Tạo Thần
Chương 147
- Không tốt. Là đàn dơi....
Cơ hồ cùng một lúc, trăm miệng một lời phát ra, bọn họ liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy trong ánh mắt đối phương một tia sợ hãi.
Đàn dơi này uy lực như thế nào sợ rằng không ai so với bọn họ rõ ràng hơn.
Nếu bị chúng bao vây, cho dù là sư cấp cường giả nếu không tận lực thì cũng đừng mong thoát ra khỏi Bức Huyệt, cũng chỉ còn cách bỏ mạng mà thôi.
- Chạy mau.... - Một người kêu lớn, rồi nhanh chóng co chân bỏ chạy.
- Chờ một chút. - Võ giả họ Trương mặc dù lòng nóng như lửa đốt, nhưng hắn không nghi ngờ gì chính là kẻ trấn tĩnh nhất, hắn nói:
- Khoảng cách từ đây tới lối thoát gần nhất cũng mất phải nửa ngày, các ngươi có thể thuận lợi chạy tới đó sao?
Mọi người thoáng lạnh lòng, nếu như trong tình huống bình thường thì khoảng cách này cũng không xa, tự nhiên là nửa ngày có thể thoát ra ngoài. Nhưng nếu lâm vào trong vòng vây của đàn dơi, vậy bản thân bọn họ có thể thuận lợi tìm được đường sống hay không thì chẳng ai nắm chắc.
Dù sao, chạy trốn như điên tìm đường sống trong thông đạo tràn ngập các lỗi rẽ như thế này thì kết quả của bọn họ không nói cũng có thể biết được.
- Trương sư huynh! Huynh nói chung ta phải làm sao bây giờ? - Đan Siêu vội vàng hỏi.
Người võ sĩ họ Trương chỉ về hướng thanh âm đàn dơi truyền tới, nói:
- Đường sống duy nhất chỉ có lối này, các ngươi có đi hay không?
Những người còn lại lập tức giật mình, nhưng họ nhanh chóng hiểu được vấn đề. Con đường này dẫn tới bên ngoài Cửu Khúc Thập Bát Loan cũng không hề dài, với thực lực của bọn họ nếu đồng tâm hiệp lực, như vậy trước khi kiệt sức hẳn là có thể ở trong vòng vây đàn dơi này tìm được đường sống.
- Tốt. Vậy hãy theo ý tứ của Trương sư huynh, chúng ta đi. - Đan Siêu lớn tiếng quát, rút linh binh tùy thân, chân khí nhanh chóng tiến vào bên trong, đầu mũi kiếm không ngừng có ánh sáng ẩn hiện.
Hơn mười người cuối cùng cũng yên tĩnh lại, thực lực của bọn họ mặc dù cao thấp không đồng đều, nhưng người tu vi thấp nhất cũng là thất tầng chân khí. Hơn nữa đều thuộc về chi chính của Trương gia, trên người bọn họ ít nhất là có một kiện trung phẩm linh binh, trong đó có mấy người còn mặc linh giáp bằng sắt nặng nề.
Thực lực như vậy mà muốn ở trong vòng vây của đàn dơi bình thường chém giết mở đường thoát ra cũng không phải là việc gì khó khăn.
Bọn họ vừa mới tạo thành trận thế chuẩn bị xông ra ngoài thì chợt nhìn thấy trước mặt có một tầng ánh sáng xuất hiện.
Ánh sáng của linh khí! Đây tuyệt đối là ánh sáng của linh khí tạo thành.
Ngay sau đó, bọn họ rốt cuộc cũng hiểu được đàn dơi phát điên này từ đâu mà tới.
- Doanh Thừa Phong! Ngươi là Doanh Thừa Phong... - Ánh mắt Đan Siêu đột nhiên trợn tròn lên, hắn quát lớn.
- Ha ha.... - Doanh Thừa Phong cười dài, nói:
- Đan Siêu tiền bối! Ngài không ở trong tông môn hưởng phúc lại tới đây làm gì?
Mọi người thoáng lạnh lòng, Đan Siêu thì giận dữ hét:
- Doanh Thừa Phong! Những con dơi này là ngươi dẫn tới đây?
Doanh Thừa Phong cười hì hì nói:
- Tiền bối nói như thế nào thì nó là như thế.
Đan Siêu tức giận tới mức thân hình run rẩy, nói:
- Ngươi là tiểu nhân vô sỉ....
- Phi! - Doanh Thừa Phong cắt đứt lời lão, nói:
- Thế nào? Chỉ cho các ngươi sử dụng mùi hương hại người, còn không cho ta trêu chọc tới đàn dơi sao?
Đám người Đan Siêu lập tức á khẩu không biết trả lời làm sao, xét đến cùng mùi hương đó cũng do bọn chúng phóng thích ra. Chỉ có điều không nghĩ tới lúc này đây lại đem đá tự đập vào chân mình, ngược lại còn bị người ta tính kế.
Võ sĩ họ Trương sắc mặt lạnh lùng hừ lạnh một tiếng, nói:
- Doanh Thừa Phong! Nếu ngươi đã rời khỏi Bức Huyệt thì thôi, nhưng lại cố tình quay trở lại đây. Ha ha.... Đây chính là ngươi tự tìm đường chết.
Ánh mắt Đan Siêu sáng ngời lên, hắn phẫn nộ quát:
- Không sai. Hôm nay vô luận thế nào cũng phải lưu hắn lại đây.
Song phương vừa đồi mặt thì lập tức rơi vào tình thế không chết không thôi.
Hôm nay nếu để cho Doanh Thừa Phong chạy thoát, hơn nữa còn cáo trạng trước mặt Phong Huống, Trương gia tuyệt đối sẽ vứt bỏ bọn họ để xoa dịu lửa giận của thái thượng trưởng lão.
Cho nên vì điều này không phải cá chết thì là lưới rách, không còn có con đường thứ ba để đi.
Doanh Thừa Phong cười dài nói:
- Muốn lưu ta lại? Các người trước tiên nên nghĩ xem phải ứng phó với đàn dơi này thế nào đi.
Hắn còn chưa dứt lời, vô số dơi từ bốn phương tám hương vây lại, đem tất cả mọi người vây vào bên trong.
Tuy rằng vẻn vẹn thì có bản thân Doanh Thừa Phong là dính mùi hương, nhưng khoảng cách song phương gần như thế cho nên đám dơi hút máu này làm sao có thể tha cho đám người Đan Siêu.
- Giết....
Đan Siêu hét lớn một tiếng, linh binh trong tay huy động tạo thành từng đợt ánh sáng chém rụng tất cả những con dơi tấn công tới.
Doanh Thừa Phong thầm than trong lòng, tuy rằng không muốn thừa nhận nhưng chỉnh thể thực lực những người này so với đám người Đặng Hạ thì hơn rất nhiều.
Không hổ là đội ngũ tới từ đại gia tộc, trên người bọn họ ít nhất đều có một kiện linh khí, lúc này đồng loạt ra tay tạo thành tấm lưới đao kiếm vô cùng mãnh liệt, làm lòng người phải sợ hãi.
Tấm lưới đao kiếm xuất hiện lập tức ngăn cản những con dơi ở bên ngoài, mà cùng lúc đó Đan Siêu cùng với võ sĩ họ Trương đồng thời quát lên, không ngờ lại rời khỏi đoàn người lao ra ngoài tập kích Doanh Thừa Phong.
Thân thủ hai người bọn họ rõ ràng cao hơn một bậc so với những người khác, đặc biệt là võ sĩ họ Trương. Kiếm quang trong tay hắn lóe lên phóng thích ra kiếm khí không ngờ lại ngưng tụ lại giống như thực chất.
Thập tầng chân khí. Đây tuyệt đối là cường giả thập tầng chân khí.
Thân hình Doanh Thừa Phong lóe lên đã tránh khỏi mũi kiếm của Đan Siêu, đồng thời trường kiếm trong tay nhẹ nhàng va chạm với kiếm quang của võ sĩ họ Trương.
Lập tức chân khí khổng lồ giống như thái sơn áp đỉnh tấn công tới, cỗ khí thế mãnh liệt giống như bao phủ cả trời đất kia phảng phất như muốn trực tiếp ép hắn thành thịt vụn.
Sắc mặt hơi thay đổi, thập tầng chân khí quả nhiên không giống với người thường, cũng không phải là thứ mà hắn có thể dùng Cuồng Sa Kiếm Pháp để chống đỡ.
- Xem kiếm....
Theo tiếng quát nhẹ của Doanh Thừa Phong, bước chân hắn như bay, cổ tay nhẹ rung lên đem thanh trường kiếm như một kiện ám khí đẩy ra ngoài.
Loại đấu pháp được ăn cả ngã về không này khiến cho uy lực của trường kiếm trong nháy mắt gia tăng tới cực hạn, ngay cả với tên võ sĩ họ Trương cũng cảm thấy rất khó giải quyết.
Hai chân hắn dùng sức, cả người lập tức đứng lại một chỗ, rồi đột ngột hét lớn một tiếng, kiếm quang tăng vọt lên, vô số ánh sáng tạo thành mộ tấm lưới vô hình, mạnh mẽ cản trở thanh linh kiếm đang liều mạng lao tới.
Chẳng qua, hắn và Đan Siêu cũng vô cùng vui mừng, tiểu tử Doanh Thừa Phong không ngờ lại ngốc nghếch tới mức từ bỏ vũ khí. Chẳng lẽ hắn không biết ở giữa đàn dơi này nếu có một thanh linh khí trong tay so với bàn tay trần thì lại là hai tình huống hoàn toàn khác hẳn nhau sao?
Vô số con dơi lập tức bỏ qua hai người Đan Siêu lao về phía Doanh Thừa Phong - Nơi phát ra mùi hương lạ. Hai người Đan Siêu lúc này chỉnh cần vung linh binh ngăn cản đàn dơi ở trên đỉnh đầu, khóe miệng hơi lộ ra nụ cười vui vẻ.
Bọn họ dường như đã thấy được tương lai của Doanh Thừa Phong, tiểu tử trẻ tuổi có thiên phú Linh Sư này dưới sự vây công của đàn dơi phải hốt hoảng bỏ chạy, nhưng kết quả cuối cùng vẫn bị hút thành một cỗ thây khô.
Nhưng mà, ngay khi những con dơi đó bổ vào thân người Doanh Thừa Phong, hắn cười lạnh một tiếng, trên người lập tức tỏa ra một tầng ánh sáng màu trắng.
Cỗ ánh sáng này lấy hắn làm trung tâm phát ra bốn phía, ngay cả tứ chi cũng được bao phủ vào bên trong. Cỗ ánh sáng này bao phủ phạm vi rất rộng, không ngờ lại đạt tới hơn một trượng.
Những con dơi này khi đụng phải tầng ánh sáng màu trắng đó lập tức như lao vào bức tường kim loại, từng con phải ngã xuống.
Đan Siêu và tên võ sĩ họ Trương vốn đang cười vui vẻ thì nhìn thấy như vậy lập tức cứng họng lại, nói:
- Hộ giáp....
- Không đúng. Là bộ đồ hộ giáp. - Võ sĩ họ Trương sắc mặt xanh lét, nói:
- Hộ giáp bình thường không thể nào có uy lực lớn như vậy.
Quả thật, cho dù là sĩ cấp thượng phẩm hộ giáp cũng chỉ có thể phòng hộ quanh thân thể, chỉ có bộ đồ hộ giáp mới có thể phòng ngự cho cả người.
Vẻ mặt Đan Siêu hiện lên một tia tham lam, hắn nói:
- Phong Huống thái thưởng trưởng lão đối với hắn quả nhiên rất tốt, ngay cả chí bảo như thế cũng ban cho.
Tên võ sĩ họ Trương nghiến răng nghiến lợi nói:
- Giết hắn đi, vô luận thế nào cũng không thể để cho hắn chạy thoát.
Phong Huống thái thượng trưởng lão đối với Doanh Thừa Phong càng tốt, bọn họ lại càng không dám để cho Doanh Thừa Phong còn sống rời khỏi nơi này. Bởi vì một khi chuyện này bại lộ, bọn họ chắc chắn sẽ bị Phong Huống trả thù.
Một khi nghĩ tới một Linh Sư cường giả nổi tiếng với sát khí ở trong tông môn, trong lòng bọn hắn không khỏi rét run.
- Giết....
Đan Siêu hét lớn một tiếng, thân hình chuyển động giống như con quay không ngừng xoay vòng. Hắn đánh ra một kiếm, vượt qua khoảng cách mấy trượng, trực tiếp đánh tới trước người Doanh Thừa Phong. Kiếm quang mãnh liệt kia lóe lên lập tức khiến cho sát ý kiên định trong lòng hắn bộc phát ra không hề giữ lại chút nào.
Chỉ có điều, ngay khi hắn thi triển một kiếm tất sát, khóe mắt lại nhìn thấy miệng Doanh Thừa Phong nở một nụ cười lạnh lẽo.
Hắn thoáng rùng mình một cái, tiểu tử này có ý gì? Chẳng lẽ hắn dùng bàn tay trần kia có thể ngăn cản được một kiếm của hắn sao?
Kiếm quang như tuyết đâm tới tầng ánh sáng bên ngoài thân thể Doanh Thừa Phong.
- Hít.....
Đan Siêu hít sâu một hơi khí lạnh, ngay khi kiếm quang và tầng ánh sáng kia tiếp xúc với nhau, hắn lập tức cảm nhận được một cỗ hàn khí lạnh lẽo từ trên thân kiếm truyền vào cơ thể.
Cỗ hàn khí này thế tới hung hãn, không chỉ đem kiếm của hắn đóng băng lại, hơn nữa hàn khí tiếp tục truyền sang, ngay cả cánh tay hắn cũng nổi lên lớp da gà, thậm chí ngay cả chân khí trong kinh mạch cũng có cảm giác bị trì trệ.
Trong nháy mắt, kiếm quang với khí thế giống như không thể đỡ kia ảm đạm đi, thậm chí còn gần như bị vỡ vụn.
- Bộp...
Đan Siêu dù sao cũng là người từng trải, hắn dẫm mạnh chân xuống đất, cả người vốn đang lao về phía trước lập tức dừng lại, rồi giống như bị một người nào đó ở đằng sau đột nhiên dựt lại, cả người bay ngược lại đằng sau.
- Băng hệ bộ đồ! Đây chính là Băng hệ bộ đồ phòng hộ. - Đang ở giữa không trung, hắn gào lớn một tiếng.
Ánh mắt tên võ sĩ họ Trương sáng lên, Băng hệ bộ độ đây chính là loại bảo vật mà hắn thầm mơ ước.
Bộ đồ cũng chia làm bộ đồ bình thường, và bộ đồ có thuộc tính, với thân phận của hắn ở Trương gia có lẽ có thể có được một bộ đồ bình thường chứ đừng vọng tưởng sẽ có một bộ đồ thuộc tính.
Vậy mà tên thanh niên trước mặt này không ngờ lại mặc bộ đồ Băng hệ, điều này làm cho trong lòng hắn không khỏi mất cân bằng.
Doanh Thừa Phong cười dài một tiếng, tay hắn nhẹ nhàng đặt lên trước hộp ở sau lưng, nói:
- Nhãn lực của các hạ quả là tốt, vậy hãy nhìn thêm vật này nữa đi.
"Ba" một tiếng, chiếc hộp dài phi lên giữa không trung, từ bên trong có ba đoạn trường côn bay ra ngoài.
Tay Doanh Thừa Phong như điện, nhanh chóng lắp lại.
Truyện khác cùng thể loại
132 chương
426 chương
406 chương
14 chương
63 chương
925 chương
7 chương