Edit: Vũ Quân Khách sạn lớn Bình Liễu người đến người đi, một chiếc xe hơi màu đen dừng lại trước cửa, tài xế bước xuống từ ghế lái, mở cửa sau ra, người đàn ông đi xuống mặc áo dài đỏ sậm, cổ tay thêu đám mây màu vàng, tự phụ tao nhã, như một người đọc sách văn nhã, nhìn qua cũng chỉ tầm hơn 20. Ai mà ngờ được vị này chính là người nắm giữ quyền lực lớn trong Dịch Bang chỉ sau Ngũ gia. Ông chủ tiệm cơm Bình Liễu thấy người đến, vội vàng tiếp đón: "Thập Nhất thiếu, xin mời đi bên này." Bạch Sơ Tiện không có biểu cảm gì, nhàn nhạt gật đầu, nhưng không lập tức đi vào theo ông chủ mà xoay người vươn tay với người ở bên trong. Một bàn tay ngọc tinh tế từ trong xe duỗi ra, đặt trong lòng bàn tay của "hắn", mỹ nhân khom lưng bước từ trên xe xuống, môi không tô mà đỏ, mắt đẹp long lanh, người đi ngang qua đều không nhịn được nhìn thêm vài lần. Ông chủ cười híp mắt: "Đây là Giảm Lan cô nương đúng không, đã lâu không gặp cô nương vẫn đẹp như vậy." Ai mà không biết Thập Nhất thiếu phong lưu phóng khoáng, 15 tuổi đã tiếp quản Hoán Khê môn, mỹ nhân vờn quanh, nhưng được sủng ái nhất vẫn là Giảm Lan, lại còn thường xuyên đưa nàng ra ngoài. Ông chủ đón người tiến vào liền rời đi. Bọn họ đến trước giờ hẹn một chút nên đương nhiên người của Sầm thành chưa đến, trong phòng chỉ có Bạch Sơ Tiện, Giảm Lan và thuộc hạ của Bạch Sơ Tiện. Bạch Sơ Tiện rót cho Giảm Lan một chén trà, cũng không ngẩng đầu lên: "Các ngươi đi ra ngoài." "Vâng." Mấy người đi ra ngoài đứng, đóng cửa lại. Giảm Lan cầm tách trà lên, uống một ngụm: "Thập Nhất ca, bên Sầm Thành là ai tới vậy?" Bạch Sơ Tiện khảy chiếc nhẫn ngọc trên ngón tay cái: "Lục Hưu Lâu." Đại soái Sầm Thành có năm vị phu nhân, Lục Hưu Lâu là con của bà cả, nhưng lại không phải người đứng thứ nhất, hắn vẫn luôn yên lặng vô danh, ngược lại có tiếng là ăn chơi trác táng, cho đến mấy năm gần đây trong mấy huynh đệ của hắn người thì chết, người thì bị thương, đến cuối cùng người luôn không lên tiếng là hắn lại trở thành người đại thắng, bấy giờ mọi người mới kinh ngạc phát hiện, thì ra còn một người như hắn. Có thể giấu tài nhiều năm như vậy mà nói hắn không có bản lĩnh gì sẽ chẳng ai tin. Giảm Lan liếc Bạch Sơ Tiện một cái, buồn bã nói: "Thập Nhất ca, từ năm 15 tuổi đến giờ đã bán mạng cho Ngũ gia gần 8 năm, đã bao lần gặp nguy hiểm đến tính mạng, tỷ cũng nên vì chính bản thân mình mà nghĩ lại đi thôi." Nàng rũ mắt, giọng nói nhẹ đến mức chỉ có 2 người nghe thấy: "Tỷ là một cái cô nương, không thể cứ mãi lấy thân phận Thập Nhất thiếu để tồn tại được." Giảm Lan là người duy nhất ở Hoán Khê môn biết Bạch Sơ Tiện là một cô nương, nhiều năm qua nàng bao lần chịu ơn của Bạch Sơ Tiện, nhìn nàng ấy từ từ trở nên lớn mạnh, cũng có thể cảm nhận được sự mệt mỏi của nàng. Đặc biệt là người mà nàng luôn một lòng... cuối cùng lại ôm người khác. Giảm Lan cảm thấy không đáng thay nàng. "Cô nương ngốc." Bạch Sơ Tiện vỗ mu bàn tay nàng, lộ ra một nụ cười: "Nhoáng một cái đã qua nhiều năm như vậy, còn nhớ rõ khi hai chúng ta mới gặp nhau không, lúc ấy muội mới là một tiểu nha đầu 13 tuổi." "Muội mới nên vì chính mình mà suy nghĩ lại, 21 tuổi, gả chồng cũng tốt, không gả chồng cũng tổt, dù sao cũng nên có tính toán." Nàng nâng cằm Giảm Lan lên, híp mắt cười xấu xa: "Hoặc là muội muốn "ca ca" nuôi muội?" Giảm Lan giận cười, ngả vào trong ngực nàng: "Ngược lại thật muốn gả cho Thập Nhất ca." Những nam nhân thúi ngoài kia sao có thể đối tốt với nàng hơn Thập Nhất ca. Bạch Sơ Tiện cười vỗ lưng nàng, ánh mắt có chút xa xăm. Bản edit đăng duy nhất tại Wattpad Vũ Quân, các nơi khác đều là ăn cắp. Nháy mắt một cái đã 8 năm rồi. Lúc trước dựa vào tình cảm từ nhỏ đối với Ngũ ca, nàng giúp hắn ổn định vị trí, làm phụ tá đắc lực của hắn, vội vàng với công việc làm ăn, địa bàn, dần dần loại tình cảm này cũng phai nhạt. Khi thấy hắn ôm cô nương kia ôn nhu trêu đùa, nàng cũng không cảm thấy chua xót khó nhịn. Có lẽ chỉ là ảo ảnh giống như tình đậu sơ khai mà thôi. Nàng hiện tại đối với "sự nghiệp" càng có hứng thú hơn. Đàn ông sao? Không ở trong phạm vi suy xét. "Cốc cốc cốc." "Gia, Lục thiếu soái tới rồi." "Ngồi dậy đi, đừng để người khác chê cười." Bạch Sơ tiện xoa bóp khuôn mặt nhỏ của Giảm Lan. "Mời vào." Người đàn ông tiến vào mặc một bộ quân trang màu lục đậm, vai rộng eo hẹp, đôi chân dài bước vài bước đã đến nơi. Hắn tháo mũ xuống, đường nét khuôn mặt cứng rắn, ngũ quan thâm thúy, dưới đôi mày kiếm là cặp mắt đào hoa cười như không cười. Hắn làm một cái thủ thế, người đi phía sau liền lui ra ngoài, đóng cửa lại. Lục Hưu Lâu vươn tay phải: "Lục Hưu Lâu, hạnh ngộ." Bạch Sơ Tiện đứng lên, cũng vươn tay nắm lấy tay hắn: "Bạch Sơ Tiện." Cũng chỉ là một cái bắt tay chào hỏi nhưng Lục Hưu Lâu lại ngay lập tức nắm lấy ngón tay nàng, quơ quơ cũng không buông ra. Người đàn ông cười nói: "Tay của Thập Nhất thiếu lại còn rất mềm mại, giống như tay của một cô nương vậy." Bạch Sơ Tiện dùng một chút lực mới có thể thoát khỏi tay hắn, đối với những lời ngả ngớn của hắn mặt không biểu cảm. Giảm Lan tự nhiên dùng khăn tay xoa tay phải cho nàng, Bạch Sơ Tiện mới nhẹ nhàng cong khóe môi: "Bạch mỗ là thương nhân, tất nhiên không thể so với Lục thiếu soái." Đây là nói nàng không cầm qua thương đánh giặc, không chịu khổ nên tay mềm cũng dễ hiểu. Lục Hưu lâu ngồi xuống đối diện Bạch Sơ Tiện, cởi hai viên nút thắt trên áo choàng, dáng người tùy tiện giống như thổ phỉ, một chút cũng không chú ý. "Thập Nhất thiếu nói đùa." Người của Dịch Bang mà là thương nhân? Không nhúc nhích tay? Đúng là chê cười rồi. Từng món ăn được bưng lên, mùi hương nức mũi. Lục Hưu Lâu nhìn Giảm Lan châm trà gắp đồ ăn cho Bạch Sơ Tiện híp mắt cười: "Thập Nhất thiếu tự mình có giai nhân trong ngực sao lại không cho người cô đơn như ta một mỹ nhân đi? Đã sớm nghe nói Hoán Khê môn của Thập Nhất thiếu có vô số mỹ nhân, có thể để Lục mỗ mở mang kiến thức được hay không?" Chính vì sợ hiểu lầm nên Bạch Sơ Tiện mới không mang theo Phẩm Lệnh, còn đồng ý buổi tối sẽ đưa nàng đi xem pháo hoa. Hoán Khê môn đều là những cô nương trong sạch, sợ là không thể giúp Lục thiếu soái mở mang cái gì." Lục Hưu Lâu thời trẻ ăn chơi trác táng thanh danh tuy nói là là hắn cố ý nhưng trong đó mấy phần thật mấy phần giả đâu ai biết được, những cô nương nổi tiếng ở Sầm thành đều có liên quan đến hắn, nghĩ một chút hẳn là hắn cũng không phải người ăn kiêng. Hắn cũng không tức giận, chống cằm nhìn nàng, mắt đào hoa cong cong: "Theo ta thấy, Thập Nhất thiếu so với cô nương còn xinh đẹp hơn." Môi hồng răng trắng, đôi mắt như ngậm nước, khi nhìn cô nương bên cạnh thì dịu dàng còn nhìn về phía hắn thì lại lạnh băng. "Lục thiếu soái tới Than Bình, chẳng lẽ chính là vì muốn nhận xét dung mạo của Bạch mỗ?" Bạch Sơ Tiện lạnh lùng liếc hắn một cái. "Nếu như vậy, Bạch mỗ nên trở về rồi." "Chỉ đùa một chút thôi, Thập Nhất thiếu không cần để ở trong lòng." Lục Hưu Lâu ngồi thẳng lên: "Lục mỗ là mang theo thành ý tới..." Cuối cùng cũng nói chuyện chính sự, đôi mày đang nhíu lại của Bạch Sơ Tiện giãn ra một chút, bàn tay đặt dưới mặt bàn tất cả đều là mồ hôi. Lục Hưu Lâu này nhìn qua thì cà lơ phơ phất, nhưng lại vô cớ khiến người ta cảm thấy một loại áp bách như bị nhìn thấu, khiến người ta khó chịu. Cuối cùng cũng ăn xong một bữa cơm không rõ mùi vị, có lẽ chỉ cõ một mình Giảm Lan là ăn thật sự. Trước khi tan cuộc, Lục Hưu Lâu cười tủm tỉm nói: "Nghe nói đêm nay Than Bình lễ hội pháo hoa, Thập Nhất thiếu có cùng đi xem không?" "Ta có hẹn rồi." Bạch Sơ Tiện liếc hắn một cái. "Mong rằng Lục thiếu soái chú ý an toàn, lễ hội pháo hoa người nhiều mắt tạp." Miễn cho xảy ra chuyện ở chỗ bọn họ, người bên Sầm Thành lại tìm bọn họ gây phiền toái. Mắt đào hoa của Lục Hưu Lâu hơi lóe: "Đa tạ Thập Nhất thiếu quan tâm." Hắn nhìn Bạch Sơ Tiện mang theo bạn nữ lên xe, mới cùng cấp dưới đi về phía xe của mình. "Thiếu soái, Bạch Thập Nhất tuy còn nhỏ tuổi nhưng cũng không phải nhân vật đơn giản." Vừa rồi hai bên đàm phán, Bạch Sơ Tiện nhìn như có lui có tiến, thật ra nửa điểm cũng không chịu thiệt. Lục Hưu Lâu lên xe, nụ cười trên mặt dần thu lại, mắt đen sâu thẳm: "Tưởng lão ngũ có thể có địa vị thành tựu như ngày hôm nay hẳn là công đầu thuộc về Bạch Thập Nhất." Ngón tay hắn gõ nhẹ lên đầu gối. "Nếu có thể thu làm người mình thì..." Thuộc hạ nghe xong mà xấu hổ. Thiếu soái người vừa thấy mặt đã đùa giỡn người ta, lại còn nói người ta giống con gái, thì ra là muốn mượn sức của người ta sao?