Tào Tặc

Chương 341

Tào Nam dẫn theo Quách Dục ra khỏi cửa hàng. Mấy tỳ nữ phía sau cầm theo vài miếng vải, mặt mày vui vẻ, rạng rỡ. Quách Dục cười nói: -Phu nhân, nghe nói lần này tiểu công tử trở về sẽ được thăng chức, không hiểu sẽ làm đến chức gì nhỉ. Tào Nam lại thở dài: -Đệ đệ của ta từ nhỏ đã khiến người khác phải lo lắng. Trước kia thân thể nó không tốt, giờ khỏe rồi lại dãi nắng dầm mưa, cả ngày chiến đấu tinh phong huyết vũ, lúc nào cũng nguy hiểm đến tính mạng cả. Lúc trước, nương nghe nói nó bị thương đã mấy ngày liền lo lắng, không cơm nước, cả người như kẻ mất hồn. Lần này, nó có thể trở về cũng coi như đã giải quyết được mối lo trong lòng nương rồi. Chỉ cần có thể bình an, ta cảm thấy đã đủ tốt hơn tất cả mọi thứ rồi. Sau khi Quách Dục nghe xong, liền liên tục gật đầu tán thành. Nàng là trưởng nữ của Quách Vĩnh, cũng là tỷ tỷ của Quách Hoàn. Kể từ khi Quách Vĩnh trở thành gia thần của Tào thị, nữ tử của Quách Vĩnh cũng trở thành gia nhân của Tào gia. Quách Hoàn đi theo Tào Bằng, còn Quách Dục trở thành tỳ nữ của Tào Nam. Nhưng Tào Nam là người hiền lành, dịu dàng, tuổi tác lại không mấy chênh lệch với Quách Dục, nên hai người ở với nhau cũng rất hòa hợp. -Đúng rồi, A Dục, ngươi bảo các nàng mang mấy món đồ này để ở trên xe đi. Ta qua cửa hàng đối diện mua chút điểm tâm mang về. -Vâng! Quách Dục đáp một tiếng, dẫn các tỳ nữ mang vải vóc và tơ lụa đặt trên xe ngựa. Còn Tào Nam đi ngang qua đường cái, đi tới quán điểm tâm phía đối diện. Đúng lúc nàng đi qua đường, trên tửu lâu bên đường, một đôi mắt đỏ ngầu nhìn theo bóng dáng nàng. -Thấy rõ chưa? -Công tử, thấy rõ rồi. -Biết làm thế nào chứ? -Tiểu nhân hiểu! Đôi mâu quang kia chợt trở nên hết sức dữ tợn, thậm chí còn chút điên cuồng. Sức khỏe Trương thị không tốt lắm, mấy ngày trước nghe nói Tào Bằng bị thương khiến bà hoảng sợ. Bà thích ăn nhất là món điểm tâm của quán đó, cho nên khi Tào Nam đi, Hồng nương tử còn nhắc nàng khi về nhớ tiện đường mua một ít. Trong quán bán đồ điểm tâm, Tào Nam cẩn thận chọn mấy món Trương thị thích, chờ người ta xếp đặt cẩn thận rồi mới ra khỏi cửa hàng. Ánh nắng mặt trời chiếu rọi lên con phố dài. Tào Nam cầm điểm tâm, chuẩn bị đi ngang qua đường. Đúng lúc này, chợt từ cuối phố vang lên tiếng người hò hét cùng tiếng ngựa hí vang. Một con ngựa ô từ cuối phố phóng lại đây nhanh như chớp. Người cưỡi ngựa đeo khăn che mặt, chỉ để lộ ra ánh mắt. Tào Nam hoảng sợ, vội vàng lách người né tránh. Nào ngờ con ngựa kia bất ngờ tăng tốc, hung hăng đụng trúng Tào Nam. -A! Tào Nam la lên một tiếng thảm thiết, văng ra năm, sáu mét. Trong nháy mắt thân thể yếu đuối của nàng bay lên, người ở trên tửu lâu không nén được hung hăng đấm lên mặt bàn, quát to một tiếng: -Hay! Trên gương mặt tuấn tú hiện lên nét cười. Người kia cưỡi con ngựa ô lao thẳng theo con phố dài, tiếng vó ngựa càng lúc càng xa dần, dần dần không còn thấy bóng dáng gã đâu nữa. Tào Nam ngã trong đống máu, món điểm tâm lăn trên mặt đất. Từ phía xa, Quách Dục bị cảnh tượng này dọa cho ngây ngẩn cả người, mãi một lúc sau mới giật mình kêu một tiếng: -Phu nhân! Nàng nghiêng người lảo đảo tiến lên, ôm lấy Tào Nam vào trong lòng. Tào Nam rõ ràng đã bị gãy xương, mặt mày méo xệch đi. Trong miệng và mũi nàng không ngừng trào máu tươi, nàng hôn mê bất tỉnh. Bộ y phục màu trắng giờ đã nhuốm màu thành hồng… -Nhanh đi mời Hoa thái y. Quách Dục chợt bừng tỉnh, lớn tiếng kêu đám tùy tùng. -Báo cho lão gia, phu nhân bị người đụng trúng, bị thương rồi! ********* Trong Thượng thư phủ, Tuân Úc và Tào Cấp đang cùng trò chuyện. Y phát hiện Tào Cấp đã không còn là gã thợ rèn chỉ biết vâng dạ như trước nữa, từng lời nói cử chỉ của ông đều đã có dáng dấp của người trí thức. -Tuyển Thạch gần đây có đọc sách gì không? Tào Cấp cười ngại ngùng: -Chỉ là vài quyển sách linh tinh thôi. -A? -Lúc trước, Hoàng tiểu thư có dạy cho ta, nhưng ngoài Khảo công ký, hầu hết ta xem đều không hiểu được. Thi thoảng Hoàng tiểu thư có giảng giải cho ta, chỉ tiếc ta quá ngu dốt. Khảo công ký là sách về kỹ thuật công nghiệp đầu tiên trong lịch sử Trung Quốc. Nghe nói, Khảo công ký này là sách của Tề quốc, được các học giả trong cung biên soạn ra vào những năm cuối thời Xuân Thu. Sau này, hậu nhân lại thêm thắt một chút nội dung ở thời Chiến quốc. Năm Tây hán, cuốn quan thư này vì rất nhiều nguyên nhất đã thất lạc mất một trong sáu thiên, rồi lại được học giả Lưu Hâm nổi tiếng cuối thời Tây Hán sửa sang lại, rồi lưu truyền cho tới ngày nay. Khảo công ký không dài lắm nhưng đều đề cập đến các ngành sản xuất. Trong đó, có bao gồm cả chế tạo xe, binh khí, chuông và khánh, luyện nhiễm, xây dựng, thủy lợi, dệt và các thứ khác. Tuân Úc cũng từng xem qua Khảo công ký nhưng vì còn quá nhiều thứ cần phải học hỏi và tu dưỡng, cho nên y cũng chỉ lướt qua, chứ chưa từng nghiên cứu sâu xa. Nhưng y biết Khảo công ký này là một bộ kỳ thư. Nhìn Tào Cấp, Tuân Úc liên tục gật đầu, tán thưởng ông từ tận đáy lòng. Nói như vậy, để Tào Cấp đảm nhiệm chức Thái phó thừa cũng là dùng đúng người. Còn cuốn sách kia cũng không phải là thứ một, hai năm có thể hiểu hết được. Cho dù là Tuân Úc cũng không dám nói bản thân hiểu hết được cả hai bộ sách này. Tào Cấp mới biết chữ được một năm đã có thể hiểu được toàn bộ nội dung trong hai cuốn sách này đã là chuyện khó có thể tưởng được rồi. Cho nên, sâu trong đáy lòng, Tuân Úc vẫn có chút khâm phục Tào Cấp. Y nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nói: -Hoàng tiểu thư có phải là con gái của họ Hoàng ở Giang Hạ không? -Đúng vậy. -Nghe nói nàng và A Phúc đã có hôn ước? -Đúng vậy. Vừa nói đến vấn đề này, gương mặt Tào Cấp tức thì rạng rỡ. Ông hết sức hài lòng với Hoàng Nguyệt Anh. Tiểu oa nhi này vừa hiểu biết, lại biết lễ nghĩa, dịu hiền, ngoan ngoãn. Nàng lại hết sức hiếu thuận với phu phụ ông, không hề có chút nào tỏ vẻ tiểu thư con nhà thế gia. Hơn nữa, nàng lại có thể chịu khổ. Học thức của nàng lại rất tốt. Có đôi khi, Tào Cấp chủ động hỏi ý kiến của Hoàng Nguyệt Anh, cùng nhờ nàng bày mưu tính kế cho. -Năm ngoái, Trần Kỷ tiê sinh đã phái người đi Giang Hạ, cùng Hoàng lão tiên sinh bàn bạc chuyện hôn nhân này rồi. Vốn dĩ định năm nay để hai người chúng nó thành thân, nào ngờ lại…Chắc sẽ phải chậm lại một thời gian. Nguyệt Anh tới nhà của ta cũng đã lâu, nếu không cho nàng một danh phận thì thật có lỗi với khuê nữ nhà người ta. Lần này, A Phúc trở về, ta cũng muốn thương lượng với nó về chuyện này. Đến lúc đó, nhất định mời Thượng thư lệnh đến chung vui. -Nhất định rồi, nhất định rồi! Tuân Úc thầm than: "Thời gian quả như mũi tên bắn đi, nháy mắt tên tiểu đồng tử kia cũng sắp lập gia thất rồi." Nhưng trong lòng y lại có chút tiếc nuối. Lúc trước khi đại huynh nhắc tới chuyện này, ta vốn không để ý, nào ngờ lại bị Trần Kỷ giành trước. Lần này, e là Diệu Tài sẽ phải thất vọng rồi! Ai bảo hắn cứ trốn tránh, cứ do dự? Chỉ tiếc cho tâm sự của nha đầu Tiểu Chân kia. -Lão gia, lão gia, có chuyện rồi! Tuân Úc và Tào Cấp đang nói chuyện, một gã nha đinh chạy vào. Gã thở hổn hển bước vào phòng, thi lễ với Tuân Úc, rồi nói với Tào Cấp: -Tào lão gia, phủ đinh trong phủ của ngài đến thông báo, nói Tào phu nhân bị ngựa đụng trúng trên đường, bị thương, giờ đã hôn mê bất tỉnh. Phụng Xa Hầu phu nhân mời lão gia nhanh chóng trở về, nói là tình hình rất nguy cấp. Tào Cấp mới đầu ngẩn ra, chợt giật mình, đứng dậy. Tuân Úc vội vàng đứng dậy, kéo Tào Cấp lại: -Tuyển Thạch, ngươi đừng sốt ruột, về trước xem tình hình thế nào. Ta đi theo sau ngay. -Vậy…Vậy ta xin cáo từ trước. Tào Cấp giờ không còn bình tĩnh được nữa, vội vã vái chào Tuân Úc, nhanh chóng rời đi. Tuân Úc lại kéo tên nha đinh kia lại: -Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? -Tình hình cụ thể thế nào tiểu nhân không rõ lắm, chỉ biết Tào phu nhân ra ngoài mua đồ, bị một con ngựa xông thẳng vào người. Nàng hôn mê bất tỉnh luôn rồi. Kẻ hành hung người cũng đã chạy trốn không thấy tăm hơi đâu nữa. Tuân Úc nói: -Có thấy rõ kẻ hành hung không? -Không thấy! Tuân úc chợt cảm thấy nhức đầu. Chuyện này xảy ra quá mức trùng hợp, bên này Tào Tháo vừa mới răn dạy y, bên kia đã có chuyện con gái của Tào Cấp bị người đụng trúng, bị thương. Chẳng lẽ là…? Sắc mặt Tuân Úc tức thì trở nên khó coi. Có lẽ lúc trước, đúng là ta đã quá dễ dãi cho các ngươi rồi! -Lập tức truyền lệnh cho Hứa Đô lệnh, nghiêm ngặt kiểm tra các cửa thành. -Vâng! Tuân Úc đi hai vòng trong phòng, lại hỏi: -Có thông báo với Vệ tướng quân chưa? -Đã thông báo rồi ạ! -Nếu đã vậy, trước mắt cứ chuẩn bị xe ngựa tốt đi, chúng ta đến phủ Phụng Xa Hầu xem tình hình thế nào. Chuyện này nếu không xử lý tốt sẽ rắc rối lớn mất! Tuân Úc sai người chuẩn bị xe ngựa. Y thay đổi thường phục, vừa định lên xe, đã thấy một con khoái mã phóng đến. -Tuân đại nhân! Tiểu giáo trên ngựa vội xuống ngựa ngay ngoài cửa Thượng thư phủ, vội vàng đến trước mặt Tuân Úc, quỳ một gối xuống đất: -Tướng quân nhà ta lệnh ta báo cho ngài biết tướng quân vừa nhận được tin Việt Kỵ giáo uy đã tới Thập Lý đình ngoài thành Hứa Đô. Tướng quân nói chưa chắc ngài ấy có thể giữ chân Việt Kỵ giáo úy được, xin Tuân Thượng thư sớm quyết định. -Việt Kỵ giáo úy tới rồi? Tuân Úc vừa nghe thấy lại thêm đau đầu. Thật đúng là cái gì càng sợ càng đến mau. Vốn dĩ Tuân Úc muốn giải quyết chuyện này trước. Như vậy, ít ra khi Tào Bằng trở về, hắn cũng sẽ không nói gì. Nhưng giờ Tào Bằng bất ngờ đến Hứa Đô, cũng khiến tình hình trở nên hết sức phức tạp, khó có thể xoay chuyển nổi. Cứ thử nghĩ cũng biết, một người chinh chiến trên tiền tuyến, lập chiến công hiển hách trở về, lại biết người nhà bị đụng đến thương tích. Chuyện này cũng có chỗ đáng ngờ, nếu không kẻ kia hành hung người vì cớ gì? Vì sao lại chạy trốn? Ngay đến Tào Nhân còn nói chưa chắc y đã bằng được Tào Bằng. Chuyện đó cũng chứng tỏ Tào Tháo hết sức tín nhiệm và sủng ái Tào Bằng, chưa chắc đã thua kém gì Tào Nhân. Một kiêu binh mãnh tướng như vậy vừa từ chiến trường trở về, lại là con cháu của dòng họ Tào thị, Tào Nhân đúng là khó có thể ghìm chân hắn được. Nếu không cẩn thận, chuyện này sẽ khiến Hứa Đô dấy lên một trận gió tanh mưa máu. Tuân Úc trầm ngâm một lát, tức thì lấy ấn tín từ trong lòng ra. -Tuân An. -Có lão nô. -Cầm lấy ấn tín của ta, lập tức đi tới Trung Mưu, đem chuyện này bẩm báo chủ công, xin chủ công định đoạt. -Vâng! Tuân Úc nói xong, liền leo lên xe ngựa. -Lão gia, chúng ta đi đâu? -Vào cung! Tuân Úc nhẹ nhàng nói, lòng thầm cười khổ: "Có lẽ đúng như Trường Văn Tín nói, đã đến lúc phải quyết định rồi." Tào Bằng ngồi trong xe ngựa, dây cương của Chiếu Dạ Bạch được buộc trên cây cột phía sau thùng xe. Nhận được quân lệnh ở Trung Mưu, hắn nghỉ ngơi hai ngày, chờ sức khỏe bình phục lại một chút mới trở về Hứa Đô. Ở Trung Mưu, Tào Bằng nhận được lệnh của Tào Tháo chọn ra bốn trăm quân tinh nhuệ từ trong quân để bổ sung vào hai đội tùy tùng Hắc Mạo và Phi Mạo. Nếu đã ngồi trên ghế Việt Kỵ giáo úy, hắn còn có cả tư cách cải tổ bộ khúc. Trong đó, có một trăm kỵ quân được điều từ Hổ Báo kỵ cộng với ba trăm bộ tốt khác được đưa về Hắc Mạo. Như vậy, nhân số của Hắc Mạo tăng thành bốn trăm người, vừa đủ thành một bộ. Hách Chiêu cũng được bổ nhiệm làm Tư Mã quân, phụ trách thống soái Hắc Mạo. Còn hai trăm người của kỵ quân cũng vừa đủ thành một bộ quân. Hạ Hầu Lan tiếp tục quản lý Phi Mạo, đảm nhiệm chức Tư Mã quân của Phi Mạo. Trong hai ngày này, Tào Bằng cẩn thận suy tính. Sau trận chiến ở Tiểu Đàm, Cam Ninh thực sự đã không còn thích hợp ở lại bên cạnh hắn nữa. Một mãnh tướng như thế chắc chắn Tào Tháo sẽ không bỏ qua. Nếu nói trước đây y còn có thể bỏ mặc, nhưng sau trận chiến ở Tiểu Đàm kia thì… Cam Ninh nhập sĩ là chuyện không thể tránh khỏi. Nếu đã như thế, Tào Bằng cũng nên chủ động một chút. Hắn và Cam Ninh cùng bàn bạc một chút. Sau đó, được Cam Ninh đồng ý, Tào Bằng chủ động tiến cử gã với Tào Tháo. Tào Tháo cũng vui vẻ thu nhận gã, điều Cam Ninh về dưới trướng, phong cho chức Tỳ tướng quân, phó đô đốc của Hổ Báo kỵ, Trường Khấu giáo úy. Trong đó, Tỳ tướng quân là bậc, phó đô đốc là chức quan, Trường Khấu giáo úy là trật. Tào Bằng cũng hết sức vừa lòng với việc bổ nhiệm của Cam Ninh. Nhẫn nhịn hai năm dưới trướng hắn, Cam Ninh cuối cùng cũng có ngày ngẩng cao đầu. Thành tựu trong tương lai của gã nhất định sẽ còn vượt xa Cam Hưng Bá trong lịch sử. Đương nhiên, Tào Bằng chịu đưa Cam Ninh ra, Tào Tháo cũng có bồi thường cho hắn. Tào Tháo chính thức đưa quân mưu duyện Điền Dự của Tư không phong làm hành quân tư mã của Việt Kỵ doanh, phong Hám Trạch làm hành quân chủ bộ của Việt Kỵ. Hạ Hầu Lan và Hách Chiêu làm Kỵ đô úy, Hàn Đức được phong làm đô úy. Trong đó, người có thu hoạch lớn nhất chính là Hàn Đức - Hàn Tín Chi. Gã vốn chỉ là một quân hầu nho nhỏ của trường thủy doanh, giờ bất ngờ lại được phong chức đô úy. Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, gã được thăng liền mấy cấp, thực sự khiến không ít đồng đội hồi trước hâm mộ. Sau khi Điền Dự đến nhận chức, hắn lập tức được nhận nhiệm vụ của hành quân tư mã. Đúng là về vũ dũng, hắn thua xa Cam Ninh, nhưng nếu luận về mưu trí, Cam Ninh không thể sánh bằng hắn được. Sau khi Điền Dự và Hám Trạch bàn luận xong, liền tìm Tào Bằng đề nghị với hắn. Hắn đề nghị Tào Bằng đưa Hắc Mạo và Phi Mạo thẳng vào Việt Kỵ doanh, cũng coi đây là nền tảng để tổ chức lại Việt Kỵ doanh. Hai trăm kỵ quân, bốn trăm Hổ Bôn quân… Hơn nữa, có Hàn Đức, Tào Bằng cũng có thể dễ dàng nắm Việt Kỵ doanh trong tay. Tào Bằng chấp nhận. Nhưng trong lòng hắn lại suy nghĩ một chuyện khác. Tào Tháo bổ sung quân tốt cho Hắc Mạo hầu như toàn bộ là quân Quan Trung, cũng có rất nhiều người đến từ vùng đất Tây Lương lạnh giá. Quân Quan Trung này đều đã trải qua trăm trận chiến, đều là quân tinh nhuệ cả. Hầu hết bọn họ đều cao lớn, tráng kiện, sức mạnh cũng không nhỏ. Bọn họ tinh thông bắn cung, giỏi chiến đấu. Có thể nói, tất cả quân sĩ này đều đã có nền tảng rất tốt, chỉ cần huấn luyện thêm một chút là có thể xuất chiến được. Lần đầu tiên khi Tào Bằng nhìn thấy đám quân tốt tráng kiện này, trong đầu hắn tức thì nảy ra ý lập nên đội binh chủng vốn chưa từng có trong thời đại này. Hắn chuyên tâm bỏ ra một ngày, xem đám quân tốt huấn luyện, ý tưởng trong đầu càng thêm rõ ràng hơn! Rà qua một lượt các triều đại các đời, Tào Bằng quyết định tạo ra một đội binh chủng được đời sau gọi là Mạch Đao quân. Ở triều Đường, Mạch Đao quân tung hoành thiên hạ, ba nghìn Mạch Đao quân có thể địch trăm vạn hùng binh. Trong ghi chép của Đường sử, Mạch Đao quân quả thực dũng mãnh vô địch. Trường cung, đại đao, khoác lên mình bộ giáp nặng. Khi lâm chiến, đầu tiên bọn họ sẽ lấy cung tên ứng chiến, sau đó vung đao nghênh địch, uy lực rất lớn. Chỉ có điều, vì rất nhiều nguyên nhân, sau thời đường, còn rất ít ghi chép về Mạch Đao quân. Thậm chí Mạch Đao cũng gần như dần biến mất trong dòng sông lịch sử dài dằng dặc. Ở kiếm trước, Tào Bằng từng ngẫu nhiên có cơ hội quen biết một chuyên gia binh khí cổ đại. Vị chuyên gia kia còn chuyên đi khai quật, tìm tòi binh khí Mạch Đao hư ảo trong lời đồn, còn viết một quyển bình luận chuyên môn. Mãi cho đến khi tận mắt nhìn thấy thứ binh khí Mạch Đao bí ẩn kia, Tào Bằng mới biết được quả thực không thể tùy tiện sử dụng binh khí. Nếu ta tổ chức một đội Mạch Đao quân thì sẽ thế nào đây? Ý niệm này nảy ra trong đầu Tào bằng, mãi không biến mất. Hắn có rất nhiều ưu thế để tạo ra Mạch Đao quân. Đầu tiên, Tào Cấp có thể rèn và tạo đao, có thể giúp tạo ra Mạch Đao đúng như Tào Bằng hy vọng. Tào Bằng lại là Việt Kỵ giáo úy, cho nên về quyền lực cũng không có vấn đề gì. Hắn huấn luyện Mạch Đao quân, tuyệt không có gì trở ngại. Điểm thứ ba là người. Mà điểm này lại vừa mới được giải quyết dễ dàng. Tào Bằng quả thật không thiếu người, đồng thời mỗi năm, hắn còn nhận được hai phần tâm ý của chín đại hành hội của Hải Tây. Cho nên phương diện tiền bạc cũng không thành vấn đề. Điểm cuối cùng chính là huấn luyện người! Hách Chiêu sử dụng phương pháp luyện binh Hãm Trận doanh, có thể đảm đương vấn đề này được. Hơn nữa, Hách Chiêu là tâm phúc của hắn, không cần phải lo y sẽ phản bội. Mấy vấn đề này đều đã được giải quyết, những chuyện còn lại cũng không thành vấn đề nữa. Sau khi rời khỏi Trung Mưu, dọc đường đi, Tào Bằng không ngừng thảo luận phương pháp luyện binh với Hách Chiêu và Điền Dự. Trước khi Mạch Đao xuất hiện, nhất định phải giúp quân sĩ tăng mạnh thể chất cùng kỹ xảo chiến đấu. Vì thế, Tào Bằng trầm tư suy nghĩ nhưng thật ra hắn đã nghĩ thấu đáo một số chuyện. Sau khi hắn đến Hứa Đô sẽ mở rộng Hắc Mạo, đặt nền móng cho Mạch Đao quân. Dọc đường đi, đoàn người đi một chút lại nghỉ một chút. Ngày thứ hai sau khi rời khỏi Trung Mưu, quân sở bộ của Tào Bằng đến Thập Lý Đình ở phía bắc thành Hứa Đô. Tào Nhân đích thân dẫn người ra nghênh đón, có thể nói đã rất nể mặt Tào Bằng. Hai người cùng trò chuyện ở Thập Lý đình. Tào Bằng không khỏi ngờ vực: "Tử Hiếu thúc phụ làm vậy là có ý gì? Đã nhận được lệnh, theo lý mà nói, ta nên tiếp tục trở về Hứa Đô, tiến vào đồn trú trong doanh trại, đợi sau khi chọn lựa quân tốt thì bắt đầu huấn luyện, nhưng người lại lôi kéo ta ở Thập Lý đình, không cho đi, thế là có ý gì?" -Thúc phụ, điệt nhi xuất chinh từ năm ngoái, tới nay cũng đã ba tháng chưa từng trở về nhà. Điệt nhi muốn về thăm nhà trước, chẳng biết có được không? Tào Nhân đương nhiên cũng nghe nói chuyện Tào Nam bị người đụng trúng ở đầu đường, hơn nữa y còn cho rằng chuyện này chắc chắn có vấn đề. Y cũng không biết nên giải thích thế nào với Tào Bằng, cho nên đành phải cố kéo dài thêm chút thời gian, hy vọng Tuân Úc có thể nhân cơ hội này tìm ra được chút manh mối. Có như vậy, y cũng có thể đòi lại công bằng cho Tào gia. Tào Bằng giờ đã đề xuất muốn trở về nhà dĩ nhiên là yêu cầu hợp lý. Tào Nhân thầm cười khổ, không biết nên cự tuyệt hắn thế nào. Vì thế, y đành gật đầu, cùng lên ngựa, đi song song với Tào Bằng. -Thúc phụ, nghe nói gần đây Hứa Đô không được ổn định? -A, đúng thế. -Lần này, chủ công còn phong cho điệt nhi chức Bàng Môn tư mã trong cung, không biết khi nào thì nhậm chức? Bàng Môn tư mã trong cung thuộc quyền quản lý của Tào Nhân. Tào Nhân ngẫm nghĩ một chút, nói: -Bất cứ lúc nào cũng có thể nhậm chức, nhưng trước mắt, ngươi vẫn nên lựa chọn binh mã, tổ chức lại Việt Kỵ doanh đã. -Điệt nhi hiểu! Hai người vừa đi vừa bàn chuyện gẫu. Loáng cái đã thấy cửa thành Hứa Đô ở ngay trước mắt. Tào Nhân nhẹ nhàng ho khan một tiếng, quyết định vẫn nên nói qua chút tình hình cho Tào Bằng biết, để hắn chuẩn bị cho tốt. Chợt từ trong cửa thành, một người lao ra. -Công tử, công tử, đại tiểu thư bị người đụng trúng, bị thương rồi! Một thiếu niên xông tới trước ngựa của Tào Bằng, phủ phục trên mặt đất: -Lão gia nghe nói công tử trở về nên mời công tử về phủ ngay.