Tào Tặc

Chương 295

Sau khi qua của Toàn Môn, Huyền Thạc thở phào một hơi. Trong lòng y mừng vô hạn. Chuyện lần này chấm dứt chẳng khác nào chim sổ lồng không có gì phải lo lắng nữa. Khi tới bờ Ký thủy, Huyền Thạc lệnh cho đoàn xe dừng lại rồi cười nói với Nhạc Quan: - Nhạc trưởng sử! Chúng ta tách ra thôi. Ta phải qua sông. Nước sông vào mùa thu chảy cuồn cuộn. Nhạc Quan nở nụ cười quyến rũ ngồi trên ngựa mà chắp tay. - Lý trung lang! Cáo từ. - Sau này gặp lại. Huyền Thạc ngồi trên ngựa thở dài rồi chuẩn bị vượt sông. Đây là một chỗ tương đối yên lặng, người qua đường cũng không nhiều lắm. Phần lớn mọi người sẽ qua sông ở gần Hổ Lao nhưng Huyền Thạc thấy nếu tới đó sẽ vướng phải sự kiểm tra. Hơn nữa người qua lại nhiều quá cũng không tiện. Vì vậy mà hắn chọn nơi này để qua sông. Có điều vẫn phải chờ đò. Nhạc Quan quay đầu ngựa chuẩn bị đi. Đúng lúc này từ xa có tiếng vó ngựa dồn dập vọng tới. Huyền Thạc và Nhạc Quan cùng quay đầu lại nhìn thì thấy một đội thiết kỵ đang lướt đến. Ước chừng phải có tới trăm người, hàng ngũ chỉnh tề. Tiếng vó ngựa nện xuống đất tưởng như mặt đất cũng phải rung rinh. - Dừng ngựa. Một tiếng hét to vang lên, đoàn người lập tức dừng lại. Nhưng mặc dù nhanh như vậy vẫn không hề thấy có một chút hỗn loạn. Đội quân đứng cách đoàn xe chừng trăm bước, đại tướng cầm đầu mặc cẩm y, cầm hai cây đại đao. Khi y tiến lên có thể nghe thấy tiếng chuông vang lên khe khẽ khiến cho trống ngực người ta đập nhanh hơn. Chỉ thấy y thúc ngựa tiến lên hai bước rồi ghìm ngựa nhìn Huyền Thạc chăm chú rồi từ từ nhìn sang Nhạc Quan. - Xin hỏi... Huyền Thạc giật mình rồi thúc ngựa bước lên. - Bắt! Viên đại tướng đột nhiên quát to. Từ phía sau lưng y có một con ngựa xông ra, lao thẳng về phía Huyền Thạc. Viên tướng trên lưng ngựa cầm một cây ngân thương hai trượng đâm thẳng về phía trước. Huyền Thạc giật mình vội vàng nghiêng người né tránh. Đừng có nghĩ đó là một cái nghiêng người đơn giản. Huyền Thạc không được trang bị yên và bàn đạp nên để ngồi vững trên lưng ngựa chỉ dựa vào lực hai chân. Hơn nữa một cái nghiêng người đó nếu như không có công phu nhiều năm thì rất khó làm được chứ đừng nói là nhẹ nhàng như Huyền Thạc. - Sớm biết ngươi không phải là người đơn giản. Viên tướng kia cười ha hả đột nhiên thu ngân thương lại rồi đập một cái vài vai Huyền Thạc. Huyền Thạc kêu to một tiếng mà ngã xuống ngựa. Không để cho y kịp ngồi dậy, cây thương đã đặt lên vai của y. - Cư sĩ! Vẫn chưa chịu tội thì thật là ngốc. - Ngươi là...Hạ Hầu! Tới lúc này, Huyền Thạc cũng nhận ra viên tướng đó mà kêu lên. Còn viên tướng kia đúng là Hạ Hầu Lan. Hạ Hầu Lan là thân vệ đi theo Tào Bằng lâu nhất. Mặc dù võ nghệ của y không thể so được với Cam Ninh nhưng lại nhận được sự tín nhiệm của Tào Bằng. Trước đây, khi Tào Bằng tới Lục Hồn sơn, Cam Ninh dẫn người đi Niết Dương vì vậy mà không đi theo. Vì thế mà người đi theo Tào Bằng chính là Hạ Hầu Lan. Khi ở Lạc Dương, lúc Sử A thiết yến cũng là Hạ Hầu Lan đi dự tiệc với Tào Bằng. Vì vậy mà Huyền Thạc cũng không hề xa lạ với Hạ Hầu Lan. Còn bên kia, Nhạc Quan thấy tình hình không ổn thì thúc ngựa. Chợt nghe từ trong khu rừng vọng ra tiếng cười sang sảng: - Nhạc am chủ! Quả nhiên là ngươi. Không uổng công ta chờ đợi. Trong lúc tiếng nói vọng ra thì từ trong rừng cũng có tiếng ngựa hí vang vọng mãi không thôi. Một con chiến mã lao ra chẳng khác nào một tia chớp. Nhạc Quan vừa nghe thấy âm thanh đó thì biến sắc nào dám dừng lại mà thúc ngựa chạy trốn. Nhưng một quả thiết lưu tinh chợt bay ra. Nhạc Quan còn chưa kịp nhìn rõ thì nó đã đập thẳng vào trán của chiến mã. Con ngựa bị đau hí lên một tiếng rồi dựng ngược vó lên. Mặc dù Nhạc Quan có thể cưỡi ngựa nhưng cũng không phải sở trường nên bị nó hất xuống đất. Có điều mặc dù bị choáng váng nhưng nàng cũng không dám chậm định tự sát thì Chiếu Dạ bạch đã chạy như bay tới trước mặt nàng rồi dừng lại. Một cây họa kích chĩa thẳng vào mặt nàng. Đó là một viên tiểu tướng đầu đội kim quan, mình mặc giáp khải, eo có thắt một cái ngọc đái. Nhạc Quan giật mình thốt lên: - Lữ Ôn Hầu... Nhưng nàng lập tức nhớ ra là Lữ Bố đã chết. Nhạc Quan nhìn chăm chú, khi nhận ra Tào Bằng thì chỉ biết cười khổ. - Hóa ra là Tào bắc bộ. - Nhạc am chủ cần gì phải khổ... - Ngươi không hiểu. - Đúng là ta không hiểu. Nhưng ta biết hiện giờ thiên hạ đại loạn, chư hầu ai cũng có dã tâm. Tào công một lòng muốn phục hưng nhà Hán nhưng không ngờ một vài người bụng dạ khó lường không để ý tới nghĩa lớn. Ngươi là một nữ nhân mà không theo chồng dạy con, lại cuốn vào cái việc lộn xộn này làm gì? Mất bao nhiêu công sức mới thoát khỏi cung nhà Hán, với nhan sắc của ngươi muốn tìm được một gia đình khá giả cũng không khó. Vậy mà ngươi lại cố tình... Hiện giờ chuyện của các ngươi đã bị vỡ lở, ta phụng mệnh làm việc. Nhạc Quan nở nụ cười thảm. Nàng không muốn cãi cọ với Tào Bằng. Cái chuyện này ai có thể nói rõ được đúng hay sai? Ông nói ông có lý mà bà cũng nói là bà có lý. Lập trường của mỗi người không giống nhau, ai cũng vì chủ của mình mà thôi. - Tào Bắc bộ! Làm sao mà biết ta trốn ở chùa Bạch Mã? - Ha ha! Lại phải cảm ơn sự biểu diễn của Huyền Thạc tiên sinh. - Cái gì? - Ngày đó, Huyền Thạc tiên sinh tới phủ Bắc Bộ úy của ta báo Mạc Ngôn cả đêm không về. Kết quả khi tới am Cúc hoa của ngươi, khi y tiến vào trong thiện phòng liền gọi tên Mạc Ngôn. Nhưng khi đó mặt Mạc Ngôn dính đầy máu đen, trong phòng ánh sáng cũng không tốt lắm. Vậy mà Huyền Thạc tiên sinh lại có thể nhận ra được Mạc Ngôn. Đồng thời hôm đó, hắn đóng kịch cũng hơi qua loa khiến cho ta có cảm giác hắn không đau thương nhiều lắm. Hắn tìm ta báo án dường như che giấu gì đó. Lúc ấy ta cũng cảm thấy lạ, không hiểu hắn định che giấu cái gì. Vì vậy mà ta nghĩ tới ngươi. Nếu Mạc Ngôn có thể nghe lệnh của ngươi thì như vậy Huyền Thạc tiên sinh có liên quan tới ngươi không? Bắt đầu từ ngày đó ta liền cho người theo dõi chùa Bạch Mã. Nhạc Quan quay đầu nhìn Huyền Thạc. Lúc này, nét mặt của Huyền Thạch hết sức khổ sở, không biết đang nghĩ gì. Từ đám cỏ hai bên đường xuất hiện một trăm Hắc Thụy binh bao vây lấy đoàn xe. Đám xa phu, tạp dịch ôm đầu ngồi xổm, không một ai dám cử động. - Tào Bắc bộ! Ngươi đúng là giỏi mưu kế. - Không phải ta giỏi mưu kế mà là do các ngươi quá nóng vội. Nói xong, Tào Bằng vẫy tay bảo Hắc Thụy binh bắt lấy Nhạc Quan. - Ta chỉ phụ trách bắt ngươi, còn chuyện khác ta không hỏi đến. Khi tới Hứa Đô, cho dù ngươi có cứng tới mấy thì cũng phải khai. Nhạc am chủ! Nếu ta là ngươi thì cần phải suy nghĩ thật cẩn thận. - Ta đã suy nghĩ kỹ lắm rồi. Nhạc Quan nở nụ cười càng thêm quyến rũ. Khi Tào Bằng thu cây kích, nàng đột nhiên xoay người cất tiếng ca du dương rất dễ nghe. Nhạc Quan từ từ ngã xuống đất, ngực cắm một thanh dao găm nhưng khuôn mặt vẫn điểm một nụ cười tươi tắn. Thanh âm của cô càng ngày càng thấp cho tới lúc không thể nghe thấy. Tào Bằng theo bản năng thúc ngựa lên rồi ghìm chặt dây cương mà nhìn Nhạc Quan. - Công tử! Tào Bằng xua tay bảo Đại Nha không cần phải nói. Hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn Huyền Thạc nói to: - Tiên sinh nghĩ cái kết này thế nào? Huyền Thạc ngẩn người rồi nói: - Rất tốt. - Đúng vậy! Có lẽ từ nay về sau sẽ không còn ai hiểu tiên sinh nữa. - A? Huyền Thạc giật mình, sắc mặt hơi thay đổi. Nhưng Tào Bằng cũng không để ý, vẫy tay gọi thân vệ lại. - Đại Nha! Ngươi và Lý Tiên dẫn theo vào người đưa thi thể này về Lạc Dương, chôn dưới gốc hoa cúc để cho nàng làm bạn, tránh khỏi những việc hồng trần. Lý Tiên và Đại Nha vội vàng tuân lệnh, dẫn vài người tới thu dọn thi thể của Nhạc Quan. Con dao găm cắm thẳng vào ngực nàng lút tới tận cán. Có thể thấy được cô gái này đối xử độc với người khác mà với mình cũng chẳng thương tiếc. - Tào Bắc bộ... Huyền Thạc đang định nói thì nghe Tào Bằng lên tiếng: - Huyền Thạc tiên sinh không cần nói nhiều, cứ theo ta đi một chuyến. - Đi đâu? - Hứa Đô! Huyền Thạc biến sắc vội vàng giãy dụa. Nhưng bên cạnh y là hai quân Hắc Thụy giữ chặt y lại. Số Hắc Thụy binh còn lại đi tới đoàn xe. - Các ngươi về đi! Số xe này từ bây giờ chúng ta tiếp nhận. - Nhưng xe ngựa là của ta... Hạ Hầu Lan trừng mắt: - Trở về tìm Trần Trùy Dương mà báo rằng Tào Bắc bộ trưng dụng. Khi đó sẽ bồi thường cho các ngươi. Đám xa phu mặc dù không cam lòng nhưng cũng không dám lên tiếng. Đoàn xe thay đổi tuyến đường đi về phía nam, trả lại sự yên tĩnh cho nơi đây. Chỗ này chỉ còn lại một vũng máu tươi trên mặt đất như muốn nói cho người ta biết ở đây vừa có án mạng. Nhưng ai để ý tới chuyện đó? Trong cái thời loạn thế này, học được sự im lặng mới có thể sống sót. Đám xa phu nhìn nhau rồi lê bước quay về. Đêm đó, Tào Bằng cùng với đoàn xe di chuyển tới núi Tung.