Tào Tặc
Chương 548
Tào Bằng không biết rằng, những lời nói của hắn ở lầu Dục Tú kia đã gây ra tiếng vang lớn như vậy.
Ngày hôm sau, Khổng Dung dẫn theo Ứng Dương tới thăm, cũng hỏi han cẩn thận xem những chuyện Tào Bằng nói có thật không.
Tào Bằng đương nhiên cũng xác nhận.
Khi Khổng Dung hỏi hắn sao biết được, Tào Bằng cũng đã có chuẩn bị từ trước.
Hắn theo đà đẩy chuyện này cho vị tiên trưởng mà hắn chưa từng gặp mặt. Có điều, hắn không nói ra tên của Tả Từ, nhưng chỉ cần người hiểu về Tào Bằng trước đây đa phần đều biết, khi hắn còn nhỏ đã từng được một đạo nhân truyền dạy nên mới có nhiều kiến thức như ngày nay.
Khổng Dung không khỏi say mê vị đạo trưởng đó.
Lão đến tìm Tào Bằng còn có chuyện khác.
Đó là mong Tào Bằng có thể dẫn dắt cho Ứng Dương. Điều này đối với Tào Bằng mà nói không phải là việc khó, chớ nói tới việc tỷ phu hắn là Đặng Tắc hay cha Tào Cấp, hoặc Tuân Úc của Thượng Thư phủ hay Tư Không Tào Tháo, nói thẳng ra cũng chỉ là chuyện của một câu nói.
Tuy nhiên Tào Bằng không muốn tiến cử một trong những Kiến An thất tử này cho người khác.
Hắn sắp đi Nam Dương, cần rất đông người tới xây dựng tổ chức.
Mặc dù hắn đã mời chào Đỗ Kỳ và sai người tới Đông quận mượn tạm Đặng Chi từ chỗ Đặng Tắc. Đúng rồi, còn có Lư Dục Lư Tử Gia không biết có mời chào được hay không, tính toán đâu ra đấy cũng chỉ dừng lại ở ba người mà thôi. Điều này còn lâu mới đủ, chắc chắn không đủ… Nghĩ khi hắn ở Tây Bắc, đi qua năm huyện Hà Tây, tập trung biết bao nhân tài trong tay? Bàng Thống, Từ Thứ, Mạnh Kiến, Bàng Trì… Phụ tá đông đảo như thế cũng giúp hắn có thể bình định thuận lợi loạn Tây Bắc. Mà nay, tình hình của quận Nam Dương còn lâu mới bì được với quận Hà Tây.
Đội phụ tá chỉ vẻn vẹn có ba người, chắc chắn không đủ.
Ứng Dương mặc dù không rõ bản lĩnh khác của gã, nhưng với danh hiệu Kiến An thất tử thì làm chuyện gì cũng khá dễ dàng.
Vì thế Tào Bằng tính giữ Ứng Dương lại trọng dụng. Hắn không muốn sau khi tới Nam Dương mới xây dựng lại đội ngũ trợ tá của mình.
Vậy nên hắn nhiệt tình mời mọc Ứng Dương, để gã tạm thời ở lại phủ Phụng Xa Hầu.
- Ta với Đức Liên mới gặp lần đầu mà như đã quen thân, sớm muộn cũng có duyên với nhau.
Nếu Đức Liên không chê, giờ ta ở lại đây, đợi thời gian này ta tiếp đón xong Lã Thị Hán Quốc sẽ giới thiệu cho Đức Liên, thế nào?
Khổng Dung và Ứng Dương cũng biết rõ, Lã Thị Hán Quốc sắp tới.
Nghe nói, bọn họ đã tụ hợp cùng với Hổ Báo kỵ của Tào Chân, muộn nhất ngày mai sẽ tới được Hứa Đô.
Tào Bằng vừa được bổ nhiệm, tất nhiên có rất nhiều việc phải xử lý. Hắn đã đồng ý thì đương nhiên không cần lo lắng, chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi là được. Đồng thời, đối với lời mời của Tào Bằng, Ứng Dương cũng cực kỳ xúc động. Sau một hồi suy nghĩ cũng đã ưng thuận.
Buổi trưa, Tào Bằng liền tới thăm phủ Đại Hồng Lư Lưu Diệp.
Tào Cấp và Lưu Diệp có giao tình, hai người trước đây thường cùng nhau uống rượu. Tuy nhiên lúc ấy, Lưu Diệp cảm thấy không có đất thi triển tài năng, còn Tào Cấp nhàn hạ thỏa mãn trong mọi hoàn cảnh. Hiện giờ, Tào Cấp được phong quan Thứ sử Lương Châu, trấn thủ Tây Bắc, đã là quan lớn một phương.
Còn Lưu Diệp cũng bận tối mày tối mặt.
Đầu năm, lão đi sứ Tiên Ti và đã đạt được hiệp ước đồng minh với Tiên Ti đại nhân ở trung bộ là Kha Bỉ Năng.
Rồi sau đó lão vừa quay về Hứa Đô đã nghe nói Lã Thị Hán Quốc sắp quy thuận. Đây là một sự kiện lớn… Từ năm Vĩnh Nguyên đến nay chưa từng xảy ra chuyện như thế. Ngoại bang tới nhờ cậy, xin được quy hàng, đối với triều đình mà nói, rõ ràng là chuyện tốt cực kỳ đáng mừng.
Qua nhiều năm chiến loạn, cũng phải có một tin tốt lành làm phấn chấn lòng người…
Khi Tào Bằng đến Lưu phủ, Lưu Diệp đang bận tối mặt.
Tiếp đãi sứ giả ngoại bang là một chuyện cực kỳ nghiêm túc. Lễ tiết đã định, từng bước đều không thể có sai sót, cần phải cẩn thận suy diễn. Lưu Diệp vừa thấy Tào Bằng liền vô cùng mừng rỡ. Lão kéo tay Tào Bằng, trách cứ nói:
- Hữu Học, sao đến muộn thế?
Không đợi Tào Bằng giải thích, Lưu Diệp đã kéo hắn vào thư phòng.
- Nếu ngươi không tới, ta sẽ sai người đi tìm ngươi.
Nói rồi, lão rút ra một tấm lệnh bài đưa cho Tào Bằng:
- Ngươi lập tức cầm nó theo và khởi hành, trước khi trời tối phải tới Trường Xã. Lã Thị Hán Quốc tối nay sẽ ngủ lại ở Trường Xã, ngươi hãy tới đón, ngày mai hộ tống sứ đoàn quay về.
- Gấp vậy sao?
Tào Bằng kinh ngạc nói:
- Thúc phụ, ta cũng biết tầm quan trọng của việc Lã Thị Hán Quốc quy thuận, nhưng nghi thức đón tiếp này… theo lý mà nói, nên do Hành Nhân Thừa phụ trách, sao lại bảo ta đi?
Vẻ mặt Lưu Diệp rất quái đản, lâu sau mới hạ giọng nói:
- Ta cũng biết không đúng quy củ, nhưng đây là do sứ giả Lã Thị Hán Quốc đã mời!
Tào Bằng bỗng giật mình…
Trường Xã nằm ở phía bắc Hứa Đô, phía tây Hữu Thủy.
Vốn là ở thời Xuân thu, ấp Trường Cát ở Trịnh quốc về sau tương truyền do cây cối ở xã miếu lớn nhanh nên được đặt tên là Trường Xã. “Sử quỷ tần bản ký” có ghi lại: chiêu tương vương nhị thập tam niên, khách khanh hồ thương công ngụy trường xã. Trung bình nguyên niên, đông hán danh tương hoàng phủ tung, tằng tại thử túng hỏa, đại bại hoàng cân tặc.
- Cao tướng quân!
Trời sắp tối, sứ đoàn chậm rãi tiến tới ngoài thành Trường Xã.
Tào Bằng và quan viên của Trường Xã ra thành đón, đứng ở phía trước nhất. Trường Xã là bình phong ở phía bắc của Hứa Đô. Nếu Trường Xã mất đi sẽ chỉ còn là một vùng đất bằng phẳng, loáng cái đã tới được Hứa Đô. Vì thế, phẩm trật của quan viên Trường Xã cao hơn một cấp bậc so với các huyện thành có quy mô tương đương, nhưng dù thế thì các quan lại lớn nhỏ của Trường Xã vẫn cung kính đứng sau Tào Bằng mà không ai phản đối.
Tào Bằng không phải là người mà một huyện lệnh nhỏ có thể đánh đồng được.
Dù hắn chỉ là Dịch Quan Thừa, xét về quyền lực cơ bản không thể so sánh được với huyện lệnh. Thế nhưng, không có ai vì Tào Bằng là Dịch Quan Thừa mà dám tỏ vẻ kiêu ngạo, ngang ngược.
Dưới cổng thành, đèn đuốc sáng trưng.
Tào Bằng từ xa đã nhìn thấy Cao Thuận mặt mày đỏ rực phóng ngựa lao tới.
Hổ Báo kỵ nhanh chóng chia hai hàng, tạo ra một lối đi. Cao Thuận xuống ngựa bước đi vội vã, nhưng nhìn thấy Tào Bằng liền sững người.
- Tào A Phúc?
- Ha ha, Cao tướng quân, đã lâu không gặp.
Tào Bằng nghe thế liền bật cười ha hả.
Cũng khó trách Cao Thuận lại có vẻ ngỡ ngàng như thế, hình như không nhận ra Tào Bằng. Y và Tào Bằng cũng không tiếp xúc nhiều. Nói cách khác khi Tào Bằng bị Lã Cát hãm hại ở phủ Ôn Hầu, hai người từng gặp mặt và nói chuyện với nhau. Mấy lần khác, Cao Thuận đều đứng ở phía sau, không bao giờ mở miệng. Bản tính y lặng lẽ kiệm lời, khi ấy mặc dù nói được Lã Bố trọng dụng, nhưng địa vị không cao lắm.
Cao Thuận không thuộc Bát kiện tướng.
Mặc dù y trung thành và tận tâm, cuối cùng cũng chỉ dừng lại ở vị trí Trung Lang Tướng.
Thậm chí, lúc ban đầu Lã Bố rong ruổi thiên hạ, Cao Thuận thậm chí chưa từng có cơ hội độc lĩnh một quân. Đã gần mười năm kể từ lần gặp Tào Bằng trước đây, Tào Bằng khi đó chưa tới mười lăm, mười sáu tuổi lại khá gầy yếu, vì thế dáng vẻ trông rất thanh tú.
Còn giờ thì sao?
Tào Bằng nhìn khôi ngô và cường tráng.
Ít nhất nếu chỉ xét về hình thể, Cao Thuận thật sự không nhận ra nổi.
Trong đầu y, Tào Bằng vẫn là cậu bé gầy còm yếu ớt, tướng mạo thanh tú. Còn lúc này, hắn mạnh mẽ vạm vỡ, đã là đại trượng phu oai hùng.
- Tào Công tử, đã lâu không gặp.
Cao Thuận trịnh trọng hành lễ với Tào Bằng, còn Tào Bằng thản nhiên đón nhận.
Với y mà nói, việc thi lễ này khiến y thanh thản hơn. Nếu không có Tào Bằng năm đó đã tư túng cho gia quyến Lã thị thì giờ Cao Thuận đã trở thành một nắm xương khô. Nói thẳng ra, Tào Bằng vẫn là ân nhân cứu mạng của Cao Thuận. Vì thế, cho dù Cao Thuận đã là sứ thần của Lã Thị Hán Quốc, hắn cũng có thể nhận một vái của Cao Thuận mà không hề thấy gánh nặng trong lòng.
- Cao tướng quân, trong thành đã bày sẵn tiệc rượu, vừa hay có thể say một bữa với tướng quân.
Là chủ nhân, đương nhiên Tào Bằng phải nhiệt tình tiếp đón.
Đâu ngờ Cao Thuận lắc đầu:
- Tào Công tử biết tính ta mà.
Ta thân gánh trách nhiệm nặng nề, không dám uống rượu. Vì thế, tiệc rượu này xin được miễn… Xin công tử chuẩn bị chỗ ăn ở cho bọn ta sớm nghỉ ngơi. Sáng sớm mai còn phải vội tới Hứa Đô. Nếu công tử muốn uống rượu, hãy đợi sau khi Cao Thuận thành công trong chuyến đi này, chắc chắn sẽ cùng say với công tử một bữa mới thôi.
Chẳng trách được, địa vị của Cao Thuận trong quân Lã Bố vẫn luôn không cao.
Những năm cuối Đông Hán, tìm một người không thích uống rượu đúng là không dễ. Những người bên cạnh Tào Bằng đa phần đều mê rượu! Dù là Cam Ninh hay Hạ Hầu Lan, hay Phan Chương, Bàng Đức… Càng chưa cần nói những người như Điển Vi, Hứa Trữ, bữa cơm nào cũng phải có rượu thịt mới vui. Đương nhiên, như bọn Cam Ninh đa phần đều biết phân nặng nhẹ. Khi nào uống rượu, khi nào không được uống, trong lòng bọn họ đều rõ. Nhưng nếu như nói, tính cách như Cao Thuận một khi có chuyện là không động đến giọt rượu nào thì quả thực rất hiếm gặp.
Hơn nữa, người này nói năng quá thẳng thắn!
Tào Bằng chưa để ý tới những tiếng phàn nàn khe khẽ của các quan viên phía sau, hắn mỉm cười:
- Cao tướng quân, từ biệt gần mười năm, tính cách nghiêm túc của ngươi vẫn không hề thay đổi.
Cao Thuận ngẩn ra, chợt cười ha ha.
Y mang vẻ mặt đầy hối lỗi, chắp tay với Tào Bằng:
- Công tử đừng trách, chuyến đi này Cao Thuận gánh trọng trách nên khi khởi hành đã thề tuyệt đối không uống rượu.
- Cũng được, đi đường vất vả, quân mã cũng đã mệt mỏi, nghỉ ngơi một chút cũng là chuyện nên làm.
Chỗ ở đã được sắp xếp ổn thỏa, có thể bố trí cho tất cả nhân mã của sứ đoán. Mời tướng quân hãy theo ta vào thành, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.
Nói rồi, Tào Bằng đưa tay ra kéo tay Cao Thuận, hai người sánh vai đi cùng nhau.
Lúc này Tào Chân tự động có nhiệm vụ phụ tá, hạ lệnh cho Hổ Báo kỵ đóng quân ngoài thành.
Tào Bằng vừa đi vừa thấy có gì đó không tự nhiên.
Phía sau hình như có một ánh mắt luôn chăm chú dõi theo hắn. Thế nhưng hắn không thể dừng lại, quay đầu để nhìn. May mà, trong ánh mắt đó không hề ẩn giấu sát khí. Nói cách khác, đối phương không có ác ý. Tào Bằng cũng không lo lắng sẽ có nguy hiểm! Ở đây là Trường Xã, chính là địa bàn của hắn. Trên đời này không phải ai ai cũng đều là Lãnh Phi, có lẽ chỉ là người của sứ đoàn cảm thấy tò mò với hắn chăng?
Tào Bằng đột nhiên dừng bước ngoài dịch quán, nhân lúc nghiêng người nhường đường, hắn đột nhiên quay đầu lại.
Nhưng thấy phía sau, tất cả đều là thành viên của sứ đoàn.
Trời tối mờ mịt cũng không thể nhìn rõ, ban nãy ánh mắt nhìn chằm chằm vào hắn rốt cuộc là ai…
- Cao tướng quân, mời.
- Tào Công tử, mời.
Hai người nhìn nhau, mặt nở nụ cười cùng bước vào dịch quán.
Dịch tốt trong dịch quán từ lâu đã sắp xếp ổn thỏa căn phòng. Vùng Trường Xã này không giống so với các huyện thành khác, có chút tính chất của quân trấn. Diện tích của dịch quán rất lớn, đủ để chứa tất cả thành viên của sứ đoàn. Tào Bằng hàn huyên một lúc với Cao Thuận, thấy trời đã tối liền đứng dậy cáo từ. Bước ra khỏi cửa dịch quán, hắn đột nhiên dừng bước, ngửa mặt lên nhìn bầu trời tối đen, hít sâu một hơi.
Có lẽ, rất nhiều người không nhận ra cách xưng hô giữa Tào Bằng và Cao Thuận.
Theo lý mà nói, Cao Thuận thân là sứ thần của Lã Thị Hán Quốc, đại diện cho thể diện Lã Thị Hán Quốc. Y được phong chức quan Đại Tư Mã ở đó, Tào Bằng không nên gọi y là ‘tướng quân’. Tương tự, cách xưng hô của Cao Thuận với Tào Bằng cũng không nên gọi là ‘công tử’.
Hai cách xưng hô này ở một mức độ nào đó đã kéo dài giao tình trước đây ở Từ Châu.
Cao Thuận không từ chối Tào Bằng vẫn gọi y là ‘Cao tướng quân’, còn Tào Bằng cũng không từ chối cách xưng hô ‘Tào công tử’.
Từ điểm này, Tào Bằng biết Cao Thuận tới Hứa Đô là tràn đầy thành ý. Nói cách khác, y không đơn giản là vì quy thuận, mà hơn cả là tới trả ân tình của Tào Bằng năm đó. Hai cách xưng hô cũng chứng tỏ hai bên đều ghi nhớ tình nghĩa trước đây…
Chắc chắn, lần này Lã Thị Hán Quốc quy thuận, vấn đề sẽ không quá lớn.
Trong lòng Tào Bằng theo đó thoải mái hơn.
Tào Bắng cũng không còn để ý tới ánh mắt ban nãy chăm chú nhìn hắn nữa. Nghe Cao Thuận nói, thành viên sứ đoàn trong chuyến đi lần này đa phần đều là tướng sĩ của Hãm trận doanh trước đây. Nếu thế, chắc chắn trong đó có người biết Tào Bằng.
Cao Thuận còn có một thỉnh cầu, đó chính là tìm lại gia quyến của tướng sĩ Hãm trận doanh hồi xưa. Y hy vọng khi rời khỏi Trung Nguyên có thể đợi những gia quyến đó cùng quay về.
Tào Bằng đồng ý với lời thỉnh cầu này.
Về sau này Hãm trận doanh dưới trướng của Lã Bố đã được biên chế lại, các nhóm người liên tục được thay đổi.
Khi cả nhà Lã thị rời khỏi Từ Châu để chạy tới hải ngoại, thành viên của Hãm trận doanh đa phần là người bản địa Từ Châu. Họ chủ yếu tập trung ở ba vùng là Hạ Bì, Bành Thành và Bái Quốc. Trong tay Cao Thuận có một danh sách vừa mới đưa cho Tào Bằng. Đối với Tào Bằng mà nói, chuyện này không khó khăn gì. Theo địa chỉ trên danh sách, sai người đến tìm là được. Kể cả Tào Bằng không giúp thì Tào Tháo cũng sẽ nhúng tay vào. Chi bằng nói là một ân tình hơn là một lời thỉnh cầu… Vì thế, Tào Bằng không hề cảm thấy áp lực.
Bước ra khỏi dịch quán, Tào Bằng lập tức tìm dịch tốt đến, gói cẩn thận danh sách, trong đêm đưa tới Hứa Đô để trình báo Lưu Biểu.
- Chia Đại Hồng Lư thành ba bản, một bản giữ lại, một bản trình lên báo cáo với Tư Không. Bản còn lại hãy trả lại khi ta quay về Hứa Đô.
- Ty chức đã hiểu.
Dịch tốt không dám chậm trễ, vội vàng chuẩn bị ngựa tới Hứa Đô trong đêm.
Còn Tào Bằng liền trở về chỗ ở của mình.
Hắn ở trong một căn phòng cách dịch quán không xa.
Vừa bước vào cửa, Tào Bằng đã nhìn thấy Tào Chân đang ngồi trong phòng, ăn ngấu ăn nghiến.
- Ca ca, sao lại có bộ dáng như quỷ chết đói đầu thai thế?
Tào Bằng cười ha hả đi vào phòng, ngồi xuống cạnh bàn.
Tào Chân cũng không nói gì, rót một chén rượu đầy cho Tào Bằng, rồi lại tự rót cho mình, chỉ im lặng uống một hơi cạn sạch. Hắn ta lau chút rượu sót lại trên bộ râu ngắn dưới cằm và thở phào nhẹ nhõm, nói với Tào Bằng:
- Tên Cao Thuận đó đúng là một khúc gỗ, ta đi theo y hai ngày, sắp ức chế phát điên lên được. Hỏi y mười câu, y chỉ đáp lại một. Mời y uống rượu nhưng lại là tên không dính tới một giọt rượu.
Rất vô vị, rất vô vị…
Tào Bằng nghe thế không nhịn được cười.
Cơ bản hắn có thể đoán ra bộ dạng thảm hại đó của Tào Chân.
- Ca ca, lời ca nói sai rồi, ta lại thấy Cao tướng quân cư xử với mọi người rất thân mật.
- Đó là đối với ngươi!
Tào Chân phun phì phì, gượng cười nói:
- Ngươi tin không, từ khi ta đón y tới ngoài thành, suốt hai ngày, lần đầu tiên ta thấy y nở nụ cười. Bình thường ở cùng y, lúc nào cũng sa sầm mặt mày, như thể ai đó thiếu tiền y vậy. Nói cách khác, hôm nay y đã cười với ngươi. Nếu không tận mắt nhìn thấy, ta thậm chí nghĩ rằng tên này không biết cười. Mời y xem ca múa, y không xem; Mời y uống rượu, y không uống. Khi ở lại thì trốn trong phòng, không phải đọc sách cũng là ngủ sớm… Đúng là cực kỳ vô vị.
- Thế nhưng tên này trước đây từng khiến Thúc phụ chịu không ít thiệt thòi.
Tào Bằng nhấp một ngụm rượu:
- Cao tướng quân luôn có tính khí này, trước đây lúc ở dưới trướng Lã Bố, với tài hoa và sự giỏi giang của mình, y không hề thua kém Văn Viễn. Đặc biệt lúc lâm trận còn có danh xưng chưa từng chiến bại. Về điểm này, ngay cả Trương Văn Viễn cũng cực kỳ khâm phục, thường xuyên khen ngợi với ta.
Y không có sở thích gì, thú vui lớn nhất chính là diễn luyện binh mã.
Có lẽ chính vì thế, y không hiểu cách giao tiếp với mọi người, càng không biết nịnh nọt. Vì vậy, khi Lã Bố vừa coi trọng vừa bài xích y, địa vị rất xấu hổ. Nếu không ra hải ngoại, e rằng y cũng không có kết cục tốt. Chỉ đáng tiếc binh pháp và mưu lược trong con người y.
- A Phúc, tên Cao Thuận này thực sự lợi hại vậy sao?
- Nếu ca không tin, đợi khi quay về Hứa Đô hãy đi hỏi mọi người sẽ biết.
Tên đó là một quân nhân bẩm sinh… Nếu không được đánh nhau, ta đoán y cũng không sống nổi. Ở lại Trung Nguyên, sớm muộn cũng mất tính mạng.
Tào Chân nghe thế, lập tức im lặng.
Quả thật, tình hình giữa hải ngoại và Trung Nguyên có rất nhiều khác biệt.
Hải ngoại hoang dã, chiến loạn không ngớt.
Còn Trung Nguyên, chiến tranh luôn đi kèm theo đủ loại âm mưu.
Cao Thuận là người thẳng thắn, có lẽ rất khó sống sót trong cuộc đấu đá đó. Nếu đổi lại ở đầu thời Tây Hán, kết cục của y chưa chắc sẽ tốt hơn Bành Việt Anh Bố.
Tào Chân thở dài, không đàm luận tiếp nữa.
Hai người vừa uống rượu vừa tán gẫu trong phòng, loáng cái giờ Hợi đã tới.
- Ca ca, nghỉ sớm đi, sáng mai còn phải lên đường.
Tào Chân đồng ý, cạn sạch cốc rượu rồi nói lời cáo biệt Tào Bằng. Hắn ta ở trong quân doanh ngoài thành… Mặc dù trong thành đã chuẩn bị chỗ ở cho hắn ta, Tào Bằng ở đây cũng có thể sắp xếp phòng, nhưng Tào Chân cũng đã quen rồi, thích nghỉ ngơi ở trong quân doanh hơn.
Theo như lời hắn ta nói:
- Nếu không nghe được tiếng điêu đấu va vào nhau, chắc ta sẽ không ngủ được.
Đây cũng là người đã quen với cuộc sống quân doanh!
Tào Bằng tiễn Tào Chân rồi tìm người dọn dẹp đống lộn xộn trong phòng.
Hắn quay về phòng ngủ, vừa chuẩn bị thay xiêm y, lên giường nghỉ ngơi thì nghe ngoài cửa có tiếng gõ nhè nhẹ:
- Công tử, công tử!
Tào Bằng mở cửa, thò nửa người.
Hắn liền thấy ở hành lang ngoài cửa có một tên dịch tốt đang cung kính thi lễ với hắn:
- Công tử, Cao sứ giả của Lã Thị Hán Quốc mời công tử đi một chuyến.
Cao Thuận tìm ta?
Tào Bằng sững người, lập tức gật đầu nói:
- Ngươi đợi ta.
Hắn soi vào tấm gương đồng ở cửa để sửa sang lại quần áo.
Trong lòng có phần nghi ngờ: đã muộn thế này rồi, Cao Thuận tìm ta là có chuyện gì đây?
Lẽ nào y còn có chuyện gì khác, hy vọng thông qua ta để phó thác với Tư Không? Nhưng dù vậy, cũng có thể để ngày mai nói sau mà.
Suy nghĩ một hồi, hắn cũng không nghĩ ra manh mối.
Ngoài cửa, dịch tốt vẫn đang chờ, Tào Bằng kéo cửa, cất bước đi xuống bậc thang.
- Đi trước dẫn đường.
- Vâng!
Dịch tốt đáp lại và dẫn Tào Bằng ra khỏi nơi ở.
Nói một cách chính xác, chỗ ở của Tào Bằng thuộc một phần của dịch quán. Chỉ là người trong dịch quán không đủ nên về cơ bản ở lại bên sứ đoàn để phục vụ.
Ra khỏi cửa là rẽ, men theo con đường nhỏ vắng vẻ, loáng cái đã tới nơi dừng chân của sứ đoán Lã thị Hán Quốc.
Đây là một đại viện được chia hai bên trong và ngoài.
Bên ngoài là tùy tùng tạp dịch của sứ đoàn ở, còn Cao Thuận ở gian phòng phía sau. Tào Bằng được tên dịch tốt đó dẫn đường, đã tới cửa hậu trái.
Một tên hầu cận của Lã Thị ra chặn đường.
- Là Cao sứ giả mời Tào công tử đến…
Dịch tốt vội giải thích để tránh xảy ra hiểu lầm.
Tên hầu cận đó bật cười, nói bằng giọng Quan Thoại mang chút khẩu âm Hạ Giao:
- Ta biết, ta ở đây chính là phụng mệnh của Cao Tư Mã, cung kính chờ Công tử tới. Ngươi về đi, ở đây không còn việc gì phiền ngươi nữa… Tào công tử, mời theo ta, Cao Tư Mã đã đợi rất lâu rồi.
- Cao tướng quân gọi ta, có chuyện gì sao?
Người hầu cận cười nói:
- Việc này, ty chức cũng không biết…
Công tử theo hành lang đi vào trong, rẽ ở góc ngoặt kia là đến.
- Ngươi không dẫn ta đi sao?
- Ha ha, công tử trước từng có ân với với tướng quân, cũng không phải người ngoài, ngài cứ đi là được, ty chức còn phải ở đây canh gác.
Tào Bằng không hiểu ra sao, liếc nhìn tên tùy tùng kia rồi gật đầu, sau đó cất bước đi vào.
Tên Cao Thuận này rốt cuộc đang giở trò quỷ gì?
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
56 chương
158 chương
173 chương
10 chương
117 chương
14 chương