Tạp Đồ

Chương 289

Việc Trần Mộ chữa khỏi “Bệnh nặng” lan truyền rất nhanh khắp trụ sở, ngay cả Tiêu Tư cũng biết rõ sự tình. Mà Hề Bình lại cố tình đồn thổi về quan hệ thân mật của Trần Mộ và Tô Lưu Triệt Nhu nên kể lại sinh động như thật. Tiêu Tư cả kinh, vội vàng ước thúc thủ hạ chính mình. Tại địa bàn người khác tranh đoạt nữ nhân của lão đại, việc này ai cũng không thể dễ dàng tha thứ. Có lẽ lực lượng trụ sở này trong mắt Tiêu Tư cũng không tính là gì, nhưng cái quần thể này biểu hiện ra tiềm lực, đặc biệt nhân vật số một là Trần Mộ tại trong mắt hắn càng cao thâm khó lường. Một người có thể phá vỡ hệ thống Phạm Sâm, đại biểu một tiềm lực mà không người nào dám hoài nghi. Tiêu Tư đã báo cho tất cả đệ tử, tin tức này vô luận như thế nào cũng không có thể tiết lộ ra ngoài. Có lẽ ngay cả Trần Mộ cũng không có ý thức được giá trị của mình. Tiêu Tư tin tưởng, một khi tin tức này tiết lộ ra, người hợp tác trăm phần trăm không tới phiên Tư Nguyên học phủ. Đây cũng là lý do tại sao hắn kiên định như thế đứng về phe Trần Mộ. Càng huống chi, lực lượng trụ sở này hắn cũng khá kiêng kị, đặc biệt ngày đó thoáng dò xét nam tử lạnh lùng kia, luồng sát khí thực chất đến mức dù là Tiêu Tư thân kinh bách chiến cũng cảm thấy giật mình. Cho tới bây giờ, song phương hợp tác thuận lợi, đây là điều Tiêu Tư hài lòng nhất. Nhữ Thu đã học xong chế pháp chiết hình yến ba tạp, hiện tại chỉ cần hắn tìm hiểu ra hệ thống kỹ xảo của chiết hình yến ba tạp, Tư Nguyên học phủ từ nay về sau có thêm một truyền thừa hạng nhất. Hắn đã thông tin cho tư nguyên học phủ, bằng mọi cách thu thập vật tư cần thiết để chế tạo chiết hình yến ba tạp. Mấy ngày này, chính hắn thì hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của chiết hình yến ba tạp. Càng thăm dò, hắn càng khiếp sợ cho sự tinh xảo của kết cấu năng lượng trong chiết hình yến ba tạp. Đây là một loại kết cấu năng lượng thể cực kỳ co dãn, có rất nhiều loại biến hóa. Thực lực đạt tới như Tiêu Tư, đã bắt đầu đối với kết cấu năng lượng có căn nguyên hiểu rõ, đây cũng là lý do Tiêu Tư tự tin chính mình có thể thăm dò ra hệ thống kỹ xảo của chiết hình yến ba tạp. Nhưng là. Tạp phiến này khiến hắn nhiều lần ngạc nhiên. Hắn bất ngờ phát hiện, tạp phiến này quy tắc tuần hoàn năng lượng, rất khác với các tạp phiến hắn trước kia tiếp xúc qua. Tư Nguyên học phủ lập giáo thời gian cũng không dài, nhưng là tích lũy các loại truyền thừa cũng khá nhiều, đặc biệt sau khi hắn làm hiệu trưởng, vì truyền thụ đệ tử, không thể không tiếp xúc các loại các dạng tạp phiến. Nhưng quy luật mà hắn trước kia tích lũy được, ở tạp phiến này hoàn toàn không thích hợp. Ngược lại là những năng lượng thể do hắn tùy hứng cải biến. Uy lực vô cùng lớn vô cùng. Hắn chắc chắn tạp phiến này quy luật tuần hoàn không phải hệ thống Phạm Sâm. Nếu như hắn không đoán sai thì nó hẳn là một hệ thống cổ xưa. Điều này làm hắn vô cùng hưng phấn! Đối với lịch sử Hải Nạp Phạm Sâm năm đó, hắn càng sâu sắc hiểu biết hớn tạp tu bình thường. Hải Nạp Phạm Sâm là một chế tạp sư vĩ đại, nhưng theo Tiêu Tư. Hắn cũng là kẻ cường đạo, phá hoại, độc tài lớn nhất trong lịch sử! Hắn tự mình thành lập hệ thống Phạm Sâm, vì để phát dương nó, hắn hủy diệt các hệ thống khác, có lẽ chúng nó vẫn không thể xưng là hệ thống, bởi vì chúng nó cũng không có nghiêm cẩn như hệ thống Phạm Sâm. Buồn cười nhất là, Hải Nạp Phạm Sâm thành lập hệ thống Phạm Sâm, song chính hắn lại bài trừ chính mình thành lập hệ thống bên ngoài. Hắn là một người cuối cùng kiêm tạp tạp tu cũng là chế tạp sư mà cổ ngữ gọi là tạp sư. Dự đoán này khiến cho Tiêu Tư vui mừng lẫn sợ hãi không hiểu. Mặc dù điều này làm hắn rất khó khăn. Nhưng là đối với hắn mà nói cũng không phải không cách nào vượt qua. Kẻ có thể đạt tới khả năng này, có người nào không trí tuệ hơn người đâu chứ? Vì vậy, những người khác thường thấy Tiêu Tư luôn ngơ ngẩn ngồi yên trong phòng huấn luyện. Cuộc sống Trần Mộ một lần nữa đi vào quỹ đạo, khẩn trương mà buồn tẻ. Nhưng việc khôi phục diện mạo làm Trần Mộ cảm giác cả người tựa hồ đều có lực lượng, mỗi ngày quên thân rèn luyện. Rèn luyện cảm giác, cùng Duy A đối luyện, nghiên cứu chiến thuật...... Một tạp tu, đột nhiên xuất hiện trước trụ sở, khiến cho cảnh giới tạp tu chú ý. Tình huống lập tức được truyền tới người phụ trách an toàn là Ba Cách Nội Nhĩ. Trên màn hình. Ba Cách Nội Nhĩ có thể tinh tường chứng kiến đối phương. Khách viếng thăm trên mặt mang mặt nạ. Toàn thân bao phủ trong áo khoác ngoài, có vẻ thập phần thần bí. - Xin hỏi các hạ có gì cần nói? Ba Cách Nội Nhĩ thận trọng hỏi. Đối phương lẻ loi một mình, đi tới trước cửa, không giống kẻ có địch ý. Từng cửa thông đạo đều có bố trí tạp giới thông tin, không cần thiết mở cửa cũng có thể trao đổi. Khách viếng thăm mỉm cười, dù hắn mang mặt nạ, nhưng Ba Cách Nội Nhĩ hay vẫn có thể cảm thấy được đối phương mỉm cười. - Đường Hàm Phái mạo muội bái phỏng, cầu kiến quý chủ nhân! Thanh âm trong sáng, nhưng lại phảng phất mang theo lực lượng lớn lao, chấn nhiếp lòng người. Trần Mộ rất ngoài ý muốn, hắn không hiểu Đường Hàm Phái đột nhiên bái phỏng là có ý gì. Tương tự Trần Mộ kinh ngạc, Ba Cách Nội Nhĩ và Hề Bình hoàn toàn chết lặng. Đường Hàm Phái, hiện giờ thanh danh vang dội hàng đầu, có không ít người cho rằng hắn đã là liên bang đệ nhất tạp tu. Một nhân vật truyền thuyết như vậy, đột nhiên đến đây bái phỏng, bảo sao không làm cho người ngơ ngẫn? Thực lực Tiêu Tư có lẽ không kém hơn Đường Hàm Phái bao nhiêu, nhưng danh khí hai người khác biệt rất lớn. Lúc này, Đường Hàm Phái lặng yên bái phỏng, hơn nữa chỉ danh bái phỏng chính là Trần Mộ, mà không phải là Tiêu Tư. Chờ khi Trần Mộ từ phòng huấn luyện đi ra, Đường Hàm Phái đã cùng Tiêu Tư uống trà. Trần Mộ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Đường Hàm Phái. Vô luận là ai, đối mặt nhân vật như Đường Hàm Phái, đều không thể sinh ra ác cảm. Hắn cao chứng một thước tám, bụi bám trên áo khoác ngoài, tạo vẻ phiêu dật xuất trần khó tả. Hắn ánh mắt ôn hòa như gió, trên mặt luôn mỉm cười làm cho người ta cảm giác nhàn nhã, phảng phất thế gian không chuyện gì phiền não. Một người như vậy, vô luận đứng ở chỗ nào, người khác đều không thể bỏ qua. Khi Đường Hàm Phái nhìn thấy Trần Mộ, ánh mắt ôn hòa đột nhiên hiện lên một tia dị sắc, bất quá tia dị sắc này chợt lóe rồi biến mất. Hắn rất tự nhiên đứng lên, cười nói: - Chứng kiến Tào tiên sinh, khiến cho ta cũng không khỏi có chút ghen ghét. Tiêu Tư cười ha ha: - Ta lần đầu tiên nhìn thấy Tào tiên sinh, cũng là loại cảm giác này! Chúng ta cuối cùng đã già. Ta thật bi thảm, như Tào tiên sinh ta vẫn đỏ mắt tìm kiếm rất nhiều trời ạ. - Đường tiên sinh mạnh khỏe. Lễ phép cơ bản nhất Trần Mộ vẫn biết, ngay sau đó hướng Tiêu Tư gật đầu, quan hệ của bọn họ tự nhiên không cần khách sáo. Tiêu Tư hiển nhiên cũng thật cao hứng khi Trần Mộ đối với hắn biểu hiện ra sự hữu hảo. Thấy Trần Mộ tới, Ba Cách Nội Nhĩ và Hề Bình rất tự nhiên đứng ở phía sau hắn. Động tác này làm cho ánh mắt Đường Hàm Phái dừng lại chốc lát. - Đoạn thời gian này, công việc bề bộn, hôm nay mới từ Vương Trạch biết được nơi này có nhân vật kiệt xuất như Tào tiên sinh, vừa lúc ta cùng với lão Tiêu cũng là quen biết cũ, cho nên mạo muội đến đây, làm phiền mọi người chớ trách ta a. Đường Hàm Phái tư thái khiêm tốn khiến cho mọi người sinh hảo cảm. - Đường tiên sinh quá khách khí, có nhân vật như ngài đến đây, chúng ta cảm giác sâu sắc vinh hạnh. Trần Mộ cũng khách sáo. Mọi người lập tức tán dóc huyên thuyên. Đường Hàm Phái quả là một người cực có mị lực, thái độ hắn thân thiết tùy theo hoàn cảnh, hơn nữa kiến thức uyên bác, trong khoảng thời gian ngắn mọi người trò chuyện với nhau thật vui. Hàn huyên nửa giờ, đề tài mới chuyển tới thành La Dữu. Lần này, tất cả mọi người hiểu được, lúc đấu trí bắt đầu rồi. Quả nhiên, không bao lâu, Đường Hàm Phái cười nói: - Lần này đến đây, bản phái kì thật là có chuyện cần cầu mà đến. Lực chú ý mọi người lập tức tập trung, ngay cả Tiêu Tư, vẻ mặt cũng trở nên thận trọng, trong lòng hắn mơ hồ đoán được Đường Hàm Phái tại sao mà đến. - Không biết Đường tiên sinh cần giúp chuyện gì? Trần Mộ trước sau như một bình tĩnh trấn định. - Ta muốn được Tào tiên sinh trợ giúp. Đường Hàm Phái đặt chén trà trên tay, cười tủm tỉm nói. - Cần trợ giúp gì? ánh mắt Trần Mộ không thay đổi. - Ta nghĩ, có Tào tiên sinh trợ giúp, việc công hãm nơi dùng chân của Trung Đạt Thư Phủ khó khăn hẳn là giảm đi rất nhiều. Bản phái cũng biết đây là một vấn đề khá làm làm khó người khác, bất quá tình thế thúc bách, liền mạo muội đến đây. Đương nhiên, bản phái cũng sẽ không để cho Tào tiên sinh uổng phí công phu, Tào tiên sinh có cái gì yêu cầu, cứ việc đề ra, tin tưởng bản phái vẫn có thể làm chủ. Đường Hàm Phái thần thái thong dong, nói ra hời hợt, phảng phất chẳng qua là một chuyện nhỏ khi uống trà. Phía sau Trần Mộ, Ba Cách Nội Nhĩ và Hề Bình nhìn nhau, vẻ mặt khiếp sợ. Bọn họ mặc dù cũng có ước đoán, nhưng là Đường Hàm Phái chính miệng nói ra, loại chấn động này mãnh liệt vô cùng. Trần Mộ tỉnh táo vô cùng, hắn chịu ảnh hưởng của Đường Hàm Phái không lớn lắm. Nếu như không phải đoạn thời gian này bởi vì chuyện Trung Châu tập đoàn, hắn ngay cả Đường Hàm Phái cũng không biết là ai. Hắn rất muốn yêu cầu kim ban nhuyễn dịch khuẩn, nhưng lý trí bảo cho hắn, không thể nói! Trước mặt Đường Hàm Phái vô cùng mẫn cảm, thoáng lộ ra một điểm sơ hở, tuyệt đối là chết không có chỗ chôn. Nếu như Đường Hàm Phái biết hắn là thích khách giết chết Tổ Trữ, tiết thức liên còn đang trên tay hắn, thì chờ đợi hắn chính là một con đường chết. Trần Mộ cũng biết, nếu như hắn đáp ứng, Đường Hàm Phái có thể nỗ lực đáp ứng đủ để cho bọn họ hài lòng. Vô luận là vàng hay kim tiền, hay tài liệu quý hiếm, hoặc là vật gì đó khác, đối với liên bang tổng hợp học phủ mà nói, cũng không là cái gì vấn đề lớn. Đáp ứng hay không đáp ứng?