Tào Tặc

Chương 713

Ưu thế Tào Chương càng lớn, thì Tào Bằng càng vui mừng. Lúc ban đầu, Tào Bằng hy vọng mượn tay Tào Xung để thực hiện lý tưởng của hắn. Nhưng sau này hắn lại phát hiện mặc dù Tào Xung thông minh nhưng chỉ là khôn vặt, không được coi là châu báu. So sánh ra, Tào Chương có nhiều khuyết điểm Như tính tính nóng như lửa,thích tranh cường độc đấu, không thích đọc sách. Hơn nữa, Tào Chương lại không thông minh như Tào Xung, càng không có khả năng cơ biến từ một ra ba. Nhưng Tào Chương có chí khí lớn, có hùng tâm tráng chí, đối nhân xử thế hào sảng phóng khoáng, lại khoan dung trong xử lý sự việc. Mặc dù không có trí tuệ như Tào Xung, nhưng lại biết phấn đấu, biết khiêm tốn học hỏi. Quan trọng nhất là y coi trọng tình nghĩa...Ở điểm này, Tào Chương di truyền tính cách của Tào Tháo, đó là đối xử với huynh đệ tộc nhân cực tốt, nếu không xúc phạm điểm mất chốt của y ta, thì chỉ cười bỏ qua. Cũng chỉ có người như vậy mới có thể thực hiện lý tưởng của Tào Bằng. Quan trọng hơn là, Tào Bằng và Tào Chương bắt đầu từ lúc y đi theo Tào Bằng từ Tây Bắc về nhà thì thân thiết không rời. Thiếp thất của Tào Chương lại là muội muội của Chân Mật, có tầng quan hệ như vậy đủ để đảm bảo lợi ích của Tào Bằng. Tào Chương càng hy vọng đối xử thân thiết hơn với Tào Bằng.Nhiều năm kinh nghiệm cũng khiến Tào Chương có đủ bản lĩnh chính trị, bắc phạt Ô Hoàn, tiến công Hung Nô, lập hạ đủ chiến công. Hơn nữa hiện giờ y cũng bái Tuân Duyệt làm sư, cũng có sự ủng hộ mạnh mẽ của thế tộc. Tư Mã thị ở Ôn huyện có quan hệ rất tốt với Biện phu nhân. Cuối năm ngoái, Tư Mã Phòng, cũng chính là phụ thân của Tư Mã Lãng và Tư Mã Ý đi vào Nghiệp Thành, tham gia bữa tiệc mà Tào Tháo tổ chức. Theo như Tào Chương nói, lần này y đến Kinh Nam đảm nhận Đô đốc phủ Đại Hành, trang bị thành viên tổ chức có hai người Tư Mã Lãng và Tuân Thích. Tư mã Lãng không cần phải giới thiệu, chính là ca ca của Tư mã Ý. Mà Tuân Thích lại là con thứ của Tuân Du. Tuân Tập, con cả của Tuân Du đã chết vào năm đầu Kiến An, mà nay Tuân Thích đã lớn, đương nhiên cũng phải an bài. Có hai người này cộng thêm Hứa Du, thành viên tổ chức của Tào Chương đã đủ quy mô. Chỉ cần ngày sau không xảy ra vấn đề gì lớn thì có thể trở thành người kế nhiệm...nhưng Tào Chương cũng không phải không có điều lo âu, mà vẫn còn một vấn đề lớn tồn tại, chính là đến nay Tào Chương vẫn chưa có con nối dòng. Y thành thân nhiều năm, vợ lớn là con gái Tôn Hạ, thuộc hôn nhân chính trị. Nhưng thiếp thất lại là do Tào Chương tự tìm, chính là muội muội của Chân Mật. Hai người thành thân đã năm năm nhưng đến hiện tại Tào Chương chỉ có hai con gái mà vẫn không có con trai.. Vấn đề người thừa kế này không thể kéo dài. Nói cách khác, vấn đề con nối dòng vô cùng quan trọng. Vấn đề phiền toái này ở đời sau cũng vô cung phiền toái, mà cũng không phải ít. Cũng may Tào Chân còn trẻ tuổi, cũng không cần quá nôn nóng... Đêm đó, Tào Bằng ở trong phòng Chân Mật. Đã gần ba mươi nhưng thân thể Chân Mật vẫn thướt tha mê người. Dáng người xinh đẹp mềm mại, đường cong quyến rũ. Eo thon nhỏ duyên dáng, mềm mại, mỗi lần Tào Bằng ở trên người Chân Mật đều đạt được cực khoái đỉnh điểm. Đêm nay cũng không ngoại lệ. Hai người sau khi triền miên mây mưa, Chân Mật như con mèo nhỏ cuộn trong lồng ngực Tào Bằng, dùng ngón tay ngọc thon dài vẽ từng vòng tròn trên ngực Tào Bằng. Đã là mẹ của hai đứa con, nhưng lần nào nàng cũng làm chuyện này giống như thời thiếu nữ. Tào Bằng nửa người dựa vào đầu giường, có chút ủ rũ. Đột nhiên nghe Chân Mật hỏi: - Quân Hầu, hôm nay tiểu muội của thiếp thân theo thế tử đến đây. - Ừ, ta biết. Vợ chồng Tào Chương đến, đương nhiên Tào Bằng biết. Việc này cũng bình thường, muội muội Chân Mật đến, đương nhiên sẽ tìm Chân Mật. Chỉ có điều, đột nhiên Chân Mật nhắc tới, chắc chắn là có chuyện, vì thế Tào Bằng tò mò hỏi: - Sao vậy, tiểu muội có nói gì không? - Muội ấy rất buồn bực vì mãi chưa có con. - Chuyện này lo gì, vài năm nữa thì sinh con, không cần phải lo lắng. - Nhưng... - Sao vậy? Chân Mật do dự một chút, lấy hết dũng khí nói: - Tiểu muội lo lắng nếu sau đó vẫn như thế thì sao. Hôm qua phu nhân gọi muội ấy đến là nhắc đến chuyện này. Nghe ý của phu nhân muốn thế tử lấy thêm thiếp thất. Tiểu muội lo lắng sợ mất đi sự sủng ái của thế tử. Nhưng thật ra thế tử không có ý gì, nhưng tiểu muội...muội ấy vẫn luôn có cảm giác bất an. Phu nhân, đó là Biện phu nhân. Xem ra Biện phu nhân cũng cảm nhận được vấn đề của Tào Chương, cho nên mới muốn nạp thiếp cho Tào Chương. Tào Bằng gãi gãi đầu, khoác áo đi xuống giường, ngồi xuống ghế, cầm bình nước rót vào chén. - Vậy ý tiểu muội là gì? - Tiểu muội muốn nhận một đứa con của chúng ta làm con thừa tự. - Hả? Tào Bằng thất kinh, ngạc nhìn nhìn Chân Mật: - Tiểu muội và Tử Văn cò trẻ, vẫn còn nhiều thời gian, sao gấp gáp làm gì? Muội ấy muốn một đứa con thừa tự, chắc là tìm muội...để hỏi Tiểu Duệ làm con thừa tự? Chân Mật sinh được một trai một gái. Chân Vinh thì có hai con gái, đương nhiên không thể để con gái làm con thừa tự, chỉ có thể nhận Tào Duệ làm con thừa tự. Tào Duệ năm nay năm tuổi. Đó là một đứa trẻ thông minh, lại đặc biệt khỏe mạnh. Tào Bằng rất yêu thích y bé này, bao gồm vợ chồng Tào Cấp cùng với Tào Nam đều rất yêu thích Tào Duệ. Chân Vinh không thể tìm con người khác làm con thừa tự, đương nhiên chỉ có thể tìm Chân Mật. Chỉ có điều, Tào Bằng không hiểu, vì sao Chân Vinh lại sốt ruột như thế? Chân Mật cũng ngồi dậy, choàng áo khoác ngắn mỏng lên người, thân hình mềm mại như ẩn như hiện. - Là con trai của Đại vương... - Con trai Đại vương thì liên quan gì đến chúng ta? - Tiểu muội nói, sức khỏe đại vương càng lúc càng yếu, so với trước đây thì kém hơn rất nhiều. Tiểu muội cảm giác có lẽ chỉ hai năm nữa thôi chắc chắn Đại vương sẽ quyết định chọn người kế nhiệm. Tử Văn là có hy vọng nhất, mà nếu không sớm có con nối dòng, sợ rằng khó tránh khỏi mất ưu thế, cho nên tiểu muội mới... Tào Bằng, nhắm hai mắt lại. Trên lịch sử, Tào Tháo còn sống mười năm nữa. Nhưng hiện tại xem sức khỏe ông ta thật sự rất kém. Nếu thật sự như lời Chân Vinh nói thì có khả năng vài năm nữa Tào Tháo sẽ xác lập chọn người kế thừa. Mà Tào Chương đích thật là chiếm ưu thế. Đầu tiên, y là Ngũ quan Trung Lang Tướng, đã được coi là nhập vào trung tâm triều đình rồi; tiếp theo, lại là tướng quân trấn nam, Đô đốc phủ Đại Hành, có thể nói là quyền bính rất cao. Với uy vọng của Tào Chương đúng thật là rất có khả năng. Nhưng nếu Tào Chương không có con nối dòng, khó tránh khỏi miệng lưỡi người khác. - Muội nghĩ thế nào? Còn nữa, nếu chẳng may tương lai Tử Văn có con trai, vậy Tiểu Duệ thì làm sao? Có còn được quay về đây? Chân Mật trầm xuống. Đây đúng là một vấn đề không thể không suy xét. Sau một lúc lâu, nàng hạ giọng nói: - Tiểu muội nói, nếu tương lai đúng như này, muội ấy bằng lòng đảm bảo một tương lai cho tiểu Duệ. Hơn nữa thế tử chắc không bạc đãi tiểu Duệ, còn có Quân Hầu ở đây... Chắc chắn Tào Chương sẽ không bạc đãi Tào Duệ, thậm chí còn rất yêu thương. Nhưng mấu chốt ở chỗ, Tào Bằng không muốn, không cam lòng! Mặc dù là làm con thừa tự của Tào Chương, cũng là họ Tào, nhưng hắn vẫn cảm thấy không nỡ. Dù sao cũng là cốt nhục của mình, có thể nào...Tuy nhiên xem ý tứ của Chân Mật, dường như là có ý giúp đỡ, nếu không sẽ không thương lượng với hắn. Hắn ngồi xuống mép giường, ôm Chân Mật vào lòng. - Muội thật sự bằng lòng? - Đương nhiên không muốn...nhưng thấy tiểu muội đau khổ cầu xin, thiếp thân thật sự không đành lòng để muội ấy mất đi sự sủng ái. - Về chuyện này, ta sẽ suy xét. Hơn nữa việc này cũng không phải chúng ta định đoạt được, mà cần Đại vương ân chuẩn mới tiến hành được.Như vậy đi, muội bàn bạc với tiểu muội đừng rêu rao chuyện này ra ngoài, từ ngày mai để tiểu Duệ theo ta đọc sách. - Vâng! Chân Mật nằm xuống ngủ. Nhưng Tào Bằng lại không chút buồn ngủ. Hắn ra khỏi phòng đứng ở trên cửa hiên nhìn nhiều loại hoa như gấm trong viện, đột nhiên mỉm cười. Không ngờ Tào Duệ trở thành người thừa kế của Tào Ngụy? Trên lịch sử, con của Tào Phi cũng tên là Tào Duệ, hơn nữa còn làm Hoàng đế. Hay là đứa con của mình là Tào Duệ chuyển thế, nhất định phải làm đế vương? Ngẫm lại cũng không có khả năng nhưng lại khiến Tào Bằng có chút kỳ vọng. Nếu thật sự như thế thì phải bảo vệ thật tốt Tào Duệ đến khi trưởng thành. Ngẫm nghĩ, ngay cả mình cũng trở nên càng ngày càng vô sỉ! Ngày hôm sau Tào Bằng tỉnh dậy, vẫn như không có việc gì, gọi người đưa Tào Duệ đến. Hắn ôm Tào Duệ trêu đùa ở trong vườn vui vẻ cả một ngày, Tào Duệ rất vui cứ lôi kéo tay Tào Bằng cất giọng non sữa gọi “Cha, cha”. Tào Bằng kích động muốn từ chối thỉnh cầu của Chân Vinh. Đây là con của mình, nếu thật sự làm con thừa tự của người ta, chẳng khác nào gọi người khác là phụ thân? Điều này cũng khiến Tào Bằng càng không mong muốn. - Công tử bên ngoài phủ có hai cha con nói là cố nhân của Công tử phó thác, đặc biệt cầu kiến. - Cố nhân? Tào Bằng ôm Tào Duệ vào thư phòng đọc sách. Chơi đùa cả buổi trưa, Tào Duệ cũng đã mệt, ghé vào lòng Tào Bằng ngủ rất say. Nghe nói có người cầu kiến, Tào Bằng hơi sửng sốt, ôm Tào Duệ nói: - Mời họ đến phòng khách nghỉ tạm, ta lập tức qua đó. - Vâng! Tào Bằng ôm Tào Duệ vào phòng ngủ, đặt cậu bé lên giường, đắp chăn. Căn dặn tỳ nữ để ý thật tốt. Rồi sau đó hắn thay bộ quần áo đi thẳng ra phòng khách. - Tiểu nhân Ngô Xán bái kiến Công tử. Người tới thân cao 180cm, khôi ngôi hùng tráng, đường hoàng. Xem tuổi ước chừng trên dưới ba mươi, bên người có một đứa nhỏ ước chừng tám chín tuổi, khỏe mạnh kháu khỉnh, giống như một con hổ nhỏ, đôi mắt đen tròn lúng liếng đang đánh giá bốn phía. Nhìn quần áo không phải là người nhà giàu có. Tào Bằng cảm thấy hai người này vô cùng xa lạ, vì thế chắp tay hỏi: - Vị tráng sĩ đến đây là chịu nhờ vả của ai? Ngô Xán lấy thư trong người ra, cẩn thận dâng hai tay trình lên. Tào Bằng nhận thư, thấy trên đó viết năm chữ “Tân Võ Hương Hầu – Tào”, còn có một chữ “Tốn” ở góc. Lục Tốn? Tào Bằng giật mình vội mở ra đọc cẩn thận. Những năm gần đây Tào Bằng vẫn liên hệ với Lục Tốn, trước sau chưa từng gián đoạn. Tuy nhiên, phần nhiều là từ Lục Mạo làm đầu mối then chốt, mà không phải trực tiếp liên lạc. Lục Mạo hiệu lực cho Tào Ngụy, cũng không nhiều người biết lắm. Lục Tốn tuyên bố ra bên ngoài là Lục Mạo học trong trường nhiều năm chưa về nhà. Kết quả là mọi người đều biết Lục Mạo ở bên ngoài nên không nghi ngờ gì nhiều. Mà Lục Tốn trực tiếp liên hệ với Tào Bằng, thì đây là lần đầu tiên. Khúc dạo đầu là vài lời khách sáo. Rồi sau đó mới nói đến trọng điểm: Ngô Xán này là người Ô Trình tại Ngô quận, có dũng lực, thích đọc sách, nhưng lại xuất thân hàn môn nên vẫn chưa được trọng dụng. Vốn Lục Tốn ta và Ngô Xán cũng không tiếp xúc nhiều lắn nhưng là Tôn Hà phát hiện ra người này, trong một lần ngẫu nhiên nói chuyện phiếm, Tôn Hạ và Thái Thú Ngô quận Cố Ung có nhắc Ngô Xán, lập tức khiến Cố Ung để tâm. Sau khi suy nghĩ, Cố Ung đã giới thiệu Ngô Xán cho Lục Tốn ta. Nhưng Lục Tốn lại nghĩ Ngô Xán ở Giang Đông, dù gì cũng khó làm việc. Nguyên nhân? Rất đơn giản! Tính cách Ngô Xán trung thực, là người cương trực công chính. Cũng vì tính cách này mà gần ba mươi tuổi vẫn chỉ làm một Tiểu Lại, thậm chí ngay cả vợ cũng không bằng lòng đi theo y, bỏ y mà đi. Ngô Xán không có người đứng sau, lại không có bối cảnh gì. Lục Tốn muốn dùng cũng khó. Cho nên Lục Tốn liền nghĩ tới Tào Bằng nên đã bàn bạc với Ngô Xán một chút, sau đó quyết định đề cử Ngô Xán đến làm môn hạ của Tào Bằng. Ngô Xán cũng biết mình ở Giang Đông không có căn cơ, muốn quật khởi cũng không phải là chuyện dễ. Về phần Tôn Hà... Cố Ung cũng tốt, Lục Tốn cũng thế, cũng không tố cáo Ngô Xán. Sau khi suy nghĩ kỹ, Ngô Xán quyết định đi lên phía bắc tìm Tào Bằng nương tựa. Đã sớm nghe đại danh Tào bằng, cũng biết Tào Bằng dùng người không cầu tiểu tiết, nói không chừng có thể hiệu lực được cho Tào Bằng,vì thế y mang theo con trai ngàn dặm xa xôi đi đến đây. Vốn là định đi Trường An tìm nơi nương tựa, nào ngờ đến Trường An mới biết Tào Bằng đã sớm quay về Nghiệp Thành. Vì thế, hai cha con lại từ Trường An đến đây. Trên đường đi cũng may mắn y nói là đi tìm Tào Bằng nên cũng được chiếu cố không ít. Ít nhất khi ở Trường An, nghe nói Ngô Xán muốn tìm Tào Bằng, Trần Quân không nói hai lời giúp đỡ Ngô Xán mười ngàn tiền, cũng chính là trên mười quán. Có lẽ có người nói Trần Quân cấp quá nhiều, nhưng hết cách, Trần Quần có quan hệ mật thiết với Tào Bằng,càng không nói hai nhà có hợp tác kinh doanh. Cấp thiếu, tương lai gặp Tào Bằng khó tránh sẽ bị nói móc. Mặt mũi này Trần Quân không muốn bị mất. Nhưng đi một vòng lại là cả nửa năm. Ngô Xán xuất phát từ Ngô quận, tới Quế Dương, lại qua Trường An, cuối cùng đi vào Nghiệp Thành, vô cùng phong trần mệt mỏi. Ngô Xán? Tào Bằng không nhớ trong Tam Quốc Diễn Nghĩa có đề cập đến người này. Dù sao trong trí nhớ của hắn không hề có chút ấn tượng nào.Nhưng người này là Lục Tốn đề cử...ngươi cho rằng Lục Tốn sẽ đề cử một người vô dụng đến đây sao? Hắn xem xong thư rồi ném bức thư vào trong chậu than. - Công tử, đây là... Trong lòng Ngô Xán lập tức cảm thấy tuyệt vọng. Chẳng lẽ nói Công tử không muốn thu nhận và giúp đỡ cha con ta sao? - Khổng Hưu, nếu đã đến đây thì hãy yên tâm ở lại. Ngươi ngàn dặm xa xôi tìm tới ta, ta đương nhiên không bạc đãi. Tuy nhiên, ngươi phải nhớ kỹ, là ngươi tự tìm đến chứ không có ai tiến cử. Ngô Xán ngẩn ra, chợt hiểu. Là Tào Bằng không muốn cho người khác biết là hắn có quan hệ với Lục Tốn. Cũng chính là nói mình có thể trông cậy? Y mừng rỡ, vội vàng chắp tay nói: - Tiểu nhân biết. - Khổng Hưu, phủ Võ Hương hầu này của ta không có quy củ gì lớn. Ngươi chỉ cần nhớ kỹ, cứ an tâm làm việc, ta sẽ không bạc đãi kẻ nào.Như vậy đi, trước mắt cứ ở lại trong hầu phủ, bắt đầu làmTrung Lang, lương tháng tạm lĩnh ba mươi hộc, nếu không đủ cứ nói với ta. Lát nữa ta sẽ cho người đến đo người ngươi để may vài bộ quần áo. Cứ an tâm ở đây, làm quen một số việc trước. Đáng tiếc Đức Nhuận đại ca không ở đây, nếu không ngươi cũng có thể có đồng hương, có người để nói chuyện. Cho nên, hãy mau chóng quen thuộc khẩu âm bên này để tránh sau này hiểu sai. Đúng rồi, đây là lệnh lang sao? Tên gọi là gì?Bao nhiêu tuổi rồi? Tào Bằng tò mò nhìn đứa bé đứng sau Ngô Xán đang quan sát khắp nơi, đôi mắt to tròn đen láy vừa lúc nhìn vào mắt hắn. Ngô Xán nghe vậy vội vàng trả lời: - Đây đúng là khuyển tử, tên là Ngô Ngạn, năm nay bảy tuổi! Mới bảy tuổi! Nhìn bề ngoài như rất có uy vũ. Tào Bằng mỉm cười, ngồi xổm xuống, vươn tay ra với Ngô Ngạn: - Lại đây, lại đây với thúc. Ngô Ngạn ngượng ngùng ngẩng lên nhìn Ngô Xán. - Đi đi, Công tử gọi con đó. Lúc này Ngô Ngạn mới rụt rè đi đến bên Tào Bằng, thấy Tào Bằng đưa tay ra xoa đầu mình. - Đói bụng rồi phải không? - Dạ! Ngô Ngạ ra sức gật đầu. - Được, lát nữa có người dẫn cháu đi ăn. Tào Bằng đứng lên, nói với Ngô Xán: - Lệnh lang bảy tuổi, cũng xấp xỉ con trai ta, không bằng về sau để nó theo con trai ta, được không? Đây rõ ràng là một chuyện vui! Ngô Xán kích động không biết nên nói thế nào cho phải. Chỉ là y hiểu lầm một chuyện, Tào Bằng muốn Ngô Ngạn đi theo không phải là Tào Dương, mà là Tào Duệ. Tiểu tử này khỏe mạnh kháu khỉnh, nhìn cũng rất thông minh. Nếu tương lai Tào Duệ thật sự là con thừa tự của Tào Chương, bên người phải có người theo. Tào Bằng đã định để Phó Đô đi theo, nhưng tuổi của Phó Đô và Tào Duệ gần bằng nhau, khó có thể bảo vệ nhau được. So sánh ra, Khương Duy cũng không thích hợp. Không ngờ Ngô Ngạn xuất hiện. Trước mắt để lại xem xét một chút, nếu thật sự tin cậy thì để cậu ta theo Tào Duệ, bảo vệ Tào Duệ. Đồng thời, cũng có thể để Ngô Xán an tâm làm việc. Tóm lại, bắt đầu từ lúc này phải chuẩn bị cho Tào Duệ. Tuyệt đối không để Tào Duệ bị chút thiệt thòi gì. Ngô Xán hưng phấn đi rồi, nhưng Tào Bằng lại có đầy tâm sự. - Sĩ Nguyên, ta nhớ bốn đứa con của Hàn Đức cũng tầm tuổi này. Hàn Đức hiện giờ đang đảm nhiệm Trung Lang Tướng ở quận Hà Tây, coi như là công thành danh toại. Nghe Tào Bằng hỏi, Bàng Thống ngẫm nghĩ một chút, đáp: - Con cả Hàn Anh của Tử Sở năm nay chín tuổi,con thứ Hàn Dao cũng tám tuổi, con ba Hàn Quỳnh và con út Hàn Kỳ cùng do cùng anh em ruột sinh ra, đều sáu tuổi. Hiện giờ một nhà định cư ở Hồng Thủy. - Nói với Tử Thiện đưa mấy đứa con hắn lại đây, cùng làm bạn với con ta. Bàng Thống lập tức ngây ngẩn cả người! Y có chút không hiểu, đang yên làn vì sao Tào Bằng lại an bài như thế, Tuy nhiên nếu Tào Bằng chỉ bảo, y sẽ theo lệnh mà làm. Vì thế gật gật đầu, liền xoay người rời đi. Trở lại phòng ngủ, Tào Duệ còn đang ngủ say. Tào Bằng ngồi xuống bên cậu, vuốt nhẹ nhàng trên gương mặt cậu. Con trai yêu, mặc kệ tương lai thế nào, ta cũng là cha con! Cho nên, ta phải làm tất cả mội chuyện để con được vui vẻ sung sướng, tuyệt đối không để con chịu chút thiệt thòi ấm ức nào. *** Tào Chươgn rời khỏi Nghiệp Thành, đi nhậm chức tại Võ Lăng. Những việc theo kế hoạch vẫn yên lặng tiến hành, Tào Chương không có bất luận ý kiến phản đối gì. Về phần Biện phu nhân cũng đồng ý chuyện này. Tuy nhiên muốn tìm cơ hội thích hợp giải thích với Tào Tháo. Tào Duệ vẫn sống vui vẻ trưởng thành ở Phủ Võ Hương hầu. Tuy nhiên bên cạnh cậu đã có thêm bạn, đó chính là con trai của Ngô Xán, tên là Ngô Ngạn. Thời gian lặng lẽ trôi qua. Chớp mắt đã sang tháng ba, Tào Tháo hạ chiếu mở phủ Ngũ Quân Đô Hộ Phủ tại quận Trác, giám sát thi hành chế độ Phủ Binh. Ngũ Quân Đô Hộ Phủ thuộc trực tiếp phủ Thừa tướng, trừ Tào Tháo ra sẽ không nghe bất cứ lệnh của người nào. Địa vị này trên Đại đô đốc và Chục Mục Tề Bình.Tuy nhiên, Ngũ Quân Đô Hộ Phủ chỉ phụ trách quân sự, không được nhúng tay vào sự vụ địa phương. Đây cũng là sau khi Tào Tháo thảo luận với Châu Mục các Châu mà có quyết định. Đồng thời, chính thức ở ba nơi Tịnh Châu, U Châu, Tào châu thi hành chế độ Phủ binh. Trong vòng hai năm, ba Châu cần thành lập bốn trăm tòa quân phủ. Theo sự mở rộng của Phủ binh, cũng bắt tay vào cắt giảm nhũng binh địa phương, tăng mạnh sinh sản. Tuy rằng không thể nhúng tay vào sự vụ địa phương nhưng Ngũ Quân Đô Hộ Phủ cũng đại diện cho lợi ích của Tào Tháo. Trong lúc nhất thời, vô số người hy vọng có thể tiếp nhận Ngũ Quân Đô Hộ Phủ, bởi vậy vào ngày mùng mười tháng ba, Tào Tháo hạ chiếu: Tân Võ Hương Hầu Tào Bằng có công định Tây Bắc, phong làm Xa Kỵ Đại tướng quân, Đại đô đốc Ngũ Quân Đô Hộ Phủ. Ngay trong hôm khởi hành đi nhậm chức tại quận Trác. Tin tức nhất truyền ra, lập tức khiến cho mọi người xôn xao. Việc bổ nhiệm này bề ngoài tựa như bất ngờ nhưng dường như trong đó đã định sẵn. Chưa tới ba mươi tuổi đã đảm nhiệm Xa Kỵ Đại tướng quân, vị trí trên Cửu Khanh, dưới Tam công. Từ lúc có triều Hán tới nay chỉ sợ cũng chỉ có Phiêu Kỵ Đại tướng quân Hoắc Khứ Bệnh làm được. Ngay từ đầu, tất cả mọi người đều dự đoán ai sẽ là người đầu tiên đảm nhiệm chức Đại Đô hộ của Ngũ Quân Đô Hộ Phủ. Cũng có người nghĩ tới Tào Bằng, nhưng lại cảm thấy tuy Tào Bằng có công lao rất lớn, thanh danh vang dội, nhưng tuổi tác vẫn hơi trẻ một chút. Nhưng ngoại trừ Tào Bằng ra thì ai đủ tư cách tiếp nhận Ngũ Quân Đô Hộ Phủ? Chỉ sợ bao gồm Tào Hồng Hạ Hầu Đôn, Tào Nhân Hạ Hầu Uyên, thậm chí Tào Thuần cũng không khiến người ta tâm phục khẩu phục. Chế độ Phủ binh là Tào Bằng dẫn đầu đề xuất và đã được thi hành tại quận Hà Tây, thành quả lớn lao. Mà bản thân Tào Bằng lại có liên hệ chặt chẽ ới các gia đô trong triều. Không luận văn õ, hoặc ít hoặc nhiều cũng đều có liên quan lợi ích. Ít nhất khi Tào Tháo quyết ý bổ nhiệm Tào Bằng làm Đại Đô Hộ Ngũ Quân, võ tướng trong tập đoàn Tào Ngụy không ai đứng ra tỏ vẻ phản đối, thậm chí không ít người, đều giơ tay tỏ vẻ tán thành. Về phần văn thần, cũng không ai có nhảy ra chỉ trích. Phương diện này, cũng có nhân tố bên trong “"Công trình nhận thầu" của Tào Bằng. Từ lúc Tào Hồng đề xuấ Tào Tháo phải nhận thầu xây dựng thêm công trình Trường An, Hạ Hầu Đôn và Hạ Hầu Uyên, cũng tỏ vẻ nguyện ý nhận thầu tu sửa ba công trình lớn từ Dự Châu đến Kinh Châu. Tuân Úc phái con cháu nhà mình triệu tập lưu dân liên kết với Chung Diêu Trần Quần cùng với Vệ Ký tại Hà Đông tiếp nhận công trình tu sửa Lạc Dương. Các công trình đềy phát sinh lợi nhuận hàng tỉ tiền. Mà người khởi xướng tất cả công trình đó hoàn toàn là do Tào Bằng. Lợi ích lớn như thế đủ để nhiều người buông bỏ mọi ân oán. Mà đối với Tào Tháo mà nói, mấy hạng công trình cùng lúc khởi công, nếu không sẽ không làm chậm trễ mùa vụ, ngược lại lại để ông gia tăng mấy chục vạn người đăng ký tạo sách. Cũng là cùng có ý nghĩa lạ thường. Tóm lại, Tào Bằng đảm nhiệm Đại Đô Hộ Ngũ quân, gần như toàn bộ phiếu thông qua. Sau khi chiếu lệnh phát ra, phủ Võ Hương hầu lập tức bận rộn. Hoàng Nguyệt Anh, Tôn Thượng Hương và Thái Diễm, liên tiếp đều có bầu phải trở về Huỳnh Dương tĩnh dưỡng. Cho nên, sau khi thảo luận quyết định để Quách Hoàn và Chân Mật hộ tống Tào Bằng, đi tới Trác quận, phụ trách chăm sóc cuộc sống hàng ngày cho Tào Bằng. Đồng thời, hai người Tào Dương, Khương Duy cũng sẽ đi tới quận Trác để học hỏi kinh nghiệm. Tuy nhiên đến tháng chín, bọn họ sẽ trở về Huỳnh Dương, bắt đầu việc học. Tào Duệ cũng được hộ tống Tào Bằng đi tới quận Trác, là bởi vì Tào Bằng hy vọng có thể được ở bên con một thời gian. Bởi vậy mà mấy đứa trẻ như Tào Oản, Tào Doãn vô cùng ngưỡng mộ. Nhưng một là con gái, một là quá nhỏ nên đành phải lưu luyến theo mẫu thân quay về Huỳnh Dương. Kể từ đó, Phủ Võ Hương hầu lập tức trống vắng, lại do Tào Cấp phái ngươi phụ trách trông nom. Sau khi hết thảy an bài xong, Tào Bằng cũng bắt đầu chuẩn bị khởi hành. Ngay trước ba ngày chuẩn bị xuất phát, Tào Tháo lại đột nhiên phái Việt Bàn đến - Đại Vương phái nô tỳ hỏi Quân Hầu sự việc làm đến đâu rồi? - Chuyện gì? Việt Bàn cười đầy ẩn ý, cầm một phong thư đưa cho Tào Bằng. Trong thư, chỉ có bảy chữ “Khi nào thì khóa Đại Kiều tại khuê phòng?” - Việc này... Tào Bằng lập tức ngẩn ra! Sự quan tâm của lão Tào này thật hơi quá đấy! - Đại vương nói, Tôn Công tử một mình ra ngoài, luôn phải có người theo chăm sóc. Cho nên ý Đại vương là mời Kiều phu nhân đi theo, cũng có thể quan tâm thỏa đáng cho tôn Công tử. Nếu Công tử không tiện mở lời, Đại vương có thể phái người bàn bạc với Kiều phu nhân. Hừ, là ép bức ư! Xem ra lão Tào đã quyết tâm tác hợp bằng được Tào Bằng với Đại Kiều phu nhân. Cũng không biết lão nhân gia đó sao lại có ý nghĩ như thế.Tuy nhiên sau khi Tào Bằng nghe Việt Bàn nói xong, chỉ biết cười khổ, bất đắc dĩ gật đầu. Đây, chẳng phải là loạn điểm uyên ương phổ sao? (Loạn điểm uyên ương phổ: Ghép đôi lung tung).