Tạo Thần
Chương 300
Chương 301: Đuôi bọ cạp
Sắc mặt của người kia biến đổi không làm chủ được liền lùi sau mấy bước
Con sói nhỏ này tuy đầu không lớn nhưng sát khí ngập tràn từ trên thân nó bốc lên lại đáng sợ như thế
Mặc dù người này cũng đích thực là một vị cao thủ thân từng trải qua trăm trận chiến, nhưng lại từ trước đến nay chưa từng thấy trên thân của một con linh thú lại có được lực lượng sát khí kinh khủng như vậy
Chỉ có điều, tuy y yếu thế rút lui nhưng khí tức trên người lại dần dần ngưng kết thành khối dày đặc, rõ ràng là đang vận động phát ra một loại công pháp nào đó.
Doanh Thừa Phong nhoẻn miệng cười. Sau khi lấy tấm khiên chắn từ cuộc chiến cổ xưa làm thành siêu phẩm, hình ảnh con sói do vô số luồng sáng sắc nhọn ngưng kết mà thành, đã biến thành một con sói chiến đấu không hề khác biệt gì so với thật.
Nếu như bất ngờ đánh ra, lại thêm sát khí hung tàn mà hắn dung nhập vào, tuyệt đối có thể khiến người khác kinh hồn rồi.
Chỉ là Lang Vương này, tuy nhìn qua hùng hùng hổ hổ, hung ác vô cùng nhưng trên thực tế lại là chỉ dọa chó đánh khỉ mà thôi
Nếu lá gan của người kia to hơn một chút lập tức tiến lên mà nói, vậy thì cách duy nhất của Doanh Thừa Phong chính là buộc sói con hướng về sau mà chạy thoát thân thôi
Nhưng đáng tiếc là bản tính người này điềm đạm, tuyệt đối không muốn trong tình cảnh này liều mình đánh cược một lần được.
- Người của Lý gia, quả nhiên đều là cao thủ tinh thông bí quyết điều khiển linh thú. Người kia hạ thấp giọng, chậm rãi nói. - Tại hạ Đường Kình của Đường gia, không biết các hạ đã từng nghe qua chưa?
Trong lòng Doanh Thừa Phong khuấy động. Dưới sự chỉ huy của hắn, khí tức trên thân sói con lập tức thu lại rất nhiều, cũng không còn bộ dạng nhe năng múa vuốt như ban đầu dường như bất cứ lúc nào cũng sẽ nhào tới xé xác kẻ địch nữa
Đường Kình thở phào một hơi nhẹ nhõm. Xem ra lần này gặp được cao thủ của Lý gia coi như là biết lẽ phải trái của đời.
- Đường Kình, cao thủ trẻ tuổi thứ hai của Đường gia Doanh Thừa Phong chậm rãi nói - Không ngờ lại gặp nhau ở đây, thật là có duyên ư.
Đường Kình nhăn nhó cười. Trong lòng hắn thầm nhủ, loại duyên phận này có lẽ không cần cũng được thôi
Chỉ là đối phương có thể một lời nói ra lai lịch của hắn, nhưng mặc cho hắn nghĩ nát óc cũng không ra, một nhân tài mới xuất hiện của Lý gia lại nuôi dưỡng được một Linh lang đáng sợ như vậy
Phải biết rằng khí tức hung thần kinh khủng trên thân Linh lang này đạt tới cực điểm thì đủ có thể khiến cho người khác khắc sâu ấn tượng rồi. Nhưng y tin chắc rằng bản thân từ trước đến giờ chưa từng nghe qua loại tin đồn giống như thế
Do đó có thể thấy, người này hẳn là cao thủ trẻ tuổi do Lý gia âm thầm bồi dưỡng ra. Loại nhân vật này nếu không thể trêu vào thì vẫn tốt hơn.
Đường Kình chắp tay hành lễ, nói - Đường mỗ dù có chỗ đắc tội, nhưng đó đều là không cố ý, kính xin Lý huynh nể tình giao kết giữa hai nhà mà tha thứ cho việc này.
Doanh Thừa Phong trầm ngâm một chút, nói. - Cũng được! nếu là trước mặt Đường huynh, Lý mỗ cũng không thể khinh người quá đáng được.
Trong lòng Đường Kình nhẹ nhõm hẳn. Tuy y có lòng tin đối với bản thân nhưng nếu hôm nay vì việc này mà phải tiến hành cuộc chiến sinh tử với cao thủ Lý gia không biết nông sâu này, y tuyệt đối cũng không muốn.
Doanh Thừa Phong tiếp tục nói. - Nhưng.
Đường Kình bỗng có chút căng thẳng, trầm giọng nói - Doanh huynh có điều gì chỉ giáo.
- Rất đơn giản. Doanh Thừa Phong nghiêm nghị nói - Tại hạ chỉ là muốn biết, Đường huynh làm sao nhận ra thân phận của tiểu đệ
Đường Kình do dự hồi lâu, trong lòng đang tính toán. Bỗng nhiên, con sói nhỏ trước mắt lại bắt đầu sống dậy, nó đang trợn mắt nhe nanh lăm lăm nhìn mình. Tuy khí tức trên người vẫn chưa khuếch tán hết nhưng nhìn bộ dạng đó lại dường như có một chút không nhịn được nữa rồi.
Than nhẹ một tiếng, Đường Kình chửi thầm trong lòng: đều nói người trong Lý gia bản tính táo bạo, cuồng ngạo tự đại, hôm nay vừa thấy quả như vậy. Người này cũng không biết là vị nào của Lý gia nhưng nếu là luận về tính khí lại là một chút cũng không dưới Lý Tĩnh Mẫn - đệ nhất cao thủ trẻ tuổi của Lý gia.
Y như đã quyết định nhân nhượng cho khỏi phiền, lập tức trở nên nhẹ nhàng nói - Lý huynh, khi tiểu đệ vừa mới đến gần, đã ngửi thấy một luồng mùi vị quen thuộc. Mũi của hắn lại hít một hơi nói. - Nếu tiểu đệ đoán không sai đây phải là nước mật lộ đặc hữu của quý phủ đấy
Trong lòng Doanh Thừa Phong run lên một cái. Hắn cũng thử ngửi vài cái nhưng khiến hắn cảm thấy thất vọng chính là căn bản là không ngửi ra bất kỳ cái gì khác thường.
- Đường huynh, ngươi có thể ngửi được mùi vị của nước mật lộ ư? Hắn nửa tin nửa ngờ nói.
Đường Kình vẻ mặt ngạo nghễ nói. - Lý huynh nên biết, Đường gia chúng ta vì sao có thể xưng hùng thiên hạ chứ.
Ý nghĩ trong lòng của Doanh Thừa Phong khuấy động, chậm rãi gật đầu nói - Đa tạ cho biết, xin Đường huynh cứ tự nhiên đi.
Đường Kình chắp tay hành lễ. Y không xoay người mà trực tiếp hướng ra sau mà đi, sau khi đến hơn 10 trượng mới chợt xoay người chạy như bay
Đường gia cũng là một gia tộc lớn trong Linh đạo thế gia. Bọn họ am hiểu nhất chính là phép luyện đan.
Loại người này mỗi ngày giao tiếp với các loại dược vật, hai lỗ mũi đã được huấn luyện so với chó săn còn nhạy hơn cả trăm lần rồi.
Khi Doanh Thừa Phong vừa mới nghỉ ngơi chẳng qua lấy hồ lô ra uống một ngụm rượu, không ngờ hương vị bay ra khắp nơi lập tức bị phát hiện rồi.
Nhưng may cũng do đó khiến Đường Kính có chỗ hiểu lầm này, hơn nữa là đặc biệt kiêng dè cuối cùng không đánh mà lui rồi.
Doanh Thừa Phong đứng tại chỗ trầm ngâm hồi lâu. Hắn vung tay một cái con sói nhỏ đang diễu võ dương oai bên ngoài đột nhiên run lên một cái theo sau thành một luồng màu đen biến mất rồi.
Lấy túi không gian ra, Doanh Thừa Phong đem hồ lô để vào trong, lại lấy ra một bộ quần áo để thay, dùng nước của dòng suối nhỏ tắm rửa thân thể rồi đổi lại bộ quần áo mới.
Sau khi làm xong tất cả việc này, Doanh Thừa Phong tin chắc cho dù là một chút mùi vị của nước mật lộ còn lưu lại như cũ cũng sẽ rất nhanh tiêu tan sạch sẽ rồi.
Lần này gặp Đường Kình cũng khiến Doanh Thừa Phong tin chắc một điều
Hễ là có thể vào Tháp Truyền Thừa thì không có một tên nào đơn giản cả, muốn trổ hết tài năng trong nhiều người như thế đạt được truyền thừa tốt thậm chí là chung cực truyền thừa thì tuyệt đối không phải chuyện dễ.
Hơn nữa, từ đây về sau, khi hắn hành sự tuyệt đối không thể lại có một chút lơ là sơ suất được.
Lần này nếu không phải là tâm huyết dâng trào, bỗng nhiên đeo lên đồ trang sức, cũng không dễ dàng phát hiện Đường Kình đang im lặng lẻn vào có trời mới biết như vậy.
Một lần nữa xốc lại tinh thần, Doanh Thừa Phong bắt đầu bước đi thật nhanh, vội vàng hướng về phía trước mà đi
Lúc này, trên đầu hắn đang đeo đồ trang sức thần kỳ đó, trong tay lại đổi lại Bá Vương thương. Khi chạy bất ngờ mũi thương nhảy dựng lên, thân thể hắn giống như là viên đạn đột nhiên xẹt qua xa mấy trượng hướng về phía trước
Bá Vương thương trong tay hắn chẳng những không trở thành vật cản, ngược lại trở thành một vật trợ giúp đắc lực
Bất chợt trong đầu xuất hiện hai chấm đỏ
Điều lý thú của đồ trang sức này là một khi cảm nhận sinh vật có nguy hiểm thì sẽ lấy chấm đỏ cảnh báo ra
Độ sáng của chấm đỏ biểu thị cho mức độ nguy hiểm của sinh vật, mà lúc này trong đầu của hắn xuất hiện hai chấm đỏ nhỏ tuy số lượng nhiều hơn một nhưng ánh sáng lại so với khi Đường Kình xuất hiện có vẻ ảm đạm hơn
Doanh Thừa Phong âm thầm lấy làm lạ trong lòng. Thời gian mình tiến vào không dài nhưng lại liên tiếp gặp cao thủ trẻ tuổi tham gia Tháp Truyền Thừa rồi, xác suất này có thể nói là lớn hơn nhiều so với lời của Võ lão rồi.
Chân không ngừng bước đi, Doanh Thừa Phong tiếp tục đi về phía trước như thể hắn không phát hiện ra hai tên cao thủ đang âm thầm ẩn nấp kia, chỉ là Bá Vương thương trong tay hắn lại điều chỉnh góc độ một chút, mũi thương lóe lên một tia sáng quắc vừa như vô tình vừa như cố ý hướng đến chỗ một người trong đó
Cuối cùng, ngay khi hắn sắp vượt qua hai chấm đỏ, bùn đất ở phía trước bỗng nhiên cuồn cuộn bắn lên
Mặt đất rạn nứt, hai đạo bóng đen rất lớn giống như là roi từ khắp nơi hướng đến hắn quất xuống, mà trên đỉnh đầu bóng đen lại đang sinh ra hai cái móc câu khổng lồ giống như một chiếc kìm sắt
Ánh mắt của Doanh Thừa Phong nhíu lại, trong lòng hắn thầm kêu lên một tiếng hổ thẹn
Hóa ra mật phục ở đây không phải là người mà là hai con bọ cạp sắt, sinh vật có độc kinh khủng trong Tháp Truyền Thừa
Thói quen của loại sinh vật này là ẩn nấp dưới mặt đất, một khi có sinh vật khác đi qua trên mặt đất, chúng sẽ đột nhiên phát động tấn công, lấy cái móc đuôi cứng như sắt thép xuyên qua con mồi dẫn đến tử vong.
Đừng nói là một võ sỹ thông thường cho dù là võ sư cảnh giới hắc thiết bình thường gặp bọn chúng cũng cảm thấy hết sức đau đầu đấy.
Nhưng Doanh Thừa Phong chỉ hừ lạnh một tiếng. Bá Vương thương trong tay hắn run lên, lập tức hóa thành một vệt ánh sáng, trong vệt ánh sáng này đang ẩn chứa một lực lượng hỏa hệ khổng lồ.
Một bức tường lửa mãnh liệt lập tức từ đầu mũi thương phun ra đồng thời khuếch tán ra ngoài.
- Oanh
Tường lửa này dường như đang có ý thức, sau khi xuất hiện lập tức dọc theo hai đầu đuôi sắt của con bọ cạp kia đốt qua, thì dường như trên thân bọn chúng có dầu, trốn tránh sao cũng không có cách nào né được sự xâm nhập mãnh liệt của quầng lửa.
Hai con bọ cạp sắt cuối cùng cũng từ dưới đất nhảy lên, đầu chúng rất lớn dĩ nhiên so với Bá Vương thương còn dài gấp đôi, đặc biệt là hai cái đuôi kinh khủng đó của chúng lại chiếm khoảng một nửa phần thân rồi.
- Hiz kha zz, hizzz
Từ trong miệng chúng phát ra một tiếng rít lớn, chỉ có điều âm thanh này sao nghe đều như ẩn chứa một chút mùi vị đau đớn.
Thân của đuôi bọ cạp cứng như kim cương, nhưng chúng lại có một nhược điểm rất lớn đó chính là sợ lửa.
Nếu bị lửa thiêu đốt trong thời gian lâu, chúng cũng là duy có con đường chết thôi.
Cho nên hai cái đuôi bọ cạp một khi hiện thân ra thì lập tức hướng tới một hướng nào đó mà chạy gấp
Tuy chúng là kề sát đất mà chạy nhưng tốc độ lại không hề chậm.
Nhưng khi trước mặt của Doanh Thừa Phong, chúng lại có thể dễ dàng thoát thân sao. Bá Vương thương đột nhiên từ trên trời giáng xuống, hung hãn đâm một nhát trên thân đuôi bọ cạp
Sau một tiếng nổ khổng lồ, mặc dù không xuyên thủng vật đó nhưng lại cũng khiến nó đau đớn không chịu nổi
Cái đuôi dài của bọ cạp giơ lên cao nhưng còn không đáng sợ bằng khi cái đuôi đó giáng xuống. Thân thể của nó vừa nhảy lên liền bị Bá Vương thương bay lên đâm cho một nhát.
Hơn nữa khi thân của nó rơi xuống đất lại rơi vào đúng trung tâm của bức tường lửa rồi
Một con bọ cạp khác giống như hoảng hốt chạy trốn thục mạng. Nhưng Doanh Thừa Phong sau khi đánh bay một con bọ cạp độc, thì đuổi theo như hình với bóng, liền lấy cách tương tự đánh bay một con bọ cạp độc khác vào tường lửa rồi
Hắn thi triển quỷ ảnh thân pháp tạo thành vòng lửa khổng lồ vây quanh hai con bọ cạp độc.
Chỉ cần chúng rời khỏi tường lửa thì giống như xuất hiện quỷ mị, Bá Vương thương trước sau đều chực sẵn rồi. Nhưng mỗi lần đều có thể thành công đánh bay hai con sinh vật trong bức tường này
Dần dần, động tác của hai con bọ cạp này càng lúc càng chậm, giáp cứng trên người dường như trở nên mềm nhũn ra.
Doanh Thừa Phong quát lên một tiếng, đâm ra một nhát thương, xuyên qua cái đầu cứng rắn của một con bọ cạp độc trong đó. Lớp vỏ cứng không thể phá vỡ rút cuộc đã bị lửa thiêu mềm nhũn rồi.
Truyện khác cùng thể loại
415 chương
30 chương
452 chương
18 chương
65 chương
783 chương