Tào Tặc

Chương 36

Chỉ thấy người thanh niên vừa mới dẫn mình đến đang từ từ đi tới. Từ trong binh lính Nghĩa Dương một con chiến mã lao ra. Trên con chiến mã có một nam tử mặc thiết giáp đen ghìm ngựa trước mặt người thanh niên rồi chắp tay thi lễ: - Đại ca! Sao huynh lại trở về? Người thanh niên cười nói: - Thế nào? Ta trở về không tốt hay sao? - Ta không có ý đó... - Người mặc áo giáp đen nóng nảy vội vàng giải thích. Nhưng càng nóng nảy, y lại càng nói lắp. - Được rồi! Đường Cát! Dẫn các huynh đệ lui xuống trước đi. - Vâng! Hắc thiết giáp không nói hai lời, xoay người quát: - Binh lính Nghĩa Dương lui lại hai mươi bước. Chưa dứt lời, binh lính Nghĩa Dương lập tức lui về phía sau có điều đội hình của họ vẫn không rối loạn. Đặng Tắc ngạc nhiên nhìn người thanh niên rồi lắp bắp nói: - Ngươi là... - Ta chính là Đô Bá của binh lính Nghĩa Dương, nhưng hiện tại đã là Truân tướng của Nghĩa Dương truân. Người thanh niên nở nụ cười rồi nói: - Ta không cần biết các ngươi có lai lịch như thế nào, nhưng bây giờ quay về, lão tử tạm tha việc các ngươi làm cho huynh đệ ta bị thương. Nghĩa Dương truân là nơi của binh lính Nghĩa Dương, tuyệt đối không thể nhận ngươi tới làm Tiết Tòng. - Quay trở về! Quay trở về! Sắc mặt Đặng Tắc càng lúc càng trắng. Gã nắm chặt thiết kiếm, thân mình hơi run nhè nhẹ. - Nếu chúng ta không đi? Tào Bằng đột nhiên mở miệng hỏi. Người thanh niên cười to một tiếng: - Không đi? Vậy thì cũng đơn giản. Đường Cát, nhanh chóng chuẩn bị ngựa và đao cho ta. Cả đám binh lính Nghĩa Dương đều hưng phấn, cao giọng quát: - Đại ca! Xử lý bọn họ. Cho họ biết binh lính Nghĩa Dương không phải là người dễ bắt nạt. Trong khi nói chuyện, người mặc thiết giáp đen đã dẫn tới một con ngựa ô, trong tay còn cầm theo một cây Long Tước đại hoàn. Người thanh niên không nói hai lời, phi mình lên ngựa, đồng thời nắm Long tước đại hoàn trong tay. Chỉ thấy gã cưỡi ngựa đi quanh, tay cầm đao chỉ về phía trước: - Họ Đặng! Nói trước, lão tử không phải nhằm vào ngươi mà đây là quy tắc của binh lính Nghĩa Dương. Nếu muốn tiến vào đại môn của Nghĩa Dương truân thì rất đơn giản đó là hơn được cây đao trong tay Ngụy Diên ta. Như vậy bốn mươi ba binh lính Nghĩa Dương sẽ nhận ngươi là tiết tòng. Ngụy Diên cầm thanh đao trong tay lập tức khiến cho người ta có một cảm giác không tầm thường. Rất khó diễn tả được cái cảm giác đó. Có thể nói là nhìn thiên hạ với nửa con mặt, ngạo khí xung thiên, cũng có thể nói là một thứ sát ý mãnh liệt, giống như một con dã thú đang muốn ăn thịt người. Tóm lại, sắc mặt Đặng Tắc tái nhợt. Y cố gắng làm cho bản thân ngồi vững, giữ lấy một chút bình tĩnh. Nhưng...đặng Tắc biết mình sợ thực sự. Ngày thường, buổi sáng y đi vào trong nha huyện, xử lý một số công văn rồi nói chuyện với đồng liêu. Buổi tối đúng giờ về nhà có kiều thê chờ sẵn. Cuộc sống có thể nói là yên tĩnh. Cuộc sống như vậy thì làm sao y có thể chống lại được sát khí của Ngụy Diên. Có lẽ phải giết cả mười người, trăm người hay thậm chí là ngàn người mới có được sát khí đó. Đặng Tắc là một thư sinh bình thường thì làm sao có thể chịu đựng. Nhưng y không thể lui. Mặc dù Đặng Tắc cũng không rõ lắm tại sao mình lại có mặt ở đây. Nhưng gã cũng hiểu được, Hoàng Xạ bắt gã sung quân không hề có ý tốt. Trong quân có mười bảy cấm luật, năm mươi bốn tội chém, gã cũng biết. Đúng như Tào Bằng nói, hiện tại nếu y lui lại một bước liền tạo cớ cho Hoàng Xạ giết mình. - Ngụy Vân Trường. Ngươi gây sự như vậy có phải khinh người quá đáng hay không? Ngụy Diên nở nụ cười: - Họ Đặng! Ngươi nói ta ức hiếp ngươi vậy cứ cho là thế đi. Tuy nhiên quy định không thể bỏ, ngươi muốn vào thì phải qua được cửa ải của ta. Nếu không thì ngươi từ đâu lại quay về đó đi. Quân lính Nghĩa Dương không cần loại nhát gan như ngươi. Ba người các ngươi chỉ cần làm cho ta xuống ngựa thì ta nhận thua.... Thế nào. Ngươi đã lựa chọn được chưa? Vương Mãi giận dữ. - Ngụy Diên! Ngươi quá ngông cuồng. Vừa nói, gã vừa thúc ngựa vác mâu xông tới. Nói tới chuyện mộ binh lần này, ngoại trừ Tào Bằng ra, có lẽ chỉ còn có Vương Mãi là biết rõ nhất nội tình. Gã cũng biết tình cảnh ba người của mình, nên không thể nào cúi đầu chịu thua trước Ngụy Diên. Vương Mãi hiểu rõ, mình cũng không phải là đối thủ của y. Chỉ cần nhìn khí thế mà Ngụy Diên chộp lấy cây đao là có thể thấy trong cả ba người, không ai là đối thủ của gã. "Cho dù ta không phải là đối thủ của ngươi. Cho dù ta có phải liều mạng tới bị thương cũng phải làm cho ngươi xuống ngựa..." Vương Mãi nghĩ tới đây liền nắm chặt thiết mâu. Gã trợn hai mắt tưởng chừng như muốn rách, miệng gầm lên: - Xem mâu. Thiết kích xà mâu với một thứ khí thế trước nay chưa từng có đâm thẳng về phía Ngụy Diên. Ngụy Diên lập tức ngồi ngay ngắn, khóe miệng vẫn nở nụ cười tà mị. Khi thiết mâu của Vương Mãi đâm tới, gã chẳng chút hoang mang chỉ khẽ giật nhẹ dây cương làm cho chiến mã nhẹ nhàng nhảy sang bên cạnh. - Tiểu tử! Đừng nói ta ức hiếp ngươi. Cho ngươi ba chiêu. - Lão tử cần gì ngươi nhường. Vương Mãi như bị làm nhục, nổi giật quát lên. Xà mâu trong tay phát ra tiếng gió vù vù đánh về phía Ngụy Diên. - A Phúc... A Phúc! - A! Tào Bằng đột nhiên tỉnh ngủ. Mới vừa rồi, Ngụy Diên giới thiệu, trong tích tắc hắn gần như ngây người. Trong thời kỳ Tam quốc, kẻ trí nhiều như mây, mưu sĩ vô số. Tuân Úc! Quách Gia. Giả Hủ, Gia Cát Lượng... Nhắc tới mỗi một cái tên cũng đủ khiến cho người ta kính trọng. Ngoại trừ những người đó ra, còn khiến cho người ta ấn tượng sâu nhất đó là tam anh đấu Lữ Bố, cưỡi ngựa đi ngàn dặm, cầu Trường Bản, Hổ điên đấu Mã Siêu... Tam quốc là một thời đại hào hùng, với vô số mãnh tướng xuất hiện. Mỗi một nam nhân nghe nói tới cũng đều thích thú. Đây là một thời đại mà ai cũng nghĩ về nó. Tào Bằng sống lại vào thời Tam Quốc cũng đã gặp được vài danh nhân. Chẳng hạn như Tư Mã Huy, chỉ nghe thấy tên mà không thấy mặt như Bàng Đức công... Bất cứ người nào cũng đủ khiến cho người ta phải sục sôi. Ngụy Diên thời Tam quốc là một võ tướng hạng nhất. Mặc dù sau đó, y xuất hiện không phải là một nhân vật chính diện nhưng cũng không một ai có thể phủ nhận sự vũ dũng của y. Tào Bằng không thể nào ngờ được, tới đại doanh trong thành Cửu Nữ lại có thể gặp được con trâu này.... Trong Tam quốc diễn nghĩa có nói Ngụy Diên hơi giống Quan công. Mặt đỏ, mày ngài, mắt phượng... Cũng chính cái dấu hiệu rõ ràng này nhưng ngay từ đầu Tào Bằng đã không để ý tới điều đó. Người này vào mười năm sau có thể đấu ngang với Văn Sính. Cho dù ở bên phía Thục Hán, người này gần như có thể sánh với Ngũ hổ tướng, ít nhất cũng đánh ngang với Nghiêm Nhan. Một con trâu như vậy, lúc này có khả năng còn chưa đạt tới cảnh giới đó nhưng Vương Mãi cũng không thể nào đối phó. Đặng Tắc đánh thức Tào Bằng, mới định hỏi hắn xem nên làm gì bây giờ, thì một âm thanh vang lên, thu hút ánh mắt của hai người. Ngụy Diên gạt xà mâu của Vương Mãi rồi cười to: - Tiểu tử công phu cũng được. Nhưng đáng tiếc chưa phải đối thủ của ta. Xem đao. Hai con ngựa xoay lại rồi bắt đầu tung vó. Lần này, Ngụy Diên không hề tránh né mà chủ động thúc ngựa, lao về phía Vương Mãi. - Đầu hổ ca! Cẩn thận. Tào Bằng sợ hãi vội vàng kêu lên. Nói thì chậm nhưng diễn ra thì nhanh, hai người Vương Mãi và Ngụy Diên đã tới gần nhau. Chỉ nghe Ngụy Diên hét to một tiếng, vung thanh đao lên. Cây đao lóe lên một tia sáng rồi theo tiếng hét của Ngụy Diên, giống như có tiếng sấm nổ, bổ về phía Vương Mãi. Nói thật, trong mắt của người ngoài, một đao kia của Ngụy Diên tưởng như rất bình thường, không có gì khác biệt tuy nhiên Vương Mãi ở dưới thế đao lại cảm nhận được sự nguy hiểm. Thế đao của Ngụy Diên dường như chậm nhưng thực sự lại rất nhanh. Một đao bổ xuống gần như khóa hết mọi đường lui của Vương Mãi. Chờ khi Vương Mãi có phản ứng, thanh Long Tước đại hoàn đã tới trước mặt. Đao phong lạnh lẽo phát ra sát ý làm cho người t sợ hãi, khiến cho Vương Mãi không thể nào trốn tránh. Nếu là một người khác thì có lẽ đã mất đi ý chí chiến đầu chỉ còn ngoan ngoãn chờ chết. Nhưng Vương Mãi dầu sao cũng là một kẻ lớn mật. Tu luyện Bát Cực quyền với Tào Bằng hơn hai mươi ngày khiến cho gã có một sự thay đổi. Sự thay đổi đố hoàn toàn về mặt tinh thần của Vương Mãi. Võ có bát cực định càn khôn. Đó không phải là một câu nói đùa. Có thể nói ra được câu nói đó cần phải có một thứ dũng khí. Trong thời điểm sinh tử đó, Vương Mãi chẳng hề sợ hãi, hai chân kẹp chặt bụng ngựa, hai tay nắm chặt lấy thiết mâu, dồn khí đan điền. Cái cảm giác khung xương thông suốt lại xuất hiện. Gã hét to một tiếng, hai tay giơ Thiết mâu lên, đón lấy Long tước. Keng...... Một tiếng động lớn vang lên, thế đao của Ngụy Diên bổ thẳng lên Thiết mâu. Trong tích tắc hai con ngựa tách ra, Đặng Tắc có thể thấy được hai tay của Vương Mãi run rẩy, hổ khẩu vỡ toác, chảy máu đầm đìa. Thiết mâu trong tay gã không giữ nổi liền rơi xuống đất. Vương Mãi ở trên lưng ngựa loạng choạng rồi đột nhiên phun một ngụm máu mà xuống ngựa. - Đầu Hổ! Đặng Tắc và Tào Bằng song song xuống ngựa, vọt tới trước mặt Vương Mãi. Ngụy Diên cũng thu đao, từ xa ghìm ngựa, ngạo nghễ gác ngang thanh đao.