Tào Tặc
Chương 549
Buổi tối cuối thu vẫn mang theo hơi lạnh.
Trong đình viện còn lưu lại mùi thơm của hương hoa quế dìu dịu, nếu không cảm thụ từ từ sẽ rất khó nhận ra. Gió thổi nhè nhẹ, bầu trời trong suốt… ánh trăng chiếu rọi xuống đình viện, chiếu lên đám dây leo bám kín trên tường. Bầu trời đầy sao, gió thổi qua mang theo hơi thở căng tràn.
Dưới hiên cửa, một thiếu nữ đang ngồi xổm và giữ lấy vò rượu.
Vò rượu có hai miệng vò, trên đó đang hâm hai bình rượu ngon.
Mùi rượu, hương thơm của hoa…
Còn cả ánh trăng, gió thổi…
Tất cả tạo nên một bức tranh mỹ nhân hâm rượu tuyệt đẹp. Khi Tào Bằng bước tới, thiếu nữ ngẩng đầu lên, trên mặt nở nụ cười tinh nghịch.
- A Phúc, đoán xem ta là ai.
Tào Bằng chợt đứng bần thần ở đó, kinh ngạc nhìn mỹ nhân kia.
Hơi xa lạ nhưng lại có gì đó rất quen… Tuy nhiên vấn đề mấu chốt là, Cao Thuận đang ở đâu?
Thiếu nữ này là ai? Tại sao lại ở đây? Hơn nữa nghe giọng điệu của nàng hình như rất quen thuộc với ta. Nhìn lại kỹ, mỹ nhân này khoảng hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi, sấp xỉ với Tào Bằng. Nàng cao khoảng một mét bảy mươi lăm, vóc dáng cao gày, vẻ đẹp nở nang. Mái tóc đen nhánh được vén gọn gàng sau gáy, còn được kết một sợi dây màu trắng thả xuống phía sau đầu. Đây là kiểu tóc búi thả thường thấy nhất của thiếu nữ cuối thời Đông Hán.
Một chiếc váy dài màu xanh nhạt được xếp ở trước ngực.
Như thế càng tôn lên vóc dáng thướt tha của mỹ nhân đó.
Khuôn mặt trái xoan, lông mày lá liễu giống như trăng khuyết, ánh mắt rực sáng như vì sao. Mỹ nhân ngồi thẳng cạnh vò rượu, gò má lúm đồng tiền ửng đỏ. Không biết là vì hơi nóng của vò rượu đó hay là trong lòng nàng kích động. Ánh mắt trong veo, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ.
A Phúc, đoán xem ta là ai?
Trong đầu Tào Bằng lóe lên một ý nghĩ.
Hắn buột miệng nói ra:
-Đại tiểu thư?
- A Phúc ngốc nghếch, coi như cũng có một lần thông minh.
Tào Bằng lập tức hiểu ra!
Lã Lam, mỹ nhân trước mặt này hóa ra là Lã Lam.
Tào Bằng đột nhiên tỉnh táo lại, hít một hơi và nhanh chóng bước lên vội nói:
- Đại tiểu thư, sao lại quay về Trung Nguyên?
Không thể ngờ được, Lã Lam lại tới Trung Nguyên!
Phải biết rằng, nàng chính là quốc chủ của Lã Thị Hán Quốc, đại diện cho quốc thể của Lã Thị Hán Quốc.
Những việc khác Tào Bằng không biết, nhưng hắn hiểu rằng, nếu Tào Tháo biết được chuyện này, kể cả ông ta không có ý kiến gì, nhưng với thủ đoạn của đám Quách Gia, Tuân Úc thì cũng sẽ giam giữ Lã Lam để tăng cường sự thống trị đối với Lã thị Hán Quốc. Việc này, trong lịch sử Tào Tháo đã làm nhiều lần. Năm Kiến An, Thiền Vu Hô Trù Tuyền của Nam Hung Nô tới Hứa Đô yết kiến, kết quả bị Tào Tháo lập tức khống chế, phong tước vị để hắn ta ở lại Hứa Đô.
Sau đó, Tào Tháo nhân lúc Hô Trù Tuyền vắng mặt đã ngấm ngầm trợ giúp Lập Khứ Ti, làm cho Nam Hung Nô phải di chuyển về phía nam.
Chủ ý của ông ta là muốn quy phục Nam Hung Nô nhưng không ngờ, Nam Hung Nô lại nhân cơ hội chiếm lĩnh toàn bộ Tịnh Châu, thu được lợi ích lớn hơn.
Nam Hung Nô là nơi đầu tiên phát động tấn công với Trung Nguyên, tiêu diệt Tây Tấn, thành lập Hán quốc.
Có thể nói, giao vùng đất đai rộng lớn Tịnh Châu cho Nam Hung Nô là một sai lầm lớn trong quyết sách của Tào Tháo. Tuy nhiên cũng không thể phủ nhận, sau khi Tào Tháo giam giữ Hô Trù Tuyền và trợ giúp cho Lập Khứ Ti, làm cho Tịnh Châu khó nhọc trong mười mấy năm, Bắc Cương từ nay không còn phải lo lắng gì.
Lã Lam lại dám chạy về Trung Nguyên, chẳng phải chui vào miệng cọp sao?
Nhìn thấy bộ dạng căng thẳng của Tào Bằng, trong lòng Lã Lam chợt thấy ngọt ngào.
- A Phúc không cần lo lắng, lần này trở về Trung Nguyên, những người đi theo đều là tâm phúc của ta. Bọn họ thành gia lập nghiệp ở Hán thành, vợ con đều ở đó, tuyệt đối không thể phản bội. Hơn nữa, ta giả dạng nam nhi, ngày thường ở cạnh Cao Tư Mã. Toàn bộ sứ đoàn chưa tới mười biết biết ta. Mà mười người này đều trung thành, tận tâm, chắc chắn không phản bội. Đợi lần này quy Hán thành công, ta sẽ theo Cao Tư Mã trở lại Lã Hán.
-Nàng… vẫn phải đi về sao?
Tào Bằng nói một câu như ma xui quỷ khiến.
Thấy gương mặt Lã Lam ửng hồng, chợt tỏ vẻ buồn bã:
- Nếu ta không đi về thì còn biết đi đâu nữa? Phụ thân đã mất, mẫu thân và tiểu nương đều ở đó… gia đình của ta cũng ở đó, dù nói Trung Nguyên là quê hương cũ, nhưng rất khó có chỗ để ta sống yên ổn, sao ta có thể không trở về?
Đúng thế, nàng có thể đi đâu được nữa?
Tào Bằng rất muốn nói: ở lại đây, ta bảo vệ nàng!
Thế nhưng hắn biết, không thể nào!
Thân phận của Lã Lam thật sự quá nhạy cảm, với sức mạnh hiện nay của Tào Bằng, thực khó để bảo toàn cho Lã Lam.
Trừ phi…
Tào Bằng ngồi xuống cạnh Lã Lam, trong khi đó Lã Lam cũng trầm ngâm không nói, dùng khay nhấc bầu rượu kẹp dưới tai bầu rượu trong vò ra, chậm rãi châm một chén cho Tào Bằng.
- Xem đã được chưa?
Đây là bản lĩnh ta theo tiểu nương học sau khi sang bên đó. Mẫu thân nói bản lĩnh hâm rượu của ta còn giỏi hơn cả Trác Văn Quân, ngươi thử xem?
Đại tiểu thư ngây thơ ghê gớm trước đây lại học cách hâm rượu ư?
Tào Bằng khẽ mỉm cười, hai tay nâng chén rượu, trước tiên ngửi hương rượu thơm một lát, sau đó khẽ gật đầu, từ từ nhấp một ngụm.
- Tay nghề của đại tiểu thư quả nhiên không tầm thường.
Ánh mắt Lã Lam bất chợt ánh lên vẻ đau thương.
- Phụ thân thích nhất uống rượu, khi đó ta còn bảo đảm với người, sau này nhất định sẽ hâm rượu cho người hàng ngày. Thế nhưng ta đã học được cách hâm rượu rồi thì phụ thân…
Tào Bằng không biết nên an ủi Lã Lam như thế nào.
Hắn do dự một lát rồi vươn tay ra vỗ nhè nhẹ vào cánh tay Lã Lam.
Đúng lúc cuối thu, đêm thu rất lạnh lẽo.
Lã Lam không mặc quần áo dày lắm, một chiếc váy lụa trắng, dù qua lớp ống tay dài nhưng có thể cảm nhận được sự ấm áp của cánh tay nõn nà như ngọc kia.
Người nàng khẽ run lên, ngẩng đầu trừng mắt nhìn Tào Bằng.
- Đúng rồi, nghe nói ngươi đã thành thân?
- Phải!
- Có hài nhi chưa?
- Giờ ba nam ba nữ, đứa lớn đã bốn tuổi, đứa nhỏ mới mấy tháng.
- Hi hi, đúng là phúc khí tốt.
Trong ánh mắt Lã Lam hiện lên chút buồn bã, nhưng nàng lập tức mỉm cười.
- Đúng rồi, nghe nói ngươi lại vừa gây tai họa?
- Tai họa không đáng nói, có điều nàng đã tới, tai họa này của ta cũng sắp kết thúc rồi. Nói ra thì ta còn chưa cảm ơn nàng nữa…
Tào Bằng quay đầu, liếc nhìn trộm Lã Lam.
- Nếu nói cảm ơn, thật ra ta nên cảm ơn ngươi trước!
Lã Lam cẩn thận lấy ra một bầu rượu từ trong vò, lại châm một cốc cho Tào Bằng, sau đó như đang nói lẩm bẩm một mình:
- Trước đây, ta không hề biết ngươi đã mạo hiểm như thế nào mới đưa được cả nhà ta đi. Chúng ta ở đó nhận được nhiều sự giúp đỡ của ngươi mới coi như đứng vững được. Mẫu thân và tiểu nương cũng thường nhắc tới ngươi, nói ngươi là người tốt.
Người tốt sao?
Tào Bằng nhấp một ngụm rượu, gượng cười nói:
- Nếu ta đúng là người tốt thì sẽ không đưa các nàng tới nơi hoang dã đó chịu khổ.
Lã Lam quay lại, đôi mắt sáng chăm chú nhìn Tào Bằng.
Một lát sau, nàng đột nhiên mỉm cười, hạ giọng nói:
- Nếu khi đó ngươi không để chúng ta đi, nói không chừng sẽ không có Lã Thị Hán Quốc ngày nay.
Tào Bằng giật mình...
- Đúng rồi, phu nhân và các tiểu phu nhân, bọn họ có khỏe không?
- Đều rất khỏe.
Vậy thì tốt… cũng coi như không phụ sự tín nhiệm của Ôn Hầu năm đó.
Ta nghe nói, các nàng sẽ trợ giúp Chủ công, ngăn chặn binh mã của Cao Cú Lệ? Nhưng không cần phải miễn cưỡng…
Lã Lam khẽ nói:
- Thật ra cũng không có gì miễn cưỡng, Cao Cú Lệ và Lã Hán quốc của ta sớm muốn sẽ có một trận chiến. Năm ngoái bọn ta đã tấn công Úy Lễ thành, quy về Hán thành, như vậy đã chứng tỏ lập trường rồi. Tân La và Cao Cú Lệ rất bất mãn về việc này, đã mấy lần gây xung đột với bọn ta. Nếu Cao Cú Lệ không bị tiêu diệt, Lã Hán Quốc e rằng cũng không được yên ổn. Bọn ta sở dĩ muốn dụng binh với Cao Câu Lệ, thực ra cũng vì bản thân bọn ta. Suy cho cùng bọn ta không phải dân bản xứ, trước sau luôn bị bài xích. Chi bằng ra tay trước còn hơn sau này bị bọn chúng đánh.
Trong giọng nói của Lã Lam lúc này thể hiện một sự tự tin mạnh mẽ.
Nàng cuối cùng đã không còn là thiếu nữ ngây thơ trước đây nữa. Có thể làm chủ một nước, hẳn có điểm siêu phàm. Cho dù dựa vào thủ đoạn gì cũng thật khó lường. Cũng không biết mấy năm nay nàng đã phải chịu biết bao khổ sở mới có được sự trưởng thành như ngày hôm nay. Nếu Lã Bố còn sống, chắc chắn sẽ vô cùng vui mừng. Ái nữ được yêu chiều trước kia giờ đã một mình kiên cường… Nghĩ tới đây, Tào Bằng không nén được tiếng thở dài.
- A Phúc, ngươi sẽ đi U Châu sao?
- Đi U Châu?
Tào Bằng hơi sửng sốt, một lát sau lắc đầu:
- Ta đã nhận lệnh, đợi sau khi chuyến đi của mọi người kết thúc, ta sẽ tới quận Nam Dương.
- Quận Nam Dương?
- Đúng vậy, Lưu Bị đánh vào Uyển Thành, tình hình ở Nam Dương khá bất ổn.
Khi còn nhỏ ta đã từng sống ở quận Nam Dương, cũng coi như một nửa là người Nam Dương. Vì thế chủ công bảo ta tới để gắng sức ổn định tình hình ở đó. Còn về U Châu, chắc vấn đề không lớn lắm. Với khả năng của Chủ công, hẳn không phải thứ Viên Hi có thể chống cự được, cuộc chiến U Châu, thắng bại đã được phân định.
- Tào Tháo rất lợi hại!
- Đúng vậy, rất lợi hại...
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
56 chương
158 chương
173 chương
10 chương
117 chương
14 chương