Tào Tặc

Chương 80

Mặc dù mới tới Hứa Đô chưa lâu nhưng ít nhiều Tào Bằng cũng nghe được một số chuyện về vị Điển đại thiếu gia. Tính khí của y có thể nói là táo bạo, thích tranh cường, háo thắng. "Chẳng may mà mình làm người này nổi giận thì chẳng phải tự chuốc lấy rắc rối hay sao?" Nhưng vấn đề này do Điển Vi nói ra nên Tào Bằng cũng không thể từ chối. Do dự một chút, hắn nhỏ giọng nói: - Nếu thúc phục để ý đến con thì con sẽ làm hết sức. - Vậy thì được rồi. Điển Vi thấy Tào Bằng đồng ý liền thở phào. - Đúng rồi! Ta dự định theo cha tới bảo ở đó, không biết có được không. Điển Vi không trả lời mà hỏi ngược lại: - A Phúc! Ngươi nói thật cho ta. Cha ngươi... Tào huynh đệ thực sự có thể chế tạo được đao sao? Tào Bằng cười: - Cha ta còn có bí pháp tổ truyền, nhưng do sợ người ta đố kỵ cho nên không dám để lộ. Điển thúc phụ cứ yên tâm. Cha con chẳng những có thể rèn đao mà còn có thể làm ra đao tốt... Có điều muốn tạo được đao tốt thì còn cần có sự giúp đỡ của Điển thúc phụ. - Chuyện đó không thành vấn đề. - Điển Vi vỗ ngực cam đoan. Lúc đầu, khi Tào Cấp nói chuyện rèn đao với gã, Điển Vi còn không tin lắm. Nhưng hiện tại Tào Bằng cũng nói vậy khiến cho y lập tức yên lòng. Nguyên nhân tại sao thì Điển Vi cũng không nói được. Dù sao thì y cũng tin tưởng Tào Bằng. - Người muốn ta phải làm như thế nào? Thật ra nếu Tào huynh đệ có thể làm ra đao tốt thì không có vấn đề gì. - Không! Rèn đao chỉ là chuyện nhỏ, nhưng thanh danh lại là chuyện khó. - Sao lại nói vậy? - Ta muốn cha ta vào được Dã Giám nhưng lại không có danh tiếng, cho dù có vào được thì cũng khó nhận được sự coi trọng của Tào công... Cho dù Điển thúc phụ có tiến cử vào Tào công thì ta nghĩ hiệu quả cũng không lớn lắm. Nếu như vậy, ta muốn nhân cơ hội rèn đao này để cho cha ta nổi danh. Chuyện rèn đao cứ để cha ta giải quyết. Nhưng một số chuyện khác thì ta muốn nhờ thúc phụ giúp đỡ. Nếu việc này có thể thành công thì thúc phụ cũng coi như lập công lớn trước mặt Tào công. Ánh mắt Điển Vi sáng lên: - Làm như thế nào? Tào Bằng đứng dậy nói nhỏ vào tai Điển Vi. - Ngày mai, người cứ như thế này, thế này.... Đầu tiên Điển Vi nhíu mày nhưng sau đó từ từ nở nụ cười. Y nheo mắt lại rồi gật nhẹ đầu. Một lúc lâu sau, Điển Vi đột nhiên cười ha hả: - A Phúc! Ý này của ngươi phải nói là tuyệt diệu. Tào Bằng thản nhiên ngồi đó, mà nở nụ cười. "Chẳng phải chỉ là làm cho cha nổi danh thiên hạ thôi sao? Việc này có gì là khó?" Kiếp trước mặc dù hắn chưa học quảng cáo nhưng cũng để ý một chút. Chưa ăn thịt dê nhưng chưa thấy dê chạy trên núi hay sao? ......... Cùng lúc đó, trong nội đường của phủ Xa Kỵ. Tào Tháo đang nằm nghiêng trên giường, nghe đám người hầu hồi báo. - Đám người đi với Điển Trung Lang nghe giọng nói thì là người quận Nam Dương, nhưng không phải khẩu âm ở Uyển thành. Khi Điển Trung Lang tướng ẩm yến, bọn họ lại vào trong nhà của Điển trung lang. Sau đó người đánh xe đi ra ngoài tới một nhà buôn ở trong thành để đổi hai miếng vàng, chừng bảy trăm hai mươi quan...cái nhà buôn này không có vấn đề gì, vốn là một sản nghiệp của Tào đại phu, người chủ cũng là tân khách trong nhà Tào đại phu. Loại vàng đó cũng không có vấn đề gì đều là thứ lưu thông trong chợ. - Nói vậy thì người nhà này không có vấn đề gì? - Có lẽ là không có vấn đề gì. Tất cả tộng cộng có ba nhà. Trong đó có một nhà cùng họ với chủ công. Cha mẹ tên là Tào Cấp, nghe nói là một người thợ rèn. Họ có một đứa con trai tên là Tào Bằng, rất trí tuệ... Người ra còn có đứa con rể tên là Đặng Tắc vốn là một tiểu lại ở huyện Cức Dương. Theo Mãn Bá Ninh nói thì người này rất có tài. Ngoài ra còn có hai cha con họ Vương là hàng xóm của nhà họ Tào. Có điều nghe nói bản lĩnh của hai cha con y không kém. Thuộc hạ của họ có hơn chục người đi theo giúp đỡ. - Đi theo giúp đỡ? Một hàng xóm của tên thợ rèn lấy đâu ra người hầu? - Mãn Bá Ninh có nói thì Vương Mãnh vốn là sơn tặc ở quận Nam Dương, sau đó lại bỏ. Nhưng không biết tại sao lại hội hợp với đám sơn tặc này rồi đi theo Điển Trung Lang vào Hứa Đô. Tào Tháo khẽ vuốt râu, trầm ngâm một chút rồi nói: - Lập tức phái người tới Cức Dương hỏi thăm lai lịch của những người này. - Vậy có phong thưởng cho nhà họ Tào không? Tào Tháo suy nghĩ rồi cười nói: - Tại sao lại không? Ngày mai phái người ban thưởng cho họ hai trăm lượng hoàng kim, gấm trắng ba mươi cuộn, và ba trăm hộc. Cho dù thế nào thì họ cũng cứu Quân Minh. Ta có Quân Minh từ nay về sau đêm tới có thể ngủ yên. - Còn Điển Trung lang... Tào Tháo xua tay cười nói: - Quân Minh thì không cần phải tra xét. Ta biết Quân Minh sẽ không quay lưng lại với chủ... Nhưng có điều giữa y và Trọng Khang phải phân ra một cao một thấp. - Chuyện này. Tào Tháo xua tay, ý bảo người kia ra ngoài. Y ngồi dậy cầm lấy một quyển thư tịch rồi đọc. Một lúc sau, Tào Tháo buông quyển thư tịch xuống rồi đứng dậy từ từ đi ra ngoài cửa. Trong bóng đêm, tay y vê vê chòm râu như đang tự nói với mình: - Quân Minh! Ngươi không phụ ta thì ta cũng không phụ ngươi.... Tháng hai năm Kiến An thứ hai, Viên Thuật mê tín phương sỹ Trương Đồng đã hiến phù mệnh, cho rằng mình ứng thiên mệnh, vậy nên đã xưng đế ở Thọ Xuân, tự xưng là Trọng Gia. Lấy Cửu Giang thái thú làm Hoài Nam Doãn, thiết lập công khanh bách quan. Đầu tháng ba, Viên Thuật theo lễ thiên tử, cúng tế trời đất, chính thức xưng cô. Viên Thuật, con cháu Viên thị ở Nhữ Nam, là tiểu đệ của Viên Thiệu. Tuy nhiên vì không chung dòng máu nên luôn không phục Viên Thiệu. Hai huynh đệ hùng bá nam bắc, không liên lạc nhiều với nhau. Sau khi Viên Thiệu biết Viên Thuật xưng đế thì ngay lập tức bày tỏ sự phản đối, đồng thời tuyên bố phân định giới hạn rõ ràng với Viên Thuật, có ý định đại nghĩa diệt thân. Suy cho cùng, phân chia mỗi bên còn được người khác chấp nhận. Nhưng một khi xưng đế, cũng giống như tạo phản. Họ Viên bốn đời tam công, giống như đã hủy hoại trong tay Viên Thuật. Nếu Viên Thiệu không bày tỏ rõ lập trường, tất sẽ bị thiên hạ vứt bỏ. Tới nay dù nói Hán thất suy thoái nhưng vận khí của nó vẫn còn. Cho dù tất cả mọi người đều có tâm địa xấu xa, nhưng không ai dám là người đầu tiên đứng lên. Đạo lý bắn con chim đầu đàn trước, mọi người đều rõ. Lúc này, Viên Thuật xưng đế, đột nhiên trở thành nghịch tặc trong mắt thiên hạ. Từ lâu, quan hệ giữa Tào Tháo và huynh đệ nhà họ Viên rất thân thiết. Sau khi biết tin Viên Thuật xưng đế, Tào Tháo lập tức cử người tới Thọ Xuân, định thuyết phục Viên Thuật thu hồi quyết định. Tào Tháo phụng thiên tử để lệnh chư hầu, Viên Thuật tạo phản, Tào Tháo đương nhiên có thể xuất binh chinh phạt. Chỉ có điều, chuyện bại trận ở Uyển thành vừa qua chưa lâu, Tào Tháo không dám xuất quân lúc này. Có thể thuyết phục Viên Thuật hay không? Tào Tháo cũng không biết. Đây chỉ là một thủ đoạn kéo dài thời gian của hắn mà thôi. Tháng ba cuối xuân, mưa dầm liên miên. Mười mấy ngày liên tục không thấy ánh nắng, hoa đào hoa mai bên ngoài thành Hứa Đô lần lượt bị gió thổi rụng, trông vô cùng ảm đạm. Trên con đường ngoằn nghèo gấp khúc, rất ẩm ướt. Một đội xe từ cuối con đường lớn đi tới, bánh xe lăn ép trên mặt đất bùn trơn, phát ra âm thanh cót két cót két. Càng tới gần, khi tới thành Hứa Đô, đám lính gác cổng tiến lên ngăn lại… "Ai đây?" Đứng đầu là một chàng trai trẻ cụt tay, trông rất thanh tú. Hắn bước từ ngựa xuống, mìm cười cúi người nói: "Ta thừa lệnh của Điển Vi Trung Lang, mua đồ về." Nói rồi, người này rút ra một tấm lệnh bài, đưa cho tên lính. Lệnh bài được đúc bằng đồng, trên đó khắc vân hổ, trông rất uy nghiêm. Chính giữa là một chữ "Điển", phía sau khắc hai chữ "Hổ Bôn." Tên lính nhìn rõ chữ trên lệnh bài liền giật mình. Thái độ của hắn với chàng trai trẻ theo đó cũng kính cẩn hơn nhiều, thậm chí có phần xu nịnh, cung kính nói: "Xin tiên sinh đợi chút, tiểu nhân vào trong một chút sẽ ra ngay." Hắn cầm lệnh bài, đi tới đưa cho người giữ cửa. Sau khi người giữ cửa nhìn rõ cũng vội vàng bước tới… Lần này, hắn không phải muốn làm khó đối phương mà là đếm số xe, chuẩn bị cho qua. Có điều, khi hắn nhìn thấy bánh xe ngập trong bùn, trong lòng không khỏi thắc mắc. Trong những xe này rốt cuộc đang chở đồ gì? Hắn quyết định tới xem nhưng nhận ra trên xe được phủ bằng vải đen. Tổng cộng ba mươi xe… Điển Vi ở Hứa Đô là một người thanh liêm nổi tiếng, trong nhà cũng không có sản nghiệp gì. Ngoài một phủ đệ trong thành Hứa Đô ra, hắn cũng chỉ có ba vạn mẫu đất và một tòa Ô Bảo bên ngoài thành. Một lúc mua nhiều đồ như thế? Lẽ nào Điển Trung Lang muốn buôn bán ở đây? "Tiên sinh, trên xe là gì vậy? Sao xem có vẻ nặng thế?" Chàng trai trẻ cụt tay mỉm cười, "chỉ là một vài hàng hóa trên núi thông thường mà thôi." Bậy! Hàng hóa trên núi của nhà ngươi có thể ép bánh xe ra như thế này sao? Tên lính giữ cửa thầm nhủ trong lòng như vậy nhưng không có dũng khí tới kiểm tra. Ai cũng biết, Điển Vi rất được Tào Tháo tin tưởng, mới được thăng chức tướng Hổ Bôn Trung Lang tướng, là tâm phúc tin cậy của Tào Tháo. Ngay cả con cháu thế gia cũng không được sủng ái như Điển Vi. Hơn nữa, Điển Vi nổi tiếng là người tính tình hung dữ, dễ động thủ, ai dám chọc tức? "Thôi được rồi, hắn ta thích làm gì thì làm, không đến lượt tiểu nhân như ta phải bận tâm." Tên giữ cửa nghĩ tới đây liền xua tay, chuẩn bị cho qua. Ba mươi chiếc xe ngựa ì ạch tiến vào trong thành, chàng trai trẻ cụt tay rút một túi tiền ra, ném vào trong hòm gỗ đặt ở cửa thành. Hòm này dùng để thu thuế cửa thành. Mục đích của loại thuế này chính là một cách để tăng thu thuế. Sau khi Tào Tháo nghinh phụng thiên tử tới Hứa Đô, tu sửa đô thành, phát trăm quan bổng lộc và cung phụng các nhu cầu của Hán Đế, chi phí rất lớn. Chỉ dựa vào nguồn thuế trước đây thì rất khó cân bằng thu chi. Vậy nên Tào Tháo đề ra loại thuế cửa thành, đối tượng thu chủ yếu là hàng hóa buôn bán. Hàng hóa ra vào càng nhiều, số tiền thu thuế càng lớn. Trong khi đó những hộ tiểu thương cũng không bị ảnh hưởng quá lớn. Chàng trai trẻ cụt tay nộp thuế gần hai mươi quan tiền. Hành động này của hắn cũng chứng tỏ, hàng hóa trong ba mươi chiếc xe này dùng để buôn bán. Không hiểu, bên trong rốt cuộc chứa cái gì? Con người là như thế, càng không biết thì càng tò mò. Người giữ cửa không nói gì thêm với chàng trai trẻ, chỉ nhìn đội xe đi vào trong thành. Cót két, cót két, bánh xe lăn trên mặt đất, phát ra âm thanh khó chịu. Đá dăm rải trên đường vỡ vụn vì chịu không nổi trọng lượng của xe. Đột nhiên, một chiếc xe đột nhiên lật xuống. Trục xe hình như không chịu nổi, bỗng nhiên bị đứt gãy… Hàng hóa trên xe bất chợt đổ ào xuống. Người giữ cửa trợn tròn mắt, vì hắn phát hiện, trên xe ngựa này chở toàn là đá đen. "Đây là…" Chàng trai trẻ cụt tay biến sắc mặt, vội vàng tiến lên quát lớn. Một đám phu xe nhanh chóng thu nhặt, còn có mấy người đánh ba chiếc xe ngựa tới, chất lại đống đá đen này. "Tiên sinh, những cái này là…" "Cái này… gọi là đá huyền thiết, là thứ mà Điển Vi Trung Lang lệnh cho mọi người tập hợp lại." "Đá huyền thiết? Dùng để làm gì? "Đương nhiên là để rèn đao!" Sắc mặt tên lính giữ cửa thay đổi đột ngột. Rèn đao, đây là một chủ đề mẫn cảm. Tới nay thiên hạ đại loạn, Tào tháo cực kỳ nghiêm khắc trong chuyện khống chế muối sắt. Điển Vi muốn rèn đao sao? "Việc này, trong lòng ngươi biết là được, không được truyền ra ngoài." Chàng trai trẻ nghiêm mặt cảnh cáo, tên lính giữ cửa run sợ hứa hẹn. "Điển Trung Lang muốn rèn đao?" Có điều, tên lính cũng không dám hỏi nhiều. Chàng trai trẻ thần bí dò xét bốn phía rồi nói nhỏ: "Điển Trung Lang đã mời một thợ rèn ẩn thế từ Nam Dương tới, chuẩn bị rèn đao cho Điển Trung Lang… Nghe Điển Trung Lang dặn dò, hình như có tác dụng lớn. Chuyện này ngươi nhất định phải giữ mồm giữ miệng, nếu không Điển Trung Lang hỏi thì mình ngươi chịu trách nhiệm." Tên lính sợ hãi, vội vàng gật đầu. Trong lòng hắn thầm than: "Ngươi lật xe ở cửa thành, không cần ta nói thì có lẽ lúc này trong thành Hứa Đô đều đã truyền đi rồi. "Điển Vi mua rất nhiều đá huyền thiết sao?" Ở phía tây của thành Hứa Đô, mấy tên văn sỹ đang ngồi cạnh cửa sổ, thì thầm to nhỏ. Khu vực phía tây này ở hậu thế sẽ được coi là có tính chất của khu thương nghiệp, các hộ kinh doanh mọc lên như nấm, các tòa nhà san sát nhau. Toàn bộ Hứa Đô chia thành bốn khu, phía đông và nam giáp với Hoàng thành, thuộc quan thần thế tộc, là nơi ở của hoàng thân quốc thích. Khu phía tây là khu thương nghiệp, phía bắc chính là nơi ở của bách tính. "Văn Công, ngươi nói xem Điển Quân Minh mua nhiều đá đen như thế là để làm gì?" Người nói là một văn sỹ, dáng người nho nhã, tay cầm quạt, vừa khẽ ve vẩy vừa hỏi. Xét về tuổi tác, người này khoảng hơn bốn mươi tuổi, mặt trắng, râu đen, mặt mũi thanh tú, cử chỉ bất phàm. Người này chính là văn sỹ của Lỗ Quốc tên là Khổng Dung. Còn người hắn hỏi, ít tuổi hơn Khổng Dung, khoảng hơn ba mươi tuổi, chứ chưa đến bốn mươi. Vóc người cao lớn, sức dài vai rộng, đặc biệt nổi bật trong đám văn sỹ. Mình đồng da sắt, râu ngắn dưới cằm. "Cái này… sao ta biết được?" Văn Công vò đầu, vừa cười vừa trả lời, "Điển Quân Minh có thể muốn thêm phần trang nhã cho nhà mình." "Ha, ngươi lại nói đùa rồi, Điển Quân Minh… mấy viên đá đen có thể trang nhã sao?" Khổng Dung bật cười, trong lời nói hình như rất bất mãn với Điển Vi. "Lời Văn Cử Công nói không chính xác, tên Điển Vi này không bao giờ để ý mấy thứ này, chỉ nổi tiếng vì sự gan dạ, cần trang nhã để làm gì?" Một thư sinh trẻ tuổi cất lời, trông khoảng hai mươi sáu đến hai mươi bảy tuổi. Cơ thể của y gày yếu, vô cùng mỏng manh. Khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt sáng bừng như các chòm sao, cực kỳ có thần. "Phụng Hiếu, ngươi cho rằng thế nào?" Khổng Dung hỏi. Chàng trai trẻ tướng mạo thanh tú, nghe xong liền nở nụ cười, "chỉ sợ Điển Quân Minh muốn chuẩn bị cho cuộc đấu nhị hổ vào tháng bảy thôi." Tào Tháo bổ nhiệm Điển Vi làm Hổ Bôn trung lang tướng, để hắn xây dựng quân đội Hổ Bôn. Đồng thời còn ra một mệnh lệnh, muốn quân Hổ Bôn và hổ vệ của Hứa Chử tới đấu võ một trận. Ai ngờ, Hổ Vệ của Hứa Chử là một đội quân tinh nhuệ được xây dựng chủ yếu trên cơ sở tông tộc họ Hứa, còn Điển Vi thừa lệnh Tào Tháo, quyết tâm lựa chọn các binh lính tinh nhuệ trong quân đội Tào Ngụy để lập nên Hổ Bôn. Nhưng với sức chiến đấu mà nói, Hổ Bôn mà Điển Vi xây dựng chưa chắc thua Hứa Chử; Tuy nhiên suy cho cùng, đội quân sắp được xây dựng mà muốn đấu với hổ vệ Hứa thị được đào tạo đã lâu đó, xét về mặt thời gian dường như có gì đó không đủ. Vì thế trong thành Hứa Đô, rất nhiều người bắt đầu bàn tán xem sau bốn tháng, Hổ Bôn và Hổ Vệ, ai sẽ chiến thắng. Khổng Dung cười nói: "Theo ta thấy, kể cả Điển Quân Minh xây dựng được Hổ Bôn cũng không thắng nổi Hứa Trọng Khang." "Vì thế, Điển Trung Lang mới muốn chuẩn bị." Văn Công ngây người, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, đập tay nói, "lẽ nào nói Điển Quân Minh muốn rèn đao?" "Rèn đao?" "Ta đã từng đọc một quyển sách, nói tây vực có đá kỳ lạ, màu đen… Bách luyện có thể thành thần binh, có thể cắt sắt như bùn. Điển Vi mua đá đen đó về, lẽ nào chính là Tây vực kỳ ô? Nếu hắn luyện được một đống đao tốt, Hứa Trọng Khang chưa chắc là đối thủ của hắn…" Khổng Dung hơi sững sờ, trầm tư suy nghĩ. "Tây vực kỳ ô?" Mắt chàng trai trẻ lóe sáng, "nhưng chỉ có thời gian bốn tháng, Quân Minh có thể rèn được thần binh sao?" Văn Công nghĩ rồi bật cười! "Chắc chắn không được… Cho dù có tây vực kỳ ô, muốn rèn ra đao tốt, căn bản không thể được. Một chiếc đao tốt, điều kiện cần thiết rất nghiêm ngặt. Không chỉ là điều kiện về nguyên liệu, còn cần thợ đúc phải có trí nhớ siêu phàm. Theo ta biết, kể cả Âu Trị Tử sống lại, cũng chưa chắc rèn được một đống đao tốt trong ba tháng. Ta thấy, Điển Quân Minh loạn quá mà kê nhầm đơn chăng." Chàng trai trẻ nói: "Nếu bên cạnh Điển Quân Minh có cao nhân thì sao?" "Không thể, hiện giờ mấy thợ rèn lớn, ta đều biết họ tên. Những người này hoặc bị chư hầu các nơi khống chế, hoặc thuộc về cao môn đại phiệt. Đối với Hứa Đô, thợ rèn tốt nhất đều tập trung ở Chư dã giam. Ngay cả Điển Vi mời những người đó ra tay, cũng không thể thành công trong bốn tháng." Chàng trai trẻ đưa mắt, cởi chiếc túi da màu trắng đeo trên vai xuống. "Ở đây có sáu mươi lượng vàng, hai mươi quan tiền đồng… Ta và các vị cá cược, cá tên Điển Quân Minh đó có thể rèn được đao tốt, thế nào?" Khổng Dung cười lớn: "Phụng Hiếu, đây là ngươi tặng tiền cho chúng ta hả." "Văn Cử Công, có cược không?" "Cược!" Khổng Dung lập tức đáp lại, "tiền chắc thắng, sao ta lại không cược chứ?" Còn Văn Công lại không nói gì. Chàng trai trẻ uống mấy cốc rượu rồi liền đứng dậy cáo từ. Đợi sau khi chàng trai trẻ rời đi, Khổng Dung kéo Văn Công lại, "Văn Công, ngươi quả thực xác định tên Điển Quân Minh đó không rèn được đao tốt chứ?" Văn Công nghĩ ngợi, "theo ta biết, rất khó rèn được một chiếc đao tốt. Chứ đừng nói trong bốn tháng rèn được một đống đao tốt. Chỉ là ta thấy Phụng Hiếu cũng có phần do dự. Văn Cử Công, hiện giờ kỳ nhân cao sỹ rất nhiều, nếu Điển Vi thật sự…" Hắn chưa nói xong, nhưng lời nói đã được diễn đạt rất rõ ràng. Khổng Dung nhăn trán, thầm nhủ: "Có phải tên Điển Quân Minh thật sự đã mời được cao nhân không?"