Tạp Đồ

Chương 157

Trần Mộ đến thôn này đã hơn hai tháng, rốt cuộc đối với mọi người tương đối hiểu thêm. Thôn này cũng không có tên, tên gia tộc cũng phi thường cổ quái: Vạn Chờ, ngay cả người có nghiên cứu nhất định là Bá Vấn cũng không có nghe qua. Như Bá Vấn xuất thân danh gia, gia tộc học là chương trình bọn hắn nhất định phải học. môn học này trong giới thượng lưu có tác dụng khá lớn, trên cơ bản, trong thiên du liên bang nếu gia tộc có chút danh tiếng Bá Vấn đều rõ như lòng bàn tay, thậm chí ngay cảnhững gia tộc cổ xưa hắn đều hiểu rõ. Nhưng hắn chưa bao giờ nghe nói qua gia tộc Vạn Chờ.Thật là một gia tộc kỳ lạ. Thôn có ước chừng mười vạn người (một vạn bằng bi nhiêu nhỉ? Cái vụ này mà gọi là thôn thì pó tay), xem ra là một bộ lạc quy mô không nhỏ. Nhất là làm Trần Mộ cảm thấy kinh ngạc chính là nơi khoa học kỹ thuật phát triển tột bực. tại phương diện tạp phiến phi thường lạc hậu, nhưng trong phương diện khác, tỉ như công nghệ chế tạo kim loại so với thiên du liên bang cao minh hơn nhiều lắm. Công nghệ chế tạo Kim loại luôn luôn không được thiên du liên bang coi trọng, kim loại có thể cung cấp tính năng phòng hộ thật sự có hạn, điều này khá hạn chế trong quân sự. Ngược lại bởi vì là thành phẩm rẻ tiền, dùng cho dân cư, tỉ như kiến trúc, có khả năng đáp ứng cực lớn. Kỹ thuật chế tác kim loại trong thôn Trần Mộ đã xem qua, quả thực vào loại không thể tưởng tượng nổi. Dụng cụ được chế tác phi thường tinh tế, trình độ kiều này vượt qua thiên du liên bang rất xa. Từ khi chế tạo độ nghi hắn có thể thấy được, A Phương Tác dùng một loại hợp kim rất lạ để chế tạo độ nghi, nhẹ nhàng chỉ mất hai ngày là làm ra được một cái độ nghi, tính năng xuất sắc. Đáng tiếc, vô luận là Bá Vấn hay Trình Anh cũng không ý thức được điểm này. Bọn họ cho rằng, dụng cụ kim loại mô phỏng, có thể cùng dò xét tạp cao cấp so sánh sao? Song Trần Mộ lại thấy trong việc này ẩn chứa viễn cảnh rộng lớn. Cùng tạp phiến so sánh, Kim loại năng lực thật sự quá thấp. Đơn thuần kim loại đều chỉ sử dụng có hạn, nhưng nếu như đem kỹ thuật kim loại cao cấp cùng tạp phiến kết hợp,sẽ tổ hợp nên một uy lực phi thường cường đại! Hơn nữa Trần Mộ từ A Phương Tác hiểu rõ, ngay thôn phụ cận, có vài quáng mạch. Trần Mộ cũng không khỏi cảm khái. Tổ tiên APhương Tác bọn họ như thế nào tìm được một địa điểm hoàn cảnh ưu việt như thế. Tạp giới trong thôn Trần Mộ xem ra tương đối nguyên thủy, hơn nữa hắn phát hiện một điều rất kì lạ. APhương Tác mặc dù là chế tạo tạp giới rất giỏi, nhưng đối với tạp phiến hệ thống lại hoàn toàn mù tịt, việc này làmTrần Mộ cảm thấy vô cùng phi lý. Sau dò hỏi A Phương Tác mới biết được, bọn họ xưng là “Tạp vật” chính là kỹ thuật chế tạo mà tổ tiên bọn hắn lưu truyền tới nay, hiện tại đã thất truyền không còn nhiều lắm, khá năng chế tạo các chủng loại tạp giới cũng ít đi nhiều. APhương Tác đối với chuyện tổ tiên bọn họ cũng không rõ mấy, Trần Mộ cũng không tiện hỏi nhiều. APhương Tác tiến bộ nhanh nhất trong thôn. Hắn từng có nhiều kinh nghiệm chế tạo tạp giới, so với những người khác càng dễ dàng giải thích tạp phiến tri thức. Mà trong số thiếu niên, còn có ba người tiến bộ rõ ràng vược qua những người khác, làm cho Trần Mộ không nghĩ tới Lý độ hồng cũng bất ngờ trong nhóm này. Duy nhất làm cho Trần Mộ cảm thấy đáng tiếc chính là A Phương Tác, hắn bởi tuổi tác, cảm giác tăng trưởng chậm nhất. Cảm giác chính là kỹ năng cơ bản của một chế tạp sư, khi đến cực hạn A Phương Tác sau này sẽ không phát triển được.. Ba thiếu niên trong đó Lý độ hồng ở mặt này tiến bộ cực nhanh, có thể dụng từ thần tốc để hình dung, so với Trần Mộ năm đó cũng không thua nhiều lắm. Hơn nữa Lý độ hồnglại là người tiến bộ nhanh nhất. Trần Mộ cũng không ý riêng, hắn đem học vấn biết được từ thần bí tạp phiến đến phương pháp rèn luyện cảm giác dạy cho thiếu niên này. Bọn trẻ này thần kinh kiên cường dẻo dai làm hắn cảm thấy giật mình. Muốn đạt như hiện tại, hắn bị ma quỉ kim rèn luyện đến cực hạn sống không bằng chết, mà đối với đám tiểu hài tử này cơ hồ không có gì là khó. Trần Mộ rất nhanh thích hợp cuộc sống trong thôn. Yên lặng và tự do. Nơi này không buộc hắn làm gì, trên cơ bản, hắn chỉ dẫn A Phương Tác một lần. A Phương Tác sẽ chỉ bảo lại cho các haì tử khác. Nơi này tài liệu phong phú, so với trụ sở cũ của Trữ Gia càng thêm phong phú. Điều này cũng kích thích hắn dồn tâm trí nghiên cứu nhiệt tình. Duy nhất làm khó chịu chính là nơi này tất cả tài liệu đều là tài liệu nguyên thủy, muốn dùng phải qua xử lý. Hắn đâu bao giờ học qua việc xử lý tài liệu? Bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là chậm rãi lục lọi. Cũng may tuy cực khổ nhưng thật ra tràn ngập niềm vui thú, hơn nữa ba tên hài tử cũng thật sự là rất nghe lời, chỉ cần xuất ra phương án thí nghiệm, bọn họ đều nghiêm khắc dựa theo mà làm, giảm bớt rất nhiều thời gian thử nghiệm. Hai tháng trôi qua,[ trần thị phòng thí nghiệm ] diện tích mở rộng gấp ba, dưới tay hắn nhân số cũng mở rộng đến gần tám mươi người. Tạp phiến Trần Mộ chế tạo ra gây không ít ảnh hưởng đến thôn dân, tỉ như năng lượng tạp. tần suất năng lượng tạo ra so với trước kia bọn họ sử dụng trang bị cho các thiết bị cao hơn nhiều lắm, hơn nữa tinh tế hơn. Nhưng được hoan nghênh nhất là đun nóng tạp cùng chiếu sáng tạp, này hai tạp phiến bình thường này được cơ hồ tất cả thôn dân hoan nghênh. Đối với mong muốn tiến vào sâm lâm của thôn dân mà nói, chiếu sáng tạp cùng đun nóng tạp, có thể giúp bọn họ giảm bớt trọng tải mang theo khá nhiều. Hai loại tạp phiến Trần Mộ chế tạo này đều chỉ có môt sao, là tạp phiến đơn giản nhất, tuy công năng có hạn, nhưng không có bất cứ gì yêu cầu đối với người sử dụng. Sở dĩ làm nên hai loại tạp phiến này, Trần Mộ có chút cân nhắc. hai loại tạp phiến này mặc dù đơn giản, nhưng có giá trị thực dụng phi thường, hơn nữa hai loại tạp phiến này đều dưới cấp luyện tập sơ học. Năng lượng tạp, Chiếu sáng tạp, đun nóng tạp, tất cả đều là một sao, nhưng là đối với thôn dân chưa từng có tiếp xúc qua tạp phiến mà nói, hẵn tràn ngập sung sướng. Độ nghi bọn họ thường sử dụng là “Tạp vật” nhờ tiện nghi này, so với lúc trước thôn dân có thể mang theo nhiều vật dụng hơn. Sử dụng độ nghi thật là tốt, đám thôn dân nghe nói muốn tham gia huấn luyện thì cần biết cách dùng cao cấp tạp phiến, dòng người học tập lập tức tăng cao. Trần Mộ sống thật sung sướng, có tộc trưởng chiếu cố, chỉ cần hắn không có chủ động cho phép, không có ai dám hướng phòng thí nghiệm tiếp cận. Điều đám thôn dân không nghĩ ra chính là, Trần tiên sinh cùng Duy A quan hệ rất tốt. Duy A trong thôn, chỉ nghe lời tộc trưởng. Hắn không phải người trong thôn, mấy năm trước tộc trưởng ở trong rừng phát hiện hắn bị hôn mê, liền cứu mang về. Duy A sau khi tỉnh lại, mất trí nhớ, căn bản không nhớ nổichính mình là ai, mà ngay cả hắn hiện tại tên Duy A, là do tộc trưởng đạt cho. Từ đó về sau, hắn đi theo tộc trưởng, như hình với bóng. Thân thủ của hắn cực cao, trong thôn không một đối thủ, điều này làm cho rất nhiều thanh niên háo thắng có chút bất thiện. Nhưng thực lực cao như vậy, không người nào dám ngạnh kháng. Duy A tính tình lãnh đạm, trầm mặc ít nói, trừ tộc trưởng nói, ai nói cũng không nghe. - Điều kiện thân thể của ngươi ta thấy là tốt nhất, Duy A ánh mắt lãnh dạm nói, hắn đã nói đến lần thứ bốn mươi rồi. “Vậy sao.” Trần Mộ lơ đễnh, hắn một mực vùi đầu vào nghiên cứu. Vì đây là lần đầu tiên hắn có thể tùy ý chi phối thời gian cho chính mình, mà không gặp bất cứ áp lực nào. Hắn không cần tiền bạc, trên thực tế, kim tiền ở chỗ này không có tác dụng. Mà tất cả thôn dân đối hắn đều cực kì tôn kính, tộc trưởng cũng không làm khó hắn, hắn muốn làm cái gì thì làm, không cần nhọc lòng lo tìm tài liệu. Nơi này tài liệu phong phú, phẩm chất tốt, ở địa phương khác căn bản khó có thể nhìn thấy. Đây chẳng phải là cuộc sống mình muốn sao? Trần Mộ đã không thèm nghĩ đến việc rời khỏi sâm lâm, hắn cho rằng nếu ra khỏi, hắn sẽ không có được nơi nào tốt hơn nơi này. Duy A hứng thú đối với hắn là do một lần chứng kiến hắn luyện tập. Khách quan mà nói, hắn đối với khả năng của Trần Mộ cực kỳ cảm thấy hứng thú. Hắn cho rằng Trần Mộ có tố chất cực kì xuất sắc, có thể theo mình học tập một ít kỹ năng. Trong mắt hắn, cả trong thôn chỉ có Trần Mộ mới có điều kiện đáp ứng tiêu chuẩn của hắn. - Ta còn nhớ kỹ kỹ năng cũng không nhiều, nhưng là cũng đủ để dạy ngươi. Duy A vẻ mặt băng sơn vẫn vạn năm không thay đổi. Trần Mộ không còn nhớ rõ mình đã bao nhiêu lần cự tuyệt: - Duy A, ta thật sự không có thời gian. Ngươi xem, ta hiện tại còn bao nhiêu công việc gấp gáp phải làm? Tay hắn chỉ vào các trợ lý bận rộng trong phòng thí nghiệm: - Ta còn có rất nhiều thí nghiệm muốn làm. Ta muốn một lần nữa xác định tính chất tài liệu này, không nhanh chóng, chúng nó chỉ là một đống cỏ khô.” Duy A không thay đổi giọng nói: - Ngươi rất thích hợp học tập kỹ năng của ta. Duy A cố chấp làmTrần Mộ cảm thấy đau đầu, hắn bất đắc dĩ thở dài một hơi: - Duy A, thật sự rất xin lỗi. Ta học kỹ năng đã rất nhiều, nếu như thêm nữa, kiến thức sẽ càng hỗn tạp. Ngươi cũng biết, thường ý tứ hỗn tạp là nói đến kẻ vô tích sự. Ta hiện tại muốn học tập không phải tân kỹ năng, mà muốn đem ta ra đào luyện lại.” Trần Mộ không phát hiện, bởi vì hoàn cảnh biến hóa, hắn luôn cùng người khác trao đổi, A Phương Tác cùng Khoa Lâm chính là đối tượng, lời nói của hắn cũng nhiều hơn so với trước kia. Hơn nữa áp lực tử vong giảm nhỏ, Trần Mộ cũng bắt đầu từ từ khôi phục tâm tính thiếu niên. - Ta sẽ không chiếm nhiều thời gian của ngươi. Duy A vẫn như cũ không tính buông tha. Đúng lúc này, đột nhiên Khoa Lâm xông vào phòng thí nghiệm, sắc mặt ngưng trọng nói: - Trần tiên sinh, tộc trưởng thỉnh ngài đi ra một chuyến.