Tào Tặc
Chương 96
Vào lúc này, Tào Bằng đang chìm đắm trong một cảnh giới kỳ diệu.
Những chuyện ở bên ngoài hắn cũng không biết rõ lắm, tất cả chỉ theo bản năng. Cũng chính vì bản năng cho nên quyền cước của hắn chẳng hề lưu tình.
Chu Tán vội vàng không kịp chuẩn bị gì, bị Tào Bằng giáng cho một quyền bay thẳng ra ngoài, đạp vào tường.
Y phun ra một ngụm máu, cảm giác ngực và bụng đột nhiên đau quặn.
Một quyền đó của Tào Bằng đánh gẫy hai cái xương sườn của hắn khiến cho Chu Tán hét lên một tiếng thảm thiết.
Hứa Nghi ở bên thấy rõ Tào Bằng ra tay rất nhanh, theo người bình thường mà nói thì cơ bản không thể sinh ra nhiều lực. Nhưng không ngờ trong tích tắc đó lại sản sinh ra lực cực lớn. Nhìn quyền tưởng như vô lực nhưng trong quyền chẳng khác nào có cự chùy giáng phải.
Công phu quả thật đáng sợ.
Trong lúc Hứa Nghi còn đang sửng sốt thì đám người Tào Chân đều tỉnh dậy.
- Lão Chu! Lão Chu! Ngươi làm sao? Ai đánh?
Tào Tuân và Chu Tán lớn lên từ nhỏ với nhau cho nên quan tâm từ trên giường bật dậy vọt tới bên cạnh Chu Tán.
- A Phúc bị điên.
Chu Tán ho khan, khóe miệng chảy một dòng máu tươi.
- Nhị đệ! Sao lại thế này?
Tào Chân lớn tiếng quát, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm về phía Tào Bằng đang vừa tiến vừa lùi, thực hiện một động tác.
Cơ bản Tào Bằng không rõ bên ngoài xảy ra chuyện gì vẫn thi triển Bán Bộ băng quyền, Thôi tam tiết để cho khí huyết tăng cường, khớp xương nối thông. Hắn không biết chuyện gì xảy ra, vẫn liên tục luyện tập. Mỗi một lần phát quyền là sinh ra tiếng nổ. Nắm tay trong phạm vi một tấc vuông bộc phát lực kinh người mà xát với không khí tạo nên tiếng rít.
- Mọi người đừng tới gần.
Hứa Nghi vội vàng quát to, ngăn mọi người định đánh thức Tào Bằng.
- Hắn đang luyện công... Chuyện của lão Chu có lẽ không phải do hắn cố tình gây nên. Chắc hiện giờ hắn cũng không biết rõ là có chuyện gì xảy ra.
- Cái này là con mẹ nó công pháp gì?
Hứa Nghi cùng với Điển Mãn nhìn nhau rồi lắc đầu:
- Không biết.
- Không giống như Bát cực cũng không phải là Thái Cực. - Vương Mãi đột nhiên mở miệng.
- A Phúc nói văn có Thái Cực an thiên hạ, võ có Bát cực định càn khôn. Bình thường hắn chỉ luyện Thái Cực để cho chúng ta luyện Bát Cực... Nhưng hiện tại, quyền pháp mà hắn sử dụng ta chưa thấy qua, cũng không thấy hắn dùng. Trước kia, a Phúc luyện quyền đều hết sức mềm mại, hôm nay tại sao lại mạnh mẽ như vậy? Mọi người đừng tới gần, có lẽ lúc này hắn không có ý thức. Ai tới gần đều không hay đâu.
Gã vừa mới dứt lời, đám người Tào Chân liền lui lại.
- Ngục tốt.
Tào Tuân giúp đỡ Chu Tán liền gọi to.
Đám ngục tốt đang ngủ bên ngoài nghe thấy tiếng gọi liền kêu khổ. "Không biết mấy vị này còn muốn thứ gì nữa?"
Khi y chạy tới thấy rõ tình hình cũng hoảng sợ.
Sắc mặt Chu Tán đang tái nhợt nằm đó, nhìn như bị trọng thương... Chẳng lẽ là có thích khách?
- Còn đứng ngẩn người ra đó? - Tào Chân quát ầm lên:
- Ngươi mù hay sao mà không mau tìm tiên sinh cứu người?
- A...
Tên ngục tốt kêu khổ. Bây giờ đang là nửa đêm, y quán đóng cửa nhưng biết tìm tiên sinh ở đâu? Tuy nhiên Tào Chân đã mở miệng thì y cũng không dám cãi, đành phải liên tục thưa rồi sai người đi tìm thầy thuốc. Trong lòng y vẫn thắc mắc không biết có gì xảy ra? Vừa rồi còn tốt vậy mà trong nháy mắt đã trở mặt thành thù? Đúng là đám thiếu gia nói kết nghĩa kim lan đúng là trò chơi mà thôi.
Tiếng nổ trong không gian càng lúc càng nhiều, đồng thời sắc mặt Tào Bằng càng lúc càng hồng.
Trên trán hắn mồ hôi chảy thành dòng, chiếc áo đơn mỏng manh đã ướt đẫm.
Mấy người Tào Chân trốn bên cạnh xem Tào Bằng vung quyền như bị điên.
- Tại sao hắn lại chỉ ra quyền trong một tấc vuông?
Lúc này Chu Tán đã đỡ đau cảm thấy tò mò liền hỏi.
Vương Mãi lắc đầu:
- Không rõ lắm... Trước kia khi a Phúc luyện Thái Cực phạm vi hoạt động cũng không rộng. Thật ra quyền pháp mà hắn dạy cho chúng ta phần lớn giới hạn trong một phạm vi. Về mặt này như thế nào ta cũng không hiểu được... Có điều cảm giác được sau khi luyện thì thân pháp tăng lên. Điểm này thì tam ca rất rõ vì khi ở Ô Bảo, tam ca từng xông vào trận cát.
Ánh mắt của mấy người lập tức nhìn về phía Điển Mãn.
Điển Mãn nhăn mũi:
- Đúng là có chuyện này nhưng ta cũng không rõ.
- Trận cát là cái gì?
Hứa Nghi nghe thấy vậy cũng tò mò.
Điển Mãn lắc đầu:
- A Phúc từng nói thứ đó gọi là Thiên Cương hỗn nguyên thung... Ở một chỗ rộng lớn đặt ba mươi sáu cái bao cát, người đi lại trong đó đồng thời phải đánh bao cát. Cứ như vậy mà đi thật ra có thể nâng cao phản ứng. Hứa đầu to! Nếu ngươi không tin thì có thể tới đó mà xem. Lúc đầu, ta không tin kết quả là mặt mũi bầm dập, suýt nữa thì không ra được.
- Vậy thì nhất định phải thử một lần.
Những tiếng nổ trong không trung đột nhiên kịch liệt chẳng khác gì tiếng pháo.
Tào Bằng đột nhiên dừng lại, ngửa mặt lên trời mà hét to một tiếng.
Trong tay chân của hắn cảm giác khí huyết căn tràn, hết sức thoải mái. Chỉ thấy hai tay của hắn chắp lại giơ lên trên đầu, chân trái bước lên thì hai tay từ từ tách ra, tay trái đẩy về phía trước, tay phải kéo nhẹ, động tác hết sức chậm nhưng lại làm cho người ta có cảm giác như nước chảy mây bay.
- A! Mọi người làm sao vậy?
Tào Bằng lấy tam thể thức để thu công thì phát hiện mọi người dồn hết vào góc, nhìn hắn với ánh mắt quái dị.
- Tứ ca! Ngươi...bị ai đánh?
Nhìn Chu Tán, Tào Bằng kinh ngạc vội vàng bước tới như muốn kiểm tra thương thế của Chu Tán.
Nhưng khi hắn vừa mới cất bước, chợt nghe Tào Chân rống to:
- A Phúc! Khoan đã.
-Có chuyện gì vậy?
- Ngươi luyện xong?
Tào Bằng ngượng ngùng cười, gật đầu:
- Quấy nhiễu mấy vị ca ca, xin thứ tội.
- Không nổi điên chứ?
- Nổi điên? Ta nổi điên lúc nào?
- Tên khốn này hại chúng ta trốn bên cạnh không dám cử động... Các huynh đệ ra tay dạy cho hắn một bài học. Không ngờ ngay cả huynh trưởng mà cũng dám đánh. Nếu không dạy chỗ một trận thì sau này còn mặt mũi nào nữa.
Cả đám tiểu tử không nói hai lời liền xô tới muốn dạy Tào Bằng.
Điển Mãn và Hứa Nghi nắm lấy tay Tào Bằng. Hắn ngẩn người, theo bản năng rung tay, phát lực định giẫy ra.
- A! Sức lực mạnh thêm không ít.
Hứa Nghi quát to một tiếng vội vàng dùng sức muốn đè Tào Bằng. Không ngờ, Tào Bằng chân đạp âm dương, hai khuỷu tay đánh ra, cánh tay hơi uống, thoát khỏi tay Hứa Nghi rồi đánh vào người gã làm cho Hứa Nghi lảo đảo suýt nữa thì ngã ra đất. Cũng không phải là do Tào Bằng cố ý mà sau khi dẫn khí nhập cốt, tiến vào giai đoạn Dịch cốt thì vẫn còn chưa khống chế dược thân thể. Vì vậy mà hắn theo bản năng phản kích.
Cũng may, lần này hắn không phát kình.
Tào Chân bước lên túm lấy Tào Bằng.
- Các ngươi định làm gì?
Tào Bằng cũng nhận ra mấy tên này không ác ý liền hét to.
- Làm gì? Ngay cả ca ca cũng dám đánh. Ha ha phải dạy ngươi một chút mới được.
Nhìn sắc mặt Chu Tán, nghĩ lại nét mặt của mọi người vừa rồi, Tào Bằng lập tức hiểu ra liền không phản kháng.
Thật ra, đám Tào Chân cũng không muốn dạy Tào Bằng mà chỉ muốn giải phóng một chút.
Hứa Nghi đúng dậy giơ bàn tay to, vò đầu Tào Bằng. Điển Mãn thì liên tục lấy tay mà gõ vào đầu hắn.
- Tứ ca! Ngươi không sao chứ? - Tào Tuân nhẹ giọng hỏi.
Chu Tán không nhịn được cười:
- Không có chuyện gì. Cũng là do ta không cẩn thận, không nhìn rõ tình hình nên mới để a Phúc đả thương. Cũng không trách hắn được. Được rồi được rồi. A Phúc luyện nửa ngày có lẽ cũng mệt mỏi, để cho hắn nghỉ ngơi đi.
Trong tám người thì Tào Chân chính là lão Đại.
Nhưng phần lớn thời gian, Chu Tán khiến cho mọi người có cảm giác trầm ổn hơn một chút.
- Tha cho tiểu tử ngươi.
Tào Chân buông Tào Bằng ra.
Đáng thương cho Tào Bằng, lúc này hoàn toàn không còn có sự phóng khoáng nữa, mái tóc rối tung, quần áo thì xộc xêch.
Chu Tán cười rất vui vẻ chỉ có điều khi y cười lại động tới vết thương làm cho y kêu lên.
Tào Bằng đi quan kiểm tra vết thương của Chu Tán.
Hắn hơi nhíu mày lại nhỏ giọng nói:
- Tứ ca! Đệ giúp xương cốt của huynh trở lại vị trí cũ. Vừa rồi không cẩn thận ảnh hưởng tới xương cốt, nếu không làm nhanh thì có khả năng thành tật. Sẽ đau một chút nhưng đệ tin tứ ca là người cứng rắn không thành vấn đề đúng không.
"Tên tiểu tử xảo quyệt!"
Chu Tán thầm mắng trong lòng.
"Ngươi đã nói vậy cho dù đau tới chết lão tử cũng không hé răng...không lại bị ngươi coi thường."
- Đến đây đi.
Chu Tán làm ra vẻ ta tin ngươi, trong lòng không có gì. Mặc dù nói kết nghĩa kim lan, nhưng nói đúng y vẫn chưa hiểu Tào Bằng nhiều lắm. Có điều nếu Tào Bằng đã mở miệng thì Chu Tán cũng làm như phó mặc cho số phận.
Để cho Chu Tán nằm thẳng xong, Tào Bằng tìm được chỗ xương gãy liền cười nói với Tào Chân:
- Thể chất của tứ ca rất tốt, chỉ cần chỉnh lại xương cốt, nghỉ ngơi mấy ngày là có thể hoạt động như trước. Đúng rồi, mấy ngày trước đệ có nghe nói đại ca ra ngoài tìm gái đúng không?
- Ai nói linh tinh vậy? - Tào Chân nghe nói mà ngẩn người.
Chu Tán nghe thấy vậy lập tức hứng thú:
- Đại ca! Huynh lại tìm gái?
- Gái cái gì? Ta không hề có...
Tào Chân còn chưa dứt lời chợt nghe Chu Tán hét lên một tiếng thảm thiết như lợn bị chọc tiết.
Trong lúc Chu Tán và Tào Chân nói chuyện với nhau, Tào Bằng đột nhiên chỉnh lại chỗ xương gãy. Cơn đau bất thình lình trong lúc Chu Tán không hề có sự chuẩn bị làm y phải kêu lên thảm thiết. Cũng may Điển Mãn và Hứa Nghi đã được Tào Bằng dặn trước nên đè chặt Chu Tán để cho y không thể động đậy được. Nhưng Chu Tán vẫn toát mồ hôi, trợn mắt mà nhìn Tào Bằng.
Uớc chừng hai nén hương, tên quan coi ngục lại dẫn một người thanh niên đi vào trong phòng giam.
Đúng là làm khó cho tên quan coi ngục. Bây giờ là nửa đêm thật sự rất khó tìm được thầy thuốc. Tiếu Khôn của Hồi Xuân Đường thì cả ngày hôm nay bận rộn nên mệt mỏi đi nghỉ sớm. Không ngờ trong nhà lại có khách nên Tiếu Khôn chỉ có thể cố gắng tiếp đón. Người này tên là Đổng Hiếu là đệ tử của Trương Cơ thái thú Trường Sa. Còn Tiếu Khôn thì trước đây từng theo học thúc phụ của Trương Cơ là Trương Bá Tổ nên với Trương Cơ cũng coi như là bạn cũ. Vãn bối tới nhà, y đương nhiên là phải mở tiệc chiêu đãi.
Vốn hai người dự định quay vào nghỉ ngơi nhưng không ngờ quan coi ngục lại tìm đến.
Vừa mới nghe nói tới mấy người đó, Tiếu Khôn cảm thấy đau đầu. Hơn nữa, y là một thầy thuốc phụ khoa nên đối với ngoại thương cũng không hiểu lắm.
Cũng may có Đồng Hiếu đứng ra nhận thay Tiếu Khôn khám bệnh.
Sau khi xem xét thương tích của Chu Tán, Đồng Hiểu rất ngạc nhiên. Sau khi khám xong, y cố định lại vết thương của Chu Tán rồi viết một phương thuốc.
Tào Chân bước lên định cảm tạ nhưng không ngờ Đổng Hiểu lại quay sang Tào Bằng mà chắp tay vài chào.
- Tại hạ Đổng Hiểu! Phụng mệnh gia sư mang một phong thư tới đây cho Tào Công tử.
Tào Bằng ngẩn người:
- Lệnh sư là...
- Gia sư là Trương Cơ Niết Dương.
- A! Thì ra là đệ tử của tiên sinh Trọng cảnh.
Tào Bằng vội vàng đứng dậy, chắp tay đáp lễ.
Bên này, Đồng Hiểu lấy trong túi ra một phong thư, đưa cho Tào Bằng:
- Đang không biết liên lạc với công tử như thế nào, không ngờ lại gặp ở đây.
Tào Bằng nhận thư cũng không vội xem ngay.
Hắn hỏi:
- Hiện giờ Đổng Tiên sinh đang ở đâu?
- A! Tại hạ chưa xác định. Có lẽ sẽ tạm trú ở Hồi Xuân đường một thời gian rồi tính tiếp.
Tào Bằng nói:
- Như vậy sao không tới Điển gia ở tạm? Tiểu đệ có lẽ phải nghỉ ngơi ở đây mấy ngày. Sau khi chuyện này chấm dứt, mong rằng có thể nói chuyện vui vẻ với tiên sinh.
Tuy rằng hắn không rõ trong thư viết cái gì nhưng Tào Bằng cũng loáng thoáng đoán được suy nghĩ của Trương Cơ.
Một dòng họ như họ Trương ở Niết Dương chắc chắn phải phòng ngừa chu đáo. Đừng có thấy Tào Tháo thất bại ở Uyển Thành nhưng không bảo đảm khi nào sẽ lại đánh tiếp. Đến lúc đó, họ Trương Niết Dương không có chỗ dựa vững chắc sẽ bị suy sụp nhanh chóng. Chắc chắn Trương Cơ không thể tiện nói rõ tìm người nào nương tựa, nhưng lão có thể phái học trò của mình....cũng giống như các gia tộc lớn, Trương Cơ cũng không thể đặt tất cả trứng vào trong một ổ.
Đồng Hiểu chính là một viên gạch mà Trương Cơ đặt tới Hứa Đô.
Còn Đồng Hiểu sở dĩ tới tìm mình là bởi vì y không có cách hoặc có thể Trương Cơ muốn y dựa vào mình.
Vì vậy mà sau khi tới Hứa Đô, Đồng Hiểu chỉ có thể đi tìm mình. Dù sao thì lúc trước, Trương Cơ từng che chở cho Vương Mãi và Đặng Tắc, cùng với Tào Bằng coi như có quan hệ. Thông qua Tào Bằng có thể gây dựng được mối quan hệ với Điển Vi. Cứ như vậy, Đồng Hiểu sẽ có cơ hội đứng vững ở Hứa Đô.
Mấy lão già này có ai không phải là một con cái già đâu.
Đối với Tào Bằng mà nói thì Đổng Hiểu ở Ô Bảo của Điển gia cũng không có gì không tốt.
Vào thời hậu thế, trong nhà có ai mà không có thầy thuốc gia đình? Chưa nói mẫu thân hắn vừa mới bị như vậy, tỷ tỷ lại đang mang thai. Có một thầy thuốc ở bên cạnh quan tâm thì yên tâm hơn nhiều. Vì vậy mà Tào Bằng chẳng hề khách khí đưa ra lời mời.
Đổng Hiểu cười, đồng ý.
Sau khi chăm sóc thương tích của Chu Tán xong, Đổng Hiểu còn nói vài việc rồi cầu lệnh bài của Điển gia mà Tào Bằng đưa cho sau đó cáo từ.
Hứa Đô xảy ra chuyện lớn như vậy nên buổi tối sẽ canh phòng nghiêm ngặt.
Không có lệnh bài của Điển Vi, Đổng Hiểu muốn đi lại trong phố đúng là rất khó.
Tiễn bước Đổng Hiểu, Tào Bằng tới lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
- Lục ca! Chúng ta đổi vị trí. Huynh ngủ bên trong, đệ ngủ bên cạnh Tứ ca. Đệ cũng hiểu một chút về gân cốt, tứ cả cảm thấy khó chịu thì đệ có thể chăm sóc. Giằng co cả ngày, mọi người ngủ sớm đi. Ha ha! Đợi ngày mai, nói không chừng chúng ta sẽ có trò tiêu khiển.
Tào Bằng và Tào Tuân thương lượng với nhau.
Tào Tuân nghĩ ngợi một chút, mặc dù không yên tâm lắm nhưng cũng đồng ý.
- A Phúc! Có trò gì hay à?
Ánh mắt của Hứa Nghi tỏa sáng, tò mò lên tiếng hỏi.
- Ha ha! Đợi thứ đó tới rồi sẽ nói với mọi người.
Mặc dù Hứa Nghi chưa cam tâm nhưng cũng đã mệt. Dù sao thì cả ngày chịu sức ép, vừa rồi lại bị Tào Bằng làm cho kinh hãi như vậy nên lúc này mắt díp hết lại. Sau khi ép hỏi Tào Bằng một lúc, thấy Tào Bằng không chịu nói y đành phải bỏ qua.
Tào Bằng nằm ở vị trí bên cạnh Chu Tán, rồi mở thư ra xem.
"A? Không phải thư của Trương Trọng cảnh!"
Chữ viết trong thư rất đẹp, chỉnh tề.
Thì ra đây là thư của Hoàng Nguyệt Anh. Hoàng Nguyệt Anh nói do mẫu thân yếu nên phải về nhà thăm, không để cho mẫu thân lo lắng. Đồng thời, nàng cũng mời Tào Bằng nếu có cơ hội thì tới Bạch Thủy tìm nàng, tới lúc đó cùng nhau tìm hiểu những gì trước đây chưa hiểu được.
Bạch Thủy nằm ở tỉnh Hồ Bắc thuộc quận Giang Hạ, là nhà cũ của họ Hoàng.
Có điều, trong một chốc một lát, Tào Bằng cũng không thể tới được.
Trong thư không hề có những lời nam nữ lãng mạn mà hoàn toàn bình thản, giống hệt như Hoàng Nguyệt Anh.
Mặc dù Tào Bằng đã sống hai kiếp người, nhưng về mặt tình cảm vẫn rất gà mờ.
Phong thư đó làm cho lòng hắn nổi sóng. Cái này là gì? Thư tình hay sao? Tuy nhiên trong thư không hề có một câu nào đề cập tới tình yêu nam nữ. Tào Bằng cũng không biết mình có vị trí như thế nào trong lòng Hoàng Nguyệt Anh. Nằm trên giường, hắn suy nghĩ không biết phải quyết định như thế nào. Chẳng lẽ phải chờ khi nào vó ngựa đạp bằng Giang Hạ mới có thể nói được hay sao?
Cả đêm đó, Tào Bằng mất ngủ...
Hoàng thành, cung Trường Nhạc..
Lãnh Phi và Lưu Quang đứng lẳng lặng bên thêm ngọc.
Trên thềm, Hán Đế Lưu Hiệp khoanh tay đứng đó, khuôn mặt hơi tái nhợt...
- Nói như vậy thì Tuân Văn Nhược cuối cùng cũng không thả người đúng không?
Lãnh Phi bẩm:
- Thị Trung đại nhân không đồng ý, bảo phải chờ Tào Tư không trở về mới quyết định được. Có điều y cũng cho thái y vào chữa thương cho Phục Quân. Theo Thái y bẩm báo thì Phục Quân không giữ được chân, nhưng ở trong lao cũng không bị đối xử hà khắc.
- Khốn kiếp! Chân bị chặt đứt còn tính tới khắt khe cái gì?
Lưu Hiệp tức giận gầm lên, dưới chiếc long bào, thân thể gày yếu của y hơi run rẩy.
Y không cao lắm nhưng gương mặt có phần thanh tú, tuy nhiên đôi môi thì bạc, khóe môi hơi dài, chứng tỏ không phải là người rộng lượng.
- Bệ hạ!
- Tử Ngọc! Ngươi nói đi.
Lưu Quang bước tới nhỏ giọng nói:
- Bệ hạ mới tới Hứa Đô, căn cơ còn chưa vững.
Tất cả mọi chuyện trong triều đều do một tay Tư Không. Những người theo từ Trường An tới đây thật ra cũng không hoàn toàn đáng tin. Còn về phần Khổng Văn cử, thì khí phách quá nặng có lẽ không làm được việc lớn. Bệ hạ thực ra không nên gây thêm khúc mắc với Tư Không. Tất cả phải làm từ từ, kéo thêm tâm phúc... Hiện nay, chiến loạn nổi lên khắp thiên hạ, hào kiện xuất hiện khắp nơi. Bệ hạ không nên chỉ đặt mắt ở Hứa Đô mà nên suy nghĩ cho cả thiên hạ.
- Ý ngươi là...
- Thế gia vọng tộc nhà cao cửa rộng không đủ để dựa, cho dù có chiêu mộ cũng khó tín nhiệm. Vả lại đám thế gia vọng tộc trong tay không có binh quyền chỉ giống như bọn hủ nho nói lắm mà thôi. Nếu bệ hạ muốn đoạt quyền thì phải tìm người trung thành và có thực lực với bệ hạ.
- Người như vậy thì phải kiếm ở đâu?
- Bệ hạ! Chuyện này không thể nóng vội. Thời cơ tới rồi nó sẽ tự xuất hiện.
Lưu Hiệp suy sụp ngồi xuống một lúc rồi hỏi:
- Tử Ngọc! Vậy cái chuyện này phải quên đi đúng không?
Lưu Quang cười nói:
- Bệ hạ cần gì phải lo lắng? Nhân việc này cũng có thể thử tâm ý của Tào Tư Không.
- Thử cái gì?
- Thử xem đến cùng thì hắn là Hoắc Quang hay là Vương Mãng.
Truyện khác cùng thể loại
158 chương
425 chương
41 chương
49 chương
10 chương
135 chương
15 chương