Tào Tặc
Chương 669
Quận Trường Sa, Lâm Tương.
Vẻ mặt Lưu Bị kinh ngạc nhìn tiểu giáo trước mặt, sau một lúc lâu mới mở miệng nói:
- Ngươi nói là Tào bằng lui binh?
- Vâng!
Tiểu giáo đầy vẻ phong trần từ Ích Châu tới.
Gã thở hổn hển lớn tiếng trả lời:
- Đêm qua trong doanh địa quân Tào kích trống cả đêm, đến giờ dần cũng không ngừng Lưu tướng quân vô cùng kinh ngạc, vì thế đã phái người đi tìm hiểu. Không ngờ doanh Tào to lớn như thế nhưng lại là một tòa thành trống không! Quân Tào đã treo dê đánh trống, lặng lẽ rút lui...Lưu tướng quân cảm thấy không bình thường cho nên đã lệnh cho tiểu giáo đến đây báo với chủ công. Lưu tướng quân cũng đã thông báo Thái Sử Từ tướng quân liên kết cùng điều tra hành tung kẻ thù.
Treo dê đánh trống!
Đột nhiên Lưu Bị như hít phải luồng khí lạnh.
Từ sau khi biết tin Ích Dương bị bao vây, Lưu Bị ngày đêm không ngủ được. Theo lý mà nói nay quân Tào bỏ chạy thì ông phải vui mừng mới đúng, nhưng không biết vì sao trong lòng lại rất nặng nề, khiến Lưu Bị không chút thoải mái. Ông ra lệnh cho hai người Lã Cát và Hướng Điều lĩnh một đội nhân mã gấp rút tiếp viện Ích Dương không ngờ viện binh vừa phái ra thì quân Tào liền lui binh, hơn nữa thế đi còn vội vàng vô cùng quỷ dị.
Bên trong chuyện này chắc chắn là có âm mưu.
Lưu Bị phái tiểu giáo lui đi, lại sai người gọi Mã Lương tới, nói lại sự việc cho Mã Lương biết.
- Quý Thường nghĩ tên tiểu tặc kia rốt cuộc đang giở trò gì?
Sau khi Mã Lương nghe xong thì chau mày rậm lại.
Gia Cát Lượng không ở Trường Sa, tất cả gánh nặng đều đặt lên người Mã Lương. Mấy ngày nay, Mã Lương chưa từng được nghỉ ngơi, cả người có vẻ gầy đi nhiều.
Y trầm ngâm giây lát, đột nhiên lộ ra vẻ sợ hãi.
- Chủ công, chúng ta bị lừa!
Đầu tiên là Lưu Bị ngẩn ra, rồi chợt bừng tinh, thất thanh:
- Ngươi nói là Ngũ Khê Man?
- Đúng vậy!
Dù sao Lưu Bị cũng là người ngựa chiến cả đời, dù tầm nhìn đại cục có chút yếu kém nhưng về phương diện chiến thuật thì tuyệt đối là một đại gia, nếu không thì ông ta cũng không thể nào dựa vào năng lực yếu kém mà an toàn ở bên Tào Tháo mười mấy năm. Cho nên khi được Mã Lương nhắc, Lưu Bị lập tức phát hiện ra sự không ổn.
Để giảm bớt áp lực cho Ích Dương, Lưu Bị đã mời Ngũ Khê Man tham chiến.
Mà nếu đúng là mục tiêu của Tào Bằng không phải Ích Dương, vậy thì là Ngũ Khê Man...
Lưu Bị hít một hơi lạnh, lập tức đứng lên nói:
- Mau mời Dực Đức đến.
- Chủ công, lúc này mới Tam tướng quân đến đó chỉ sợ đã muộn rồi. Thằng nhãi Tào Bằng này nếu đã tự rút lui khỏi Ích Dương, chứng minh hắn đã đạt được mục tiêu.
Ngũ Khê Man nguy rồi!
Nếu như mạo muội phái Tam tướng quân đến đó, ngược lại không chừng còn trúng mai phục của tên tiểu tặc đó.
Việc cấp bách là chúng ta mau chóng liên hệ được với Ngũ Khê Man tìm hiểu tin tức rõ ràng rồi mới quyết định sau. Đồng thời chủ công phải lập tức phái người đến hai nơi Hướng Thần, trấn an Phi Đầu Man, nếu thật sự Ngũ Khê Man bị bại, chỉ sợ toàn bộ Man Sơn Kinh Nam đều thay đổi thái độ, tiểu tặc kia quá am hiểu rung cây dọa khỉ, lần này hắn giở thủ đoạn đùa giỡn với người, chủ công cần phải mau chóng đến cứu nếu không chắc có biến cố.
- Nhưng...
- Chủ công, sự việc cho tới lúc này đã không còn lựa chọn nào khác.
Ta có một kế, có thể làm giảm tổn thất ở mức thấp nhất. Phi Đầu Man và Ngũ Khê Man có ân oán, vì ngại Ngũ Khê Man mạnh mẽ, cứng rắn nên Phi Đầu man không thể không lui tới Linh Lăng. Mà nay Ngũ Khê Man đã bại, không bằng kích động Phi Đầu Man xuất động đem thâu tóm Ngũ Khê Man. Phi Đầu Man Vương kia cũng là một tên hám tài, có thể phái đại huynh ta tới đó thuyết phục Phi Đầu Man xuất binh, có được không?
Lưu Bị trầm mặc!
Sau một lúc lâu, ông thấp giọng nói:
- Lúc này, chờ một chút, chờ một chút.
Dù sao đã qua lại lâu như vậy với Ngũ Khê Man, nếu nói dứt bỏ là dứt bỏ, thật sự là không có đạo nghĩa. Hơn nữa, giao tình với Phi Đầu Man lại quá nông, cũng không phải là một đồng minh có thể hợp tác tốt được. Nếu Ngũ Khê Man có thể cứu được, vậy thì vẫn nên tiếp tục liên kết với Ngũ Khê Man.
Lưu Bị chắp tay sau lưng đi lại trong đại sảnh.
Bóng đêm dần dần thâm trầm, ngay lúc ông đang do dự khó ra quyết định thì chợt nghe bên ngoài có âm thanh, theo đó có một thám báo lảo đảo chạy vào, bùm một tiếng ngã quỳ trên đất, run giọng hô:
- Chủ công, việc lớn không hay rồi...Vừa nhận được tin, Tiểu Vương Sa Ma Kha Ngũ Khê Man đêm qua bị quân Tào phục kích tại bãi Cầu Long, toàn quân bị diệt! Sa Ma Kha sinh tử chưa rõ!
Quả là thế!
Lưu Bị bỗng dưng xoay người lại, chăm chú nhìn thám báo kia.
Sau một lúc lâu, ông đột nhiên nói với Mã Lương:
- Quý Thường, hãy theo kế của ngươi.
Chỉ sợ Ngũ Khê Man rất khó còn chỗ hữu dụng nữa, trận chiến bãi Cầu Long chết bao nhiêu người hiện tại không rõ ràng lắm, nhưng có thể khẳng định, đối với người Ngũ Khê Man mà nói, tuyệt đối là tổn thương cưc thê thảm và nghiêm trọng. Còn muốn Ngũ Khê Man hỗ trợ ư, đoán chừng là không thể nào được nữa. Hơn nữa Lão Phi Man Vương là một lão già giả dối, tham lam, tuyệt đối sẽ không nhảy ra hiệp trợ Lưu Bị, chẳng thà để Phi Đầu Man...
Lưu Bị cũng là một chủ nhân quả quyết, lập tức có quyết định.
Mã Lương không nói hai lời, chắp tay lui ra.
Còn Lưu Bị đứng ở đại sảnh nhìn đỉnh viện bên ngoài tối đen như mực, đột nhiên lẩm bẩm:
- Hừ, được lắm Tào Hữu Học...giỏi cho một Tào Hữu Học!
***
Trận chiến ở bãi Cầu Long đã khiến cho tám ngàn chiến sĩ Ngũ Khê Man bị diệt hoàn toàn.
Sĩ khí quân Tào phấn chấn hạ trại ở bên sông Nguyên Thủy. Sau khi trận chiến ở bãi Cầu Long kết thúc, Văn Sính lập tức dẫn bộ quay về. Hắn còn có một nhiệm vụ là phải phối hợp cùng với Vương Uy chặn Trần Đáo từ huyện Sung đến. Hiện giờ Ngũ Khê Man đã bị đánh bại, tiếp đó là Trần Đáo huyện Sung.
Trưởng Sử Võ Lăng Tưởng Uyển dẫn bộ hội hợp cùng với Hoàng Trung Ngụy Diên.
Đêm đó, mọi người chúc mừng trong đại doanh đến tận khuya.
Hoàng Trung uống rượu xong liền giải Sa Ma Kha và những tù binh liên quan đến Hán Thọ.
Ngụy Diên thì dẫn binh mã bản bộ lui về hạ trại tại Nguyên Thủy, chuẩn bị sau khi hừng đông sẽ quay về Linh Dương.
Tưởng Uyển phụ trách quét dọn chiến trường, thanh lý. Trận ác chiến cả đêm tại bãi Cầu Long khiến người Ngũ Khê Man chết hơn hai ngàn người, thi thể ngang dọc.
Lúc này đang là mùa hè, thời tiết hôm nay oi bức hơn mọi ngày.
Hơn nữa khí hậu Kinh Nam ẩm ướt, nếu không nhanh chóng xử lý thi thể, nói không chừng sẽ dẫn đến dịch bệnh bộc phát. Tào Bằng luôn coi trọng chuyện này, cho nên hắn lệnh cho Tưởng Uyển phụ trách việc xử lý chiến trường để phòng ngựa dịch bệnh phát sinh. Mấy ngàn thi thể phải rải vôi, rồi sau đó cho xuống mồ đốt cháy. Công trình này không hề nhỏ, phải mất mấy ngày mới có thể chấm dứt. Nói thật lòng, Tưởng Uyển không hề oán giận trong lòng, gã vốn là một tiểu quan lại bị thôi chức, nay đã nhanh chóng trở thành Trưởng Sử một quận.
Đến quận Võ Lăng, Tào Bằng đã nhờ Lại Cung chiếu cố gã.
Tào Bằng ưu ái gã như vậy, Tưởng Uyển đã quyết tâm sẽ dùng tính mạng để báo đáp.
Tiễn Ngụy Diên xong, Tưởng Uyển cảm thấy có chút mệt mỏi.
Vì trận đại chiến này mà Tưởng Uyển cũng hao hết tâm huyết. Nhìn qua, trận chiến này thắng lợi không quan hệ nhiều đến Tưởng Uyển lắm.
Nhưng trên thực tế việc điều động thuyền vận chuyển đồ quân nhu đến cùng với việc bố trí binh lính gần như là do Tưởng Uyển dốc sức mà thành.
Ngụy Diên, Hoàng Trung Văn Sính ngoại trừ giao chiến động thủ ra thì cũng không phí sức là bao, còn vật tư cung ứng của gần hai vạn đại quân đều do một mình Tưởng Uyển phụ trách. Trong trận chiến này, tài cán và biểu hiện của Tưởng Uyển vô cùng nhuần nhuyễn, tất cả mọi người đều biết, khi trận chiến Kinh Nam này chấm dứt, chắc chắn Tưởng Uyển sẽ được trọng dụng.
Dỡ giá trụ trên người xuống, Tưởng Uyển đang chuẩn bị nghỉ ngơi, chợt nghe bên ngoài trướng có tiếng Tiểu giáo thấp giọng nói:
- Trưởng Sử, bên ngoài trướng có một lão già nói là muốn gặp đại nhân.
- Ồ?
Tưởng Uyển ngồi xuống, trầm giọng nói:
- Là ai?
- Ông lão kia không chịu nói, chỉ nói muốn gặp đại nhân mới bằng lòng nói rõ thân phận.
- Mời ông ta vào.
Trong lòng Tưởng Uyển nghi hoặc.
Hắn lập tức choàng thêm áo dài thắp sáng đèn trong trướng, một lát sau, rèm trướng được vén lên, một vài quân tốt vây quanh một ông lão đi vào lều lớn.
Ông lão kia tóc đen nhánh, hơi quăn.
Hốc mắt trũng sâu, mũi sụp, miệng rộng, có bộ râu muối tiêu dài.
Nhìn quần áo như là một ông lão bình thường, tuy nhiên đi chân trần, trên người lại không mang theo vũ khí, ông lão này sau khi đi vào lều lớn lại không nói hai lời quỳ trước mặt Tưởng Uyển.
- Lão nhân gia...
- Người miền núi thiếu văn minh, không hiểu uy nghiêm thiên triều mạo phạm tới tướng quân, đúng là tội chết.
Sa Đằng tự biết mình tội đáng chết vạn lần, nhưng vì khuyển tử bất hiếu vẫn liều chết đến đây...xin đại nhân hãy rủ lòng thương lão tuổi già hãy cho khuyển tử của lão một con đường sống, lão nguyện chết thay cho khuyển tử, xin đại nhân hãy giơ cao đánh khẽ.
Ông lão nói bằng ngôn ngữ Kinh Nam, nếu Tưởng Uyển không phải là người Kinh Nam chắc chắn nghe không hiểu.
Hơn nữa, ông lão nói năng lộn xộn khiến người khác có chút không hiểu. Tưởng Uyển sửng sốt một lát bỗng nhiên hiểu ra.
- Lão là Sa Đằng?
- Đúng vậy.
Sa Đằng là ai?
Đó là phụ thân của Sa Ma Kha, là Lão Man Vương Ngũ Khê Man.
Tưởng Uyển chưa từng gặp vị Lão Man Vương này nhưng đã từng nghe tên của ông. Hắn mở to mắt nhìn ông lão tiều tụy trước mặt này, một lát sau, hắn nói:
- Người đâu, hãy bố trí chỗ ngồi cho Lão Man Vương.
Có Tiểu giáo mang sập ngồi đến, Tưởng Uyển thở dài nâng Lão man Vương dậy.
Đôi mắt Lão man Vương đục ngầu như không có sinh khí, chòm râu ông run run, khóe mắt có ánh lệ, trên mặt lộ ra vẻ cầu xin.
Tưởng Uyển nói:
- Lão Man Vương, lúc ta còn nhỏ đã từng nghe những sự tích anh hùng của lão.
Năm Thái Bình loạn giặc Khăn vàng tàn sát bừa bãi Kinh Châu, là lão đã mang theo người miền núi xuất chiến, bảo vệ quận Võ Lăng an bình. Lão là một hảo hán, vì sao lại hồ đồ như thế? Không ngờ lại đi trợ giúp nghịch tặc Lưu Bị kia, chống lại đại quân triều đình? Mà nay đại thế thiên hạ đã rõ ràng, lão lại dùng bọ ngựa đấu xe, thật sự là....Lão đã đến đây rồi, ta rất vui và cũng sẽ không làm khó dễ lão. Nhưng yêu cầu của lão, thứ cho ta khó mà đồng ý được.
Không phải là ta không thương tiếc tình thâm phụ tử của lão, nhưng thật sự là...ta không làm chủ được.
Tưởng Uyển dùng ngôn ngữ Kinh Nam nói chuyện với Lão Man Vương khiến Lão Man Vương cảm giác vô cùng thân thiết, liên tục gật đầu.
- Đại nhân..
- Lão Vương, ta cũng không phải là đại nhân gì. Tại Kinh Nam này người có thể xứng là đại nhân chỉ có hai người, mà lại không bao gồm Lại Cung Thái Thú. Một người là Công tử Tào Bằng nhà ta, còn người kia chính là Thượng Thư Lệnh, Thị Trung của triều đình, Tuân Úc.
Sa Ma Kha vẫn chưa chết, hiện tại đang bị bắt giữ, tuy nhiên giờ phút này hắn không ở trong này mà đã được đưa tới Hán Thọ.
Lão Vương, chắc lão đã hiểu, lần này Sa Ma Kha phạm tội lớn rồi!
Có thể tha cho tính mạng của hắn, hoặc là để cho người Ngũ Khê Man một con đường sống thì chỉ có Tuân Thị Trung và Công tử nhà ta, ta thật sự không thể làm chủ được.
- Vậy, vậy phải làm sao bây giờ?
Tưởng Uyển đi lại trong trướng, một lát sau trầm giọng nói:
- Lão Man Vương, kế duy nhất hiện nay để cứu được Sa Ma Kha thì chỉ có hàng mà thôi.
Hơn mười vạn người Ngũ Khê Man ẩn cư lâu trong núi, nhập vì người miền núi, ra bởi người miền núi đã ảnh hưởng đến vận mệnh Kinh Nam này. Nếu lão Man Vương nguyện ý quy hàng, quy hàng như lời ta nói khác với quy hàng trước kia, mà là quy hàng thật sự. Nói vậy chắc lão Man Vương không biết sự lợi hại của Công tử nhà ta. Hắn từng thống trị Tây Bắc, khiến nơi lạnh khủng khiếp đó nay trở nên giàu có mà phồn hoa đông đúc, còn tại Kinh Châu, dưới sự cai quản của hắn, các tộc Khương Hồ đã sống chung hòa bình, quan phủ người Hán và người khương Hồ thành người một nhà, mọi người sống rất vui vẻ. Nếu Lão Man Vương quy hàng, nhất định phải dẫn Ngũ Khê Man rời núi mà sống. Tuy nhiên Lão Man Vương không cần lo lắng bị bắt nạt làm nhục, Công tử nhà ta sẽ bảo đảm cuộc sống tốt nhất cho các ngươi.
Cứ như vậy, các ngươi quy thuận thì trở thành người của triều đình.
Nếu tính mạng Sa ma Kha không bị làm sao, nói không chừng đã được công tử nhà ta thưởng thức, ngày sau có thể nhập cùng làm rạng rỡ tổ tông.
Lão Man Vương có thể cân nhắc. Nếu như đồng ý, ta sẽ phái người tới Hán Thọ trình báo với Công tử nhà ta.
Quy hàng, rời núi?
Sa Đằng hơi sửng sốt, trong lòng lo lắng.
Ai mà không muốn sống những ngày yên lành!
Ai mà nguyện cả đời sống trong rừng sâu núi thẳm, ăn tươi nuốt sống?
Trên thực tế, nhiều thế hệ Võ Lăng Man đều muốn rời núi sống cuộc sống như người bình thường, nhưng vẫn chịu mang tên người miền núi, chịu đủ mọi ức hiếp. Mỗi lần đi ra đến cuối cùng không thể không lui về. Một lần hai lần...và rất nhiều lần nhóm người miền núi đã mất đi lòng tin. Bọn họ tình nguyện dựa vào nắm đấm của mình để chiếm cứ địa bàn, đánh chiếm thị trấn. Nhưng mỗi một lần cũng đều nhận lấy sự thất bại.
Thật sự có thể ra khỏi núi lớn sao?
Lão man Vương có chút dao động, rồi lại không tin tưởng những lời Tưởng Uyển nói.
- Lão vương, ta biết hiện tại lão chưa thể quyết định. Không bằng như này, nơi này của ta có chừng tám trăm tù binh Ngũ khê Man, lão hãy dẫn về rồi từ từ suy nghĩ thật kỹ.
Khi lão quyết định hãy phái người báo cho ta biết, ta sẽ đóng quân ở nơi này mười ngày, mười ngày sau ta sẽ quay về huyện Lâm Nguyên. Đồng thời, ta cũng sẽ phái người đi Hán Thọ xin Công tử nhà ta giơ cao đánh khẽ tạm giữ lại tính mạng của Sa Ma Kha, đợi câu trả lời của lão.
Tưởng Uyển bày tỏ hết mức thiện ý của mình.
Còn Lão man vương sau khi suy nghĩ kỹ đã quyết định nghe theo khuyên bảo của Tưởng Uyển, đi về trước để thảo luận cùng với tộc nhân.
Lúc tiễn Lão man vương, đi, Tưởng Uyển đột nhiên nhớ tới một việc:
- Lão vương, còn một việc lão phải cẩn thận, lần này Ngũ Khê Man lão bị đại bại, chắc chắn sẽ bị kẻ khác rình mò. Khi quay về, tốt nhất hãy suy tính thật kỹ, cẩn thận đề phòng để tránh bị kẻ khác thừa cơ nhập vào.
Lão man vương nghe vậy liên tục nói cảm tạ.
Dưới sự hộ tống của Tưởng Uyển, Lão man vương rời khỏi Thân Binh Doanh quân Tào, chạy tới doanh địa Ngũ Khê Man tại Hồ Đầu Sơn.
Tiễn Lão Man vương xong, Tưởng Uyển lại không thể ngủ được, hắn ở trong đại trướng lo lắng suy nghĩ, đột nhiên có quyết định, hắn phái người suốt đêm qua sông tới Thân Binh Doanh bên bờ sông bên kia gặp Ngụy Diên.
- Văn Trường tướng quân, ta có chuyện quan trọng cần phải lập tức quay về Hán Thọ trình báo Công tử.
Sự vụ bên này cần có người chủ trì, cho nên Uyển mạo muội khẩn cầu tướng quân có thể ngưng lại mấy ngày, thời gian sẽ không quá lâu, chỉ ba ngày thôi, trong vòng ba ngày ta nhất định sẽ nhanh chóng quay về, không biết tướng quân có...
Thái độ Tưởng Uyển vô cùng khiêm tốn khiến Ngụy Diên cũng có chút hài lòng.
- Đều là việc công sao lại nói như vậy.
Nếu Công Diễm có việc cần làm, vậy thì hãy đi đi. Trọng Nghiệp đã trở về Di Đạo hội hợp với Vương Uy, nói vậy bên Linh Dương chắc cũng không có trở ngại gì, ta sẽ tạm thời ở lại đây. Tuy nhiên cũng chỉ có thể ba ngày, trong vòng ba ngày ta nhất định phải trở về Linh Dương.
Ngụy Diên vô cùng sảng khoái đồng ý khiến Tưởng Uyển mừng rỡ.
Thậm chí hắn còn không nghỉ ngơi, trời còn chưa sáng đã vội vàng lên thuyền xuôi dòng đi thẳng tới Nguyên Nam.
Hừng đông, Tưởng Uyển đã ở xuống thuyền ở bên bờ sông Nguyên Nam, đổi lên ngựa phi nhanh một mạch, đến khi trời tối thì đến Hán Thọ.
Nhưng Tưởng Uyển thật không ngờ hắn lại không gặp Tào Bằng.
Trong phủ Đại Đô đốc, Tưởng Uyển lại gặp Tuân Úc đang trấn thủ tại Tác Đường.
- Tuân Thị Trung.
- Công Diễm, sao ngươi lại tới đây?
Tuân Úc kinh ngạc lại vô cùng khách khí với Tưởng Uyển.
Tưởng Uyển nói:
- Xin hỏi Thị Trung, Đại đô đốc ở đâu?
- Đại đô đốc?
Tuân Úc liếc nhìn Tưởng Uyển, do dự một chút rồi nói:
- Hữu Học nay không còn ở Hán Thọ, Công Diễm có chuyện gì sao?
- Không ở Hán Thọ?
Tưởng Uyển nôn nóng:
- Vậy xin hỏi bao giờ Đại đô đốc trở về?
- Việc này...
Tuần Úc cười cười:
- Ngươi đừng hỏi chuyện này nữa, đoán chừng một thời gian nữa Đại đô đốc mới trở về. Nếu có chuyện gì quan trọng, ngươi có thể nói trước cho ta biết. Nếu ta có thể làm chủ, thì sẽ làm chủ cho ngươi, nếu không làm chủ được thì sẽ bẩm báo với Thừa tướng.
Nói đến đây rồi, sao Tưởng Uyển không hiểu hàm nghĩa bên trong chứ?
Đây chẳng phải là nói hiện tại ngươi không có tư cách biết Tào Bằng đang ở đâu!
Có hành động!
Tưởng Uyển lập tức hiểu được.
Đây là có hành động lớn, thoạt nhìn trận chiến Ích Dương này chỉ có điểm bắt đầu mà chưa đến điểm kết thúc. Vì thế, Tưởng Uyển sau chút do dự liền đem sự việc Lão Man Vương Sa Đằng tại Hồ Đầu Sơn nói với Tuân Úc.
- Ta biết Đại đô đốc có ba sách lược tại Kinh Nam, mà sách lược bình định Sơn Man lại được đặc biệt coi trọng nhất.
Mà nay nếu Sa Đằng chịu hàng thì đó là một cơ hội tốt. Nếu Ngũ Khê Man có thể quy thuận, thì Kinh Nam đã có thể bình định. Cho nên Uyển suốt đêm chạy về chính là hy vọng Đại Đô đốc có thể giữ lại tính mạng của Sa Ma Kha, mau chóng liên lạc để đoạt Ngũ Khê Man.
Hai mắt Tuân Úc sáng lên, gật đầu tỏ vẻ tán thưởng.
- Lời Công Diễm nói rất đúng, nay là thời cơ tốt nhất để thu phục Sa Đằng.
Ta nghĩ nếu Hữu Học ở đây cũng sẽ đồng ý với chủ trương của ngươi. Như vậy đi, việc này hãy do ngươi an bài, mau chóng liên lạc với Sa Đằng.
Ta sẽ lệnh cho Lại Cung toàn lực phối hợp với ngươi, nơi Kinh Nam này có thể có chút ít giết chóc, thì hãy giết chóc một ít đi.
Ừ, chuyện Ngũ Khê Man quy thuận, việc điều trần ngươi có thể tham chiếu chương trình chế định quận Hà Tây của Hữu Học trước đây, rồi tự mình linh hoạt. Nhất định phải đảm bảo Ngũ Khê Man an toàn, khi cần thiết có thể để Văn Trường và Trọng Nghiệp xuất binh hiệp trợ ngươi.
Công Diễm có đảm nhận được trọng trách này không?
Tưởng Uyển nghe vậy lập tức mừng rỡ.
- Ty chức sẽ toàn lực ứng phó.
- Vậy thì ngươi hãy đi nghỉ tạm trước, ta sẽ phái người đem chương trình chế định quận Hà Tây trước đây của Hữu Học đến đưa cho ngươi, phó thác hết cho ngươi.
- Vâng.
Tưởng Uyển vội vàng khom người tuân lệnh, lui ra ngoài.
Tuân Úc nhìn theo Tưởng uyển rời đi, đột nhiên mỉm cười...
- Hữu Học, ngươi quả thật là may mắn, bất kể đi đâu cũng có thể lựa chọn được người thích hợp.
Y vừa lẩm bẩm và khoanh tay ra khỏi phòng.
Đứng ở trên bậc thang, Tuân Úc nhìn lên trời cao, sau một lúc lâu thở dài: “Tuy nhiên cũng tốt, như thế cũng hoàn toàn chứng mình vật đổi sao dời, vận số của triều đình chỉ sợ thật sự sắp chấm dứt rồi, đáng tiếc, thật đáng tiếc!
Dứt lời, y lắc lắc đầu, xoay người trở về phòng.
***
Ngày hai mươi ba tháng hai năm Kiến An thứ mười ba, Tào Tháo đột nhiên hạ lệnh khởi xướng công kích Giang Hạ.
Ông chia binh làm ba đường lấy Vu Cấm, Lý Thông làm Tả Lộ quân, từ Bình Xuân công kích Tây Dương, từ bắc mà nam tới gần Tây Lăng dưới sự cai quản của Giang Ha. Lại lệnh cho Từ Hoảng và Thái Mạo làm Hữu Lộ quân, thủy bộ cùng tiến lao thẳng ớt Châu Lăng và Sa Tiện; Tào Tháo thì đích thân lĩnh Trung quân, lấy Hứa Chử làm tiên phong, phá được Vân Đỗ, tới gần An Lục. An Lục là Môn hộ phía Tây thuộc huyện Tây Lăng, nếu Tây Lăng cáo phá thì sẽ khiến Tây Lăng trở thành một tòa cô thành, Giang Hạ chắc chắn bị mất.
Lưu Kỳ quá sợ hãi, vội vàng lệnh cho Lưu Hổ tử thủ ở Tây Dương ngăn cản binh mã của Vu Cấm Lý Thông.
Rồi sau đó lại phái Liêu Hóa đóng ở Châu Lăng, ngăn cản sự công kích của Từ Hoảng và Thái Mạo. Lưu Kỳ vốn định tự mình lĩnh binh đốc chiến An Lục, nhưng bởi vì cơ thể gầy yếu, mấy năm trước bị bệnh vẫn chưa khỏi hẳn, vì thế Quan Vũ khuyên can Lưu Kỳ, dẫn Quan Bình đi tới An Lục để chống đỡ.
Đại chiến Giang Hạ đã mở màn.
Ngay lập tức Giang Đông chấn động, lòng người ở quận Trường Sa hoảng sợ.
Lưu Bị bất chấp Tào Bằng đến gây phiền toái vội vàng điều binh khiển tướng chuẩn bị trợ giúp Lưu Kỳ.
Giang Hạ - Trường Sa là quan hệ môi hở răng lạnh, nếu một khi Giang Hạ có mất thì quận Trường Sa cũng sẽ gặp phải nguy hiểm cực lớn. Đồng thời Lưu Bị phái sứ giả đi tới Giang Đông và Tây Xuyên khẩn cầu viện binh. Dưới đề nghị của Mã Lương, Lưu Bị lại viết một phong thư đưa tới quận Võ Đô, hy vọng Mã Siêu có thể từ quận Võ Đô xuất binh tạo một ít phiền toái ở Quan Trung và Tây Bắc, rồi sau đó ông lại phái người tới Tịnh Châu, khẩn cầu Cao Can ra tay.
Chỉ là, hiện nay Cao Can còn khó bảo toàn cho bản thân mình.
Sau khi Đặng Tắc đảm nhiệm Thái Thú Hà Đông đã liên hợp với Vệ Ký và đại tộc Hà Đông noi theo hành động năm xưa của Tào Bằng ở Mạc Bắc, đầu tiên gã sai người vượt qua Thông Thiên Sơn, thiết lập bốn trấn quân ở dưới chân núi Thông Thiên Sơn, mời chào lưu dân khắp nơi, bao vây tiêu trừ dị tộc Hồ Lỗ tại nơi đó làm quân nô, đóng quân bên trong Trấn Quân. Rồi sau đó, Đặng Tắc lại bắt đầu dùng chế độ Phủ Binh mà Tào Bằng thực hiện ở Hà Tây thi hành chính nông binh hợp nhất, binh mục hợp nhất. Dưới sự ủng hộ tài lực khổng lồ của Tây Bắc, đồng thời lại có gia tộc quyền thế Quan Trung, Hà Đông hiệp trợ, chỉ một năm ngắn ngủi, Đặng Tắc đã khuếch trương phạm vi nơi gã cai quản về phía bắc hơn tám trăm dặm, khiến cả Tịnh Châu đều lâm vào khủng hoảng....
Cao Can, ốc còn không mang nổi mình ốc.
Còn Mã Siêu có chịu xuất binh hay không, còn phải chịu sự tiết chế của Trương Lỗ.
Lưu Chương?
Nước ở xa không giải được cái khát ở gần.
Hy vọng duy nhất chính là Tôn Quyền ở Giang Đông.
Nhưng vấn đề là, hiện giờ dưới cục diện này, Giang Đông có bao nhiêu năng lực để trợ giúp? Càng không cần phải nói, ngoài trợ giúp Lưu Bị ở Giang Hạ, còn phải đề phòng Tào Bằng ở Võ Lăng. Tuy rằng Ích Dương không mất đi nhưng Ngũ Khê Man thất bại, đã khiến cho Lưu Bị bị mất đi một cánh tay.
Truyện khác cùng thể loại
25 chương
61 chương
49 chương
96 chương
62 chương
15 chương