Tào Tặc
Chương 653
Không thể không biết đến cái tên Nghiêm Nhan, xuất thân là một trong năm đại gia tộc của Ba quận, dòng dõi Nghiêm thị.
Tính tình cương trực, dũng mãnh hơn người. Trước đây khi Lưu Yên nắm giữ Ích Châu, Nghiêm Nhan đã được phong quan Giáo úy Bạch Thủy, có uy danh rất lớn ở Tây Xuyên. Sau đó lão nhận chức Thái thú Ba quận, trấn giữ một phương. Do lão ở trong quân đội đã lâu nên môn sinh nhiều vô số. Rất nhiều tướng lĩnh Tây Xuyên, trong đó bao gồm cả đám Lãnh Bao đều vô cùng kính phục Nghiêm Nhan. Cũng chính vì thế, Lưu Chương mới để lão trấn thủ Ba quận, quản lý Tây Xuyên môn hộ.
Trong lịch sử, Lưu Bị vào Thục, khi đến Ba quận, Nghiêm Nhan để tay lên ngực tự hỏi: cái này gọi là độc tọa cùng sơn, phóng hổ tự vệ. Nói cách khác, ban đầu khi Lưu Bị vào Thục, Nghiêm Nhan đã nhìn ra ý đồ của y. Nhưng Lưu Chương không nghe lời khuyên ngăn, Nghiêm Nhan cũng chẳng còn cách nào. Sau này Lưu Bị và Lưu Chương xích mích, Trương Phi tấn công đến Giang Châu, phá Ba quận, bắt giữ Nghiêm Nhan.
Trương Phi giận dữ khiển trách Nghiêm Nhan rằng: Đại quân đến, sao không hàng mà dám cự chiến?
Nghiêm Nhan đáp lại: Các ngươi cướp đoạt châu của ta, chúng ta chỉ có chặt đầu tướng quân, chứ không chịu hàng tướng quân.
Một câu nói khiến Trương Phi nổi giận lôi đình, muốn chém thủ cấp của Nghiêm Nhan, nhưng Nghiêm Nhan không hề sợ hãi, sẵn sàng chịu chết.
Về sau Trương Phi kính nể dũng khí của Nghiêm Nhan nên đã thả ra và coi lão là khách.
Trong Tam Quốc Chí sau này, Nghiêm Nham không còn gặt hái được gì. Khác với Tam Quốc Diễn Nghĩa, trong Diễn Nghĩa thì Nghiêm Nhan có cảm tình với khí phách của Trương Phi, quy thuận Lưu Bị, lập được rất nhiều công lao. Thế nhưng trong chính sử, Nghiêm Nhan chỉ là khách của Trương Phi chứ không quy hàng Lưu Bị. Thậm chí hậu thế có đồn đại rằng: Nghiêm Nhan nghe nói Thành Đô bị phá liền chặt đầu tự sát… Điều này có thật hay không cũng không thể nào khảo cứu được.
Tào Bằng cũng cực kỳ ca tụng và kính trọng Nghiêm Nhan.
Đây là một lão tướng giống Hoàng Trung, điểm khác biệt nằm ở chỗ, Hoàng Trung trước sau đều không được người khác trọng dụng, quy hàng Lưu Bị cũng chỉ bình thường; Còn Nghiêm Nhan, thân là Thái thú một quận, nói quy hàng Lưu Bị có phần hơi… Tuy nhiên, Nghiêm Nhan thật sự đã hàng Lưu Bị sao? Hay là như lời đồn, lão trở thành khách của Trương Phi, khi Thành Đô bị phá, Nghiêm Nhan liền tự sát?
Tào Bằng cũng vô cùng tò mò.
- Đây là Đại đô úy của nhà ta, tên là Tào Bằng.
Pháp Chính thúc ngựa lên, giới thiệu với Nghiêm Nhan.
Cạnh lão ta có một người đàn ông vóc dáng nhỏ bé, khoảng gần bốn mươi tuổi. Y cưỡi ngựa thì còn đỡ, nhưng nếu so với những người xung quanh thì quá bé. Người này chính là Trương Tùng… Tào Bằng liếc nhìn áng chừng chưa tới một mét sáu mươi, quả nhiên giống như trong sử sách đã ghi chép, dáng người gầy bé. Lúc này Trương Tùng đang ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, vẻ mặt kiêu căng, nghe Pháp Chính giới thiệu, y tỏ vẻ hơi ngạc nhiên. Có lẽ, theo hắn Tào Bằng thực sự quá trẻ!
- Không ngờ được gặp Tào công tử.
Nghiêm Nhan chắp tay trên ngựa, thầm bất ngờ bởi vẻ trẻ tuổi của Tào Bằng. Đừng nghĩ lão ở Ba quận, nhưng từ lâu đã được nghe danh Tào Bằng. Đặc biệt là cuốn “Lậu Thất Minh” của hắn càng khiến Nghiêm Nhan thích thú, còn sai người chép ra treo trong phòng để lúc nào cũng nghiền ngẫm. Mà nay gặp được Tào Bằng, một mặt Nghiêm Nhan ngạc nhiên vì hắn còn rất trẻ, mặt khác lại thầm hoảng sợ. Ban nãy Tào Bằng dùng thiết lưu tinh với cửu liên hoàn, quả thực đã khiến lão kinh hãi.
Cũng may là Tào Bằng không có ác ý, nếu không theo cục diện ban nãy, Nghiêm Nhan chắc chắn sẽ chết. Vì thế, trong lời nói Nghiêm Nhan không hề có vẻ khinh thường.
- Trung bá, lão tướng quân thế nào?
Sau khi Tào Bằng gặp Nghiêm Nhan liền cười ha hả hỏi Hoàng Trung. Nhưng lại nghe Hoàng Trung nói:
- Có chút thủ đoạn, không hổ như Công tử nói lúc trước…
Nghe những lời này của Hoàng Trung có chút khinh thường, nhưng sau khi đã lĩnh giáo thủ đoạn của Hoàng Trung, Nghiêm Nhan cũng không nghĩ lão ta nói sai. Ở trước mặt Hoàng Trung, sự dũng mãnh của lão quả chỉ là ‘có chút thủ đoạn’ mà thôi. Lại nghe cách xưng hô của Tào Bằng với Hoàng Trung, Nghiêm Nhan không khỏi kinh ngạc. Lúc quay đầu nhìn Hoàng Trung, ánh mắt có chút thay đổi. Dù sao, người được Tào Bằng tôn xưng là bá phụ trước mặt mọi người chắc chắn không hề đơn giản. Lão vốn khâm phục vũ lực của Hoàng Trung, nhưng nay càng thêm tò mò về lão ta.
- Đại đô đốc sao lại biết ta?
Nghiêm Nhan ngờ vực hỏi.
Quả thật, ngay từ lúc Tào Bằng đến đã hô là “Nghiêm lão tướng quân”, chẳng phải đã chứng tỏ hắn không hề xa lạ gì với Nghiêm Nhan sao?
Vấn đề là Ba Thục hẻo lánh, ít qua lại với Trung Nguyên.
Nghiêm Nhan có tiếng tăm vang dội ở Tây Xuyên, nhưng ra khỏi đây thì liệu có mấy người biết đến lão?
Trong lòng lão không khỏi tự hào. Suy cho cùng Tào Bằng không phải người bình thường, được Tào Bằng biết rõ tên hiệu, cũng coi như là một chuyện tốt. Tào Bằng cười nói:
- Ta không chỉ biết tên lão tướng quân mà còn biết lão tướng quân xuất thân từ Nghiêm thị là một trong năm họ lớn của Lâm Giang… Ta nhắc đến một người, không biết lão tướng quân có biết không. Mễ Hùng ở Ba quận trước đây, còn có ấn tượng chứ? Ta biết được từ Cam lão tiên sinh.
Lâm Giang nằm trong địa giới của Ba quận.
Mà ở Lâm Giang có năm đại gia tộc, cũng được gọi là năm họ lớn của Lâm Giang, lần lượt là Nghiêm, Cam, Văn, Dương, Đỗ. Nghiêm Nhan chính là xuất thân từ gia tộc Nghiêm thị, một trong năm họ lớn của Lâm Giang, còn Cam Ninh là con cháu Cam Thị, cũng là một trong năm họ lớn ở nơi này. Cái gọi là Mễ Hùng ở Ba quận chính là lão gia nhân Cam Mậu mà trước đây Tào Bằng tình cờ gặp ở nhà Trương Trọng Cảnh tại Niết Dương. Đầu tiên, Tào Bằng cũng không biết ý nghĩa của hai từ ‘Mễ Hùng’. Cho đến sau này Cam Ninh quy thuận mới nói rõ hàm ý trong đó. Chữ Mễ trong Mễ Hùng chính là chỉ đạo Ngũ Đấu Mễ Giáo, cũng là đạo Thiên Sư Giáo ở hậu thế.
Trương Lăng lập ra đạo Ngũ Đấu Mễ Giáo, làm việc thiện ở Tây Xuyên.
Cam Mậu chính là giáo đồ của Ngũ Đấu Mễ Giáo, do tập luyện thuật hùng bác nên có tên là Mễ Hùng.
Tuy nhiên sau khi Trương Lỗ tiếp chưởng Ngũ Đấu Mễ Giáo, giáo chúng đã xuất hiện nội chiến. Cam Mậu mặc kệ không lo những việc lặt vặt đó liền rời khỏi Tây Xuyên.
Cho nên, khi Tào Bằng nhắc tới hai chữ Mễ Hùng, Nghiêm Nhan không khỏi giật mình.
Không chỉ có Nghiêm Nhan, kể cả Trương Tùng đứng bên cạnh lặng lẽ quan sát Tào Bằng cũng không khỏi nhíu mày, thoáng chút suy nghĩ.
- Ngươi biết Cam Mậu sao?
Nghiêm Nhan kinh ngạc hỏi. Tuy nhiên, lão ta chợt mỉm cười:
- Cũng phải… Ta nghe nói lão đã thăng quan lên Thái thú Hợp Phì, tận lực phục vụ cho môn hạ ngươi. Chẳng trách! Hóa ra là vì Cam Mậu. Lão gia đó giờ khỏe không? Ta cũng lâu lắm rồi không nghe tin tức về lão.
- Mậu Bá giờ đang ở Hứa Đô, giúp Trương Thái thú lo liệu công việc.
Tào Bằng không nói rõ, Cam Ninh tìm đến cậy nhờ hắn không phải là vì quan hệ của Cam Mậu, mà là vì Hoàng Thừa Ngạn.Việc này không cần phải giải thích cho Nghiêm Nhan, lão chỉ cần biết lão gia trước đây giờ đã trở thành chư hầu một phương là đủ. Còn về chân tướng, kể cả Tào Bằng có giải thích thì Nghiêm Nhan cũng sẽ không để ý.
Qua lần hàn huyên này, khoảng cách giữa hai bên lập tức được kéo gần lại rất nhiều.
Trương Tùng vẫn tỏ ra trầm tĩnh như trước, không nói lời nào.
Nhưng thái độ của Nghiêm Nhan với Tào Bằng rõ ràng đã có thay đổi rõ rệt…
Hỏi kỹ càng một hồi, Tào Bằng mới biết lý do Hoàng Trung và Nghiêm Nhan đánh nhau. Nguyên nhân thực ra rất đơn giản, là vì một tên phó tướng trong sứ đoàn Ích Châu đã khơi mào. Tên đó chính là tiểu tướng lúc nãy định cản Tào Bằng lại, tên là La Mông. Gã là người Tương Dương.Trương Tùng ở biên giới nhìn thấy Pháp Chính ra đón, trong lòng vô cùng vui mừng. Khi đoàn người đi tới tiếp quan đình, thấy Hoàng Trung đứng đón, Trương Tùng càng thoải mái. Khi mọi người nói chuyện, Pháp Chính theo bản năng đã khen ngợi Tào Bằng vài câu.
Đâu ngờ lại khiến La Mông vô cùng giận dữ.
Gã mở miệng nói:
- Triều đình không có người hay sao mà để thằng nhóc đó thành danh.
Ngụ ý là Tào Bằng dựa vào quan hệ với Tào Tháo mới có được uy danh hiện giờ. Câu nói này khiến Hoàng Trung tức giận… Tào Bằng coi Hoàng Trung là trưởng bối, Hoàng Trung xem Tào Bằng như con của mình. Hơn nữa, xấu tốt của Tào Bằng đâu đến lượt tên tiểu tử ngươi bình luận. Trong lúc giận dữ, Hoàng Trung liền chém La Mông, Nghiêm Nhan đương nhiên không ngồi yên, ra tay ngăn cản Hoàng Trung.
Kết quả là, hai người liền đánh nhau.
May mắn là Hoàng Trung biết chừng mực, khi ra tay vẫn giữ lại mấy phần sức lực.
Nếu không, Nghiêm Nhan rất có khả năng đã bị Hoàng Trung chém rớt khỏi ngựa trước khi Tào Bằng tới.
- Việc này là do La Mông lỡ lời chứ không có ác ý. Tuy nhiên thuộc hạ của Tào công tử uy phong thật lớn, lại muốn dùng đao chém thành viên của sứ đoàn, chẳng lẽ Tào công tử muốn làm cho Ích Châu và Triều đình xung đột phải không?
Sau khi tới nha phủ Vu huyện, đám đông chia chủ khách đều ngồi xuống.
Trương Tùng thân là sứ giả Ích Châu đột nhiên mở lời, khí thế hùng hổ hăm dọa.
Trong lời nói của y có ý muốn Tào Bằng xử lý Hoàng Trung, Hoàng Trung nghe vậy lập tức giận dữ, bàn tay to nắm lấy cán đao của Tây Cực hàm quang bảo đao dưới sườn, ánh mắt lạnh lùng.
Những lời của Trương Tùng rõ ràng là bênh vực La Mông, chỉ trích Hoàng Trung không hiểu cấp bậc lễ nghĩa.
Đối mặt với người mà trong lịch sử ngay cả Tào Tháo cũng không dám châm chọc, Tào Bằng vẫn giữ vẻ mặt như thường, bỗng bật cười:
- Ích Châu, Ích Châu là của Triều đình, không phải phiên bang dị quốc. Nay Vĩnh Niên tiên sinh đến là đại diện cho Lưu Ích Châu, nhưng không biết ta đến đón cũng là đại diện cho Triều đình. La Môn nói ta cũng chẳng sao cả. Nhưng trong lời nói của gã có ý mạo phạm Triều đình, thật sự rất không nên. Trung Bá… Không, Hoàng lão tướng quân là Phó đô đốc của Hổ Báo kỵ, cũng là đại diện cho thể diện Triều đình. Theo ta thấy, hành động của lão không phải là bức phản Ích Châu, thực chất là giải nạn cho Ích Châu. Vĩnh Niên tiên sinh là danh sỹ của Ích Châu, đọc đủ thi thư. Cớ gì không biết lễ nghĩa tôn ti, phân chia trên dưới này?
Câu trả lời của Tào Bằng rất sắc bén.
Ngươi nói xung đột giữa Ích Châu và Triều đình ư? Lẽ nào ngươi cho rằng Ích Châu ngươi có thể đánh đồng với Triều Đình. Dưới Phổ Thiên hẳn là Vương Thổ, khách của Suất Thổ hẳn là Vương Thần. Ích Châu ngươi kể cả có to lớn thế nào đi nữa thì cũng là thuộc hạ của Triều đình. Còn về xung đột? Lẽ nào Lưu Chương muốn tạo phản, tự lập làm vương sao? Nếu không phải thế, ngươi đại diện cho Lưu Chương, ta đại diện cho Triều đình. Một phó tướng nhỏ bé lại dám vênh váo tấn công thượng quan, hơn nữa còn chế giễu Triều đình, đây là phong thái của Ích Châu sao? Trương Tùng ngươi là danh sĩ Ích Châu, sách đã đọc đều bỏ đi hết rồi sao?
Trương Tùng biến sắc mặt, chăm chú nhìn Tào Bằng, rất lâu không nói được tiếng nào.
Không sai, nay triều cương không thịnh, Hán thất chỉ tồn tại trên danh nghĩa. Tuy nhiên tấm thẻ bài lớn này của Triều đình một ngày chưa đổ thì Ích Châu vẫn thuộc quyền cai trị của Triều đình.
Tào Tháo thừa lệnh thiên tử lệnh chư hầu, nhớ là thừa lệnh thiên tử!
Cái y đại diện chính là chính thống của Triều đình. Còn Tào Bằng cũng đại diện cho thể diện của Triều đình… Ít nhất lúc này còn chưa có ai dám ngang nhiên tự lập làm vương tạo phản. Vết xe đổ của Viên Thuật, dù là Trương Tùng cũng không dám tùy tiện nói ra chỗ sai trong lời nói của Tào Bằng.
Hoàng Trung bảo vệ thể diện của Triều đình, là có tội sao?
Còn tên La Mông kia, chẳng lẽ hai chữ ‘lỡ lời’ là có thể thoái thác ư?
Không khí trong đại sảnh chợt căng thẳng. Nghiêm Nhan nhíu mày, liếc nhìn Trương tùng, khẽ lắc đầu không biết làm sao.
Những lời Trương Vĩnh Niên nói ban nãy quả thật không thích đáng. Nhưng là phó sứ của sứ đoàn lần này, Nghiêm Nhan cũng không tiện ra mặt chỉ trích.
May mà, Tào Bằng bất ngờ giãn nét mặt, cười nói:
- Có điều Trương tiên sinh đã nói là hiểu lầm, thì cho là hiểu lầm đi. Hôm nay chúng ta gặp nhau ở đây cũng coi như có duyên. Từ lâu ta đã nghe nói Trương tiên sinh là danh sĩ Ích Châu, tài cán phi phàm, hôm nay gặp quả nhiên là như vậy, Thừa tướng gặp được Trương tiên sinh chắc sẽ vô cùng vui mừng. Đều không phải người ngoài, Trương tiên sinh và Hiếu Trực là bằng hữu tốt, còn Nghiêm lão tướng quân, ta đã nghe danh từ lâu. Hôm nay chúng ta ở đây phải uống say mới thôi, Trương tiên sinh, lão tướng quân, mời rượu.
Trương Tùng, ta đã nể mặt ngươi lắm rồi!
Trương Tùng cũng không phải không biết tốt xấu, thấy Tào Bằng giơ cao đánh khẽ, hóa giải chuyện ban nãy, y cũng không tiện nói thêm gì nữa.
Sau đó, mọi người cạn chén, vui chơi thỏa thích.
Trương Tùng trở về phòng, vừa chuẩn bị nghỉ ngơi thì nghe thấy có người gõ cửa.
- Vĩnh Niên đã nghỉ chưa?
Nghe giọng nói, Trương Tùng đã biết người đang tới là ai, bèn đứng dậy mở cửa phòng thì thấy Pháp Chính đang đứng bên ngoài.
- Hiếu Trực, vào đi.
Pháp Chính cất bước đi vào phòng, phía sau y có mấy người tùy tùng bước vào theo, bọn chúng bưng canh giải rượu và nước tương mật vào đặt trên thư án.
- Công tử lo Vĩnh Niên uống nhiều rượu sẽ say mà khó chịu, vì thế bảo ta mang canh giải rượu đến cho ngươi.
Nói xong y xua tay ra hiệu cho tôi tớ ra ngoài.
Trương Tùng bưng bát canh giải rượu đưa lên miệng, nhưng đột nhiên dừng lại:
- Hiếu Trực là thuyết khách cho Tào Bằng sao?
Pháp Chính mỉm cười không đáp, bê bát nước tương mật lên uống một ngụm.
Trương Tùng bỗng thở dài, khẽ nói:
- Trước kia Hiếu Trực bất ngờ rời khỏi Thành Đô, ta không lý giải nổi. Theo lý mà nói, với giao tình của chúng ta, kể cả rời đi thì cũng sẽ thông báo một tiếng mới phải. Giờ nghĩ lại, Hiếu Trực ra đi chắc là có nhiều ẩn tình, có thể nói cho ta biết không?
Rất rõ ràng, trong lòng Trương Tùng có vẻ không hài lòng.
Pháp Chính cười nói:
- Trước đây ta rời khỏi Thành Đô quả thật có ẩn tình. Vĩnh Niên, chúng ta đã quen biết mười năm rồi, trong bốn triệu người Tây Xuyên, chỉ có ngươi và Mạnh Đạt là bạn tri kỉ của ta. Nhiều năm như vậy, nếu không có ngươi và Mạnh Đạt giúp đỡ, không biết ta sẽ thế nào. Thế nhưng, Lưu Quý Ngọc không phải là người làm được chuyện lớn, chắc chắn ngươi cũng nhìn được ra. Ta nghe nói, gần đây quê nhà rất phồn thịnh nên cũng có ý muốn hồi hương. Thế nhưng ta cũng biết, nếu ta cáo biệt với ngươi, ngươi ắt sẽ ngăn cản, thậm chí sẽ ấm ức cho ta trước mặt Lưu Quý Ngọc, chọc giận tên đó. Lúc ấy ta nghĩ trước tiên về nhà xem thế nào, nếu không ổn lại tới tìm ngươi. Không ngờ trở về quê hương mới biết Mi huyện thay đổi rất lớn, ai ai cũng ca ngợi năng lực của Tào Bằng. Ta vốn muốn đến Hứa Đô tìm lối thoát nhưng ta cũng biết, Hứa Đô ngọa hổ tàng long, nhân tài đông đúc, muốn nổi bật là vô cùng khó. May mà, trước đây ta quen một người ở Thành Đô có quan hệ tốt với Tào công tử, vì thế liền tới thử một lần… Công tử rất muốn tìm người hiền. Nay ta là Quân sư tế tửu của Hổ Báo kỵ, được hưởng tám trăm thạch bổng lộc… Ta đang nghĩ làm cách nào để liên lạc với ngươi. Không ngờ, ngươi lại đi sứ Tương Dương. Tào công tử nghe nói ngươi sắp đến liền tự động xin đi giết giặc, muốn tới chào đón ngươi. Sợ ngươi không biết, Thừa tướng vốn không quan tâm lắm, nhưng nghe Công tử khuyên bảo mới để hắn về Tỷ Quy nghênh đón. Tuy nhiên Công tử vẫn thấy đón ở Tỷ Quy có hơi vô lễ bèn vội tới Vu huyện. Hắn biết chúng ta quen nhau, còn bảo ta ra đón ở châu giới và sai người suốt đêm dọn dẹp đường phố, thậm chí không tiếc trả giá bằng một năm lao dịch mới có sự đón tiếp long trọng mà Vĩnh Niên thấy hiện giờ…
Trương Tùng tỏ vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng lại thấy cảm động khó hiểu.
Y ở Ích Châu quả thực có hư danh, nhưng đó là vì y xuất thân từ Trương thị ở Ích Châu, là nhà quyền quý vọng tộc địa phương. Nhưng trên thực tế thì sao? Y không được coi trọng. Lưu Chương dù thu nhận y vào làm việc, nhưng không bao giờ trưng cầu ý kiến của y, càng không để ý đến y. Nếu thật sự được trọng dụng, mấy lần y đề cử Pháp Chính nhưng sao không ai để ý? Hơn nữa, vì y xấu xí nên không khỏi bị rất nhiều người ngấm ngầm nhạo báng.
Điều này cũng khiến cho Trương Tùng có lòng tự tôn lớn hơn người thường.
Hắn nghe xong lời Pháp Chính nói, không khỏi xúc động muôn vàn…
Trương Tùng rất rõ mục đích khi Lưu Chương sắp xếp cho y tới đây. Nói thẳng ra chính là muốn lợi dụng, nịnh hót. Mấu chốt là hai tháng trước, lão ca của y là Trương Túc vừa được cử làm Thái thú Quảng Hán. Còn Lưu Chương dùng ba trăm xe đồng sắt rỉ nát đã có được danh hiệu tướng quân chấn uy. Lần này Lưu Chương tới là hy vọng có thể đạt được chức Tam Công… Tam Công ư, Lưu Chương ngươi có phần tham lam quá.
Đây không phải là chuyện tốt đẹp, nhưng Trương Tùng lại không thể không đến.
Nghe thấy Tào Bằng coi trọng y như thế, Trương Tùng cũng không khỏi ngạc nhiên:
- Hiếu Trực, không phải ngươi nhắc tới tên ta với Tào Bằng đấy chứ?
Pháp Chính lắc đầu:
- Không phải, Đại đô đốc hình như đã sớm biết tên của ngươi.
- Hả?
Trương Tùng không khỏi cảm thấy nghi ngờ. Tuy nhiên, y lấy lại bình tĩnh rất nhanh, suy nghĩ xem tại sao Tào Bằng lại coi trọng y như thế.
Hay là, hắn biết ta mang theo bản đồ địa hình của Tây Xuyên?
Không thể nào! Chuyện này ta không hề nói cho ai, hơn nữa gần lúc đi mới quyết định, sao hắn biết được? Nhưng ngoài điều này ra, Tào Bằng không cần phải đối đãi khách sáo với ta như thế. Với danh tiếng của hắn, chắc chắn không cần coi trọng ta vậy. Trừ khi, hắn thật sự xem trọng ta sao?
Hai bên lông mày của Trương Tùng tự nhiên nhíu chặt lại.
Còn Pháp Chính ở bên cạnh cũng không lên tiếng, chỉ im lặng uống rượu, nhìn Trương Tùng.
Một lúc sau, Trương Tùng đột nhiên nói:
- Hiếu Trực khổ sở trông mong nhiều năm, giờ cuối cùng đã có người tán thưởng. Tào Hữu Học dù chỉ là Đại đô đốc của Hổ Báo kỵ nhưng cũng khuất phục được Hiếu Trực.
- Vĩnh Niên, ngươi cần gì phải châm chọc ta?
Đâu phải Pháp chính không nghe ra ý từ trong lời nói của Trương Tùng, y cười nói:
- Tào công tử tuy chỉ là Đại đô đốc của Hổ Báo kỵ nhưng rất được Tào Công coi trọng. Vĩnh Niên lẽ nào không biết, môn hạ của Công tử được hưởng nghìn thạch bổng lộc, ai cũng biết đến. Người như chúng ta muốn đứng vững ở Hứa Đô không hề dễ dàng. Nếu không có người giúp đỡ, e rằng khó làm nên chuyện. Công tử đối xử với ta rất tốt, ta không hề thấy tủi thân. Trái lại, ta càng hy vọng Vĩnh Niên ngươi cũng tới, như thế huynh đệ chúng ta có thể lại đoàn tụ.
- Ngươi lôi kéo người thật lộ liễu.
Trương Tùng nghe xong liền bật cười:
- Trung thần không thờ hai chủ, huống hồ, vợ con ta đều đang ở Thành Đô, Hiếu Trực đừng nói giỡn.
- Vĩnh Niên, ngươi muốn là trung thần, thế nhưng sao Lưu Quý Ngọc lại coi ngươi là rơm rác. Hơn nữa, thiên hạ này vẫn là thiên hạ của Triều đình, Lưu Quý Ngọc cũng chỉ là thần tử của Triều đình mà thôi, ngươi dốc sức cho Triều đình, sao có thể nói là bất trung? Còn về vợ con ngươi, nếu ngươi đồng ý, ta có thể bảo đảm họ sẽ an toàn tới Hứa Đô. Nói không chừng khi ngươi có thể áo gấm quay về, để những kẻ khinh thường ngươi không dám nhìn thẳng. Đây là cơ hội tốt, Vĩnh Niên cũng nên biết tận dụng thời cơ, nếu bỏ lỡ sẽ không tới lại nữa.
Trương Tùng nghe thế chợt giật mình.
Y đột nhiên ngẩng đầu, chăm chú nhìn Pháp Chính mãi không nói ra lời…
Đêm đã khuya!
Pháp Chính đã cáo biệt, trong phòng chỉ còn lại một mình Trương Tùng.
Căn phòng rộng lớn khiến cho dáng người nhỏ bé Trương Tùng càng lộ ra vẻ kỳ dị. Y dựa vào trường án, cau mày, rơi vào trầm tư.
Mà cục diện thiên hạ hiện nay, sao Trương Tùng không rõ được?
Hán thất sớm chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa thôi, mà Hán đế trong Hoàng thành Hứa Đô, chỉ là một con rối để người khác điều khiển mà thôi, sớm đã không được người coi trọng. Tuy nhiên, không được coi trọng hay không coi trọng, nhưng không ai dám coi thường Hán Đế là chủ nhân của giang sơn Hán thất. Nhưng chỉ đơn thuần là cái tên này, đủ để nhiều người dè dặt. Thời Hán đã được bốn trăm năm, huyết mạch Hán thất sớm đã xâm nhập vào lòng người, dung nhập vào xã tắc đất nước này.
Cũng vì nguyên nhân này, không ai dám mạo hiểm vượt lên thiên hạ to lớn để tạo phản xưng đế.
Nhưng tình hình này, có thể kéo dài bao lâu?
Từ lúc Tào Tháo nắm quyền đến nay, ra sức mở rộng đồn điền mới, dẹp yên phương Bắc, khai phá hai miền, mở mang thương lộ Hà Tây, càng cai trị càng thịnh vượng.
Ở vùng đất Trung Nguyên, biết Tào Tháo mà không biết đương kim Hán Đế là người như thế nào, rất nhiều. Giống vậy, ở vùng đất Giang Đông, sớm đã là thiên hạ của Tôn thị, pháp lệnh của Hán thất chỉ còn là hư danh, căn bản không có tác dụng. Từ đó về sau, ai có thể đảm bảo, giang sơn còn mang họ Lưu?
Trương Tùng không phải là người cổ hủ, sâu trong nội tâm, vẫn hi vọng có thể xây dựng thành tích.
Nhưng Lưu Quý Ngọc, tuyệt đối không là minh quân…
Vừa rồi những lời Pháp Chính đã nói, lộ ra rất nhiều tin tức làm cho Trương Tùng hết hồn. Y biết, Tào Tháo đã đặt tầm nhìn ở Ích Châu, thậm chí những năm gần đây giá hàng ở Ích Châu không ổn định, tiền bị mất giá, chắc do một tay Tào Tháo gây nên. Nếu hai năm nay Ích Châu xuất hiện dao động, thật sự do Tào Tháo gây nên, Tào Thừa tướng kia quả thật là quá đáng sợ. Trương Tùng biết, nếu tình hình trước mắt vẫn tiếp diễn, không cần ba năm, Ích Châu sẽ sụp đổ. Đến lúc đó, binh lính của Tào Tháo không cần mất máu, cũng lấy được Ích Châu.
Hay cho một thủ đoạn cao siêu, một thủ đoạn rất độc ác…
Pháp Chính dùng phương pháp này để nhắc nhở Trương Tùng, là lúc phải quyết định!
Mà Tào Bằng, rất có thể là người thực hiện kế hoạch của Tào Tháo…
Vả lại, Pháp Chính là bạn thân, đem những chuyện bí mật nói với Trương Tùng. Nhưng Trương Tùng thấy những chuyện này không đơn giản như vậy. Pháp Chính dám nói chuyện bí mật này với Trương Tùng, chắc chắn đã được sự đồng ý của Tào Bằng. Nếu không, sao Pháp Chính có thể dễ dàng nói chuyện này cho y biết? Hơn nữa, Tào Bằng đã định trước, cho dù Trương Tùng có về báo cho Lưu Chương biết, cũng không có lợi. Chưa chắc Lưu Chương sẽ để ý đến chuyện này, có một vấn đề rất lớn, chính là với thế cục đã thối nát như hiện nay, Lưu Chương làm sao trả lời?
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
56 chương
158 chương
173 chương
10 chương
117 chương
14 chương