Tào Tặc
Chương 398
Hổ Bạch nhìn rất nho nhã lễ độ, dường như chẳng có điểm gì là đặc biệt.
Nhưng Tào Bằng lại cảm thấy có gì đó cổ quái, cái sự lễ độ của gã văn sĩ này dường như hơi quá! Theo lý mà nói, Mã Siêu bị vạch trần, thì lẽ đương nhiên là phải nhanh chóng rời khỏi. Hai bên đã vạch trần bộ mặt thật của nhau rồi, thì những phép lịch sự này không khỏi là thừa thãi. Điều này thật không hợp lẽ thường! Cho dù người xưa rất coi trọng lễ nghĩa, nhưng cũng không coi trọng đến mức này.
Lạc Dương từng là cố đô của Thiên tử.
Hứa huyện lại là đế đô hiện nay.
Danh sỹ đại nho của hai vùng đất này nhiều vô số kể, nhưng cũng chưa từng thấy ai chu toàn lễ tiết như thế này.
Còn cái vùng đất Hà Tây này, nói khó nghe một chút là một nơi hoang dã. Người Khương người Hồ chung sống hỗn tạp, yêu cầu lễ tiết chu toàn như thế này từ lúc nào vậy?
Cho nên, khi Hổ Bạch vòng tay thi lễ, Tào Bằng bèn lập tức đề cao cảnh giác.
Bạch Hổ thi lễ, Đậu Lan thân là chủ nhà, cho dù có chán ghét đối phương đến đâu đi nữa thì cũng phải đáp lễ cho đúng phép tắc. Nhưng làm như thế, cũng có nghĩa là Đậu Lan sẽ phải buông lỏng cánh tay của Mã Luân, đồng thời cũng do sự tin tưởng đối với Mã Luân mà không chút đề phòng. Cho nên vào khoảng khắc mà Mã Luân ra tay, mọi người có mặt hết thảy đều sững sờ, trong số đó bao gồm cả Đậu Lan, thậm chí quên mất cần phải né tránh. Quan hệ giữa Mã Luân và Đậu Lan trước giờ luôn thân mật, cộng thêm với biểu hiện lúc trước nữa, lại càng khiến cho mọi người hiểu lầm, cho rằng Mã Luân là người sẽ bảo vệ cho Đậu Lan. Ai mà ngờ rằng, tên Mã Luân này đột nhiên lại ra tay ám sát, khiến cho mọi người đều không kịp trở tay.
Đúng vào khoảnh khắc mũi đao của Mã Luân chuyển hướng, đâm về phía Đậu Lan, Tào Bằng liền hành động!
- Đậu tướng quân, cẩn thận!
Hắn hét lớn một tiếng, một chân đạp lên hương án, thân hình phóng vút lên không trung, bay qua đầu hai vị đại nhân phía trước. Phản ứng của hắn đã nhanh, ra tay lại càng nhanh. Một luồng sáng đen xẹt qua, thiết lưu tinh chuyển động trong không trung một cách quỷ dị, phát ra những tiếng rít chói tai. Mọi người đều thấy thanh đoản đao của Mã Luân đã gần đâm trúng người Đậu Lan, bỗng nghe “bốp” một tiếng, cùng với tiếng xương cốt vỡ vụn, là tiếng kêu thảm thiết của Mã Luân. Thanh đoản đao trong tay hắn văng khỏi tay, rơi xoảng xuống đất.
Thân hình Tào Bằng vẫn đang ở trên không trung, nhưng tay vẫn không dừng lại.
Thiết lưu tinh thứ nhất vừa bay ra, thân hình hắn lại uốn lượn một cái trên không trung, đoạn tung tiếp thiết lưu tinh thứ hai.
Hơn nữa mục tiêu của thiết lưu tinh này rõ ràng là nhắm vào Đậu Lan.
- Ra tay!
Vào khoảnh khắc mà Tào Bằng lao người lên không trung, Hổ Bạch đột nhiên la lớn.
Trong số các đại nhân của ba mươi sáu bộ lạc, có mười mấy người hưởng ứng tiếng hô mà rút đoản đao ra, chém gục các đại nhân bộ lạc khác đứng bên cạnh.
Một vị đại nhân của một bộ lạc đánh tới phía sau Đậu Lan, Đậu Lan vừa kịp tỉnh trí, đã thấy thiết lưu tinh thứ hai của Tào Bằng bay tới ngay trước mặt. Thiết lưu tinh dường như bay xẹt qua sát ngay gò má của Đậu Lan, “chat” một tiếng vang lên, đánh trúng ngay mặt tên đại nhân bộ lạc định đánh lén Đậu Lan kia. Tào Bằng của ngày hôm nay đã không còn là Tào Bằng ốm yếu của lúc mới trở về từ cõi chết nữa. Trải qua mấy năm rèn luyện, công phu của hắn sớm đã luyện vào đến xương cốt. Thiết lưu tinh với một luồng lực đạo hung mãnh thoắt cái đã đập nát xương mặt của tên đại nhân bộ lạc kia, lõm vào một khoảnh. Tên đại nhân bộ lạc thậm chí còn không kịp kêu lên, đã ngã bật ngửa ra đất.
- Đậu tướng quân, còn không nghênh địch?
Tiếng hét lớn của Tào Bằng, khiến mọi người như bừng tỉnh giấc mộng.
Thành thực mà nói, những biến cố vừa đó, xảy ra thật sự quá đột ngột, mọi người căn bản không một chút đề phòng. Ai mà ngờ được, những người vừa mới đây thôi còn đang nói cười vui vẻ với mình, đột nhiên lại rút đao nhắm vào mình? Cũng chính trong khoảnh khắc mọi người còn đang sửng sốt đó, bảy tám đại nhân bộ lạc đã đổ gục xuống trong vũng máu...
Minh ước Hồng Trạch đã tan thành mây khói!
Đậu Lan không khỏi than thầm một tiếng trong lòng.
Không ngờ, Mã Siêu lại thủ đoạn tới mức này, từng mắt xích một nối liền với nhau, nếu như không có vị hộ vệ của Lý Đinh kia giúp cho, thì ta cầm chắc bỏ mạng ở nơi này.
Trên thực tế, nếu không có Tào Bằng ra tay, thì giờ này cái mạng của Đậu Lan đã xuống đến suối vàng.
Hắn căn bản không ngờ tới, là Mã Luân sẽ xuống tay với hắn. Nếu như không có thiết lưu tinh đó, thì thanh đoản đao của Mã Luân đã đâm lút vào ngực hắn rồi. Cộng thêm với số đại nhân của mấy bộ lạc đã phản bội Hồng Trạch, những người trung thành với minh ước của Hồng Trạch, cuối cùng e là chẳng còn mấy người sống sót được. Tới lúc đó, Mã Siêu có thể mượn tay của những bộ lạc đại nhân đó, mà dễ dàng khống chế Hồng Trạch trong lòng bàn tay. Cho dù Lý Kỳ có thể ngăn chặn được được bọn người Hưu Chư đi nữa, đến cuối cùng cũng khó tránh thất bại mà bỏ chạy.
Đậu Lan nổi giận bừng bừng, chẳng buồn nói một tiếng cảm ơn đối với Tào Bằng, giơ chân tung ra một cước, trúng ngay ngực của Mã Luân.
Mã Luân bị thiết lưu tinh của Tào Bằng đánh nát xương bàn tay, giờ đang ôm tay kêu la thảm thiết. Lại trúng một cước với bao nhiêu giận dữ của Đậu Lan, Mã Luân phun ra một ngụm máu tươi, lập tức té xỉu trên mặt đất. Ngoài cửa đại trướng, Mã Siêu rút bảo kiếm ra, chuẩn bị lao vào tương trợ, chủ tớ Lương Nguyên Bích và Hổ Bạch cũng đang định ra tay, thế nhưng, chỉ trong nháy mắt, tình hình bất ngờ thay đổi.
Chân Tào Bằng vừa chạm xuống đất, đoản đao lập tức được rút ra khỏi vỏ.
Tuy thanh đoản đao này không phải là Hổ Bào Đao của hắn, nhưng cũng được làm ra từ bàn tay của Tào Cấp, sắc bén vô cùng.
Chỉ thấy thân hình hắn nhẹ nhàng lướt tới, thanh đoản đao trong tay đã chém cho binh khí của hai tên bộ lạc đại nhân đứt gãy răng rắc. Chân bước theo Thiên Cương bộ pháp, một cánh tay vung lên, một quyền, một chưởng, bốp bốp hai tiếng, Tào Bằng đã đánh cho hai tên bộ lạc đại nhân ngã gục xuống đất.
- Đừng hòng đụng đến cha ta!
Lúc này Đậu Hổ cũng có phản ứng, rút đao xông lên phía trước.
Còn những bộ lạc đại nhân kia cũng bừng tỉnh, lập tức rút binh khí ra nghênh chiến.
Trong phút chốc, trong đại trướng rối loạn cả lên. Mặt Hổ Bạch biến sắc, đột nhiên thu lại bước chân, chụp lấy cánh tay Mã Siêu.
- Công tử, đừng vội ham chiến.
- Thời thế không như tính toán của ta, lần này chúng ta không gặp may, mau rút thôi.
Mã Siêu ngẩn người, tỏ vẻ không cam lòng, nhưng hắn cũng biết rõ, cho dù hắn có ra tay, cũng chẳng được lợi lộc gì. Nếu như Đậu Lan chết, thì dễ ăn dễ nói rồi, lúc đó đám người Hồng Trạch sẽ như rắn mất đầu, như một nắm cát rời rạc mà thôi. Nhưng Đậu Lan không chết, quả thực là nằm ngoài dự liệu của hắn. Chuyến đi đến Hồng Trạch lần này, Mã Siêu đã suy tính đến nát óc, cùng với Hổ Bạch sắp xếp ổn thỏa đâu ra đấy. Nào đâu biết... thất bại trong gang tấc, thất bại trong gang tấc!
- Lương Nguyên Bích...
- Mặc kệ hắn đi, ra ngoài trước đã, hội hợp với Đại công tử, đánh ra khỏi Hồng Trạch rồi nói sau.
Lương Nguyên Bích?
Theo như cách nói của Hổ Bạch, thì chẳng qua chỉ là một thứ công cụ có thể lợi dụng mà thôi.
Khi trước, Mã Siêu hứa hẹn để cho bọn người Hưu Chư lui về Hưu Chư Trạch, là muốn gầy dựng cơ sở để Lương Nguyên Bích đoạt lấy thảo nguyên của Cảnh gia, rồi tiến tới chiếm lĩnh Hồng Trạch.
Mà đến bây giờ, không đoạt được thảo nguyên của Cảnh gia, thì Lương Nguyên Bích cũng không còn giá trị lợi dụng nữa.
Có thể hình dung được, đợi sau lần gặp mặt đồng minh này kết thúc, người Hưu Chưa ắt sẽ phải đối mặt với sự báo thù thảm khốc của người Hồng Trạch... Không sai, kỵ binh người Hồ của Đồ Cách đều là quân tinh nhuệ! Nhưng bây giờ không còn được như xưa nữa, sau khi người Hưu Chư đánh mất Hưu Đồ Trạch, thì sự dũng mãnh năm nào cũng đã mất theo. Nếu xét về sự kiêu dũng thiện chiến, thì có người Khương Hồ nào lại thua kém người Hưu Chư? Cho nên, Mã Siêu cũng không thèm để ý.
Thấy Lương Nguyên Bích đã lao ra, Mã Siêu bèn nghiến răng, đoạn quay người bước đi.
Hổ Bạch theo sát phía sau Mã Siêu, một chân đã bước ra ngoài đại trướng... Đột nhiên, nghe thấy phía sau có người quát:
- Tên tiểu tử họ Mã kia, chạy đi đâu?
Một luồng kim khí xé gió bay tới, rít lên sắc lạnh.
Hổ Bạch giật mình, định né tránh, đã thấy thanh đoản đao bay sát tới.
“Phập”!
Thanh đoản đao sắc nhọn cắm ngập vào hậu tâm của Hổ Bạch.
Chân Hổ Bạch lảo đảo một cái, đoạn ngã phịch xuống đất.
- Đại công tử, đi mau!
Hắn cố nhấc người dậy, gào lên.
Mã Siêu nghe thấy tiếng thét gào của Hổ Bạch, lén nhìn lại phía sau một cái, trong lòng không khỏi thấy đau đớn.
Nếu nói đúng ra, tuy Mã Siêu là con trai trưởng của Mã Đằng, nhưng lại không được Mã Đằng yêu quý. Thân mẫu của Mã Siêu là một phụ nữ người Khương, cho nên Mã Đằng luôn có chút lạnh nhạt với Mã Siêu. Cho dù Mã Siêu có kiêu dũng thiện chiến, võ nghệ cao cường, cũng không chiếm được tình cảm của Mã Đằng. Nếu đem ra so sánh thì Mã Đằng càng yêu thương người con trai nhỏ tên Mã Thiết nhiều hơn, thậm chí còn có ý định đem gia nghiệp giao cho Mã Thiết thừa kế.
Nhưng, kể từ khi Hổ Bạch gia nhập đến nay, đã giúp Mã Siêu bày tính rất nhiều mưu kế.
Tuy Mã Đằng vẫn yêu quý Mã Thiết như xưa, nhưng đối với Mã Siêu cũng đã dần dần coi trọng, coi y như một phụ tá đắc lực của hắn.
Mã Siêu nhìn thấy Hổ Bạch ngã gục trong vũng máu, nhất thời cảm thấy hồn bay phách lạc. Trong khi đó, doanh địa bên ngoài đại trướng đã trở nên hỗn loạn. Cùng với sự hỗn loạn bên trong đại trướng, đám tùy tùng của các bộ lạc đại nhân quy thuận theo Mã Đằng cũng nhao nhao ra tay, tập kích những viên tùy tùng khác. Ba trăm lính tinh nhuệ của Hồng Thủy Tập đang canh gác bên ngoài đại trướng cũng bị công kích, sớm đã rối loạn cả lên.
Mã Siêu nghiến chặt răng, bước nhanh về phía cửa trướng.
Phàm là kẻ nào chặn trước mặt hắn, đều bị hắn vung kiếm chém giết không chút do dự.
Giống như một con mãnh hổ xuống núi, Mã Siêu tung hoành trong vòng vây như vào trốn không người, quyết chí mở ra một con đường máu.
- Mã Mạnh Khởi đừng hòng chạy, ngăn hắn lại.
Chính vào khoảnh khắc mà Mã Siêu sắp sửa xông ra được cửa trướng, Tào Bằng và Đậu Hổ cũng xông ra.
Đậu Hổ hô lên một tiếng, binh tốt của Hồng Thủy Tập lập tức ùa tới. Mã Siêu cướp lấy một cây thiết thương từ trong tay một tên lính tốt, tay trái cầm kiếm, tay phải cầm thương, vừa thương vừa kiếm cùng dùng, không đầy chốc lát, đã đánh giết đến nỗi máu nhuộm chiến bào. Tào Bằng đoạt lấy một cây đại thương từ trong tay một tên lính, đang định xông lên ngăn chặn. Bỗng, nghe ngoài cửa đại trướng vang lên một hồi lục lạc, một viên đại tướng xuống ngựa, tay cầm đao, từ bên ngoài đánh vào doanh địa. Theo sau hắn còn có một chú ngựa Ô Truy với bộ lông đen óng, vừa chém giết, y vừa lớn tiếng hét:
- Mạnh Khởi, mau lên ngựa... Mã Đại ta ở đây, kẻ nào ngăn ta phải chết!
Mã Siêu đâm gục một tên lính tốt, đoạn vứt thương mà chạy như bay.
Trong chớp mắt, hắn đã đến bên ngựa Ô Truy, xoay người lên ngựa, đoạn gỡ từ trên lưng ngựa một cây đại thương to cỡ cánh tay trẻ con, giật cương quay đầu ngựa, lớn tiếng quát:
- Mã Đại, không được ham chiến, hãy cũng ta đánh xông ra.
Hai người một trước một sau, đại thương của Mã Siêu vung lên, đại đao của Mã Đại tung hoành.
Dưới sự bảo vệ của hơn một trăm cận vệ, trong nháy mắt hai người đã xông ra khỏi trùng vây, nhanh chóng chạy thoát về hướng tây.
- Người đâu, chuẩn bị thương và ngựa.
Đậu Hổ vẫn muốn đuổi theo truy kích, liền bị Tào Bằng ngăn lại.
- Thiếu tướng quân, giặc cùng đường chớ đuổi. Hãy giải quyết những việc trước mắt trước đã rồi hãy tính.
Đậu Hổ nghiến răng nghiến lợi, dậm mạnh chân:
- Tào huynh đệ, đa tạ người ra tay giúp đỡ, những việc ở bên ngoài cứ giao cho ta đi.
Nói đoạn, hắn nhận lấy dây cương từ tay một tên hộ vệ, xoay người lên ngựa.
Tào Bằng cũng không do dự, xoay người đi vào trong đại trướng.
Cuộc chiến bên trong đại trướng, đã đến hồi kết thúc. Mười mấy tên bộ lạc đại nhân phản bội minh ước, kẻ thì chết, kẻ bị thương, không một ai có thể đứng được dậy. Còn những bộ lạc đại nhân còn lại thì tản ra, quây thành một vòng tròn, ngay chính giữa vòng tròn, Đậu Lan với trường đao trong tay đang đấu với Lương Nguyên Bích, hai bên đánh nhau khó phân thắng bại. Đậu Lan thân cao tay dài, khí lực kinh người.
Lương Nguyên Bích thân hình linh hoạt, xuất chiêu hung ác...
Tuy nhiên, mắt nhìn thấy đồng bọn của mình từng người một ngã xuống trong vũng máu, ngay cả nô bộc của mình cũng bị Lý Đinh dùng đoản đao đóng đinh xuống đất; Đặc biệt là khi phát hiện ra Mã Siêu đã bỏ chạy, Lương Nguyên Bích càng tỏ rõ sự hoang mang, dần dần không còn sức kháng cự lại Đậu Lan.
Đậu Lan nhìn ra một chỗ sơ hở, tung chân đạp Lương Nguyên Bích ngã lăn ra đất.
Hắn cất bước tiến tới, vung đao muốn đoạt lấy mạng sống của Lương Nguyên Bích, bỗng nghe có người trầm giọng quát:
- Đậu tướng quân, hạ thủ lưu tình!
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
56 chương
158 chương
173 chương
10 chương
117 chương
14 chương