Tạp Đồ

Chương 209

Bặc Cường Đông mừng rỡ, hắn đối với thực lực Trần Mộ bội phục sát đất, chưa bao giờ nghi ngờ ông chủ có cái gì làm không được. Hắn chỉ sợ chủ nhân không muốn làm, như vậy thì bó tay. Hắn biết rõ lần này cơ hội rất trọng yếu, chỉ cần lần này làm thành công, danh tiếng Thiên Cánh sẽ đạt tới độ cao chưa từng có. Đến lúc đó không chỉ La Dữu, chỉ sợ tại cả Minh Chính khu, cũng sẽ có danh tiếng. Một công ty quảng cáo huyễn tạp muốn làm đến mức này sẽ không dễ dàng, dù là công ty quảng cáo huyễn tạp lớn nhất La Dữu như “Tê Tê Vịt”. Đóng độ nghi Trần Mộ quay sang hỏi Lô Tiểu Như: - Ngươi biết gì về Trung Châu tập đoàn. Lô Tiểu Như ngẫm nghỉ một chút, mới nói: - Trung Châu tập đoàn do tổng giám đốc hiện nay là Do Văn Châu sáng lập khi hai mươi tuổi, hiện tại là tập đoàn mạnh nhất nhì La Dữu thành. Do Văn Châu lai lịch rất tốt, phụ thân hắn là Do Văn Sinh, là cục trưởng cảnh sát La Dựu thành vài chục năm nay, danh vọng rất cao. Ta cũng không hiểu nhiều lắm về Trung Châu tập đoàn, nhưng ta biết thực lực của bọn họ rất mạnh. Bọn họ có khá nhiều phòng thí nghiệm, mấy năm nay, Do Văn Châu đầu tư rất nhiều vào phòng thí nghiệm, hình như bọn họ đang có thí nghiệm rất quan trọng. Trần Mộ nhất thời hứng thú: - Ồ, ngươi làm sao mà biết được? - Kì thật Trung Châu tập đoàn mấy năm nay không ngừng thu được nhiều kết quả, chỉ là đến tận nay, chưa hình thành nên sản phẩm hoàn chỉnh. Lúc trước có một lần, ta gặp phải Pháp Lợi lão sắc quỷ, hắn là chế tạp sư cao cấp nhất tập đoàn, hắn lúc ấy rất hưng phấn, nói cho ta biết, hắn đã đạt được đột phá quan trọng, không lâu sau Trung Châu tập đoàn sẽ đứng đầu thiên hạ. Ta lúc ấy cũng không tin tưởng, Pháp Lợi lão quỷ nói chuyện nửa kín nửa hở. Huống hồ tập đoàn chết đến nơi. Thiên hạ khi nào đến phiên Trung Châu nắm giữ? Lô Tiểu Như vừa nhớ lại, vừa từ từ nói. - Về sau thì thế nào? - Sau này ta không gặp lại lão sắc quỷ, nhưng lại gặp Tiền lão đại mấy lần.Hắn chính là Tiền Minh Nhất, hắn là tâm phúc đắc lực của tổng giám đốc đã vài chục năm. Chúng ta bình thường cùng Tiền lão đại quan hệ tương đối tốt. Gần đây, tâm tình hắn không tốt, ta cảm giác hắn bị áp lực rất lớn. Gần đây trong tập đoàn tin đồn rất nhiều, tất cả mọi người hơi dao động. Trần Mộ lập tức chú ý: - Nghe đồn về chuyện gì? Dù nhìn thế nào, Trần Mộ cũng không như một người tham chuện, Lô Tiểu Như kinh ngạc nhìn Trần Mộ, vẫn tiếp tục nói: - Hình như có một tập đoàn lớn muốn mua Trung Châu, hơn nữa nghe nói thế lực đối phương trong liên bang rất lớn, cho nên trong tập đoàn lòng người hoảng sợ. Bất quá bởi vì ảnh hưởng đến chúng ta không nhiều lắm. Ta cũng không để ý lắm. Trần Mộ hiểu rõ gật đầu. Đúng là không có bao nhiêu quan hệ đến Lô Tiểu Như bọn họ. Lô Tiểu Như là tạp tu, không có thế lực nào không muốn có bọn họ. Lô Tiểu Như dang hai tay: - Sau đó chúng ta nhận được mệnh lệnh, tập đoàn cấp cho chúng ta mỗi người một cái tín hiệu cầu, bảo tín hiệu phát ra ngay tây bắc La Dữu thành. Chúng ta phải tìm được người phát ra tín hiệu, bắt hắn cùng tất cả thiết bị liên quan. Nàng cẩn thận nhìn Trần Mộ, rụt rè nói: - Tiền lão đại nói, người có thể bị thương, nhưng phải còn sống. Thiết bị phải thu hết không được bỏ sót vật gì. Trần Mộ im lặng, ánh mắt không thay đổi. Song, tại trong lòng, phẫn nộ tựa như một cơn gió lốc dần dần hình thành. Việc Tiền Minh Nhất yêu cầu dù không ngoài dự liệu của hắn. Hắn vẫn cảm thấy phẫn nộ. Dù chỉ là một người bình thường, nhưng hắn không chấp nhận vận mệnh và tính mạng của mình người khác có thể đùa giởn. Chính hắn cũng không nhận ra, hắn khác trước kia nhiều lắm. Hít thật sâu địa một hơi, đè nén phẫn nộ đang dâng trào. Hắn khôi phục tỉnh táo. Hiện tại Trung Châu tập đoàn mình không thể đối kháng. Nhưng là...... Trần Mộ vô thức nắm chặt nắm tay, ánh mắt đột nhiên trở nên thâm u. Ánh mắt hắn làm Lô Tiểu Như giật mình. Nàng thoáng hối hận sao mình lại nói thêm làm gì. Chọc giận hắn mình đâu có được gì tốt. Ngoài nàng dự liệu, Trần Mộ không giận dữ với nàng, mà là rất bình tĩnh phất tay: - Tốt lắm, ta muốn làm việc. Chạm đến ánh mắt u thâm tỉnh táo, Lô Tiểu Như đột nhiên phát rét. Thiếu Niên trước mắt nhìn qua chỉ chừng mười bảy mười tám, nhưng tâm tình khống chế đạt tới mức này, nhìn hoàn toàn không thấy một điểm háo thắng nào của người tuổi trẻ, hắn lão luyện mà thành thục, sau này thành tựu không thể tính được. Còn chưa nói đối phương tuổi còn trẻ, mà cường độ cảm giác ngang mình. Trần Mộ cũng không có nhiều ý nghĩ như vậy. Từ nhỏ cuộc sống cho hắn hiểu được cái gì gọi là sự thật, hắn rất rõ, mình cũng chỉ là một bộ phận của cuộc sống thật. Mà hắn cũng rất minh bạch, sự thật này còn có một mặt khác, nhưng nếu muốn thay đổi hoàn cảnh cần phải có thực lực. Việc hắn làm là nghiên cứu bó âm tạp. Tạp phiến khác thường này làm cho hắn mở rộng tầm mắt và học hỏi được rất nhiều. Đau khổ nhìn Trần Mộ nghiên cứu tạp phiến của mình. Tạp tu đều có luyện tập một vài chiêu quyền cước đấm đá vân vân, nhưng không người nào chú trọng, Lô Tiểu Như cũng như thế. Cho nên tạp tu một khi không có độ nghi không khác gì người bình thường. Lô Tiểu Như cũng không trông cậy vào quyền cước để làm được gì trước mặt hai người này, đặc biệt khi nàng thấy Duy A nhẹ nhàng dùng bàn tay chém chiếc ghế thành cọc nhọn, càng bỏ tiệt ý niệm này trong đầu. Nàng cũng rất tò mò, Trần Mộ sẽ đem tạp phiến nghiên cứu ra cái dạng gì. Bó âm tạp nàng có được lúc sau này, nhưng dù chuyên tâm và cực khổ rèn luyện cũng chỉ hiểu biết giới hạn, nàng hiện tại cũng chỉ biết vài thủ pháp cơ bản nhất. Bó âm tạp này mặc dù không kì lạ hơn các loại tạp phiến khác mà Trần Mộ từng thấy nhưng vẫn rất đặc biệt. Tạp phiến này cũng khá xưa cũ, cầm vào có thể thấy được nó ít nhất là đã qua một đời chủ. Đây là tạp phiến ba sao, chủ yếu do da cây gai quặng mỏ chế thành, cảm giác hơi thô ráp. Cây gai quặng mỏ là một loại bụi cây màu xám thường thấy ở những nơi có khoáng chất, mật độ mọc càng nhiều thì quặng mỏ càng cao, bởi vậy mới được gọi là cây gai quặng mỏ. Lúc trước, chúng nó là tiêu chí quang trọng để người khai khoáng xác định có tinh khoáng dưới đất hay không. Hiện nay kỹ thuật thăm dò đã tiến bộ cao nên có ít người chú ý đến nó. Khi Trần Mộ phán đoán bó âm tạp phiến chủ yếu là do da cây gai quặng mỏ chế thành, hắn cảm thấy giật mình. Nguyên nhân không phải vì đây là một loại thực vật bình thường mà là tính chất đặc biệt của loại cây này. Mặc dù trong sách tài liệu có đề cập đến nhưng thực tế có rất ít người dùng nó để chế tạo tạp phiến Bởi vì loại cây này sinh trưởng chủ yếu trên mỏ tinh khoáng, tùy theo tính chất tinh khoáng mà hình thành những sai biệt rất nhỏ, đây là nguyên nhân vì sao chế tạp sư ít dùng đến nó. Những sai biệt mặc dù rất nhỏ, nhưng lĩnh vực chế tạp lại đòi hỏi độ chính xác cao,sự sai biệt này khiến họ không xác định được thành phần. Nguyên nhân này khiến Trần Mộ mới cảm thấy giật mình. Chưa nói tới cấu vân trên tạp mặc, hắn vẫn chưa ước lượng được chúng nó có bao nhiêu thành phần tạo nên. Trần Mộ cũng không cố gắng bắt chước chế tạo bó âm, loại tạp phiến kì lạ này nếu muốn bắt chước, là chuyện cực kỳ khó khăn. Mà khó nhất là thành phần tạp mặc. Hiện tại nếu muốn biết thành phần chế tạo có thể đưa vào dụng cụ để phân tích, nhưng nhất định sẽ làm hư hại nó. Phải biết rằng, trong tạp phiến tinh tế nhất chính là cấu vân trên mặt, cấu vân nếu bị thương tổn đồng nghĩa với việc tạp phiến bị hư phế. Hơn nữa là cho dù biết được thành phần, nhưng tỉ lệ pha chế cho cân đối càng khó đoán. Bình thường khi chế tạp sư gặp tạp phiến mới lạ, đầu tiên là phân tích nguyên lý, sau đó phân tích cấu vân, rồi phân tích chất liệu, ước lượng tỉ lệ pha trộn, cuối cùng mới là thử nghiệm chế tạo. Nhưng một khi gặp phải tạp phiến cao cấp, phương pháp này căn bản không áp dụng được. Tỉ như tạp phiến Tinh Thần trên tay hiệu trưởng Tinh viện vốn xuất xứ từ Hải Nạp - Phạm Sâm, tại sao không có bản sao? Ngoài chuyện đương nhiên là do nguyên lý cao thâm huyền ảo, nguyên nhân còn lại là do chất liệu khó có, đừng nói đến việc chế tạo thử mà cho dù Hải Nạp - Phạm Sâm còn sống, muốn làm Tinh thần thứ hai, cũng vô phương thực hiện. Nguyên lý của bó âm tạp không gây khó khăn gì cho Trần Mộ, có lý luận trù trợ giúp, hắn rất nhanh liền từ trong phức tạp tìm được quy luật. Người chế tạo bó âm tạp ý tưởng khá kì lạ, sóng âm nếu muốn sinh ra uy lực, phải tiêu hao rất nhiều năng lượng, hơn nữa uy lực cũng không đủ lớn, lại chẳng phân biệt được địch ta khi công kích. Nhưng chế tạp sư này lại chọn phương án dồn nén sóng âm. Y tưởng này thật là kì lạ, khi dùng cảm giác kích thích nhẹ hai tấm do năng lượng tạo thành, sóng âm liền dao động với tần suất ngày càng tăng và càng mạnh. Sóng âm này lập tức được dẫn vào một ống năng lượng. Ống năng lượng này gồm hai lớp cách nhau bằng một tầng chân không nhằm ngăn ngừa sóng âm khuyếch tán. Sóng âm rong ống năng lượng tiếp tục bị nén lại khi đó uy lực lập tức tăng nhanh, như vậy năng lượng hao tổn sẽ rất thấp, hơn nữa đề cao uy lực sóng âm. Điều kì lạ là, bó âm tạp hình thành ống năng lượng chỉ dài khoảng hai phân. Nhưng nó phát triển theo bằng tốc độ sóng âm, trong khi sóng âm vẫn tiếp tục bị nén ép mà không bị phát tán ra trước khi đến chỗ địch nhân,. Đây thật là một sáng kiến tuyệt vời!