế xoay này là muốn tôi báo đáp sao?” “Không có, muốn làm nên làm.” “Lúc cậu cõng tôi vào phòng học có muốn tôi báo đáp sao?” “Không có.” Diệp Chu liếc anh một cái, giả vờ tức giận nói: “Cho nên~~~! Ai muốn cậu báo đáp, lúc này cậu nói một tiếng cảm ơn không phải được sao.” “Cảm ơn.” Diệp Chu nâng cằm đắc ý nói: “Không cần khách khí.” “Có điều…” Thương Tấn bóc viên kẹo, cau mày nghi ngờ nói: “Lúc tôi giúp cậu, cậu cũng chưa nói cảm ơn tôi.” Diệp Chu thẹn quá hóa giận: “Cảm ơn! Cảm ơn! Cảm ơn!” Thương Tấn ngậm kẹo, mơ hồ nói: “Không cần khách khí, không cần khách khí, không cần khách khí.”