Tạp Đồ
Chương 208
- Đúng vậy đúng vậy, ta cảm thấy Thiên Cánh đúng là tốt nhất.
- Không sai, con gái của ta mua một giáo án Thiên Cánh làm ra, xem qua rồi con mắt ta đều trợn trừng.
Đám thủ hạ huyên nào bàn tán, nhưng đều không ngoại lệ, toàn bộ chỉ nói về Thiên Cánh.
- Thiên Cánh, sao ta chưa từng nghe qua tên này?
Tiền Minh Nhất nghi ngờ hỏi.
- Hắc, lão đại, ta nhớ trong cặp vừa may có mang theo giáo án kia, con giá ta đi học quên mang theo, ta tính đem vô trường cho nó!
Một thủ hạ nói to.
Tiền Minh Nhất nhất nhíu mày:
- Còn không mau đi lấy!
Khi huyễn tạp giáo án đưa đến Tiền Minh Nhất lập tức cắm nó vào trong tạp ảnh truyền phát tin nghi.
Đầy trời tinh thần, khôn cùng vũ trụ, biển sâu thâm thúy!
Trong phòng hội nghị, đột nhiên hoàn toàn yên tĩnh. Mỗi người đều trừng lớn con mắt, vẻ mặt rung động.
Qua nửa phút, trong phòng hội nghị đột nhiên òa lên.
- Giáo án này bán rất mắc, nhưng vẫn có rất nhiều người mua, quả nhiên là thứ tốt a!
- Thiên Cánh thật lợi hại! Nếu nhận xét, ta phỏng chừng tinh xảo nhất ngũ đại hoa khu a!”
- Không giống bình thường, không giống bình thường......
Chưa từng gặp qua ảo giác rung động lòng người như thế. Không để ý đám thủ hạ đang nhiệt liệt thảo luận, hắn nhanh chóng ra quyết định:
- Được, ta chọn Thiên Cánh. Các ngươi cho người đi mời người quản lý Thiên Cánh lại đây, hoặc là Giám đốc càng tốt. Cho các ngươi hai giờ, nhanh đi.
Thủ hạ nhất tề dừng lại thảo luận. Nhìn nhau, hai giờ? Lão đại điên rồi sao? Tại La Dữu thành mà tìm một người, hai giờ làm sao đủ, hơn nữa lại là giám đốc công ty Thiên Cánh?
Tiền Minh Nhất không cho bọn hắn cơ hội mặc cả. Tiếp tục nói:
- Mặt khác, lập tức cử người đến các đài phát thanh, chúng ta muốn phát quảng cáo trong tất cả giờ cao điểm. Nếu như giá cao cũng phải mua, không tiếc hao tổn, hiểu chứ?
Cuối câu, Tiền Minh Nhất nhấn giọng. Mọi người nhất thời rùng mình, đều hiểu được lão đại chính thức động thủ. Xem ra lời đồn bên ngoài về tập đoàn quả nhiên không phải tin đồn vô căn cứ a!
Lập tức, việc phân công thật nhanh, mọi người, ngoài Tiền Minh Nhất, tất cả đều vọt đi.
Trần Mộ cùng Duy A nhàn nhã nhấm nháp Tùng tử trà do Lô Tiểu Như nấu. Không thể không nói. Lô Tiểu Như hưởng thụ cuộc sống rất tốt, kỹ thuật làm cho Duy A rất là hài lòng. Điều này cũng làm cho Lô Tiểu Như nhẹ nhỏm, nàng xem ra, hai người này mặc dù là do Trần Mộ cầm đầu, nhưng tền lạng lùng này cũng không thể đắc tội.
Lô Tiểu Như hết sức lấy lòng, Trần Mộ cùng Duy A chất lượng sinh hoạt hưởng thụ rất cao.
Hai người bọn họ quá thích ý, làm sao biết rằng lúc này đang có kẻ điên khùng đi tìm bọn họ chứ? Nhưng cho dù biết, bọn họ cũng sẽ không thèm để ý.
Người bị tìm được chính là Bặc Cường Đông, với năng lực của Trung Châu tập đoàn, nếu muốn tra tìm một người nổi danh trong La Dữu là chuyện không khó.
Khi Bặc Cường Đông bị đưa đến trước mặt Tiền Minh Nhất, hắn rất hốt hoảng. Người có tên, cây có bóng. Trung Châu tập đoàn trong mắt dân chúng La Dữu thành, quả thực là cao vời vợi, dù là Lôi Văn gia trước mặt Trung Châu tập đoàn cũng chỉ là đàn em. Bặc Cường Đông là Thiên Cánh tổng giám, họ tìm không được Trần Mộ. bèn không thể làm gì khác hơn là đem hắn mời tới.
- Xin chào. Mời ngồi, ta là Tiền Minh Nhất.
Tiền Minh Nhất ôn hòa bình tĩnh giới thiệu.
Tiền Minh Nhất? Tiền Minh Nhất là ai? Bặc Cường Đông trong đầu choáng váng, nhất thời cảm thấy hồ đồ, chỉ cảm thấy tên này có chút quen tai. Vẻ mặt buồn bực đang chuẩn bị ngồi xuống, hắn đột nhiên biến sắc, hai chân run lập cập! Má ơi, Tiền Minh Nhất, là Tiền Minh Nhất! Hắn rốt cuộc nhớ tới là ai! La Dữu thành vang danh đại nhân vật, nhân vật quyền lực nhất nhì Trung Châu tập đoàn.
Trước giờ, có rất ít người dám gọi thẳng tên hắn, mọi người đều tôn trọng gọi là Tiền thúc.
Bặc Cường Đông vốn rất trinh quái, vội vàng đứng lên, trên mặt vừa mừng vừa sợ:
- Trước mặt Tiền thúc, phận tiểu bối như ta sao dám ngồi.
Tiền Minh Nhất nhếch miệng cười nói:
- Ngồi đi, không cần khách khí. Ta cũng đang lúc có việc muốn ngươi hỗ trợ.
Bặc Cường Đông vội vàng nói:
- Tiền thúc cần gì cứ việc phân phó!
Hắn vô cùng đắc ý, tại La Dữu thành, khiến cho Tiền thúc yêu cầu hỗ trợ có thể có mấy người? Hắn trước kia chưa từng nghĩ tới, có một ngày có thể ngồi trước mặt đại nhân vật như Tiền thúc, đối phương lại còn yêu cầu mình hỗ trợ.
Bất quá Bặc Cường Đông rất rõ, Tiền thúc mặc dù khách khí. Mình mà thiếu hiểu biết, như vậy rất ngu xuẩn. Trong lòng hắn đắc ý, nhưng trên mặt vẫn bảo trì kính cẩn.
- Thiên Cánh gần đây danh tiếng tốt lắm a.
Tiền thúc nhận xét, hắn có đủ tư cách nói như thế, cho nên Bặc Cường Đông trong tai cũng không có gì phản cảm.
Bặc Cường Đông hơi khom người:“Vâng.” Trên mặt vẫn duy trì kính cẩn, tâm tư hắn không khỏi bay bổng. Hắn đột nhiên nghĩ đến “Xếp” khi mới gặp, ai cũng không ngờ thiếu niên nhìn qua có vài phần gầy yếu, thoáng cái chấn nhiếp mọi người, bao gồm cả mình. Lúc ấy lại càng không ai nghĩ đến, Thiên Cánh thay đổi giám đốc, không lùi mà tiến tới, trong thời gian ngắn phát triển được như thế.
Mà hắn, rốt cuộc cũng có tư cách ngồi trước mặt Tiền Thúc một đại nhân vật.
Nói trắng ra, tất cả là bởi vì bọn họ có một “xếp” (ông chủ) cường đại. Nếu như không có “Xếp”, Thiên Cánh hiện tại chỉ sợ vẫn yếu nhược giống như trước. Nếu như cho Bặc Cường Đông chọn lực, dù hắn được gấp hai tiền lương, hắn cũng không nguyện ý trở lại cảnh ấy. Hiện giờ Thiên Cánh và bọn họ, vô thức đã biến hóa bản chất rất nhiều.
Bọn họ tìm được giá trị bản thân, chính là công lao “xếp”, Bặc Cường Đông cảm thấy thế. Song ngẫm lại, số lần hắn cùng bọn họ nói chuyện, đếm không nhiều hơn bàn tay, phần lớn chỉ là một ít mệnh lệnh hành chính. Nhưng dù là một người trầm mặc ít nói, lại làm cho bọn họ không tự chủ được phải theo chân hắn.
Tiền thúc cảm khái nói:
- Ta xem các ngươi chế tạo giáo án huyễn tạp. Quả là hạng nhất a.
Lời này nói ra, Bặc Cường Đông càng thâm kiêu ngạo, giáo án này đến bây giờ, sức tiêu thụ vẫn liên tục rất lớn. Có thể còn nhiều hơn nữa. Thành tích như vậy tại La Dữu thành, trước giờ chưa có, bọn họ đã sáng tạo một kỳ tích không bình thường.
Để được Tiền thúc khen ngợi, là chuyện không dễ dàng gì.
- Chuyện của ta rất trọng yếu. Thời gian tương đối ngắn, ta hy vọng có thể trong hai ngày hoàn thành. Hơn nữa ta hy vọng thủ lãnh quý công ty ra tay, về phần thù lao. Các ngươi ra giá.
Tiền thúc rốt cuộc nói ra mục đích lần này, hắn thần sắc thong dong, nghe hời hợt, nhưng lại màng đến cho Bặc Cường Đông một cảm giác áp bức mãnh liệt.
Bặc Cường Đông có chút kích động, có khả năng ký được hợp đồng với Trung Châu tập đoàn. Đối với Thiên Cánh không hề nghi ngờ là rất có lợi. Chỉ là yêu cầu của đối phương hắn không dám tự quyết, đối phương yêu cầu hai ngày hoàn thành, nhưng lại muốn ông chủ tự mình ra tay, việc này không phải khả năng quyết định của hắn.
Bặc Cường Đông một mặt suy tính, trên mặt vẫn cung kính:
- Tiền thúc phân phó, tự nhiên không là vấn đề. Nhưng việc này dính dáng đến ông chủ, ta chỉ là thủ hạ, không có tư cách làm chủ. Không biết ta có thể liên lạc một chút với chủ nhân chúng ta?
Tiền thúc cười cười, thản nhiên nói:
- Cứ tự nhiên.
Ý bảo Bặc Cường Đông có thể liên lạc Trần Mộ ngay.
Bặc Cường Đông hơi kinh hãi, không nghĩ tới đối phương khẩn trương như thế. Xem ra chuyện quả nhiên khẩn cấp vô cùng. Đầu óc của hắn lập tức tỉnh táo, đại tập đoàn dĩ nhiên không tiếc tiền, nhưng nếu như không hoàn thành. Hậu quả cũng rất nghiêm trọng.
Bặc Cường Đông trấn định tâm thần, kích hoạt thông tin tạp.
Trong phòng Lô Tiểu Như dễ chịu vô cùng, ấm áp như xuân, nền nhà trải một tấm thảm lông dê thậy dày, dẫm lên rất xốp. Mà cái ghế sa lon lại càng mềm mại. Ngồi vào. Cả người lập tức lọt thỏm vào. Trần Mộ cùng Duy A lại không thích ứng loại ghế sa lon mềm xốp này, hai người dứt khoát ngồi trên thảm. Một khi gặp phải tình huống, hai người cũng có thể nhanh chóng phản ứng.
Trần Mộ đang nghiên cứu tạp phiến của Lô Tiểu Như. Hắn đối với tạp phiến này vẫn rất tò mò, hiện tại có thời gian, làm sao kiềm chế được lòng hiếu kì?
Cẩn thận nghiên cứu cấu vân tạp phiến, Trần Mộ mới bừng tỉnh đại ngộ tại sao thủy chung không thấy Lô Tiểu Như công kích.
Đây là âm ba tạp, nó có khả năng sinh ra một loại kết cấu năng lượng thể dạng sóng âm, vì thế có lực sát thương công kích bằng sóng âm. Hơn nữa sóng âm cũng không phát tán, mà là bị áp súc trong một khu vực nhỏ nhất, hình thành một loại âm ba pháo áp lực cao.
Nó sinh ra sóng âm uy lực kinh người, hơn nữa một khi đánh trúng lồng năng lượng, sẽ khiến lồng năng lượng rung động liên tục, như vậy trong lồng năng lượng tạp tu cũng không thoát khỏi. Thanh âm có thể thông qua không khí truyền dẫn, tạp tu sẽ lâm vào một loại trạng thái bán hôn mê kì lạ. Đây cũng là lý do tại sao ngày đó hắn chứng kiến những tạp tu đột nhiên mất đi sức phản kháng.
Đây là một loại tạp phiến rất khác, trước giờ Trần Mộ chưa bao giờ gặp qua trong các chủng loại tạp phiến. Kiến thức mở mang thêm, hắn cũng càng thêm hứng thú.
Từ Lô Tiểu Như mới biết được, tạp phiến này kêu là bó âm tạp, là do trong một lần chiến đấu, đoạt được trên người tạp tu bị nàng giết chết. Nhưng bởi vì không có phương pháp sử dụng, nàng cũng chỉ biết vài loại phương thức công kích đơn giản.
Đối với kiến thức tạp phiến mới mẻ, Trần Mộ luôn luôn hứng thú. Tầm nhìn hắn hiện giờ cao hơn trước kia rất nhiều. Có lý luận trù làm trung tâm, giúp cho hắn luôn có thể nhìn cấu vân rối rắm trên tạp phiến tìm được quy luật sử dụng.
Song ngay lúc này, độ nghi trên tay hắn đột nhiên vang lên.
Là Bặc Cường Đông, Trần Mộ liền tiếp thông, trước mắt hiện ra Bặc Cường Đông trên quang mạc.
Trần Mộ có chút kinh ngạc, lúc này, Bặc Cường Đông tìm mình có chuyện gì? Hôm nay là cuối tuần, theo thói quen, hắn sẽ không bao giờ trong cuối tuần đến quấy rầy mình, trừ phi có chuyện trọng yếu.
“Chuyện gì?” Hắn trực tiếp hỏi.
Bặc Cường Đông khóe mắt liếc nhìn Tiền Minh Nhất đang nhàn nhã uống trà gần đó, hắn hiện tại cách đối phương đủ an toàn không sợ bị nghe lén.
- Ông chủ, Trung Châu tập đoàn hôm nay tìm ta.
- Trung Châu tập đoàn?
Trần Mộ chợt giật mình, trận đại chiến mới rồi không phải là do Trung Châu tập đoàn gây ra sao? Hơn nữa bọn họ rất thèm muốn thông tin trận cùng Thiên Lý tạp trên tay hắn. Trung Châu tập đoàn đã bị hắn cho vào danh sách đen, nếu như không phải hắn vận khí tương đối may mắn, lần này xui xẻo chính là hắn. Hắn tuyệt đối không tin tưởng, Trung Châu tập đoàn là một đại bang tạp tu lấy hòa bình làm phương thức để giải quyết vấn đề.
Chẳng lẽ bọn họ vừa lại phát hiện cái gì?
Trần Mộ ánh mắt đột nhiên sác như dao. Bên kia Bặc Cường Đông giật mình, hắn với Trần Mộ vốn kính sợ không thôi, nhưng hắn chưa bao giờ gặp qua ánh mắt ông chủ đáng sợ như vậy, nhất thời sợ mất hồn.
- Ngài cùng Trung Châu tập đoàn từng có chuyện gì hay sao?
Bặc Cường Đông cẩn trọng hỏi.
Trần Mộ không trả lời, mà hỏi:
- Bọn họ tìm ngươi có chuyện gì?
Ánh mắt Trần Mộ cực kỳ áp bức, Bặc Cường Đông cảm thấy da tê dại, chẳng lẽ Trung Châu tập đoàn cùng ông chủ thật sự có ân oán? Nên chỉ có kiên trì nói:
- Bọn họ muốn làm một thứ huyễn tạp quảng cáo, bất quá tốt tương đối cấp bách, trong hai ngày. Hơn nữa bọn họ hy vọng ngài tự mình ra tay.
- Huyễn tạp quảng cáo?
Trần Mộ không khỏi nhẹ nhỏm, việc này có chút ngoài dự liệu của hắn.
Hắn đột nhiên hỏi:
- Thù lao bao nhiêu?
Trên người hắn còn một ít tiền đều đả bỏ vào chế tạp thất, hiện tại rất túng thiếu. Nếu như thù lao không tệ, thật ra có thể cân nhắc, từ miệng Lô Tiểu Như, hắn biết Trung Châu tập đoàn chưa biết mục tiêu chính là mình. Hơn nữa với tín hiệu cầu, chỉ cần mình không kích hoạt thông tin trận cùng Thiên Lý tạp, đối phương cũng không có cách nào phát hiện dấu vết.
Bặc Cường Đông nghe vậy, thở phào vội vàng nói:
- Giá tiền không thành vấn đề. Ít nhất năm trăm vạn trở lên, đối phương cần gấp, chúng ta tăng giá thêm một chút bọn họ cũng không so đo. Nhưng thời gian tương đối ngắn, phải hoàn thành trong hai ngày.
Do dự một chút, hắn tiếp tục nói:
- Bọn họ yêu cầu có thể tương đối cao.
Năm trăm vạn! Cái giá này nhất thời làm cho Trần Mộ động tâm, hiện tại hắn trắng tay, nhu cầu cấp bách nhất là tiền. Xuất thân bần hàn nên hắn hiểu được, nếu như không có tiền, đó là nơi nào cũng đi không được, cái gì cũng làm không được. Theo như lời Lô Tiểu Như khoản bồi thường hắn không hy vọng.
- Tốt. Ngươi đàm phán giá cả. Đem bọn họ yêu cầu bọn họ cẩn thận kê ra.
Trần Mộ không chút do dự quyết định.
Truyện khác cùng thể loại
49 chương
38 chương
133 chương
248 chương
12 chương