Tạo Thần
Chương 353
Từ xa xa, Doanh Thừa Phong tập trung ánh mắt quan sát, trên khuôn mặt hắn hiện lên vẻ kỳ quái.
Không lâu sau khi đội thuyền của Hồ gia giành thắng lợi, lại tiếp tục truy sát đội thuyền của Hồ gia như đang phát điên. Tuy nhiên vì khoảng cách rất xa, cho nên Doanh Thừa Phong không biết ở tiền phương đang hò reo điều gì, nhưng hắn lại hiểu rằng việc này rất không bình thường.
Trong những ngày ẩn thân ở Ngụy gia, hắn đã thám thính nắm rõ tình hình xung quang khu vực Thái Hồ.
Do có sự trấn giữ của Tề Thiên lão quái, cho nên các thế lực lớn phụ cận Thái Hồ đều hành động tuân thủ theo một số qui tắc nào đó. Những cuộc chiến tranh giành hồ vực như này thường xuyên xảy ra, hầu như năm nào cũng xảy ra vài trận.
Nhưng mà, sau khi phân định thắng bại, kẻ bại trận sẽ phải rút đi, kẻ thắng trận chỉ được hoan hô cổ vũ, tuyệt đối không được truy sát đến cùng đối phương.
Nhưng tình hình hiện giờ hoàn toàn khác lạ, hắn mơ hồ có thể thấy cái sát khí đằng đằng đang lớn dần lên, đây là luồng hơi thở hung ác tàn khốc đã đạt tới cực điểm, duy chỉ có sau khi tương ngộ thù địch đến chết mới có thể phóng thích ra luồng hơi thở đó.
Con ngươi hắn đảo đi đảo lại, nhưng nghĩ mãi không hiểu nguyên do của sự việc.
Bởi vì cho dù hắn có thông minh hơn nữa, cũng không hiểu được mối tình cảm thân thiết như su đồ phụ tử giữa Ngụy Trung Lương và Ngụy Xuyên Hồng.
Sau khi nhìn thấy thi thể của Ngụy Trung Lương, Ngụy Xuyên Hồng đã phát cuồng đến mức tột cùng, hơn nữa qua một trận quyết chiến đã khiến hai bên đều bị thương vọng thảm thiết, rất nhiều người thân, bạn bè không chết thì cũng bị tàn phế, cho nên khi Ngụy Xuyên Hồng hạ lệnh truy kích, lập tức có được sự ủng hộ gần như là tuyệt đối.
Lúc này, trong tâm trí họ chỉ có một tâm niệm duy nhất, đó là tận diệt Hồ gia, nói về hậu quả sẽ ra sao, thì đã sớm không nằm trong những cái đầu đang bị lòng thù hận làm cho hôn mê.
Đội thuyền của Ngụy gia bất ngờ phát cuồng hiển nhiên là nằm ngoài dự tính của Hồ gia.
Hai đội thuyền rất nhanh chóng hội ngộ, liền sau đó bùng nổ một cuộc chiến đấu còn thảm liệt hơn lần trước. Lần này, hai bên không còn chút nương tay nào nữa, đều không từ bất cứ thủ đoạn nào dồn đối phương vào chỗ chết. Tuy nhiên, đội thuyền của Ngụy gia cao hơn một bậc kể cả về sĩ khí lẫn thực lực, đã rất nhanh chóng chiếm thế thượng phong.
Sau một lúc quan sát thế trận, Doanh Thừa Phong một lần nữa lao xuống hồ, bơi lặn về phía đội thuyền.
Thủy tính của hắn tuy không tốt lắm, nhưng chân khí hùng hậu, cộng thêm năng lực thăm dò của đồ trang sức trên đầu hắn, cho nên khi hắn bơi lặn về phía chiến trận đã không bị người nào phát hiện ra.
Hắn bơi lòng vòng xung quanh đội thuyền, và ra tay ám sát người của Hồ gia.
Tuy nhiên, những người mà hắn nhắm đến không phải là nhân vật bình thường, mà chính là những võ giả đã từng tu luyện chân khí.
Những người này đều là tinh anh chân chính, nếu như không có sự xuất hiện của Doanh Thừa Phong thì khả năng sau cùng họ trốn thoát được là rất lớn. Nhưng, bởi có sự xuất hiện của một sát thủ ẩn mình dưới nước như Doanh Thừa Phong, cho nên cứ lần lượt từng tên võ giả họ Hồ mất mạng, hầu như không một tên nào có thể trốn thoát.
Bỗng nhiên, một âm thanh phẫn nộ bi thương kêu lên:
- Ngụy Xuyên Hồng, ngươi dám làm trái quy tắc cửa Tề Thiên lão tổ mà truy sát chúng ta, lẽ nào ngươi không sợ lão tổ nổi giận sẽ tiêu diệt Ngụy gia các ngươi sao.
Ngụy Xuyên Hồng cũng gào rít lên rằng:
- Hồ Khải Xương, Hồ gia các ngươi bố trí người ám sát cường giả Bạch Ngân Cảnh của Ngụy gia chúng ta, tất cả các ngươi đáng chết.
Hồ Khải Xương bỗng giật mình, nói:
- Nói láo, Hồ gia ta làm sao lại có thể làm ra chuyện này.
Động tác của Ngụy Xuyên Hồng vẫn không hề chậm lại, lão nghiêm giọng nói:
- Trên đảo chúng ta đã tìm thấy thi thể của gia sư, nhưng không hề thấy dấu tích của trưởng lão Bạch Ngân Cảnh của Hồ gia ngươi, ngươi còn dám trối cãi sao.
Hồ Khải Xương lập tức im lặng không nói một lời, tuy lão mơ hồ cảm thấy có điều bất thường, nhưng đối diện với Ngụy Xuyên Hồng hùng hổ như một con hổ điên, thì lão không có cách nào biện minh giải thích.
"Oành..." một tiếng.
Ngụy Xuyên Hồng chém ra một đao, ngưng tụ toàn bộ sức lực của lão. Nhát đao của lão sắc bén vô song, không ai dịch nổi.
Hồ Khải Xương bấm bụng nghênh đỡ, không ngờ bị một đao của lão đẩy văng xuống dưới nước.
Tuy nhiên, sau khi bị rơi xuống nước, lão không dám ngóc đầu lên khỏi mặt nước, mà quay ngoắt người lặn trốn ra xa. Trong chốc lát, lão đã cách xa đội thuyền, leo lên một hòn đảo nhỏ vô danh ở giữa hồ.
Trong khu vực Thái Hồ có vô số hòn đảo nhỏ chỉ rộng chừng hơn 10 thước vuông như vậy. Sau khi leo lên đảo, nhìn về phía xa những đám khói đen ngùn ngụt bốc lên, trong lòng không khỏi u buồn.
Lão hiểu rõ, Ngụy gia sau khi giành thắng lợi, đã bắt đầu phóng hỏa đốt đội thuyền của Hồ gia. Chỉ có điều, tuy lão biết rõ như vậy nhưng lại không có kế sách gì để đối phó.
Hơn nữa, trong lòng lão cũng có một số hoài nghi, phải chăng trong gia tộc mình đã bố trí cao thủ phục kích cường giả Bạch Ngân Cảnh của Ngụy gia.
Phải biết rằng, trong lịch sử các đời trước đã xảy ra rất nhiều các cuộc chiến như vậy rồi. Nhưng trong cuộc giao tranh giữa cường giả Bạch Ngân Cảnh, thì chưa từng có tiền lệ tử vong nào. Một khi cường giả Bạch Ngân Cảnh của Ngụy gia đã chết, cường giả Bạch Ngân Cảnh của Hồ gia lại mất tích, tất nhiên bọn họ sẽ đem sự hoài nghi đổ lên đầu Hồ gia.
Nói về giả thiết người ngoài đột nhập vào khu vực Thái Hồ gây rối, thì căn bản sẽ không được mọi người chấp nhận.
Bởi vì tất cả mọi người đều vững tin rằng, chỉ cần ngày nào còn có Tề Thiên lão tổ trấn thủ Thái Hồ, người ngoài tuyệt đối không dám có ý đồ xấu.
Khẽ thở dài một tiếng, Hồ Khải Xương lắc đầu, rì rầm nói:
- Hay là chúng ta đã bị bỏ rơi rồi sao.
Hy sinh hàng trăm tính mệnh của đệ tử vòng ngoài, chỉ để sát hại một cường giả Bạch Ngân Cảnh, vụ trao đổi này liệu có lời hay không.
"Ào..." một tiếng.
Nước hồ nhẹ nhàng trôi, cuộc chém giết lẫn nhau giữa hai đội thuyền ở phía xa không thể gây nên một chút ảnh hưởng nào đối với toàn bộ Thái Hồ, trong không gian bao la giữa trời và đất, bọn họ trở nên nhỏ bé vô cùng.
Hồ Khải Xương quay người, đúng lúc lão định bỏ đi, bước chân bỗng khựng lại.
Lão nằm sấp xuống đất, đưa ánh mắt cẩn thận quan sát tứ phía, lúc nãy lão đột nhiên cảm ứng thấy, dường như có vật gì đó đang ẩn nấp trong bóng tối quan sát lão.
Bỗng nhiên, nước hồ phía trước vỡ ra, nước hồ bắn tung téo giống như những viên đá nhỏ ngợp trời bay nhanh về phía người lão.
Hồ Khải Xương quát to một tiếng, lão khom lưng xuống giống như một con ngựa, đại đao trong tay chém thẳng vào không trung.
Nhát đao này của lão ẩn chứa sức mạnh khổng lồ không gì sánh nổi, không gian dường như cũng bị chấn động. Vô số những bông hoa nước lập tức bị nguồn lực mạnh đánh tan, nguồn sức mạnh ẩn chứa trong nó cũng bị phân tán.
Hồ Khải Xương tay cầm đại đao đứng thẳng người, đôi mắt cháy rực nhìn về phía trước, cảnh giác nguy hiểm từ dưới nước.
Tuy nhiên, đúng vào lúc này, sau lưng đột ngột phát lạnh.
Một tia hàn quang với tốc độ quỷ thần khó lường từ phía sau đâm xuyên qua eo của lão, khiến cho đan điền của lão bị xuyên rách.
Sắc mặt của Hồ Khải Xương lập tức biến thành một màu xám đen của sự chết chóc.
Đan điền vốn là chỗ quan trọng của một võ giả, nếu như đan điền bị vỡ, cho dù là bảo toàn được tính mạng thì tu vi chân khí cả đời cũng coi như đổ xuống sông xuống bể, đối với một võ giả Thanh Đồng Cảnh cường đại mà nói, tình cảnh quả thực là sống không bằng chết.
Một cơn kỳ hàn từ bụng lan tỏa ra, trên cơ thể lão toát lên từng làn hàn khí và nhanh chóng đông kết thành một tảng băng.
Có lẽ là bởi bì sự ảnh hưởng của luồng kỳ hàn này, cho nên tuy cơ thể lão bị trọng thương, nhưng không hề chảy máu, ngay cả nguồn sống trong cơ thể lão cũng bị nguồn kỳ hàn này đóng băng.
Có một bóng người thấp thoáng, từ dưới đáy nước xuất hiện một cái đầu người.
Tròng mắt của Hồ Khải Xương đảo qua đảo lại, hiện lên nỗi kinh hãi, lão há hốc mồn nói vớ giọng khó khăn:
- Ngươi, ngươi không phải đã chết rồi sao...?
Doanh Thừa Phong hơi giật mình, nói:
- Ông biết ta là ai?
Hồ Khải Xương nói với giọng thì thào:
- Phong Thần, Tán Tu võ giả, ngươi đã trúng một trưởng của Khải Đắc, làm sao có thể còn sống.
Trong giọng nói của lão tràn đầy mùi vị nghi nghờ.
Thực ra, trước cuộc giao tranh này nổ ra, hai bên đã nắm được một cách tổng quan thực lực của nhau.
Doanh Thừa Phong đóng vai Phong Thần Tán Tu võ giả tuy tu vi chân khí không ra gì, nhưng hắn chiến đấu một cách bất chấp tính mạnh, trước trận chiến này, hắn đã chém giết hơn 10 vị võ giả Hồ gia, tự nhiên đã gây sự chú ý của mọi người.
Nhưng trận chiến lần này, hắn vô cớ khiêu khích cường giả cấp võ sư, bị dính một trưởng rơi xuống nước, chính Hồ Khải Xương tận mắt chứng kiến.
Theo lý mà nói, người này chắc chắn đã chết, nhưng lúc này đây hắn lại sống sờ sờ trước mặt mình, hơn nữa thương thế trên người lão lại chính là do hắn gây nên.
Trong não lão ta chợt léo lên, lão kêu lên thất thanh:
- Ngươi, chính là do ngươi làm.
Doanh Thừa Phong cười lạnh lùng một tiếng, thật không hiểu Hồ Khải Xương đã bị hàn khí làm đông cứng trí óc rồi hay là lão ta vốn ngu độn như bò, đến tận bây giờ mới phát hiện ra.
- Nói đi, Hồ Chính Hấn hiện giờ ở đâu, nếu ngươi nói ra, ta sẽ tiễn ngươi lên đường, nếu như ngươi không nói. Doanh Thừa Phong nở nụ cười trên mặt kèm theo vẻ hùng hổ, nói: - Vậy thì ngươi hãy chuẩn bị nếm thử các thủ đoạn của ta.
- Hồ Chính Hấn? Hồ Khải Xương lặng người một hồi lâu, đôi mắt chợt sáng lên, nói: - Doanh Thừa Phong, ngươi chính là Doanh Thừa Phong.
Nguyên nhân chính các thôn của Hồ gia gặp nạn lần này chính là Võ Lão viếng thăm liên tiếp giết chết 3 vị cường giả Bạch Ngân Cảnh, và làm trọng thương gia chủ. Nếu không phải vậy, Ngụy gia căn bản không dám mạo hiểm khai chiến với Hồ gia.
Mà nguyên nhân khiến cho Võ Lão đích thân ra tay chỉ có một.
Hồ Chính Hấn đích thân dẫn người tàn sát Tam Hiệp thôn, đã kết mối tử thù với Doanh Thừa Phong.
Từ khi Võ Lão viếng thăm, và Doanh Thừa Phong tái xuất từ không gian Truyền Thừa tháp, ai ai cũng biết chỉ có Doanh Thừa Phong không chết, vậy thì sớm muộn gì thì hắn cũng sẽ đến báo thù rửa hận.
Cho nên, khi nghe người thanh niên trước mặt nhắc đến Hồ Chính Hấn, lão lập tức suy đoán ra thân phận của đối phương.
Khóe miệng của Doanh Thừa Phong nở ra một nụ cười đầy vẻ châm biếm, nói:
- Không sai, ngươi quả thật rất thông minh.
Hồ Khải Xương hít thở một hơi thật sâu, cố nén đau đớn, nói:
- Ngươi mai danh ẩn tính núp trong Ngụy gia, chính là vì muốn báo thu chăng?
- Đúng vậy.
- Được, ta nói cho ngươi biết. Hồ Khải Xương gấp gáp nói: - Hồ Chính Hấn bị gia chủ triệu tập về nhà, hắn luôn luôn bị giam lỏng trong Hạ Vân Các, trước khi sự việc này chưa được giải quyết triệt để, hắn tuyệt đối không được rời khỏi gia chủ nửa bước.
Doanh Thừa Phong bán tín bán nghi, đáp:
- Các hạ quả là thẳng thắn.
Hắn vốn nghĩ rằng cần phải thi triển nhục hình và các loại thủ đoạn mới có thể nhận được đáp án từ miệng lão ta.
Nhưng không ngờ Hồ Khải Xương lại vội vàng nói ra, hắn tự nhiên không thể tin một cách dễ dàng như vậy.
Dường như nhìn ra sự hồ nghi của Doanh Thừa Phong, Hồ Khải Xương hậm hực nói:
- Chính Hấn là một tên súc sinh, sở dĩ Hồ gia chúng ta thê thảm như vậy, đều do hắn đã tự ý gây họa, đến cả sư tôn của lão phu cũng vì đó mà chết. Nếu như không có sự bao che của gia tộc đối với hắn, lão phu đã sớm rút gân lột da hắn để rửa mối hận trong lòng.
Truyện khác cùng thể loại
6 chương
155 chương
29 chương
134 chương