Tào Tặc

Chương 413

Tào Chương cười ha hả không ngừng, Ngưu Cương thì gãi đầu, ngậm miệng không nói. Có lúc, không nói gì so với nói gì lại càng có sức biểu đạt hơn, Tào Bằng lập tức hiểu ra đám người này trốn nhà ra đi. Tuy nhiên, hắn cũng không quát bọn họ trước mặt mọi người, thậm chí ngay cả hỏi cũng không hỏi. - Tốt lắm, chúng ta đi vào nói sau. Tào Bằng nói chuyện, cất bước hướng về phía doanh trại mà đi. Mà lúc này, Hách Chiêu đã dẫn theo người đi từ trong doanh trại ra. Vừa thấy Tào Bằng, gã vội vàng khom người nói: - Mạt tướng đang khoác giáp trụ, không thể thi lễ trọn vẹn, xin công tử bỏ qua. - Bá Đạo, sao ngươi lại tới đây? - Phụng Xa Hầu nghe nói công tử trấn giữ và bảo vệ Hà Tây, lo lắng bên cạnh công tử không có người hữu dụng, cho nên lệnh mặt tướng đi đến trước. Bọn người Tử Sơn đã qua tới Đồng Quan, dẫn thêm tám nghìn hộ dân nữa, cho nên di chuyển rất chậm, dự tính phải tới trong tháng sau mới có thể tới đây được.Trước khi đi, Tử Sơn còn nhờ mạt tướng vấn an công tử, nói hắn sẽ mau chóng tới Hà Tây, dốc sức vì công tử. Ngoài ra, Văn Chương cũng đã đến Đông Quận. Đặng Giáo úy biết điều kiện bên này của công tử rất gian khổ, cho nên đang tích cực xoay sở lương thảo. Văn Chương tạm thời chờ ở Đông Quận, dự tính vào tháng sau sẽ đến, Văn Chương còn nói, Đặng Giáo úy đã chuẩn bị sáu nghìn thạch lương thảo, sẽ chuyển qua Hà Đông đến Hà Tây. Hiện giờ Tào Công đã sắp động binh ở Hà Bắc, cho nên Đặng Giáo úy chỉ có thể trợ giúp bấy nhiêu thôi. Đặng Giáo úy chính là Đặng Tắc. Đầu tháng năm, Mãn Sủng - nguyên Thái thú Đông Quận đã qua sông ra trấn Hà Nội, tiến cử Đặng Tắc làm Thái thú Đông quận. Lần bổ nhiệm này còn dẫn đến chuyện tranh chấp trên triều đình, có người cho rằng Đặng Tắc tuổi còn quá trẻ, vả lại là người khuyết tật, làm đồn điền Giáo úy thì còn được, nhưng quản lý một phương thì không khỏi không hợp lý. Cũng may, do rất nhiều nguyên nhân nên đám danh sĩ thanh lưu kia không tham dự cuộc tranh luận này.Nhờ thế, phái ủng hộ Đặng Tắc chiếm được thế thượng phong, cuối cùng thông qua đợt bổ nhiệm này. Đặng Tắc, gần ba mươi tuổi, chính thức trở thành vị quan to hưởng bổng lộc hai nghìn thạch, chính thức bước vào tầng lớp nòng cốt của Tào Ngụy. Đặng Tắc chấp chưởng Đông Quận, cũng có nghĩa người nhà Tào Bằng đã trở thành trọng thần của Tào Tháo. Thành môn Giáo úy, Vũ Khố Lệnh, Phụng Xa Hầu Tào Cấp; Đông quận Thái Thú, đồn điền Giáo úy Đặng Tắc; Bắc Trung Lang Tướng Tào Bằng hưởng sáu nghìn thạch bổng lộc, trong doanh trận của Tào Ngụy, có thể nói là hiếm có. Ngay cả những trọng thần như Tuân Úc hay Quách Gia cũng không có được vinh quang này. Tào Bằng biết người nhà của hắn đã bị đẩy lên trước đầu sóng ngọn gió. Tuy nhiên nào có ai để ý những chuyện này? Tào Ngụy sớm muộn gì cũng có được thiên hạ, chuyện Tào Bằngphải làm lúc này chính là ôm chân Tào Tháo. Mà lúc này, chuyện Tào Bằng bận tâm nhất chính là Tư Mã Ý còn đang ở huyện Tất, làm phụ tá cho Tào Phi, vẫn không có tiếng tăm gì; Gia Cát Lượng vẫn đang vừa làm ruộng vừa dạy học, còn chưa bằng ba phần thiên hạ (Tào Bằng vẫn chưa biết, Gia Cát Lượng đã rời núi). Tào Bằng hiện đã đi trước bọn họ. Chuyện kế tiếp hắn phải làm chính là không ngừng củng cố ưu thế của hắn. Hách Chiêu dẫn đường phía trước, Tào Bằng cùng đoàn người tiến vào Thân Binh doanh. - Bá Đạo dẫn bao nhiêu người tới? - Lần này tới Hà Tây, tổng cộng có bảy trăm người, trong đó có ba trăm Hắc Mạo, một trăm Phi Mạo, còn có ba trăm tôi tớ nữa. - Ba trăm tôi tớ? Tào Bằng ngạc nhiên nói: - Đang yên lành, sao lại dẫn nhiều tôi tớ đến đây làm chi? Hách Chiêu cười nói: - Việc này do lão phu nhân sắp xếp. Nếu đã là Trương thị sắp xếp, Tào Bằng cũng không nói gì nữa. Dựa vào phẩm trật của hắn, ở Hứa Đô hiện có sáu trăm Hắc Mạo và hai trăm Phi Mạo. Lần này Hách Chiêu lần này đến lập tức chọn ra một nửa số binh sĩ, cũng coi như là đến giới hạn rồi. Đương nhiên rồi, địa vị Đặng Tắc và Tào Bằng ngày càng cao, số binh sĩ hắn có thể dự trữ, nuôi dưỡng cũng tăng theo. Theo luật pháp, Tào Bằng thân là Bắc Trung Lang tướng, có thể nuôi dưỡng tám trăm binh sĩ, Đặng Tắc thân là Thái thú Đông quận có thể nuôi dưỡng tám trăm binh sĩ. Lại tính trên phẩm trật của Đặng Tắc, trong nhà Tào Bằng có thể nuôi dưỡng hai nghìn binh sĩ trở lên. Nhưng bất kể là Tào Bằng hay là Đặng Tắc, không ai dám chiêu dụ nhiều binh mã như vậy. Nếu như trong nhà bọn họ có hai nghìn binh sĩ, e rằng lão Tào sẽ tìm đến bọn họ gây rắc rối cũng nên. Cho nên, cho tới bây giờ, Tào Bằng cũng chỉ có sáu trăm binh sĩ mà thôi. Đương nhiên, chuyện này cũng liên quan đến nhân tố khó tìm tinh binh nữa. Nếu như Tào Bằng thật sự có hai nghìn tinh binh, xem ra Tào Tháo sẽ ngủ không yên giấc. - Tử văn, sao các ngươi lại đi cùng nhau vậy? Ở trong đại trướng, Tào Bằng nghi hoặc nhìn Tào Chương hỏi. Lúc này hắn mới có thể hỏi! Bởi vì trong lều ngoài trừ Thái Địch ra, còn lại đều là tâm phúc của Tào Bằng. Tào Chương liền đem nguyên do sự tình báo cho Tào Bằng biết: - Tiên sinh, ta không muốn trở về! Nếu như người dám đuổi ta đi, ta sẽ mai danh ẩn tích. Dù sao ta cũng hạ quyết tâm rồi, không lập công lao, ta nhất định sẽ không quay về Hứa Đô. - Tử Văn còn trộm Trảo Hoàng Phi Điện của Tào Công đi nữa. - A? Tào Bằng nghe được, cũng giật mình kinh hãi. Nhưng rồi hắn lại thấy dở khóc dở cười. Hách Chiêu nói: - Mạt tướng khi mới vào Đồng Quan, liền gặp được Tử Văn. Vốn dĩ mạt tướng cũng không dám để y đến, nhưng mà… Mạt tướng nghĩ rồi, để y đến đây so với chuyện không đi cùng với y, ít nhất còn an toàn hơn một chút. Nhìn vẻ mặt dứt khoát của Tào Chương, Tào Bằng cũng có chút đau đầu. Hắn lo lắng, nếu chẳng may Tào Chương ở Hà Tây gặp phải chuyện không may, hắn khó mà tránh khỏimột đống chuyện phiền toái. Tào Tháo có một đứa con trai đã chết trận, nếu như Tào Chương cũng… Nhưng y lại không muốn trở về. Nếu bắt buộc y trở về, ngược lại có thể sẽ gặp phải phiền phức. Đúng như Tào Chương nói, rất có khả năng y dám mai danh ẩn tích đi đầu quân thật. Thôi đi, cứ để y ở lại đã, xem lão Tào quyết định như thế nào. - Tử Văn, ta bây giờ thật sự rất cần người. Tuy nhiên ta phải nói trước, nếu như ngươi tới Hà Tây rồi, thì nhất định phải nghe theo mệnh lệnh của ta. Ngay từ đầu, ngươi cũng đừng nghĩ đến chuyện lập công giết địch vội, trước mắt cứ đi theo bên ta, làm nha binh đi. Chờ khi nào ta nói ngươi có thể ra chiến trường, thì ngươi mới được lãnh binh chiến đấu. Thái Địch, Tử Văn lúc trước từng theo ta tập võ, coi như là sư huynh ngươi, ngươi trước tiên theo y làm quen hoàn cảnh một chút. Tử Văn, đến đây rồi, ta sẽ không ưu ái ngươi đâu, ngươi chỉ là một tên nha binh thôi. Có thể ở lại, Tào Chương rất đỗi vui mừng. Y tiến lên phía trước nói: - Học sinh nghe theo lời chỉ bảo của tiên sinh. - Ngưu Cương, ngươi lớn tuổi hơn, gặp chuyện biết điềm đạm, cẩn trọng. Ta hiện giờ đang bắt tay vào xây dựng huyện Hồng Thủy, cũng cần người trợ giúp. Tạm thời, ngươi cầm thủ lệnh của ta, đi báo danh chỗ Lương Khoan, tạm lĩnh chức Tư Mã, cùng với Khương Tự phụ trách giám sát đám nô lệ này. Chuyện cụ thể như thế nào, ta sẽ sắp xếp cho các ngươi sau. Ngươi nhớ kỹ cho ta, ngươi hiện tại cũng giống như Tử Văn, ở đây không có bất cứ quyền hành đặc biệt gì hết. - Mạt tướng tuân lệnh! Chờ xử lý xong hai tên phiền toái này, Tào Bằng liền bảo Thái Địch và Vương Song dẫn bọn họ ra ngoài. - Nói đi, ai ở trong doanh trại? Vừa rồi khi Hách Chiêu nói chuyện, mơ hồ có ám chỉ chuyện gì đó. Chỉ có điều bởi vì bọn Tào Chương ở đây, nên Hách Chiêu khó nói rõ được. Hiện tại, bọn Tào Chương đi rồi, Tào Bằng đương nhiên phải hỏi. Hách Chiêu gãi gãi đầu, cười ha hả… - Công tử, xin đi theo ta. Hai người đi ra khỏi lều quân, đi thẳng vào phía hậu doanh. Do hành động vội vàng, vùng đất doanh trại này chưa được sắp xếp thỏa đáng. Hơn nữa, Hách Chiêu cũng biết, sau khi gặp Tào Bằng, gã sẽ phải dựng lại cơ sở tạm thời một lần nữa, cho nên cũng chỉ là lập doanh trại đơn giản. Toàn bộ đất doanh trại, phân trước sau hai phần. Phía trước doanh là tinh binh Hắc Mạo và kỵ binh Phi Mạo; phía sau doanh trại chủ yếu là nô bộc, đồng thời còn có quản giám bảo vệ đồ quân nhu… Tào Bằng vốn tưởng rằng, ba trăm nô bộc này đều là nam tử. Nhưng sau khi đi vào hậu doanh mới phát hiện, còn có thêm một số nữ nhân nữa. Số nữ nhân khoảng chừng bốn năm mươi người, tuổi có lớn có nhỏ. Lớn trên dưới khoảng bốn mươi, nhỏ có thể chưa tới mười mấy. Trong hậu doanh, có ba đại trướng. Một trước hai sau, hình tam giác đặc trưng. Tào Bằng cất bước đi vào trong lều nhỏ trước mặt, lập tức trợn mắt há hốc mồm. - Sao các nàng lại đến đây? - Phu quân! Trong lều, hai nữ tử đang sắp xếp đồ đạc. Một cái giường sát đất dường như chiếm hết hai phần ba lều nhỏ. Trên thảm đất rải một cái đệm da sói lớn, trên bày một bàn sách. Hai bên đặt một bồ tịch, biến căn lều nhỏ này thành một chỗ tiếp khách đơn giản. Dưới thảm đất, có một chậu than, lửa than đang cháy rực, trên bếp đang đặt một cái siêu nước, hơi nước bốc lên nghi ngút. Hai con tuyết ngao như hai con hùng sư đang phủ phục trên mặt đất đứng lên, cao như người. Khi Tào Bằng đi vào, hai con tuyết ngao cùng đứng lên, như hổ rình mồi nhìn chăm chú Tào Bằng. Tuy nhiên một lát sau, hai con ngươi lạnh lùng của chúng chợt lộ vẻ vui mừng, chúng vọt tới trước mặt Tào Bằng, sủa vang. Đại Bạch, Tiểu Bạch? Năm đó Lưu Quang tặng cho Tào Bằng bốn con chó ngao nhỏ, bị bốn người Hoàng Nguyệt Anh nhận nuôi riêng. Đại Bạch và Tiểu Bạch là thú cưng của Bộ Loan và Quách Hoàn. Hai con tuyết ngao này hiện ở đây, đủ biết thân phận của hai nử tử áo xanh kia là gì. Nghe thấy động tĩnh, hai nữ nhân đều dừng tay, quay đầu nhìn Tào Bằng, kinh ngạc mà mừng rỡ. Nếu như không phải là Hách Chiêu ở bên cạnh hắn, hai nàng đã ngã nhào vào trong lòng của Tào Bằng rồi. Tào Bằng ngạc nhiên nhìn hai nữ tử yêu kiều nhu mì, như ngây ra. - Lão phu nhân có lệnh, mạt tướng chỉ là phụng mệnh hành sự. Hách Chiêu nói xong, lập tức rời khỏi lều nhỏ. Mà Tào Bằng thì vẫn đứng ở bên thảm đất, mặc cho Bộ Loan và Quách Hoàn lôi kéo, cởi giày đi lên thảm. - Tiểu Loan, tiểu Hoàn, các nàng… Đúng là hồ đồ. Hai người các nàng không ở trong nhà, giúp ta phụng dưỡng mẫu thân, sao lại chạy đến đất Hà Tây này làm gì? Ánh mắt Bộ Loan đỏ lên, lộ ra vẻ uất ức tủi thân. Quách Hoàn hạ giọng nói: - Phu quân, tỷ muội ta cũng là được Tư Không đồng ý mới đến đây mà. - Ồ? Dựa theo quy củ, quan viên đi xa, đặc biệt khi độc lĩnh một quân, thì người nhà không được rời khỏi Hứa Đô. Coi như là bọn họ để lại con tin đi! Dù sao lãnh binh ra ngoài, không có người vướng tay vướng chân cũng làm cho người ta yên tâm hơn. Quách Hoàn và Bộ Loan là phận thiếp, không tính vào nhóm này. Nếu như là Hoàng Nguyệt Anh và Hạ Hầu Chân, các nàng sẽ không được cho phép như vậy. - Phu nhân nói, phu quân làm việc ở nơi này giá lạnh, nếu như không có người quan tâm, các nàng khó mà yên tâm được. Cho nên Chân phu nhân liền tìm Hoàn phu nhân, xin người thỉnh cầu Tư Không. Tư Không cuối cùng cũng đồng ý, cho hai người bọn thiếp đi đến nơi này để chăm sóc cho người. Tào Bằng bừng tỉnh hiểu ra, nhìn hai nàng, một lúc sau thở dài. - Nếu đã biết nơi này giá lạnh, hai nàng tội gì đến nơi này cùng ta chịu tội? - Phu quân làm chuyện đại sự, tỷ muội thiếp tuy rằng không có bản lĩnh, nhưng ít nhất có thể hầu hạ phu quân không phải chịu nhiều vất vả. Tỷ muội thiếp theo phu quân lâu ngày, ít nhiều nguy hiểm đều đã trải qua, huống chi là việc chăm sóc này? Hơn nữa, có tỷ muội thiếp ở đây, Nguyệt Anh phu nhân và Chân phu nhân cũng có thể yên tâm hơn, ít nhất không cần phải lo nghĩ như trước, cả ngày cứ đề phòng lo lắng… Tào Bằng không nói gì nữa. Lúc này, hai con tuyết ngao đang canh cửa, đột nhiên đứng lên, khẽ gầm gừ. - Đại Bạch, Tiểu Bạch, không được vô lễ. Quách Hoàn và Bộ Loan liền bước lên phía trước ngăn lại. Lại nghe thấy ngoài lều vải truyền tới giọng nói lành lạnh của người già: - Hai vị thiếu phu nhân và công tử dốc bầu tâm sự xong chưa?