Tạo Thần
Chương 487
Ở bên ngoài di tích, một lão nhân chậm rãi tiến vào trong trận đồ.
Đây là một lão già râu tóc bạc trắng, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể trút hơi thở cuối cùng.
Nhưng một lão nhân nư vật lại can đảm tự mình tiến vào trong chiến trường cổ nguy hiểm, và không hề kiêng nể mà tiến vào trong đại trận.
Động tác của hắn nhìn như là chậm chạp nhưng không hiểu sao tốc độ của hắn lại nhanh tới cực điểm. Một chân đạp ra, như thế là giẫm qua một không gian vô tận, đi thẳng tới mặt đất bên ngoài mấy trượng.
- Lão tổ tông tới rồi.
Cũng không biết là người nào mừng rỡ kêu lên một tiếng, lập tức liền kinh động đến ba vị cường nhân Hoàng Kim Cảnh trong đại trận.
Bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất đi tới trước mặt lão nhân, cùng nhau khom người thi lễ.
Lão nhân này nhìn qua dường như không thể già hơn nữa, dĩ nhiên cũng là người hùng mạnh nhất trong gia tộc A Nhĩ Pháp Đặc, là một vị cường nhân độc nhất vô nhị đã đặt chân vào Tử Kim Cảnh ở trăm năm trước.
Nếu nói về số tuổi, Doanh Thừa Phong đã từng nghe nói qua cũng chỉ có chân nhân Linh Tháp mới có thể so sánh với hắn. Về phần những người khác, bao gồm cả Võ lão cũng kém hơn không ít.
Lão nhân chậm rãi gật đầu một cái, nói: - Tình hình thế nào?
Một vị cường nhân Hoàng Kim Cảnh vội vàng nói: - Đám đệ tử canh gác rất nghiêm ngặt, trong một tháng này không có kẻ nào ra vào trong đó cả. Ngoại trừ Hắn dừng một chút, léc liếc mắt nhìn lão nhân một cái, lúc này mới khẽ không yên mà nói: - Ngoại trừ Khải Đặc Nhĩ và một đội ngũ toàn quân của hắn bị diệt thì những người khác cũng không bị thương.
Lão nhân khẽ hừ một tiếng, thanh âm này tuy rất nhẹ nhưng vào tai người khác lại giống như tiếng sấm nổ.
- Ai, mấy năm trước lão phu nhìn thấy hai huynh đệ bọn họ còn nghĩ rằng mình đã có người kế tục, cho nên mới truyền danh hiệu truyền thừa xuống. Thanh âm của hắn dần dần trầm thấp, nói: - Thật không thể tin được, không ngờ hai huynh đệ bọn họ đều chết trước ta một bước. Ha ha, xem ra danh hiệu của gia tộc này lão phu vẫn phải tiếp tục gánh vác vậy.
Ba vị cường nhân Hoàng Kim Cảnh kia liếc mắt nhìn nhau, một người trong đó phủ phục trên mặt đất, cao giọng nói: - Lão tổ tông, ở trong gia tộc chỉ có ngài mới xứng với cái tên A Nhĩ Pháp Đặc, trừ ngài ra thì không ai có thể kế thừa được vinh dự này.
Lão nhân than nhẹ một tiếng nói: - Thôi, cho dù đau lòng nhưng việc nên làm vẫn phải hoàn thành.
Hắn giương mắt nhìn di tích phía trước, đôi mắt khẽ lóe sáng, dường như là nhớ lại thời khác hăng hái: - Từ nay về sau, lão phu sẽ lại là A Nhĩ Pháp Đặc.
- Vâng. Bái kiến A Nhĩ Pháp Đặc lão tổ tông.
Ba vị cường nhân Hoàng Kim Cảnh vui mừng quá đỗi, vội vàng quỳ gối.
Lão nhân A Nhĩ Pháp Đặc nhẹ nhàng phất phất tay, nói: - Lão phu bảo các ngươi truy tìm tung tích của Hắc Chướng Kỳ, giờ đã có manh mối gì chưa?
Ba vị cường nhân Hoàng Kim Cảnh lộ ra vẻ cười khổ, một người cầm đầu giảm thanh âm nói:
- Đệ tử đã cố gắng hết sức để tra xét nhưng vẫn không thể xác định là do ai làm. Hắn dừng lại một chút, lại nói: - Thế nhưng đệ tử hoài nghi, người có năng lực thế này và cướp đoạt chí bảo trong tộc chắc chắn là một trong những gia tộc cường nhân.
Nếu để Doanh Thừa Phong nghe được bọn họ nói chuyện thì chắc chắn sẽ vui sướng vạn phần.
Dù sao, ai cũng không muốn có một kẻ thù núp trong bóng tối sống chết không ngừng đối địch khắp nơi với hắn.
A Nhĩ Pháp Đặc hừ nhẹ một tiếng, ép xuống một số ý niệm không hợp lý ở trong lòng xuống.
- Lúc lão phu tới đã mang theo một vật thay thế. A Nhĩ Pháp Đặc hừ nhẹ nói: - Nhưng vật ấy chỉ có thể đủ để Quỷ Binh Tử Kim Cảnh làm chỗ ở tạm thôi. Các ngươi phải tiếp tục tìm kiếm Hắc Chướng Kỳ, nhất định phải mang về cho lão phu.
- Vâng, cẩn tuân lời dạy của đại nhân.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ trận đồ đều là tiếng hô như sấm.
Một vị cường nhân Hoàng Kim Cảnh cao giọng nói: - Chúc lão tổ tông thắng ngay từ trận đầu, thuần hóa hết tất cả Quỷ Binh Tử Kim Cảnh. Chỉ cần vật ấy không xảy ra bất ngờ thì mấy ngàn năm sau, gia tộc của chúng ta cũng sẽ không thể suy bại.
Mọi người khẽ gật đầu, trong lòng đều là lửa nóng vô cùng.
Cường nhân Tử Kim Cảnh đối với một gia tộc mà nói lại tồn tại giống như một trụ cột.
Chỉ cần có cường nhân cấp bậc này trấn thủ thì gia tộc này sẽ ổn như bàn thạch, cho dù là chọc tới phiền toái ngập trời cũng có thể giải quyết.
Nhưng, một khi trong gia tộc mất đi loại cường nhân cấp bậc thế này thì thế lực của gia tộc sẽ chịu tấn công rất lớn, thậm chí còn sẽ sụp đổ, thậm chí còn có thể biến thành mấy gia tộc nhỏ không ai biết đến.
Đây cũng không phải là chuyện không thể xảy ra, bởi vị chuyện này chỗ nào cũng có nên khiến lòng người đều lo lắng.
Địa vị của lão A Nhĩ Pháp Đặc trong gia tộc giống như mặt trời ban trưa, bản thân của hắn lại là một vị cường nhân Tử Kim Cảnh đỉnh cao.
Nhưng tuổi của hắn đã quá lớn, không ai biết hắn còn có thể sống được bao lâu, đây cũng là chuyện mà tất cả mọi người trong gia tộc đều lo lắng, nhưng lại không cách nào giải quyết được.
Còn lần này, phát hiện được Quỷ Binh Tử Kim Cảnh tuyệt đối là niềm vui ngoài ý muốn.
Nếu lão A Nhĩ Pháp Đặc có thể hàng phục Quỷ Binh Tử Kim Cảnh và bắt về gia tộc để sử dụng, như vậy thì cho dù ngày sau lão A Nhĩ Pháp Đặc có chết đi thì cả gia tộc sẽ không bị phân liệt, cũng sẽ không có thể lực cường đại nào có thể đối phó với bọn họ.
Điểm khác nhau lớn nhất giữa nhân loại và Quỷ Binh chính là tuổi thọ.
Tuổi thọ của Quỷ Binh gần như là vô cùng vô tạn, chỉ cần có thể cung cấp đầy đủ Âm Phong Quỷ khí thì Quỷ Binh có thể sinh tồn rất lâu.
Nhưng nhân loại lại không như vậy, cho dù cường nhân Tử Kim Cảnh có tuổi thọ hơn xa người bình thường nhưng vẫn có một cực hạn, một khí tới đại nạn, trừ phi có thể đột phá tới một cảnh giới rất cao, nếu không thì cũng chỉ có thể ôm nỗi hận mà chết.
Lão A Nhĩ Pháp Đặc luôn ở trong nhà bế quan, mong muốn có thể đột phá. Nhưng sau khi nghe được tin tức của Quỷ Binh Tử Kim Cảnh liền buông hết tất cả, trong thời gian ngắn phá quan mà ra, cái kia cũng là bởi vì hắn muốn lưu lại cho gia tộc một phần hy vọng và bảo đảm.
Khẽ gật đầu, lão A Nhĩ Pháp Đặc trầm giọng nói: - Sau khi các ngươi tiến vào đã xảy ra chuyện gì, hãy nói rõ từng chi tiết ra?
- Vâng.
Ba vị cường nhân Hoàng Kim Cảnh lần lượt mở miệng nói ra những sự kiện quỷ dị gặp được vào ngày đó.
Lúc nói đến đệ tử của gia tộc đến trấn thủ một phương đều bị lâm nạn thì trên mặt của bọn họ đều khẽ biến sắc.
Đây chính là một vị cường nhân Hoàng Kim Cảnh đỉnh cao và trên trăm vị phần tử tinh anh của gia tộc, trong đó còn bao gồm hơn mười Bạch Ngân Cảnh, thật không biết là hạng người hay vật gì ra tay lại có thể giết sạch hết bọn họ.
Mặt lão A Nhĩ Pháp Đặc vẫn không đổi sắc, hắn chậm rãi nói: - Sau đó thì sao?
Một vị cường nhân Hoàng Kim Cảnh cung kính nói: - Sau đó các đệ tử đều đề cao cảnh giác, cùng nhau hợp tác cố thủ đại trận, nhưng sau đó lại không phát sinh chuyện gì nữa.
Nói tới đây hắn cũng có chút khó hiểu.
Nếu đối phương có được thực lực dũng mãnh như thế thì vì sao lại không có một chút tiếng động nào cả. Hắn là người đầu tiên không tin đối phương vì sợ hãi mà đã trở ra ngoài.
Lão A Nhĩ Pháp Đặc trầm ngâm một lát nói:
- Các ngươi có biết vì sao Khải Đặc Nhĩ lại đưa người rời khỏi đại trận mà truy kích kẻ thù không?
Người nọ mang vẻ mặt đau khổ nói: - Việc này đệ tử cũng suy nghĩ trăm lần mà vẫn không có lời giải đáp, chỉ có Khải Đặc Nhĩ mới có quyết lực khiến tất các các đệ tử tinh anh rời khỏi đại trận. Nhưng thật không hiểu vì sao hắn lại ra loại mệnh lệnh này. Chẳng lẽ là.
Hắn thì thào nói không ra lời. Tuy nhiên tất cả mọi người đều hiểu được ý tứ của hắn, hắn là đang hoài nghi Khải Đặc Nhĩ đã bị điên.
Thật ra nếu không tìm thấy thi thể của Khải Đặc Nhĩ ở hiện trường thì sẽ còn có người hoài nghi người này đã phản bội gia tộc.
Lão A Nhĩ Pháp Đặc lặng lẽ cười nói: - Nếu Khải Đặc Nhĩ hạ mệnh lệnh này thì khẳng định là có lý do của hắn. Ha ha, ngươi tới chỗ này ngoại trừ việc bày ra đại trận và đuổi những người không liên quan đi thì còn nhiệm vụ gì nữa.
Đôi mắt của một vị cường nhân Hoàng Kim Cảnh khác đột nhiên sáng ngời nói: - Ta hiểu rồi, nhất định là Khải Đặc Nhĩ đã phát hiện được manh mối của Hắc Chướng Kỳ nên mới liều lĩnh rời khỏi đại trận thủ hộ.
Người không biết rõ tình hình tất nhiên là ngơ ngác nhìn nhau, vẻ mặt mờ mịt. Nhưng ba vị cường nhân Hoàng Kim Cảnh và một ít nhân sĩ cấp bậc cao lại hoàn toàn hiểu rõ.
Trừ Hắc Chướng Kỳ thì còn đồ vật gì đáng giá để Khải Đặc Nhĩ phải liều mạng như vậy chứ?
Lão A Nhĩ Pháp Đặc cười ha ha, trong đôi mắt của hắn đột nhiên bắn ra ánh sao mãnh liệt không gì so sánh nổi.
Khi hắn tới chỗ này, ngoại trừ tốc độ di chuyển quỷ dị một chút thì biểu hiện khác cũng không khác gì so với một lão nhân bình thường.
Nhưng vào thời khắc này, trên người của hắn lại tuôn ra hơi thở khủng bố của cường nhân Tử Kim Cảnh đỉnh cao.
Tất cả mọi người đều cúi đầu, bọn họ kinh sợ đứng yên. Đồng thời trong lòng cũng tràn ngập kiêu ngạo, kính trọng và ngưỡng mộ.
Có một lão nhân như vậy trấn thủ trong gia tộc là điều khiến mọi người đều cảm thấy hưng phấn.
- Ha ha, nếu lão phu đoán không nhầm thì người làm ra việc này hẳn là mấy vị lão bằng hữu kia. Lão A Nhĩ Pháp Đặc mỉm cười nói: - Nếu có thể đánh lén huynh đệ tiểu A Nhĩ Pháp Đặc, cướp đi bảo vật trên người bọn họ và tập sát đám người Khải Đặc Nhĩ thì hắn nhất định đã thông qua được đại trận, tiến vào trong di tích.
Thân hình của ba vị cường nhân Hoàng Kim Cảnh khẽ run, tất cả bọn họ cùng nhau nói: - Đại nhân, ta nguyện đi theo ngài tiến vào di tích, bầm thây vạn đoạn người này để báo thù cho con em gia tộc.
Nhưng lão A Nhĩ Pháp Đặc lại khẽ phất phất tay, nói: - Người này có thể giết chết đám người Khải Đặc Nhĩ trong thời gian ngắn như vậy thì hẳn cũng là một vị cường nhân Tử Kim Cảnh. Ha ha, nếu các ngươi mất sự phù hộ của đại trận thì làm sao có thể chống lại hắn được?
Trên mặt ba vị cường nhân Hoàng Kim Cảnh đều toát ra một chút xấu hổ.
Thanh âm của lão A Nhĩ Pháp Đặc mềm nhẹ hơn: - Ba người các ngươi mang theo tộc nhân trở về đi.
Ba người bọn họ cùng nhau ngẩng đầu lên, trong mắt có vẻ buồn bực và khó hiểu.
Lão A Nhĩ Pháp Đặc bình tĩnh mà nói:
- Nếu ta đã đến đây thì các ngươi hẳn là nên trở về. Hắn khẽ cười nói: - Hay là các ngươi còn lo lắng cái gì?
Trong lời nói của hắn lộ ra một loại khí phách to lớn không thể nào hình dung được.
Ba vị cường nhân Hoàng Kim Cảnh không dám nói một lời, nhưng một người trong đó vẫn lên tiếng: - Đại nhân, ngài tiến vào di tích nhưng lại không cí người hầu hạ, hay là để đệ tử hầu hạ ngài được không?
Lão A Nhĩ Pháp Đặc không kìm nổi cười, hắn khoát tay áo nói: - Không cần phiền toái như vậy, việc bây giờ các ngươi phải làm chính là siêng năng tu luyện, nếu có một ngày có thể thăng tiến lên Tử Kim Cảnh thì đó chính là báo đáp tốt nhất đối với gia tộc.
Hắn còn chưa dứt lời thì thân hình đã mất tích.
Cho dù là ba vị cường nhân Hoàng Kim Cảnh cũng không nhìn thấy hắn rời đi như thế nào.
Ba người liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng hét to một thế, vì thế các thành viên của gia tộc A Nhĩ Pháp Đặc đóng quân phong tỏa nơi đây một tháng đã rút lui hoàn toàn khiến chỗ di tích trong chiến trường Cổ lại lần nữa lộ ra ngoài.
Truyện khác cùng thể loại
208 chương
40 chương
51 chương
160 chương
963 chương
45 chương
3 chương