Tạp Đồ
Chương 156
Tại cửa nhà, mười người xếp thành hàng chỉnh tề, vũ trang đầy người, trên thân phủ đầy sương sớm cùng cỏ xanh. làmTrần Mộ giật mình chính là bọn họ mỗi hai người trên vai khiêng một bó cỏ lớn, to tầm hai người!
Những bó cỏ đó đúng là vẩy kim thảo cùng tinh vân diệp! Ngày hôm qua Trần Mộ vừa mới báo là cần đúng hai loại này dùng để chế tạo tạp phiến.
Chỉ là số lượng này...... Trần Mộ cứng miệng, đứng ở cửa, ngây dại!
Bọn họ tùy tiện tháo chỉ thô đầu cây đem vẩy kim thảo cùng tinh vân diệp bỏ thành đống, Khi Trần Mộ thấy loại cỏ cao cấp vẩy kim thảo cùng tinh vân diệp bị dày xéo đến biến hình, tim của hắn lại vấy máu!
Bọn này, thật sự là vô tri a! Trần Mộ thầm nói.
Mười người, mỗi hai người hè nhau khiêng một bó vẩy kim thảo hoặc tinh vân diệp, mỗi người vẻ mặt hết sức hưng phấn đứng trước mặt hắn, bất giác làm hắn hoa mắt.
Vẩy kim thảo hẹp dài giống như lưỡi cưa lá liễu, một chút kim quang chớp động, tựa như mặt trên vẩy kim phấn, giống như tên gọi. Lá Vẩy kim thảo bề dài tinh tế, càng lâu năm, bề mặt càng rộng rãi, giá cả cũng càng cao. Trên vai bọn người kia vẩy kim thảo mỗi lá lớn hơn bàn tay. Ơ bên ngoài, một lá như vậy giá cả phi thường kinh người. Hắn tại trụ sở cũng chưa bao giờ dùng qua loại vẩy kim thảo phẩm chất cở này.
Mà tinh vân diệp, mặt trên màu nâu óng ánh tinh vân, mỗi một khối đều có hình dạng cỡ đồng tiền xu lớn nhỏ, không hề nghi ngờ, đây là cực phẩm tinh vân diệp.
Những người này không ai ý thức được trên vai bọn họ là những bó vẩy kim thảo cùng tinh vân diệp giá trị cực cao, trong mắt bọn họ, loại cỏ này so với cỏ dại cũng không sai biệt lắm. Bọn họ chỉ thắc mắc, Trần tiên sinh sao lại hứng thú với đám cỏ vô dụng này.
Bang bang phanh!
Mười người nhìn cũng không nhìn, tiện tay đem đám “cỏ dại” trên vai ném xuống đất, bụi đất bay lên. Động tác rất đều nhịp. Thật là đẹp mắt. Đừng tưởng mỗi bó “Cỏ dại” là nhẹ, mỗi bó gần mấy chục kg, bọn họ khiêng đi không suốt đêm, cũng mệt mỏi đến phờ người.
Động tác này cũng làm cho Trần Mộ không nhịn được giật mình, đành tự kiềm chế chính mình đi kiểm tra vẩy kim thảo tinh vân diệp này có bị hư hại gì hay không.
- Tiên sinh. Có đủ hay không?
Khoa Lâm vội vàng hỏi, từ khi làm bại tướng dưới tay Trình Anh, hắn vừa nghe Ba Phu và trưởng lão nói Trần Mộ muốn vẩy kim thảo cùng tinh vân diệp, hắn liền chủ động nhận lấy, mang theo vài người vào rừng. Hắn vẫn khắc sâu tâm trí lời Ba Phu trưởng lão dặn dò, tận lực tìm kiếm. Chỉ là hắn không rõ bao nhiêumới là đủ, đơn giản mỗi hai người khiêng một bó trở về, hơn nhiều nửa bọn họ cũng không đủ lực.
- Đủ rồi đủ rồi.
Trần Mộ vội vàng trả lời. Hiện giờ vấn đề không là phải đủ rồi.
Khoa Lâm thở phào nhẹ nhõm:“Vậy là tốt rồi.” Hắn vẫn lo lắng bọn họ không làm thỏa mãn Trần Mộ. Bất quá hắn chợt tò mò hỏi:“Tiên sinh. Những lá cỏ đó có thể làm cái gì?”
Cỏ ư......
Không đợi Trần Mộ trả lời, một thôn dân kế bên đi lên, tự cho là thông minh nói:
- Có cần cỏ khô không a? Tiên sinh. Bất quá, ta đây đã thử qua, hai loại cỏ này kỵ nhiệt a! Có cần bọn ta đi tìm loại cỏ chịu lửa đến không?”
Trần Mộ nhất thời không nói gì, đầu óc lùng bùng.
Thật vất vả chờ Khoa Lâm và mọi người thỏa mãn lòng hiếu kì rời đi. Trần Mộ nhìn đám tài liệu bị gói gọn trợn tròn mắt. Nhiều như vậy vẩy kim thảo cùng tinh vân diệp, ngay cả một phần mười đều không dùng hết. Nhiều như vậy, cả năm một người như hắn không thể xử lý hết.. Nhưng nếu như không xử lý hết, số tài liệu vô cùng trân quý này sẽ mất đi giá trị. Vẩy kim thảo cùng tinh vân diệp sau khi hái năm ngày mà không có xử lý hết, sẽ gặp khô héo, lúc ấy còn thua cả cỏ khô.
Không thể lãng phí a không thể lãng phí!
Trần Mộ đi vào phòng. đánh thức A Phương Tác. Nói rõ “ta muốn thêm người nữa nhé”
“Nga.” APhương Tác vô thức đáp ứng, chỉ thấy hắn loạng choạng đi ra cửa.. Gọi một thôn dân đi ngang, ngái ngủ nói:
Trần tiên sinh muốn thêm người, ai thích cứ tới đây, phải là người tuổi trẻ nhé.
“Ai.” Vị kia thôn dân lộ ra sắc mặt vui mừng, nhanh chân phóng chạy.
APhương Tác lại một lần nữa mơ màng hướng trong phòng đi vào, một lát sau, tiếng ngáy lại một lần nữa cất lên. Trần Mộ cũng không đánh thức hắn, tối hôm qua hai người thức quá khuya, hắn hiện tại chính mình còn có vài mệt mõi.
Trần Mộ cực nhọc đem vẩy kim thảo cùng tinh vân diệp khiêng vào kho, đáy lòng tràn ngập cảm giác tin tưởng. không thể có chế tạp sư nào chứng kiến số tài liệu vừa nhiều vừa cao cấp như thế này mà không động dung.
Đột nhiên hắn nghe được tựa hồ có tiếng ầm ĩ, thính lực hắn luôn luôn phi thường xuất sắc.
Tiếng động càng ngày càng lớn
Là có rất nhiều người đang hướng nhà này chạy tới. Hắn hơi kinh hãi, chuyển mình hướng ra cửa, còn chưa đi ra khỏi phòng, chỉ nghe đi ra bên ngoài kêu loạn.
- Nghe nói trần tiên sinh cần thanh niên trợ giúp, sao ngươi đem a hỉ con ngươi tới nó còn bé xíu?
- Sao không được, Trần tiên sinh người nào việc nấy, ngay cả A Phương Tác đều đánh bại. A hỉ nhà ta nếu học được một hai thành, sau này nói không chừng cũng có thể cùng A Phương Tác đối kháng.
- Hắc, nghĩ kỹ đi. Chúng ta trong thôn đâu có thiếu chiến sĩ? Trước kia do A Phương Tác không chịu nhận đồ đệ. Hiện tại Trần tiên sinh nhân gia so với A Phương Tác bản lãnh lớn hơn nhiều. Ta mới vừa nghe nói tin liền mang theo hài tử tới mà.
- Đúng vậy đúng vậy!
......
Trần Mộ lúc này mới hiểu được đến cùng xảy ra cái gì, không khỏi có chút dở khóc dở cười.
Bá vấn rất buồn bực, phi thường buồn bực. Tính mạng an toàn nhưng thật ra hắn lại lo lắng, mọi chuyện hoàn toàn vượt qua suy đoán của hắn. Tộc trưởng đối với việc cùng Trữ Gia hợp tác không hứng thú, hơn nữa cái tên Duy A kinh khủng kia lúc nào cũng âm thầm giám sát mình. Điều này làm cho hắn không dám có một tia dị động, Duy A thực lực sâu không lường được, hắn cũng không nghĩ lúc này lại phát sinh xung đột với bất kỳ ai.
Từ khi đến đây đến giờ, chuyện không phải bàn là ra khỏi thôn này ắt chết,.
Làm hắn khó chịu nhất là: Trần Mộ ở chỗ này hưởng thụ đãi ngộ so với hắn cao hơn nhiều lắm.Tạp tu [ thập dạ tự ] cùng Trữ gia cừu hận chỉ có thể một mất một còn, nhìn cừu địch sống tốt hơn hắn, hắn tự nhiên khó chịu.
Nếu như thật sự không cách nào đi ra khỏi sâm lâm này, hắn nhất định phải giết chết Trần Mộ!
Chỉ là, hiện tại chính mình không thể khích động, hắn thoáng thấy không xa trong góc, Duy A đang lẳng lặng đứng, điều này làm cho trong lòng hắn bỗng lạnh lẽo. Hắn không rõ, tại sao Duy A lại cảm thấy hứng thú với mình như thế, theo lý thuyết, hắn từ khi vào thôn, không làm người khác chú ý mới đúng.
Bất quá rất nhanh, mặt của hắn tái ngắc. Bởi vì hắn phát hiện, hôm nay số học viên giảm đi hơn một nửa. Giương mắt nhìn lên, Trước nhà Trần Mộ chật ních người. Hắn biết rất nhiều đệ tử cũng như cha mẹ chúng, đếu muốn đầu quân vào ngôi nhà đó.
Đáng chết! Bá Vấn nhất thời cắn môi tóe máu. Ngày hôm qua hắn đã bị chính đệ tử mình hỏi, hắn có thể ở phạm vi né tránh huấn luyện khó khăn 80 phần trăm trong mọi tình huống nhiều lắm chỉ được vài giây. Hắn: một viễn trình tạp tu, cần gì phải huấn luyện phạm vi né tránh nhỏ? Nhưng hết lần này tới lần khác hắn lại không cách nào giải thích được câu hỏi.
Bá Vấn sắc mặt xanh mét, từ khi gặp phải người này, chính mình luôn ở thế hạ phong. Hôm nay lại phát sinh chuyện này, làm cho hắn lửa giận dâng lên cực điểm. cả người hắn bỗng dưng phát run, đây là biểu hiện cực độ phẫn nộ. Nếu như Trần Mộ lúc này ở trước mặt hắn, hắn sẽ xuống tay bất chấp hậu quả.
Trần Mộ chứng kiến tràng cảnh trước mắt, cũng hiểu được khó giải quyết, liền dứt khoát lại một lần nữa bắt A Phương Tác ra mặt, đem chuyện này đổ cho hắn. APhương Tác làm việc có chút hiệu quả, một lát sau, liền lưu lại mấy chục thiếu niên trên 10 tuổi, bọn họ thoạt nhìn đều hết sức cơ trí. Song làm cho Trần Mộ không nghĩ tới chính là, có Lý Độ Hồng trong số đó.
Đối với tiểu quỷ nghịch ngợm này, Trần Mộ không có nhiều hảo cảm. Hắn ngay từ đầu đối với Lý độ hồng không có ác ý, Trình Anh đối với tiều tử này càng lại vô cùng tốt. Không ngờ tiểu gia hỏa này, âm thầm giở trò quỷ, không chút nào quan tâm đến sinh tử của bọn. Nhưng hắn không thích nhất chính là Lý độ hồng vẻ mặt giả ngây thơ, phía sau lại ẩn giấu tâm cơ sâu đậm.
Hắn từng tự nhủ, tên hài tử này, lớn lên nhất định là một nhân vật kiêu hùng!
Bất quá Lý độ hồng cùng tộc trưởng quan hệ không nhỏ, A Phương Tác cũng không có biện pháp với hắn, Trần Mộ liền dứt khoát không quan tâm tới hắn, xem hắn như một thiếu niên bình thường. Trần Mộ phát hiện, mọi thiếu niên khác đều có chút sợ hãi Lý độ hồng.
Vẩy kim thảo cùng tinh vân diệp xử lý cũng không phức tạp, nhưng là tài liệu phi thường tinh tế. Nhìn các thiêu niên vẻ mặt chăm chú chọn lựa vẩy kim thảo cùng tinh vân diệp, Trần Mộ liền không khỏi cảm khái, sơ học cần phẩm chất cao cũng như tài liệu ban đầu, những hài tử này so với chính mình lúc nhỏ may mắn hơn nhiều.
Sau khi giao việc xử lý vẩy kim thảo cùng tinh vân diệp cho đám thiếu niên, Trần Mộ cùng A Phương Tác chuyên tâm tạo lập phòng thí nghiệm. Kỹ thuật chế tạo kim loại của A Phương Tác xuất thần nhập hóa làm cho Trần Mộ khen ngợi hết sức, thường thường Trần Mộ đưa ra hình mẫu, hắn liền có thể đại khái chế tạo ra. Qua vài lần điều chỉnh, Trần Mộ đều tin tưởng, A Phương Tác chế tạo ra các dụng cụ này,chất lượng hoàn toàn có thể bằng dụng cụ thiên du liên bang bán ra. tất cả dụng cụ trong phòng thí nghiệm, đều do trung niên khó tính này chế tác.
Trải qua sự cố gắng của hai người, phòng thí nghiệm rốt cuộc cũng hoàn thành, được mệnh danh là "phòng thí nghiệm họ Trần".
Truyện khác cùng thể loại
49 chương
38 chương
133 chương
248 chương
12 chương