Tào Tặc
Chương 291
Nhưng hắn còn chưa kịp đứng vững, kiếm khí lạnh lẽo đã ập tới mặt.
Hắn vội vàng vung đao lên che chắn, ánh mắt vẫn đầy vẻ không thể tin nổi.
-Sử A, sao ngươi lại ở đây?
-Nếu ta không ở đây thì làm sao có thể biết được âm mưu phản nghịch của ngươi?
Sử A mặc y phục của tạp dịch, tay nắm trường kiếm.
Nhưng một kiếm trong tay gã khí thế lại không tầm thường chút nào. Kiếm quang lóe lên, phóng tới Trương Lương.
Từng tia kiếm quang bao phủ lấy Trương Lương. Sử A cười lạnh, nói:
-Nguyên An, nghe nói ngươi luyện kiếm tay trái giỏi lắm mà, sao không xuất ra để ta được lĩnh giáo một phen? Xích Bá Dư bị ngươi giết, lão Chúc bị ngươi dọa phải chạy trốn khỏi Tuy Dương. Chỉ cần ngươi thắng ta, đệ nhất kiếm thủ ở Tuy Dương không phải ngươi thì còn là ai nữa đây? Chẳng trách ngươi luôn hỏi ta khuyết điểm của Xích Trung và lão Chúc. Ta dù không giết người, nhưng người lại vì ta mà chết. Nguyên An, xem đây!
Trương Lương không buồn lên tiếng, bực bội chiến đấu với Sử A.
Lúc này, một người đi ra từ trong đội quân trước quan ải.
Người này cưỡi ngựa Ô Chuy, tay cầm một đôi đại đao. Hai thanh đại đao kia còn danh hơn thanh Long Tước. Thân đao có màu đỏ sậm, toát ra sát khí dày đặc.
-Mạnh Nam bộ, lão này cứ để mạt tướng đối phó. Ngài hãy chỉ huy các huynh đệ tốc chiến tốc thắng đi.
Lời còn chưa dứt, ngựa Ô Chuy đã hí dài, xông vào chiến trường như một tia chớp màu đen.
Người như rồng, ngựa như hổ.
Song đao lướt qua, người ngã, ngựa đổ.
Mạnh Thản chiến đấu với Trần Thiệu một hồi vẫn chưa chiếm được thế thượng phong, liền thúc ngựa tránh đường.
Trần Thiệu vội vàng xông lên, nhưng gã vừa trông thấy con chiến mã người kia cưỡi thì không khỏi thất kinh hồn vía.
-Ngươi là Cam Hưng Bá.
Cam Ninh cười to, nói:
-Phản tặc đừng vội sửng sốt, ăn một đao của ta đi.
Ngựa đến, đao cũng đã tới.
Trần Thiệu giơ thanh mâu, đánh ra một thức Bá Vương Giang Đỉnh, đỡ lấy một đao của Cam Ninh.
Có điều, đỡ là đỡ thế nhưng sức mạnh khủng khiếp từ thanh đao kia truyền đến lại khiến cho song chưởng của Trần Thiệu rung lên. Yết hầu của gã chợt bốc lên một vị ngòn ngọt, gã thổ huyết.
Gã còn chưa kịp phản ứng, đao bên tay trái của Cam Ninh đã vung đến trước mặt.
Trần Thiệu muốn né tránh cũng không kịp nữa rồi. Chỉ nghe răng rắc một tiếng, Cam Ninh chém xuống, bổ đôi Trần Thiệu và con ngựa của gã.
Trần Thiệu vừa chết, quân tốt náo loạn.
Trương Lương cũng thầm kêu khổ, đại đao trong tay dần mất phương hướng.
-Trương Nguyên An, bản lĩnh của ngươi chỉ có thế thôi sao?
Sử A lớn tiếng quát:
-Nếu chỉ như thế, ta đây thấy thật tiếc cho Xích Trung.
Lúc này, chuyện Trương Lương nghĩ tới không còn là làm sao để đưa số binh giới này tới Nhữ Nam nữa.
Sau khi Cam Ninh chém chết Trần Thiệu, y không ra tay tiếp mà thúc ngựa đứng một bên xem trận chiến. Thấy y như hổ rình mồi, Trương Lương càng cảm thấy áp lực hơn.
Nếu đã không thể sống thì công lao, sự nghiệp đều chỉ là hư ảo mà thôi!
Trương Lương vốn không muốn đấu kiếm với Sử A, vì gã biết kiếm thuật của Sử A vô cùng mạnh mẽ.
Nhưng lúc này….
Trương Lương thầm biết nếu tiếp tục chiến đấu, ngày hôm nay hắn chắc chắn phải chết.
Thanh đại đao trong tay hắn đột nhiên biến ảo, đẩy lui thanh trường kiếm của Sử A lại. Hắn xoay người, lấy một thanh kiếm sắc có chiều rộng chừng hai ngón tay từ sau ra. Gương mặt Trương Lương lộ vẻ dữ tợn, hắn quát:
-Sử A, ngươi khinh người quá đáng. Ta sẽ cho ngươi biết oai phong kiếm này của ta.
Vừa nói, thanh kiếm trong tay trái của hắn như một con độc xà đâm về phía Sử A.
Đồng thời, thanh đại đao bên tay phải chợt từ cương mãnh hóa nhu, một đao thanh thoát vung ra. Một nhát đâm này phối hợp hoàn hảo, không có lấy một khe hở. Đôi mắt Sử A sáng rực, gã khen một tiếng "Hay", rồi xông lên, người kiếm hợp nhất, đấu bất phân thắng bại với Trương Lương.
………….
Hác Chiêu vô cùng bình tĩnh, chậm rãi rút thanh trường đao ra.
Hắn đứng từ xa chỉ vào cửa đại môn Tô phủ, khóe miệng nhếch lên cười gằn.
-Giết!
Phía sau hắn, một trăm quân Hắc Mạo đang đợi lệnh.
Hác Chiêu vừa ra lệnh, bọn họ lập tức xông vào Tô phủ.
-Ầm!
Theo tiếng nổ vang, cửa đại môn của Tô phủ cũng mở rộng.
Hắc Mạo như lang như hổ xông vào trong cửa phủ. Cứ ba người một tổ, hoặc năm người hợp thành một nhóm bắt đầu tàn sát dã man các gia đinh trong phủ Tô gia.
Trong Tô phủ vang lên tiếng kêu la thảm thiết, tiếng khóc lóc cầu xin, nghe mà đau lòng.
Tào Bằng ngồi trên Chiếu Dạ Bạch, khẽ thở dài.
-Chỉ một ý nghĩ sai lầm là hỏng hết cả, quả là tiếc cho một gia sản lớn nhường này. Đại huynh, chúng ta đi vào thôi.
Vừa nói chuyện, hắn vừa thúc ngựa tránh đường. Trần Quần mặc một bộ y phục màu đen, đầu đội khăn, gương mặt trầm mặc.
Chỉ thấy y thúc ngựa, con chiến mã tức thì phi lên bậc cửa đại môn. Tào Bằng thúc ngựa bám sát phía sau, chậm rãi đi vào cửa đại môn của Tô phủ.
Sau giờ ngọ, ánh nắng sáng rực rỡ.
Nhưng trước cửa Tô phủ ở phía Bắc thành Tuy Dương, tình cảnh hết sức bi thảm. Những người sống trên đường Ung Môn và phố Đồng Sỉ phần lớn đều là những nhân vật có máu mặt ở Tuy Dương này. Nhưng vào giờ phút này, không kẻ nào dám đi ra cửa lớn, lại càng không có ai dám ra mặt hỏi nguyên do.
Kẻ nào có can đảm lắm cũng chỉ dám nhìn ra ngoài theo khe hở trên cửa mà thôi.
Hiện ra trước mắt họ là cả con đường vắng vẻ, hai bên đường chỉ có đám sai dịch võ trang đầy đủ, hung dữ, đằng đằng sát khí.
Đạp đạp đạp!
Chiếu Dạ Bạch thong thả bước xuống bậc cửa, khí khái thanh nhã.
-Tất cả mọi người ở Tô phủ nghe đây, lập tức buông khí giới, ngừng chống cự ngay. Hôm nay, bản huyện đến đây chỉ vì Tô Uy. Những người không làm cho Tô thị lập tức lui sang một bên, nếu không đều coi như phản nghịch, giết không tha.
Trần Quần lớn tiếng hô, nhất thời tất cả những người có mặt ở Tô gia đều ngơ ngác nhìn nhau.
Lần này, quan phủ bất ngờ tập kích, Tô gia không kịp có bất kỳ sự chuẩn bị nào, vội vàng ứng chiến. Thậm chí lúc trước giao chiến, đám hộ vệ cũng không hiểu nổi rốt cuộc có chuyện gì xảy ra. Hơn nữa, trang phục của Hắc Mạo không phải là thứ trang phục của sai dịch và quân tốt bình thường có thể sánh bằng. Dưới mệnh lệnh của quản gia Tô thị, đám hộ vệ liền xông lên chặn lại, vì thế một trận chiến thảm khốc mới xảy ra.
Đá vụn rải trên đường gần như đã nhuốm hồng.
Một cái xác nằm phủ phục bên đường, nhìn qua hết sức thê thảm. Mưu nghịch ư?
Thật không ngờ Tô gia lại có dính dáng đến chuyện phản nghịch!
Đám hộ vệ tức thì bối rối, rất nhiều người đã buông rơi vũ khí, lùi sang hai bên.
Đây không còn là chuyện xung đột bình thường của gia tộc nữa, liên quan đến phản nghịch là tội giết cả nhà. Đám hộ vệ này vì nhận thù lao của Tô gia nên mới ra mặt ngăn cản, nhưng thù lao dù có nhiều đến đâu cũng không sánh được với đồ đao của triều đình. Cho dù lần này có thể cản lại, vậy lần sau thì sao? Nếu lúc đó đại quân của triều đình ra mặt, đến lúc đó sẽ chẳng còn kẻ nào chạy thoát được nữa. Phải biết rằng Hà Nam doãn hiện giờ cũng chẳng phải kẻ hiền lành gì.
Năm đó, trận chiến Sung Châu diễn ra, Tào quân thiếu lương thực.
Trình Dục lúc đó làm tư mã Sung Châu, đã lấy thịt người đóng lại, đảm bảo lượng lương thực cần thiết.
Chọc giận người này tuyệt đối chẳng phải là chuyện tốt đẹp gì.
Nhưng một số người canh giữ trung các vẫn cương quyết, ngoan cố chống cự đến cùng.
Những người này phần lớn đều là tùy tùng theo Tô Uy đến Tuy Dương, luôn nhất mực trung thành với Tô gia.
Một gã đại hán quát:
-Các huynh đệ, chủ nhân đối đãi với chúng ta không tệ, giờ chủ nhân gặp nguy hiểm, sao chúng ta có thể bỏ mặc được? Từ lâu đã nghe nói nam nhân Tuy Dương không có nghĩa khí, hôm nay thấy quả nhiên là đúng. Đã là nam nhân thì hãy liều mạng với bọn họ đi. Ra khỏi Tuy Dương này chúng ta sẽ được an toàn thôi.
Nói nghe dễ dàng lắm!
Ngươi không phải người Tuy Dương, chạy ra khỏi Tuy Dương dĩ nhiên chẳng có gì phải bận tâm.
Nhưng đám hộ vệ trong viện này có đến sáu phần là người Tuy Dương. Nhiều thế hệ gia đình bọn họ đều ở nơi này, sao có thể tùy tiện bỏ đi không quan tâm đến người nhà được?
Đại hán còn chưa dứt lời, đã nghe tiếng vó ngựa vang lên.
-Yêu ngôn mê hoặc người khác, chém đầu gã cho ta!
Chiếu Dạ Bạch như một ánh sao băng, nhằm về phía trung các. Khi đến cách vị trí của người kia chừng bảy tám bước, Tào Bằng vung tay ném ra một quả thiết lưu tinh.
Gã đại hán kia bị bất ngờ, không kịp phòng bị. Thiết lưu tinh bay đến cắm phập vào giữa trán gã. Kể từ khi học Bạch Hổ thất biến tới nay, xương cốt của Tào Bằng vô cùng mạnh mẽ, sức mạnh ngày một tăng tiến. Một quả thiết lưu tinh này mang theo sức mạnh rất lớn, đập vỡ xương sọ của gã đại hán, máu huyết tràn đầy mặt. Gã đập đầu, té nhào xuống đất.
-Tránh ra!
Tào Bằng lớn tiếng quát.
Một tay Tào Bằng cầm kích, Chiếu Dạ Bạch như mãnh hổ xuống núi.
Vọt tới bên ngoài cửa trung các, thanh họa can kích trong tay hắn vung ra, liên tục đánh ra hai đòn, đánh bay hai tên hộ vệ ra ngoài.
Đây là đòn chém hung tàn nhất trong họa can kích. Tên hộ vệ rơi xuống đất, trên bụng y bị khoét thành một cía lỗ lớn, mau tươi chảy thành dòng.
-Kẻ nào không đầu hàng, giết không tha!
Tào Bằng ghìm ngựa, rống to một tiếng.
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
56 chương
158 chương
173 chương
10 chương
117 chương
14 chương