Tạo Thần
Chương 352
Khóe miệng nhếc lên một nụ cười lạnh lùng, lực lượng tinh thần của Doanh Thừa Phong trong nháy mắt được nâng lên tột đỉnh, tất cả dâng nhập vào trong chiếc mũ trên đầu.
Một lát sau, một làn sống xung kích của tinh thần bộc phát ra ngoài với sức mạnh không thể hình dung được, giống như ngọn sóng lớn cao ngút trời cuồn cuộn ập tới phía lão giả lam bào.
Ánh mắt của lão giả lam bào lóe sáng, trong lúc lão đối thoại với Doanh Thừa Phong, đã ngầm vận chân khí, có ý định tung ra một đòn cuối cùng. Tuy rằng đôi tay của lão đã bị chém lìa, cơ thể lại bị trọng thương, nhưng khi mà một võ giả Bạch Ngân Cảnh tung ra mọi thứ, dồn toàn bộ tinh hoa sinh mệnh cho một cú đánh, thì vẫn có thể phóng thích ra uy năng khổng lồ không gì có thể so sánh nổi.
Tuy nhiên, lão ta không hề hay biết, Doanh Thừa Phong căn bản không cho lão ta cơ hội vận công, thậm chí không nói một lời, thì đã đột nhiên phát ra luồng xung kích tinh thần mạnh đến nỗi quỷ thần cũng không đo lường được.
"Oành..." một tiếng.
Đầu lão giả lam bào đột nhiên giống như bị hàng vạn mũi châm đồng sắc nhọn đâm vào, cảm giác đau buốt vượt sức tưởng tượng này còn mãnh liệt gấp trăm lần so với đôi tay bị chặt đứt.
Lão ta rông lên một tiếng, đôi tay cụt giơ lên ôm đầu, ngồi sụp xuống.
Tại thời khắc này, chân khí của lão tan rã, ánh mắt mê man, giống như một lão nhân bình thường, không còn bất kỳ sức phản kháng nào.
Doanh Thừa Phong đã chờ đợi thời cơ này từ lâu, hắn quát nhẹ một tiếng, toàn bộ chân khí đều tập trung trên cây Bá Vương Thương.
Trên mũi thương phát ra ánh sáng chói lòa, sức mạnh lửa hồng và sức mạnh sắc nhọn kim loại màu trắng cùng lúc bộ phát ra.
Đâm ra một thương có sức mạnh không thể chống đỡ.
"Phập..." một tiếng.
Tuy rằng bộ chiến giáp trên người lão giả lam bào là một bộ khải giáp thượng phẩm sư cấp thanh đồng, nhưng nó đã bị tổn thương nhất định trong lúc giao chiến với Ngụy Trung Lương, nhất là khi lão ta tự đâm mình, càng làm cho khải giáp bị thủng một lỗ lớn, năng lực phòng hộ của nó đã bị giảm sút đến cực hạn.
Huống chi chân khí của lão lúc này bị nhiễu loạn, không có cách nào bảo vệ khải giáp, cho nên khi Bá Vương Thương đâm đến với lực không gì ngăn nổi cũng giống nhu mũi dao nhọn đâm thủng tờ giấy, đã đâm xuyên qua bụng của lão giả.
Lão giả lam bào trợn tròn đôi mắt, mũi thương hiểm độc của Doanh Thừa Phong không ngờ đã đâm rách đan điền của lão.
Tới lúc này, cho dù lão ta muốn ngưng tụ chân khí cũng đã không còn khả năng nữa.
Nếu như là một người bình thường gặp phải thương thế như vậy, chắc rằng đã sớm tiêu đời rồi. Nhưng sức sống của cường giả Bạch Ngân Cảnh vô cùng mãnh liệt, cơ thể lão co giật trong nửa giờ vẫn chưa chết.
Miệng lão há hốc, thò ra một cánh tay, ghì chặt lên cán thương nghiêm giọng nói:
- Ngươi, ngươi là ai...?
Doanh Thừa Phong cười lạnh lùng, cảm thụ sức sống đang truyền đến không ngừng từ Bá Vương Thương, trong lòng hắn tự nhiên xuất hiện một thứ khoái cảm thật chớ chêu.
Đây cũng coi như là một món lời thu được từ tất cả mọi nỗ lực nhằm vào Hồ gia trong thời gian qua.
- Hừ, muốn biết ta là ai thì trước tiên ngươi phải trả lời câu hỏi của ta. Hắn nói với giọng lạnh lùng:
- Nghe nói Hồ Chính Hấn đã bị các ngươi giam lỏng rồi, vì sao lại thế?
Lão giả lam bào bỗng sửng sốt, đầu lão lên cơn đau như muốn nổ tung, sinh mạng mong manh như ngọn nến trước gió, lão trả lời theo bản năng rằng:
- Chính Hấn tự ý dẫn theo người giết sạch Tam Hiệp Thôn, khiến cho Võ lão quái đánh đến tận cửa, bổn gia bị thương tổn nghiêm trọng. Lão thở dốc hai hơi rồi nói tiếp: - Gia chủ sợ hắn bị Khí Đạo Tông ám sát, cho nên mới lệnh cho hắn vào trong phủ lánh nạn chứ không phải là giảm lỏng hắn.
Ánh mắt Doanh Thừa Phong chợt lóe sáng, hắn lạnh lùng nói:
- Hồ Chính Hấn đã đem đến tai nạn rất lớn cho Hồ gia, vì sao gia chủ còn muốn bảo vệ hắn?
Hắn nghe được thông tin từ những người của Ngụy gia, Hồ gia đã phao tin rằng, Hồ Chính Hấn đã bị giam cần trong gia tộc.
Lúc đầu hắn tưởng rằng Hồ gia đang tiến hành trừng phạt lão ta, nhưng bây giờ hắn mới biết, bọn Hồ gia lại muốn bảo vệ lão ta.
Lão giả lam bào miệng mấp máy nói:
- Chính Hấn là cháu ruột rất có tiền đồ của gia chủ, bất kể xảy ra chuyện gì, đều dốc lòng bảo vệ hắn... Tiếng nói của lão bỗng nhiên ngừng lại, ánh mắt dần trở lại trong sáng.
Lực lượng tinh thần của Doanh Thừa Phong công kích cực mạnh, đặc biệt là khi đối phó với võ giả không có lực lượng tinh thần, lại càng vô cùng kỳ diệu.
Người này tuy là một cường giả Bạch Ngân Cảnh, nhưng vẫn bị trúng chiêu, dưới sự nhiễu loạn của lực lượng tinh thần, dường như hắn hỏi gì là lão ta đều trả lời hết.
Tuy nhiên, do bị trúng một thương ở đan điền, cơ năng sinh tồn của lão ta đã bị tiêu hủy triệt để, sau khi ngừng nghỉ được ít phút, thần trí của lão ta tạm thời được hồi phục.
Doanh Thừa Phong vừa nhìn đôi mắt của lão, lập tức hiển rõ rất khó moi thêm thông tin từ miệng lão.
Trong lòng hắn thầm nhủ đáng tiếc, nhưng hắn vẫn không cam tâm hỏi tiếp:
- Hồ Chính Hấn giờ này ở đâu?
Lão giả lam bào ngập ngừng một chút, trong đôi mắt lão đột nhiên lộ ra một tia sợ hãi, lắp bắp nói:
- Ta biết rồi, ngươi, ngươi là Doanh Thừa Phong.
Khẽ hừ một tiếng, cổ tay của Doanh Thừa Phong bỗng siết chặt, hắn vốn muốn một thương kết liễu lão già, nhưng hắn liền thay đổi ý định, lại nói tiếp:
- Ai nói ta là Doanh Thừa Phong, hừ, ta chính là bạn của Chính Hấn huynh.
Trong lòng hắn tỏ ra buồn bực, tại sao chỉ trong ít phút đối phương lại nhận biết được lai lịch của hắn.
Lão giả lam bào giận dữ nói:
- Nói láo, neeuslaf bạn của Chính Hấn thì làm sao lại đáng lén lão phu. Ha ha, với tuổi tác của ngươi, lại là một Linh võ giả, đối đãi với Hồ gia chúng ta như vậy, không phải là Doanh Thừa Phong thì còn ai khác.
Đôi lông mày của Doanh Thừa Phong hơi nhướn lên, hắn phát hiện ra lão già này chỉ đang đoán mò.
Có lẽ là do mạng sống của lão đang nhanh chóng đi đến đường cùng, lão nói:
- Doanh Thừa Phong, sự việc lần này đều do một mình Hồ Chính Hấn gây ra, ngươi mời Võ Lão ra mặt, đàn áp gia tộc, chắc có lẽ sẽ khiến gia chủ giao nộp tên súc sinh Hồ Chính Hấn. Còn những người khác, bọn họ đều vô tội...
Một khi lão nhân hồi phục thần trí, liến đoán ra mục đích lần này của Doanh Thừa Phong. Nhưng chính vì điều đó mà trong lòng lão mới cảm thấy ớn lạnh.
Doanh Thừa Phong không thể là một người bình thường, sau lưng hắn có chỗ dựa của Khí Đạo Tông và Võ Lão, hơn nữa điều đáng sợ hơn là, mấy tháng trước hắn vẫn còn là một nhân vật thấp bé cấp võ sĩ, đến nay lại có sức mạnh cường đại đến vậy.
Tuy lão không biết hắn đã thu hoạch được những chân truyền gì từ trong Truyền Thừa Tháp, nhưng chỉ cần nhìn vào tốc độ tiến bộ của hắn, cũng đủ để biết về sau người này tất sẽ có tiền đồ vô lượng.
Sau này nếu đợi đến khi hắn trưởng thành, chỉ sợ là Hồ gia sẽ gặp phải tai họa diệt vong.
Vì vậy lão dù còn chút hơi thở cuối cùng cũng muốn nói ra những lời này.
Nhưng, điều khiến lão ta tuyệt vọng là, trong đôi mắt của Doanh Thừa Phong không hề có chút gợn sóng, hắn chỉ cười lạnh lùng, nói:
- Vô tội ư? Mọi người từ già đến trẻ trong Tan Hiệp thôn mới chính là những người vô tội.
Lão giả lam bào trợn tròn đôi mắt, bèn nghiêm giọng nói:
- Người, ngươi muốn thế nào?
Doanh Thừa Phong nhìn lão cười lạnh lùng, hàn ý trong đối mắt hắn dường như xuyên thẳng vào tim lão ta.
Tam Hiệp thôn như thế nào thì Hồ gia đương nhiên cũng phải như thế.
Trong cổ họng lão giả lam bào phát ra một trành âm thanh cục cục cực kỳ khó nghe, trên người lão trỗi dậy một tia sát khí cuối cùng.
Chỉ có điều, không cần đợi đến bất cứ động tác này của lão, Doanh Thừa Phong chỉ cần phát lực ra tay, cây Bá Vương Thương khẽ xoay một cái. Trong miệng lão giả lam bào bỗng nhiên tuôn ra lượng lớn máu tươi, ánh mặt hoàn toàn tan rã, ngã lăn ra đất.
Doanh Thừa Phong vội thu lại trường thương, nói:
- Các hạ lên đường bình an, ta sẽ tiễn tất cả bọ Hồ gia các ngươi xuống địa phủ để bầu bạn với ngươi.
Có thể là lão nghe hiểu câu nói của hắn, trong miệng thốt ra hơi thở cuối cùng, nhưng mắt lão trợn to hết cỡ làm thế nào cũng không thể nhắm lại được.
Doanh Thừa Phong hơi nghiêng đầu, lắng nghe âm thanh từ phía xa.
Một lát sau, khóe môi hắn nở một nụ cười mãn nguyện.
Tiến lên phía trước, Doanh Thừa Phong túm lấy xác lão giả lam bào cùng thanh Tuyệt Phách Đao của lão và nhảy xuống hồ tiếp tục bơi về phía hòn đảo nhỏ xa xa.
Lại nói về xung quang hòn đảo nhỏ này, thắng bại đã được phân định giữa hai đội thuyền.
Đội thuyền của Ngụy gia sau khi trận hỗn chiến thảm khốc, cuối cùng đã giành thắng lợi, đứng đầu là Ngụy Xuyên Hồng đưa mắt nhìn tứ phía, càng tỏ ra khí khái oai phong.
Hai mươi năm trước, Ngụy gia và Hồ gia cùng nhau tranh đoạt chủ quyền của khu vực Thái Hồ này, nhưng sau khi trải qua tàn sát, phe Ngụy gia đã bại trận rút lui. Trong trận chiến đó, lão cũng đích thân tham chiến, cho nên với chiến thắng hôm nay, lão mới thấy hãnh diện vì đã báo được mối thù sâu đậm.
Chỉ có điều, sau khi điểm lại số người thương vong, sắc mặt của lão cũng dần dần trở nên âm trầm.
Tinh thần chống đỡ ngoan cường của Hồ gia đã vượt ra ngoài dự tính của lão, tuy bọn họ đã thắng trận này, nhưng số người bị thương nhiều vô số, có mấy thôn đã bị tổn thất nặng nề.
Khẽ hừ một tiếng, ánh mắt của lão nhìn về phía hòn đảo nhỏ, trên mặt hiện lên vẻ hồ nghi.
Tuy cuộc hỗn chiến giữa hai đội thuyền rất quan trọng, nhưng trước đây chưa từng hứng chịu con số thương vong và tổn thất thảm khốc như bây giờ.
Bởi vì trước khi hai bên phân định thắng bại, hai vị kia ở trên đảo nhỏ đáng lẽ đã sớm phân thắng bại.
Nếu như vậy thì một khi bên nào có sự gia nhập của cường giả Bạch Ngân Cảnh, thì bên kia sẽ lập tức quay lưng bỏ chạy, cho dù là thua trận rồi nhưng cũng không thể thương vong quá lớn.
Nhưng lần này thì khác, từ đầu đến cuối, không có người nào đi ra khỏi hòn đảo.
Cũng chính vì nguyên nhân này, cho nên tuy Hồ gia đã rơi vào thế hạ phong, nhưng lại ôm một tia hy vọng cuối cùng mà không chấp nhận chịu thua bỏ chạy.
Cho đến khi không còn sức chống đỡ nổi đành phải tháo chạy, hai bên lúc này đều đã thương vong nặng nề.
Ngụy gia tuy đã thắng, xong là một trận thắng thê thảm, có 6 vị cường giả sư cấp thì đã ra đi mất 2 vị, có thể nói cả hai bên đều bị tổn thất nặng nề.
Nhìn về hòn đảo im phăng phắc, sự đắc ý của Ngụy Xuyên Hồng dần dần tiêu tan, thay vào đó là một cảm giác sợ hãi. Lão trầm ngâm một lúc, gọi đến một tên đệ tử và lệnh cho hắn lên đảo xem xét.
Tên đệ tử kia quy trong lòng thấp thỏm lơ sợ, nhưng cũng không dám trái lệnh.
Hắn leo lên hòn đảo một cách rất cẩn trọng, chậm rãi tìm kiếm.
Chỉ một lát sau, trên hòn đảo phát ra một tiếng khóc bi thảm thê lương.
Ngụy Xuyên Hồng dẫn theo đám đông lên đảo, rất nhanh chóng đã tìm thấy thi thể của Ngụy Trung Lương, nhìn thấy vị lão nhân có địa vị rất quan trọng trong Ngụy gia nằm sõng soài trên đất, mọi người không tránh khỏi cảm xúc đan xen giữa kinh sợ và phẫn nộ.
Cường giả Bạch Ngân Cảnh sự tồn tại của đỉnh cao tuyệt đối trong một gia tộc.
Hồ gia thiếu đi ba vị cường giả Bạch Ngân Cảnh, lập tức dẫn đến hàng xóm tứ phía rục rịch manh động, từ đó có thể thấy địa vị của họ quan trọng đến mức nào trong gia tộc.
Hiện nay tuy Ngụy gia đã đánh thắng một trận, nhưng lại bị tổn thất một vị cường giả Bạch Ngân Cảnh, thật không biết đây là phúc hay họa.
Mà có một vài người trong số họ trong lòng nhủ thầm, quan hệ của Ngụy Trung Lương và Ngụy Xuyên Hồng rất thân thiết, không khác gì quan hệ sư đồ phụ tử, giờ nhìn thấy xác của Ngụy Trung Lương, lão sẽ có cảm xúc như thế nào đây.
Ánh mắt của mọi người đều tập trung lên người lão, Ngụy Xuyên Hồng nắm chặt thành hai nắm đấm, cơ mặt hơi hơi co giật, lão chợt quát lên:
- Đuổi theo, hãy đuổi theo cho ta, lão phu muốn diệt sạch bọn chúng dù gà chó cũng không chừa một con.
Truyện khác cùng thể loại
6 chương
155 chương
29 chương
134 chương