Tạo Thần

Chương 146

Nhìn theo hướng Doanh Thừa Phong rời đi, ánh mắt mọi người đều tràn ngập cảm khái, đặc biệt khi ánh mắt bọn họ dừng lại ở trên linh binh và linh giáp trên người. Doanh Hải Đào cười ha hả, nói: - Hàn Chánh! Ngươi còn cảm thấy chúng ta đi tìm đệ đệ của ta là lãng phí thời gian nữa không? Sắc mặt Hàn Chánh hơi hồng lên, nói: - Doanh Hải Đào! Chính ngươi cũng không nói sớm, nếu sớm biết hắn là một người có thiên phú Linh Sư, ta đương nhiên là cam tâm tình nguyện. Mọi người nghe vậy thì hơi gật đầu, Trần lão đại nói: - Lần này có thể từ trong Bức Huyệt an toàn thoát ra đều là công lao của Doanh huynh. Nếu như không có hắn luyện chế linh binh và linh giáp, như vậy ngoại trừ Đặng sư huynh ra chúng ta sợ rằng đã bỏ mạng trong thông đạo này. Trải qua vài giờ chiến đấu liên tục, đại đa số mọi người đều khắc sâu uy lực của linh binh và linh giáp. Muốn tạo thành tấm lưới đao kiếm phòng ngự không phải là việc đơn giản, tuy rằng sử dụng binh khí bình thường cũng có thể tạo thành hiệu quả như thế, nhưng phải toàn lực làm, phải đem chân khí thôi phát tới mức tận cùng mới được. Nhưng nếu như làm như thế, với tu vi chân khí của bọn họ căn bản không thể kéo dài bao lâu, chỉ sợ ngay cả một canh giờ cũng không thể chống đỡ nổi. Nhưng có linh binh thì hoàn toàn khác, cùng một lượng chân khí đó nhưng uy lực sẽ gia tăng hơn chục lần. Bốn người thôi phát linh binh tạo thành tấm lưới đao kiếm đã tương đương với mọi người sử dụng binh khí bình thường thi triển ra. Hơn nữa, bọn họ khi thi triển linh binh còn có dư lực, không cần phải đem toàn bộ tu vi bản thân thi triển hết ra ngoài. Đây là chỗ tốt lớn nhất của linh binh, nếu như không có loại linh binh không gì không phá được mở đường, bọn họ sớm đã bị đàn dơi vô tận đó bao phủ rồi. Đồng dạng, sự tồn tại của linh giáp cũng khiến cho bọn họ có thêm tiền vốn để bảo vệ tính mạng. Thời gian dài đánh nhau thủy chung vẫn có một bộ phận con dơi đột phá được phòng tuyến phòng thủ của mọi người. Những con dơi này tuy rằng không khủng bố như Huyết Bức, nhưng răng nanh của chúng cũng rất sắc bén, một khi cắn xuống cũng đủ khiến cho người đó phải chịu đau khổ a. Một hai con dơi có lẽ không tính là gì, nhưng trên đường thoát ra ngoài số lượng dơi bỏ mạng trên linh giáp cũng không phải là ít. Ngoại trừ Doanh Thừa Phong ra cho dù là Đặng Hạ cũng phải chịu những cú tập kích bất ngờ như vậy. Bọn họ có thể bình yên ra ngoài, linh binh và linh giáp đóng một vai trò vô cùng chủ yếu, thiếu một thứ cũng không được. Đặng Hạ chậm rãi gật đầu, nói: - Chúng ta có thể thu hoạch như thế này đều nhờ công lao của Doanh huynh, mọi người sau này không được quên a. Tất cả mọi người liên tục gật đầu, bọn họ nhìn linh binh trong tay và linh giáp trên người mà lòng không khỏi thầm nghĩ: "Có thể tạo quan hệ tốt với người có thiên phú Linh Sư như vậy chính là chuyện tốt, đương nhiên chúng ta sẽ không quên." Lúc này, trong lòng bọn hắn tràn ngập vui mừng và cảm kích, mà bọn họ sở dĩ lâm vào hiểm cảnh kỳ thực cũng bởi vì Doanh Thừa Phong thì không ai đề cập tới. Hàn Chánh vung tay lên, nói: - Chúng ta đi thôi. Trần lão đại hồ nghi nói: - Đi đâu? - Doanh huynh không phải đã nói sao, nếu như bắt được linh hồ thì cho hắn một con. - Hàn Chánh liếm liếm môi, cười nói: - Chúng ta đi bắt cả ổ Linh Hồ kia thôi. Ánh mắt mọi người lập tức sáng lên, khi có được linh binh và linh giáp, bọn họ đối với việc bắt giữ đám Linh Hồ này có mười phần tin tưởng. ******************** Trên con đường quanh co, thân hình Doanh Thừa Phong liên tục chớp động, nhìn như là đang chạy ra ngoài Long Đầu Nham, nhưng sau khi vượt qua vài chỗ ngoặt hắn lại xoay người tiến vào trong một lối nhỏ. Gần như cùng lúc, trong tay hắn xuất hiện thêm một cây sáo. Một tia lực lượng tinh thần được đưa vào trong, chỉ qua vài giây đã bao phủ lấy phạm vi trăm trượng. Ở trong phạm vi này, tất cả đều dùng một cách thức thần kỳ phản chiếu lại trong não vực của hắn, chỉ cần một ngọn cỏ lay, hay tiếng lá rơi đều không giấu được cảm ứng của hắn. Cho nên hắn rõ ràng nghe được lời nói của đám người Đặng Hạ, cũng rõ ràng cảm ứng được bọn họ vẫn quay về mà di chuyển vào sâu trong Long Đầu Nham. Khẽ mỉm cười, hắn xoay người quay trở lại Bức Huyệt. Chỉ sau một lát, Doanh Thừa Phong đã đi tới một lối vào trong Cửu Khúc Thập Bát Loan. Có lẽ bởi vì thời gian bọn họ rời đi cũng không dài, cho nên số lượng dơi trong huyệt động cũng không giảm bớt đi nhiều lắm. Đặc biệt là khi Doanh Thừa Phong một lần nữa xuất hiện ở cửa động như một hành động khiêu khích bọn chúng, khiến cho đàn dơi một lần nữa trở nên điên cuồng. Chỉ có điều, bất kể những con dơi này nổi điên thế nào thì chúng cũng không dám rời khỏi hang động để ra ngoài ánh mặt trời. Nếu như là một người nào đó khi đối diện với đàn dơi vô tận này sẽ phải sởn tóc gáy lên thì Doanh Thừa Phong lại khác. Khóe miệng hắn nở ra một nụ cười trào phúng, hai mắt hơi khép hờ lại, đại lượng tinh thần lực mạnh mẽ tiến vào trong linh khí hình cây sáo. Lực lượng tinh thần mở rộng phạm vi cảm ứng, hơn nữa rất nhanh liền tìm được mục tiêu của hắn ở trong Cửu Khúc Thập Bát Loan. Cách hắn tám mươi trượng là một cái huyệt động rất lớn, đám người Đan Siêu đang lo lắng bất an đợi ở trong đó. Mặc dù không có người nào nói gì, nhưng thông qua tinh thần lực cảm ứng, hắn có thể phát hiện được xung quanh người họ tràn ngập loại cảm xúc xao động, vội vàng. - Trương sư huynh! Tình huống dường như có chút không đúng, con đường này nếu tiếp tục đi ra ngoài là có thể rời khỏi Bức Huyệt. - Sư đệ an tâm, chớ nên nóng nảy, bị nhiều dơi như vậy tập kích rất khó có đủ giữ cho bản thân luôn bình thản, bọn chúng chưa chắc đã có thể rời khỏi được Bức Huyệt. Người này mặc dù đang an ủi Đan Siêu, nhưng trải qua thời gian dài như vậy ngay cả bản thân hắn cũng không quá tin tưởng vào suy luận của mình. Bởi vì dưới sự dẫn dắt của Doanh Thừa Phong, bọn họ căn bản cũng không có lệch khỏi con đường thoát khỏi Cửu Khúc Thập Bát Loan. Muốn nói đám người Đặng Hạ có thể dưới sự vây công điên cuồng của đàn dơi mà vẫn tìm được đường thoát ra khỏi nơi này thì chỉ sợ rất khó làm cho người ta tin tưởng. - Cái này.... - Đan Siêu thở dài một tiếng, nói: - Đặng Hạ không hổ là chim đầu đàn của thế hệ mới Đặng gia, trong hoàn cảnh khó khăn như vậy mà vẫn có thể bảo trì được bình tĩnh, người này tuyệt đối là đại địch của Học Lâm sư điệt. - Không sai. Lần này nếu chúng ta không thể dồn tiểu tử đó vào chỗ chết được thì quả thật tiếc nuối. Ở đằng xa, Doanh Thừa Phong lạnh lùng cười, hóa ra những người này nghĩ kẻ dẫn đường là Đặng Ha. Chẳng qua nghe khẩu khí của bọn chúng, Đặng Hạ cũng không đơn giản như mặt ngoài như thế. - Sư thúc! Nếu không chúng ta tiến lên xem, nếu như bọn chúng thật sư có thể thoát ra khỏi Bức Huyệt cũng có thể ra tay ngăn cản. - Bỗng nhiên một đạo thanh âm thô hào vang lên. - Càn quấy. - Một võ sĩ họ Trương không kiên nhẫn nói: - Ở đó có nhiều dơi như vậy bị mùi thơm lạ hấp dẫn tới, chúng ta ở rất xa phía sau đàn dơi, cho nên mới không có phát sinh xung đột với chúng. Nếu thật sự bị đàn dơi đó bao vây, cái mạng nhỏ của ngươi chỉ e cũng bỏ lại ở trong này. Người nọ khúm núm đáp lại, cũng không giám đứng ra nói gì nữa. Doanh Thừa Phong bật cười, chẳng qua người này nói cũng có đạo lý. Ở trong đàn dơi này mặc dù không có Huyết Bức, nhưng số lượng vô cùng vô tận của chúng lại mang tới cho người ta áp lực rất lớn. Cho dù là người có thực lực cường đại thì khi đối mặt với số lượng dơi như vậy cũng vô pháp chém giết hết bọn chúng. Tới khi chân khí trong cơ thể tiêu hao không còn chút nào, như vậy cũng chỉ có nước chờ chết mà thôi. Mà dưới sự vây công của đàn dơi mà muốn giữ lòng bình tĩnh để tìm được đường là chuyện vô cùng khó khăn. Nếu như không có Trí Linh trợ giúp, cho dù là Doanh Thừa Phong cũng không dám nói mình có thể làm được chuyện này. - Sư thúc! Chúng ta phải làm gì bây giờ? Tên võ sĩ họ Trương trầm ngâm một chút, nói: - Đám tiểu tử này không thể thoát khỏi Cửu Khúc Thập Bát Loan, chúng ta cũng không thể theo dõi bọn chúng. Hơn nữa giờ phút này đàn dơi đã ngăn cản cửa ra vào, chúng ta nếu muốn thoát ra ngoài chỉ có nước phải đi đường vòng, theo thông đạo khác rời đi. Cho nên lão phu đề nghị mọi người ở lại trong này mấy ngày, săn bắt vài con Huyết Bức, cũng không nên để chuyến đi này tay không trở về. Vài người thương nghị một phen, đều đồng ý với đề nghị của người này, cho dù là kẻ ghi hận với Doanh Thừa Phong như Đan Siêu cũng không có phản đối. Xa xa, Doanh Thừa Phong cười lạnh một tiếng, những người này quả nhiên là không có lòng tốt buông tha cho hắn, mà là kiêng kỵ đàn dơi số lượng vô tận kia, không muốn mình chết vào tay bọn chúng mà thôi. Chẳng qua, nếu bọn họ đã trêu chọc vào đàn dơi này tự nhiên phải để cho bọn họ hưởng thụ hết thảy. Thân hình hơi động, Doanh Thừa Phong rút trường kiếm bên hông ra, chân mau chóng thi triển Quỷ Ảnh Bộ đến mức tận cùng, thân hình nhanh chóng tiến vào trong Cửu Khúc Thập Bát Loan. - Chi... Chi... Chi... Vô số những con dơi phát ra những tiếng kêu hưng phấn, điên cuồng. Giờ phút này mùi hương trên người Doanh Thừa Phong vẫn chưa tiêu tan hết, khi hắn nhảy vào giữa đàn dơi chẳng khác nào tự chui đầu vào lưới, vô số con dơi hét lên những tiếng chói tai rồi lao tới. Nhưng mà, cước bộ Doanh Thừa Phong vô cùng linh hoạt, hắn ở trong đàn dơi di chuyển không ngừng, chỉ một lát đã đi tới một bên vách đá. Hắn áp sát vào vách hang động mà đi, trường kiếm trong tay không ngừng huy động, ở quanh thân thể tạo thành vô số điểm sáng. Những điểm sáng đó giống như hạt cát trong sa mạc rộng lớn, mang theo khí tức nóng rực tạo thành một bức tường trước mặt hắn. Phàm là những con dơi nào tiến vào trong khu vực đấy đều phát kêu lên những tiếng thảm thiết, bị những hạt cát này cắt làm đôi. Chỉ có điều, những con dơi này do bị mùi thơm lạ kích thích cho nên đã quên mất sợ hãi, lớp trước ngã xuống lớp sau lại xông lên, muốn bằng vào ưu thế về số lượng giết chết Doanh Thừa Phong. Nhưng Doanh Thừa Phong cũng nhanh chóng đi về phía trước, kiếm quang không dừng lại ở chỗ nào một lúc quá lâu, hắn giống như một bình máu di động, hấp dẫn vô số con dơi di chuyển sâu vào trong Cửu Khúc Thập Bát Loan. Ở phía trước, đám người Đan Siêu và đám võ sĩ họ Trương đang than thở, thần tình tiếc nuối đi sâu vào trong huyệt động. Bọn họ phóng thích mùi hương lạ chỉ có tác dụng với con dơi bình thường, còn đám Huyết Bức thực lực khủng bố ở trong này lại không hề bị ảnh hưởng. Kỳ thật, loại mùi hương này chính là thứ họ chuẩn bị để đi săn Huyết Bức. Sử dụng mùi hương này đem những con dơi bình thường dẫn dắt đi nơi khác, sau đó mọi người đồng tâm hiệp lực chém giết Huyết Bức. Khi hiệu quả của mùi hương biết mất, đàn dơi quay trở về thì đã không còn sự tồn tại của Huyết Bức nữa. Đương nhiên, nếu ở trong Bức Huyệt này gặp phải địch nhân bất cộng đái thiên, như vậy có thể sử dụng mùi hương này để ám hại người ta, thủ đoạn này của bọn chúng chưa bao giờ thất thủ. Nhưng hôm nay, bọn họ lần đầu tiên nếm thử tư vị thất bại, cho nên trong lúc nhất thời không còn hứng trí cho lắm. Bỗng nhiên, Đan Siêu dừng bước, hắn cau mày nói: - Các vị! Các vị có nghe thấy thanh âm gì không? Mọi người thoáng giật mình, nghiêng tai lắng nghe, bọn họ mơ hồ nghe được vô số tiếng kêu "Chi... Chi....", hơn nữa nó càng lúc lại càng to hơn.