Tạo Thần
Chương 451
Linh sư tranh chấp, sợ nhất không phải là thực lực của đối phương hùng mạnh đến cỡ nào, mà đáng chú ý nhất chính là đòn sát thủ gì đó của đối phương
Mỗi một linh sư đều làm cho mình một loại kỹ nghệ đắc ý nhất, nhưng một khi thi triển ra loại kỹ nghệ này đó thường là quyết đấu trong nháy mắt đấy.
Tương quan mà nói, trước giao đấu lần này, Doanh Thừa Phong đã chiếm được những món hời cực lớn rồi.
Hắn khi âm thầm rình rập, đã biết A Nhĩ Pháp Đặc là một gã Phù Lục Linh sư, cũng biết gã có linh binh cấp Hoàng Kim và giáp binh Phù Lục có uy năng khiến người ta kinh sợ.
Nhưng, A Nhĩ Pháp Đặc đối với hắn lại là một chút cũng không hay. Chỉ dựa vào điểm này có lẽ điểm mấu chốt quyết thắng đã có rồi.
Nhìn thấy hàn khí của linh binh trong tay Doanh Thừa Phong tràn ngập, A Nhĩ Pháp Đặc cười lạnh một tiếng, rồi hắn cũng vung tay rút nhuyễn kiếm ra. Khi mũi kiếm kia nhẹ nhàng rút ra, lập tức phát kích ra vô số con rắn nhỏ màu đen chuyển động bập bềnh trong hư không mà tới.
Doanh Thừa Phong tay vung lên không chút do dự đem quả cầu đang ngưng tụ ở mũi kiếm lập tức bắn ra.
Băng Tuyết Cầu một khi phóng kích, lập tức phá thế xông về phía trước, hơn nữa trên đường đi nó phóng thích ra một loại hàn khí mãnh liệt không gì so sánh nổi.
Chỉ trong nháy mắt, những con rắn nhỏ màu đen tràn ngập trong hư không kia từng con một bị lực lượng băng tuyết làm đông cứng mà rơi xuống rồi.
Hàn Băng trường kiếm trong lần đầu giao đấu với Nhuyễn Kiếm của đối phương, dường như là chiếm cứ ưu thế vượt trội rồi.
Nhưng, sắc mặt Doanh Thừa Phong lại không thấy một chút đắc ý, trong lòng hắn ngược lại đang liên tục cười lạnh đấy.
Linh binh cấp Hoàng Kim, kiếm quang đã phóng thích ra sao có thể dễ dàng tiêu tan như vậy chứ. A Nhĩ Pháp Đặc, tâm cơ người này thâm trầm, rõ ràng thi triển ra như vậy chính là thủ đoạn vạch ra điểm yếu cho kẻ địch thấy.
Chính như khi hắn lần đầu gặp Lệ Hạo Thành, Nhuyễn Kiếm trong tay phóng thích ra kiếm quang uy lực có hạn nhưng một khi thi triển toàn lực, kiếm quang vô cùng vô tận giống như lũ rắn con màu đen kia lập tức đẩy Lệ Hạo Thành vào chỗ khốn quẫn, hơn nữa cuối cùng rơi vào thảm kịch sống không bằng chết.
Lúc này, A Nhĩ Pháp Đặc lặp lại chiêu cũ, mô phỏng từng chiêu từng thức vậy. Nếu Doanh Thừa Phong không biết gốc gác của gã, sợ là thật sự sắp bị gã qua mặt rồi.
Hừ lạnh một tiếng, A Nhĩ Pháp Đặc dường như là có chút xấu hổ mà phẫn nộ. Gã quát lớn một tiếng Nhuyễn Kiếm trong tay, nhoáng một cái đã đem chân khí hùng hậu nạp vào thân kiếm, đột nhiên trực tiếp biến thành một thanh trường kiếm sắc bén.
Cây kiếm này hướng về phía trước đâm ra, dường như đang ẩn chứa toàn bộ chân khí của gã
Trong giờ khắc này, A Nhĩ Pháp Đặc hoàn toàn biểu hiện ra ngoài là phong độ của một tên Tuyệt Thế Vũ Giã.
Với sức mạnh của linh binh chống linh sư trong tay, đem hết toàn lực thu hẹp khoảng cách đối phương lại gần, tìm linh sư mà chém giết, đây hoàn toàn là phương thức chiến đấu của Vũ giả rồi.
- Thở phù
Nhuyễn Kiếm và Băng Tuyết cầu chạm nhau. Băng Tuyết Cầu ẩn chứa hàn ý vô cùng kia lập tức nổ tung, khí lạnh nhanh chóng tràn ngập hướng về bốn phía, phạm vi khoảng 10 trượng giống như đột ngột lọt vào một nơi băng tuyết ngập trời, khi ngẩng nhìn lên chỉ là một mảnh trời mênh mông tuyết trắng.
Nhưng mà, trên người A Nhĩ Pháp Đặc lại đột nhiên dâng lên một vòng sáng màu đen. Dưới sự bảo hộ của vòng sáng màu đen này, sức mạnh của băng tuyết không thể đóng băng gã được, hơn nữa thân thể gã lại hóa thành một đạo lưu quang, Nhuyễn Kiếm trong tay phát ra âm thanh "Ong, ong" hướng về ngực Doanh Thừa Phong đâm tới.
Doanh Thừa Phong từng tận mắt nhìn thấy uy năng của kiếm này, tuy nhìn không có gì hùng mạnh nhưng đường kiếm của linh binh cấp Hoàng Kim sắc bén không thể đỡ. Nếu tùy tiện đối phó với nó, như vậy linh binh trong tay rất có thể theo bước Lệ Hạo Thành mà đi rồi.
Nhưng Doanh Thừa Phong sớm có phòng bị liền cười lạnh một tiếng, hắn huy động ra Đại Thuẫn trong tay. Tấm thuẫn kia lập tức phát kích ra một đạo hàn quang nho nhỏ, đạo hào quang này trong nháy mắt ngưng tụ thành một Tiểu Thuẫn, cứ như vậy kề sát trên tấm thuẫn.
- Đinh
Sau khi một luồng âm thanh nhỏ vang lên, A Nhĩ Pháp Đặc không đánh mà lùi ra. Sắc mặt của gã chợt lóe lên chút kinh ngạc nhìn tấm thuẫn trong tay Doanh Thừa Phong như có chút suy nghĩ.
Doanh Thừa Phong lại cười lớn một tiếng, Hàn Băng trường kiếm nhảy ra hóa thành hàng vạn mũi kiếm, mãnh liệt bao lấy A Nhĩ Pháp Đặc.
- Hừ, chút tài mọn.
A Nhĩ Pháp Đặc tỏ vẻ khinh thường, quát mắng một tiếng. Cổ tay hắn rung lên, Nhuyễn Kiếm lại lần nữa phát ra một tiếng ré dài, vô số con rắn nhỏ màu đen phóng thích ra.
Trong kiếm quang lần này đều ẩn chứa một chút thuộc tính âm độc, vượt xa hắc quang mà gã giả vờ giả vịt trước kia.
Lúc này va chạm với Hàn Băng trường kiếm giống như trăm hoa tuyết, không ngờ là cùng nhau tiêu biến, không hề có chút thua kém.
Doanh Thừa Phong thả tiếng cười dài, nói - A Nhĩ Pháp Đặc, linh binh cấp Hoàng Kim trong tay ngươi quả nhiên bất phàm, nhưng không làm gì được ta
Sắc mặt của A Nhĩ Pháp Đặc chùng xuống, nói - Ngươi sao biết được việc này
Nhuyễn Kiếm cấp Hoàng Kim trong tay gã cũng không khinh thường mà sử dụng, trừ khi là tính toán đưa đối phương vào chỗ chết, nếu không gã tuyệt đối sẽ không sử dụng đòn sát thủ này.
Cho tới hiện giờ, vật này trong cuộc chiến sinh tử đã cho gã lập nhiều công lao hiển hách, giúp gã giết chết vô số cường địch. Nhưng giao đấu hôm nay, Doanh Thừa Phong lại giống như sớm có phòng bị, hơn nữa trường kiếm và tấm thuẫn trong tay hắn tuy chỉ có phẩm chất Bạch Ngân cảnh nhưng không biết tại sao lại khiến gã đang có cảm giác tim đập chân run dường như còn vượt trội hơn một chút so với Nhuyễn Kiếm trong tay.
Doanh Thừa Phong đương nhiên không thể nói cho gã biết chân tướng mà lặng lẽ cười nói. - Các hạ, tiếng tăm lừng lẫy, tại hạ chỉ cần hỏi thăm một chút, còn có cái gì là không biết sao.
Trong lòng A Nhĩ Pháp Đặc rung động, sắc mặt lập tức trở nên dữ tợn.
Hắn chợt quát lớn. - Ta biết rồi, ngươi là từ miệng của huynh đệ ta mà biết à. Trong lời nói của gã tràn ngập một loại khí tức thô bạo. Một khi không ngờ đối phương chính là hung thủ sát hại huynh đệ nhà mình, hơn nữa rất có thể thông qua một thủ đoạn nào đó biết quân bài chưa lật của mình rồi, khiến gã không thể kiềm chế được.
Cổ tay xoay chuyển, lần lượt từng chiếc Phù Lụcxuất hiện từ trong tay gã, dường như là bất chấp hướng về Doanh Thừa Phong bay tới.
Doanh Thừa Phong tỏ ra hoảng sợ nhảy một cái. Phù Lục Linh sư tuy có thể luyện chế Phù Lục nhưng mỗi cái Phù Lục đều vô cùng quý báu.
Bởi vì trong mỗi cái Phù Lục đều ngưng tụ tâm huyết của Phù Lục Linh sư. Đối với bọn họ mà nói, thứ này thân thiết tin cậy giống như con cái mình vậy.
Nhưng mà, A Nhĩ Pháp Đặc không ra tay thì thôi, một khi ra tay thì đem vô số Phù Lục phủ kín trời đất rồi, dường như là phải đem gã bao kín trong biển Phù Lục đấy.
Thân hình nhoáng lên một cái, Doanh Thừa Phong hết sức lùi về phía sau, trường kiếm trong tay lại ầm vang một tiếng giống như sóng biển gầm rú, một luồng hào quang trắng xóa từ trong khuếch tán ra ngoài.
Thủy vụ thế giới Băng tuyết thế giới.
Trong thời khắc này, Doanh Thừa Phong không chút do dự phát động ra hai đạo chung cực bí văn chi lực này.
Vùng trắng xóa tràn ngập thế giới mà lên kia lập tức bao phủ vô số Phù Lục trong đó.
- Ba
Phù Lục lập tức nổ tung, khói đen vô cùng vô tận từ trong cuồn cuộn mà ra. Trong khói đen này không ngờ đang mang theo tiếng khóc của Âm Phong Quỷ, chúng nhanh chóng ăn mòn Băng Tuyết Thế Giới của Hàn Băng trường kiếm.
Không khí xung quanh chuyển động cuồn cuộn, một tia khí tức hung bạo bị khói đặc hấp thụ, uy năng của Phù Lục không ngừng tăng lên.
Doanh Thừa Phong nhướn mày một cái, hóa ra không chỉ hắn có thể lợi dụng sát khí hùng mạnh tràn ngập trong cổ chiến trường mà ngay cả A Nhĩ Pháp Đặc cũng có thể sử dụng Phù Lục khống chế luồng lực lượng này.
Nhưng, gã dù sao cũng là sử dụng Phù Lục khống chế, sao có thể tùy tâm điều khiển bằng của mình được.
Trường kiếm trong tay khẽ rung lên, lực lượng tinh thần của Doanh Thừa Phong khuếch tán ra ngoài, lực lượng tinh thần đó giống như tờ giấy trắng, có thuộc tính duy nhất là khí tức giết chóc.
Luồng khí tức này mới là lực lượng hùng hậu nhất trong cổ chiến trường.
Trong một lúc, phạm vi vài trăm trượng trong hư không dường như đều vì vậy mà nhận lấy liên lụy, luồng sát khí hung bạo vô cùng vô tận mãnh liệt tuôn ra.
Nhưng, lực lượng dũng mãnh tràn ngập này không tiến nhập vào trong khói đặc mà là bị lực lượng tinh thần Doanh Thừa Phong hấp thụ vào trong Băng Tuyết Thế Giới.
Lập tức, trong Băng Tuyết Thế Giới sát khí hung bạo tràn ngập vô cùng, phạm vi khói đen nồng nặc kia lại không chịu được mà thu nhỏ lại rồi.
Doanh Thừa Phong nhếch mép cười lạnh một cái, trước mặt mình không ngờ còn dám khoe khoang sát khí hung bạo kia quả thực là không biết sống chết rồi.
Nhưng, nụ cười vừa nở trên mặt hắn liền đã ngưng đọng lại, vì hắn đột ngột cảm ứng được bản thân mình mất đi tung tích đối phương rồi.
Khói đen đặc phát kích ra từ những Phù Lục hùng mạnh không gì so sánh được kia, ngay từ đầu thậm chí ngay cả thân thể A Nhĩ Pháp Đặc đều được bao phủ bên trong.
Nhưng lúc này khói dặc chịu áp chế rồi, và khi dần dần biến mất thì tung tích của người này cũng biến mất.
Một cảm giác nguy hiểm xông lên trong đầu Doanh Thừa Phong, khiến lực lượng tinh thần của hắn hoàn toàn phát kích, cẩn thận xem xét tất cả bốn phía xung quanh.
Hắn biết rằng, đối phương chắc chắn còn ở xung quanh hơn nữa đang bí mật ẩn nấp thi triển ra một loại mật thuật nào đó mà nhảy ra.
Loại thủ đoạn này vô cùng thần diệu, quả thực là không thể tưởng tượng nổi.
Đưa lực lượng tinh thần hùng mạnh nhập vào đồ trang sức, nhưng bất luận ánh mắt của hắn hay là linh khí trang sức thậm chí ngay cả khí linh Hàn Băng trường kiếm phát kích ra Băng Tuyết Thế Giới đều không có cách nào phát hiện ra sự tồn tại của đối phương. Nếu không phải cảm giác nguy cơ mãnh liệt đó càng ngày càng đậm nét, hắn thậm chí sẽ hoài nghi A Nhĩ Pháp Đặc hay đã mượn cớ rời đi rồi.
Trên trán rịn ra một chút mồ hôi lạnh, trong lòng Doanh Thừa Phong đột nhiên lay động.
Hắn cầm Hàn Băng trường kiếm ném trên mặt đất, từ từ đưa cánh tay ra, trên cánh tay đang phủ lấy một bộ Ngọc Hoàn.
- Ánh sáng, phóng
Theo tiếng quát nhè nhẹ của hắn, Ngọc Hoàn kia lập tức phát kích ra ánh sáng vô cùng giống như ánh sáng mặt trời chiếu rọi khắp trong Băng Tuyết Thế Giới.
- A
Đột nhiên, bên trái sườn mấy trượng, trong ánh sáng một bóng người chợt hiện ra. Hắn dùng một bàn tay che khuất mi mắt rồi hô lên.
Doanh Thừa Phong âm thầm thở một hơi dài nhẹ nhõm. A Nhĩ Pháp Đặc là cao thủ sử dụng lực lượng hắc ám mà lực lượng hắc ám sợ nhất là sức mạnh ánh sáng tự nhiên.
Tuy ánh sáng trong tay không thật sự hùng mạnh, không có cách nào đón đầu đả kích đối phương nhưng dùng để phá giải ẩn thân thuật của đối phương thì không nghi ngờ lại là lựa chọn tốt nhất rồi.
Quả nhiên, dưới ánh sáng chiếu rọi, thân hình A Nhĩ Pháp Đặc đã bại lộ.
Nhưng, người này tâm tính âm độc, tính tình lại độc ác vô cùng.
Trong bóng tối mắt không có cách nào nhìn rõ âm thầm tiến vào, không ngờ hắn lại quát lớn một tiếng, đón nhận một luồng ánh sáng mà bay lên. Linh binh cấp Hoàng Kim trong tay rung lên, vô số con rắn nhỏ kiếm quang tuôn ra mãnh liệt, đồng thời trên người gã hắc khí đang lượn lờ, hai tấm Lục Phù trong tay liền phá không trung mà bay ra, trong nháy mắt thi triển ra toàn bộ lực lượng, muốn giải quyết một lần cho xong.
Thân hình Doanh Thừa Phong bay ngược ra sau, A Nhĩ Pháp Đặc phóng người nhanh chóng đuổi theo.
Nhưng mà thời khắc thân thể A Nhĩ Pháp Đặc vượt qua Hàn Băng trường kiếm trên mặt đất, trên khuôn mặt lạnh lùng của Doanh Thừa Phong lại khẽ chuyển động
- Tật
Theo sau tiếng này, Hàn Băng trường kiếm trên mặt đất đột nhiên bay vút lên, khi trong hư không chợt lóe lên một đạo hào quang tốc độ không gì so sánh được hướng về người A Nhĩ Pháp Đặc.
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
1309 chương
81 chương
62 chương
120 chương