Tào Tặc
Chương 217
Hắn thở dài, "Hôm qua có tin, Trần Nguyên Long từ
Quảng Lăng dẫn theo năm nghìn binh tới đóng giữ ở Hoài Âm."
Trần Cung cười lạnh lùng, "Chỉ Trần Nguyên Long thì việc gì phải băn khoăn? Nhà tên Trần Nguyên Long kia ở Quảng Lăng, sao có thể tự tiện hưng binh? Theo ta thấy, hắn chẳng qua là phô trương thanh thế thôi, Văn Viễn dù đi qua Hoài Thủy, công chiếm Đông Dương của Hu Di thì Trần Đăng cũng chỉ có cách rút quân về thôi."
"Không hẳn vậy, Hải Tây dù sao cũng do Trần Đăng cai quản, nếu hắn không dòm ngó tới, chẳng phải khiến lũ thuộc hạ đau lòng sao?"
"Thế nhưng..."
"Công Đài, Văn Viễn không thể dời Từ huyện, vẫn nên chọn một người khác làm tướng."
Trần Cung bật cười: Văn Viễn, ngươi nói ta công tư không phân biệt được. Tuy nhiên Ôn Hầu sao lại công tư không phân minh? Người, đây là sự lo lắng đối với ngươi!
Nói thật, chủ tướng chinh phạt Hải Tây thích hợp nhất chính là Trương Liêu.
Nhưng Lữ Bố lại không chịu dùng Trương Liêu, Trần Cung cũng đành chọn người khác.
"Nếu Văn Viễn không thể phân thân, có thể cho Tào Tính làm tướng."
Lữ Bố nghĩ một lát, "Thúc Long điềm tĩnh, dụng binh rất có kỷ cương và pháp luật. Nếu hắn làm tướng, cũng là người phù hợp nhất... Vậy để cho Thúc Long thống lĩnh để chiếm lại Khúc Dương."
"Vâng!"
Trần Đăng tuân mệnh rồi bước nhanh ra khỏi nha đường.
Ngụy Tục không kiềm chế được bèn nói: "Quân Hầu, Thúc Long e rằng không phù hợp."
Lữ Bố nhíu mày, "Thúc Long sao không thích hợp?"
Thúc Long là tên chữ của Tào Tính.
Ngụy Tục nói: "Trước đây Thúc Long và tên họ Tào ở Hải Tây kia qua lại thân mật. Hai người đều họ Tào, khó tránh khỏi sẽ cấu kết với nhau, nhỡ may Thúc Long không chịu dốc hết sức, kể cả Trần Công Đài đốc thúc tác chiến, e rằng cũng vô ích. Theo ta, vẫn nên để cho người thân cận làm tướng là tốt hơn."
Lữ Bố do dự!
Hắn rất tin tưởng Tào Tính, nhưng lời Ngụy Tục nói dường như cũng có lý.
Tuy nói Tào Tính trung thành và tận tâm đối với hắn, nhưng ở thời đại này, có thể nói ai thật sự trung thành đây?
Họa long họa hổ nan họa cốt, tri nhân tri diện bất tri tâm..."
"Như thế, để Lệnh Tử Thiện đốc chiến xem sao?"
"Điều này..."
Ngụy Tục và Hầu Thành chợt đưa mắt nhìn nhau.
Tử Thiện chính là con nuôi của Lữ Bố tên là Lữ Cát, tên thật là Thát Hủy Cát. Ý của hai tên này là muốn treo soái làm tướng, bởi vì bọn họ thấy, có Trần Cung phò tá, giành lấy Hải Tây sẽ dễ như trở bàn tay. Ngụy Tục là thân thích của Lữ Bố, còn Hầu Thành lại là nguyên lão đi theo Lữ Bố nhiều năm. Cho nên bọn họ đưa ra đề nghị cử người thân cận, là hy vọng Lữ Bố chọn hai người bọn họ làm tướng.
Đâu ngờ, Lữ Bố lại nhớ tới Lữ Cát.
Đây chẳng phải nói, trong lòng Lữ Bố, hai người hắn căn bản không được coi là "người thân cận".
Hầu Thành và Ngụy Tục đều không phải người có hoài bão lớn lao, nhất thời, trong lòng không khỏi có ý hận thù, bất mãn đối với Lữ Bố.
Chẳng qua, trước mặt Lữ Bố, hai người hắn lại không dám làm.
Lữ Bố lựa chọn cũng không sai: Lữ Cát dù nói gì vẫn là con trai của hắn trên danh nghĩa. Ngụy Tục và Hầu Thành dù thế nào cũng không so được với tình phụ tử.
"Tử Thiện nếu đi cũng rất thích hợp."
Ngụy Tục sa sầm mặt đáp.
"Vậy bổ nhiệm Tử Thiện làm Tư Mã, sáng sớm ngày mai theo Công Đài đi tới Hạ Tương."
Lữ Bố nói xong, xoay người bỏ đi.
Còn về tấm lụa trắng đó, Tào Tính hỏi hắn chuyện nên thu xếp xác của Tống Hiến như thế nào, Lữ Bố không thèm để ý tới.
Hắn sinh ra ở Ngũ Nguyên, gần nơi ở của người Hồ. Về tính tình, khó tránh khỏi bị nhiễm tính khí của Hồ nhân... Chết thì đã chết rồi, an táng là được. Cần gì phải sắp xếp kỹ lưỡng? Tuy nhiên trong mắt của Ngụy Tục và Hầu Thành, hành động này của Lữ Bố có hơi bạc bẽo.
Hai người lắc đầu, nhìn nhau không nói gì.
Lữ Bố quay về nhà trong, cởi bỏ áo giáp trên người xuống.
Vừa ngồi xuống, chuẩn bị uống chén thứ sáu, chợt nghe bên ngoài có tiếng bước chân vang lên, rất nhỏ, vừa nghe đã biết không phải tiếng bước chân của nam nhi.
Hắn vừa ngẩng đầu, bỗng nghe ngoài cửa có người kêu lên: "Cha, vì sao người vẫn muốn đánh Hải Tây?"
Lữ Lam mặc bộ váy màu đỏ thẫm, giống như ngọn lửa ùa vào phòng.
Lữ Bố nhíu mày, "Phận nữ nhi, chớ có để ý đến những việc này."
"Thế nhưng, A Phúc là bằng hữu của con, con đâu thể mặc kệ? Ngay từ đầu chính cha bá đạo, nằng nặc đòi đánh Hải Tây...... Kết quả bị người ta đánh bại, rồi lại không cam lòng. Nếu thật sự là thiếu lương thực, nữ nhi có thể đi Hải Tây nhờ vả, bọn họ chắc chắn cũng sẽ không cự tuyệt."
"Im miệng!"
Lữ Bố giận tím mặt, lớn tiếng quát: "ai là bằng hữu của con? Con cả ngày xuất đầu lộ diện, đâu có chỗ nào giống nữ nhi?
Linh Kỳ, ta trước kia quá nuông chiều con, thế cho nên giờ con không có phép tắc như thế này. Chuyện hành quân đánh giặc, con thì hiểu được cái gì? Mượn lương thực? Ta đứng đầu Từ châu, Hải Tây của hắn ta vốn do bản mỗ cai trị, việc gì phải mượn của nhau? Nếu hắn hiểu chuyện, hẳn sẽ đem dâng lương thảo."
"Cha..."
"Cút ra ngoài cho ta!"
Lữ Bố vốn trong lòng đang phiền muộn, đâu nghe nổi những lời khuyên bảo ấy.
"Từ hôm nay trở đi, không cho con ra khỏi môn phủ một bước. Sớm muộn gì con cũng phải thành thân, cứ vũ thương lộng đao thế còn ra thể thống gì nữa? Nếu rảnh hãy theo tiểu nương của con học đánh đàn đi, sau này nếu còn dám nói nhảm nhí, đừng trách ta sẽ đưa con tới Thọ Xuân ngay lập tức..."
Trong mắt Lữ Lam long lanh những giọt nước mắt.
Nàng nhìn Lữ Bố, một lúc sau nhún chân, "không bao giờ thèm để ý đến cha nữa, người không phải cha con!"
"Linh Kỳ..."
Lữ Lam không đợi Lữ Bố nói xong liền quay đầu chạy mất.
Lữ Bố nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy huyệt Thái Dương giật giật không ngừng.
Đứa nhỏ này, thực không làm cho người khác bớt lo. Mọi người thường nói: nữ sinh hướng ngoại. Quả nhiên không sai... không giúp đỡ ta mà lại nói đỡ cho tên ở Hải Tây kia!
Vừa nghĩ đến Hải Tây, Lữ Bố đã tức lộn ruột.
"Người đâu, truyền lệnh của ta, bất luận kẻ nào cũng không được cho tiểu thư ra khỏi phủ, nếu không sẽ xử theo quân pháp."
Hắn nói xong bèn thở dài, ngồi sụp xuống sập.
Nghĩ tới Lữ Bố hắn, một đời anh hùng! Cưỡi con chiến mã, tay cầm họa thương kích, tung hoành thiên hạ, không ai tranh giành nổi. Từ Mạc Bắc chém giết tới Lạc Dương, từ Lạc Dương giết đến Trường An, lại từ Trường An giết về Duyện Châu, cuối cùng ở yên ổn ở lại Từ Châu. Trong đó đã trải qua bao nhiêu gian khó? Ai có thể hiểu được! Năm đó, hắn một lòng cầu công danh, chịu làm con nuôi cho người ta, bái Đinh Nguyên và Đổng Trác làm nghĩa phụ, rồi sau đó giết bọn họ.
Mục đích là vì cái gì?
Không phải là vì hai chữ công danh sao!
Tuy nhiên hiện giờ, hắn độc trấn một phương, cũng là một trong những đương kim chư hầu.
Nhưng không còn sự dũng mãnh trước đây, càng thiếu đi nhiều sự thoải mái và lanh lẹ."
Trung Nguyên tuy lớn, giàu có và đông đúc, mặc dù an nhàn, nhưng giống như lồng giam khiến Lữ Bố cảm thấy áp lực, suy sụp và lực bất tòng tâm
Chậm rãi bước ra khỏi phòng, Lữ Bố ngồi trên hiên cửa.
Hắn nhìn lên trời cao, tuy trời xanh không mây, mênh mông vô bờ nhưng lại luôn thấy bầu trời Trung Nguyên không tươi đẹp bằng Mạc Bắc..."
Mùng 4 tháng 9 năm Kiến An thứ ba, Tào Bằng đã chiếm lĩnh Khúc Dương được ba ngày.
Dân chúng Khúc Dương không tỏ ra quá hoảng hốt lo sợ, dường như tất cả đều cực kỳ bình tĩnh.
Chỉ là, trong sự bình tĩnh này lại ngầm ẩn chứa cảm xúc kìm nén không hiểu nổi, luôn khiến cho mọi người cảm thấy trong lòng nặng trĩu.
Khố phủ của Khúc Dương đã kiểm tra xong
Tào Bằng chỉ huy mọi người đi tuần tra phòng thủ của thành Khúc Dương. Tổng thể mà nói, phòng thủ của Khúc Dương không tồi, Vương Khuông trước đây cũng đã bỏ nhiều công sức cho việc này. Thành cao sáu trượng, lầu quan sát chắc chắn. Theo vị trưởng quan phụ trách địa lý giới thiệu, mùa đông hàng năm, Vương Khuông đều gia cố tường thành, làm cho Khúc Dương trở nên cực kỳ kiên cố. Nếu lúc ấy không bị đánh bất ngờ, trong ngoài có thể phối hợp thì Tào Bằng cũng không thể nào công phá thành Khúc Dương.
"Công tử, trong khố phủ của Khúc Dương còn có hai mươi chiếc phao thạch cơ, nên bố trí thế nào?"
"Ở hai cửa đông và tây đặt mỗi bên mười chiếc... Nhớ kỹ, phao thạch cơ phải được đặt ở nơi kín đáo nhưng không cần màn che. Đúng rồi, mũi tên trong khố phủ đã kiểm tra xong chưa? Có khoảng bao nhiêu tên?"
"Khoảng tám vạn tên."
"Phân cho cửa thành đông và tây..."
Đoàn người vừa nói, vừa men theo con đường lên lầu thành.
Bất giác, mọi người đã tới lầu quan sát của cửa thành phía tây Khúc Dương. Tào Bằng đứng trên lầu, tay vịn lỗ châu mai, đưa mắt hướng nhìn ra xa.
Nhưng chỉ thấy ngoài thành Khúc Dương, đồng bằng rộng mênh mông bát ngát.
Loại địa thế này, muốn phục kích quả thật cũng rất khó..."
Tào Bằng hít sâu một hơi, cố gắng để bản thân giữ bình tĩnh.
Sống lại ở thời đại này đã hai năm, nhưng vẫn là lần đầu tiên trải qua đại chiến mặt đối mặt như thế này. Kiếp trước trên ti vi nhìn thấy những cảnh chiến tranh đó luôn cảm thấy có gì đó không thật. Mà nay, bản thân hắn rơi vào tình cảnh này, cũng không khỏi có phần căng thẳng.
Đây là cuộc chiến mở đầu của hắn!
Hắn gắng sức phun luồng khí bẩn ra khỏi lồng ngực, Tào Bằng quay người nói: "Văn Khuê, Ngũ Ca."
"Có mạt tướng."
"Hai người các ngươi phụ trách chấn giữ cửa đông, thống lĩnh năm trăm quân lính.
Ta cùng với Chu thúc phụ giữ cửa tây, cũng dẫn năm trăm binh lính. Tử U dẫn theo năm trăm người tuần tra trong thành, phụ trách duy trì an ninh và viện trợ cho hai thành đông, tây bất cứ lúc nào. Ngoài ra, Tử U còn có một nhiệm vụ, đó là nỗ lực cổ động dân chúng trong thành tham gia bảo vệ thành.
Ngươi nói với bọn họ, tất cả những người tham chiến thì mỗi người một ngày sẽ được hai đấu gạo. Nếu chết trận, gia đình có thể chuyển đến Hải Tây, hoặc được cấp năm mươi mẫu ruộng tốt và hai mươi hộc gạo. Tóm lại, các ngươi phải ra sức chiêu mộ người, kết hợp với sàn đấu phía tây do Vương Húc phụ trách thao diễn, chờ lệnh bất cứ khi nào."
Đám người Hạ Hầu Lan nghe vậy đều khom người tuân mệnh, rồi sau đó vội vã đi xuống.
Tào Bằng vẫn đứng ở trên lầu thành, ngước mắt nhìn xa xăm.
"Thúc phụ."
"Ừ?"
"Không biết, Hưng Bá và Bá Miêu đã ẩn núp ổn thỏa chưa??"
"Có lẽ đã xong rồi", Bá Miêu nhanh trí, còn Hưng Bá dũng mãnh, người bình thường không thể địch nổi. Có hai người bọn hắn đã đủ để kiềm chân quân địch."
"Cũng không rõ lần này Lữ Bố sẽ phái người nào thống lĩnh quân đội."
Chu Thương cười ha ha, vỗ vỗ vào vai Tào Bằng.
"A Phúc, đi nghỉ một lát đi. Ba ngày nay, hình như ngươi không chợp mắt tý nào! Nếu không có tinh thần tốt, làm sao đẩy lui được quân địch?"
Tào Bằng gật đầu, "Cũng được, ta chợp mắt một lát.
Thúc phụ hãy giúp ta quan sát kỹ ở đây, mọi thứ đồ quân nhu cần phải chuẩn bị xong trong ngày hôm nay. Ta đoán binh mã của Lữ Bố sẽ đến trong hai ngày này."
"Được!"
Chu Thương gật đầu, thúc giục Tào Bằng đi xuống nghỉ ngơi.
Thật ra, trong tình hình này, Tào Bằng sao có thể ngủ yên ổn.
Có điều để ổn định lòng quân, hắn vẫn ra vẻ không có chuyện gì, vào nằm luôn xuống chiếc sập trên lầu quan sát. Hắn nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy tai ong ong, đầu óc hỗn loạn. Đủ loại suy nghĩ lởn vởn quanh đầu... Ai nói vào chiến trường sẽ nhiệt huyết sôi trào? Tào Bằng giờ phút này càng thêm căng thẳng, thậm chí có chút sợ hãi.
Cũng không biết trận chiến này rốt cuộc sẽ đánh ra sao.
Có lẽ là thật sự mệt mỏi.
Trên cổng lầu, tiếng ồn ào huyên náo không ngớt, tiếng người ầm ĩ, tiếng gọi không dứt. Nhưng lại không thể ngăn Tào Bằng bước vào giấc mơ đẹp...
Trong mơ, hắn giống như trở lại kiếp trước.
Hắn nhìn chằm chằm vào nắng hè chói chang dưới ánh mặt trời, đi lại trong thành phố nhưng lại có vẻ mờ mịt vô cùng.
"Tào Tặc, xem ngươi còn chạy đi đâu!"
Một tiếng gào thét văng vẳng bên tai, thế giới trong nháy mắt như đông cứng lại. Ngẩng đầu nhìn chỉ thấy Lữ Bố đứng trên lầu cao, toàn thân đẫm máu. Hắn cầm phương thiên họa kích trong tay,cưỡi phong thú, nhưng lại nhảy xuống từ trên lầu cao trăm mét.
"Ta tặng ngươi binh mã, ngươi lại thấy chết không cứu."
Lời vừa nói, Lữ Bố đã đến trước mặt. Chỉ là không đợi Tào Bằng phản ứng lại, phong thú cùng Lữ Bố đã biến mất không còn tăm hơi.
Điêu Thuyền mặc bộ quần áo bằng lụa mỏng, che đi cơ thể dịu dàng uyển chuyển của nàng.
"Hữu Học, cứu ta........."
Nàng đưa tay ra phía Tào Bằng, Tào Bằng vừa định nắm lấy, đã thấy một đại hán mặt đỏ chợt xuất hiện phía sau Điêu Thuyền, đại đao sáng loáng trong tay.
"Tiện nhân, để mạng lại!"
"Đừng!"
Tào Bằng quát to một tiếng, bỗng nhiên bừng tỉnh khỏi giác mộng.
Mồ hôi lạnh đầm đìa trên trán, quần áo đã ướt đẫm.
Hắn ngồi trên sập, mồm há to thở hổn hển. Nhắm mắt lại, đầu óc vẫn hỗn loạn như cũ, giống như bát đĩa xoong nồi cùng nhau vang lên loảng xoảng, ầm ĩ đến mức làm hắn gần phát điên.
"Mang nước lại đây, mang nước lại đây!"
Cùng với tiếng gọi dồn dập của Tào Bằng, một gã tiểu giáo từ bên ngoài chạy vào.
Tên tiểu giáo này đúng là thuần tướng tinh binh của Hải Lăng, tên là Địch Ngạn Minh. Sau khi Tào Bằng làm chủ Hải Lăng, thấy thân thủ của y không tồi, cho nên bèn giữ y bên cạnh. Tên tiểu giáo đang bê một bát nước, căng thẳng nhìn Tào Bằng, nhưng không biết nên hỏi thế nào. Tào Bằng thở dài, đỡ lấy bát nước uống sạch một hơi. Tâm trạng hỗn loạn dường như đã bình tĩnh hơn nhiều.
"Ngạn Minh, giờ nào rồi?"
"Gần tới giờ nhân định."
Nhân định, cũng chính là giờ hợi.
Trong phòng, ánh nến lờ mờ, rõ ràng là sợ đánh thức Tào Bằng.
"Đã trễ thế rồi sao?"
"Vâng, Chu huyện úy không cho ai quấy rầy ngài, nói là để cho công tử ngủ thêm một lát."
"Chu huyện úy đâu?"
"Vừa rồi trong khố phủ phát hiện ra hai vạn mũi tên, Chu huyện úy thông báo cho Phan huyện úy rồi dẫn theo người đang phân phát trong khố phủ, sắp quay về rồi ạ."
"Không xảy ra chuyện gì chứ.
"Tất cả đều bình thường."
Tào Bằng gật đầu, xua tay ý bảo y rời khỏi phòng.
Hắn đặt bát nước ở bên cạnh, ngồi trên sập, cố gắng bình tĩnh trở lại. Hắn cũng không rõ tại sao mình lại gặp giấc mơ kỳ lạ thế, nhưng hắn biết, sự việc trong mơ kia rất có thể xảy ra. Trong lịch sử, mọi người xôn xao nhiều về kết cục của Điêu Thuyền nhưng về đại thể cũng là mấy điều sau: Một, Điêu Thuyền tự tử vì Lữ Bố; Hai, Điêu Thuyền bị Tào Tháo thu phục; Ba, Điêu Thuyền bị Quan Vũ thu phục; Bốn, sau khi Quan Vũ chơi chán, cho rằng Điêu Thuyền gây trở ngại tới sinh mệnh hắn liền bức tử Điêu Thuyền; Năm, Điêu Thuyền ẩn cư.
Năm loại kết cục này đều có có khả năng xảy ra.
Nhưng theo hiểu biết của Tào Bằng, ít nhất trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, sau khi Lữ Bố bị giết ở Bạch Môn Lâu, cũng không ai còn đề cập đến chuyện của Điêu Thuyền.
Rốt cuộc là kết cục nào?
Tào Bằng cũng không thể phân biệt rõ...
Nhưng căn cứ vào rất nhiều ý kiến của đời sau, kết cục thứ ba và thứ tư có khả năng nhất.
Mỹ nữ, anh hùng!
Có điều, nếu Điêu Thuyền bị Quan Vũ thu phục thì nên xuất hiện ở giai đoạn sau của Tam Quốc; Thế nhưng, sau khi Quan Vũ bị giết, tung tích của Điêu Thuyền hoàn toàn biến mất. Với tính tình háo danh như Quan Vũ, Tào Bằng cũng không dám bảo đảm, hắn sẽ thu phục Điêu Thuyền. Suy cho cùng trước Dân quốc, thanh danh của Điêu Thuyền hình như cũng không tốt lắm. Bị Tào Tháo mua vui? Hay bị Quan Vũ giày vò? Hoặc là ẩn cư, cũng có thể là tự tử?
Tào Bằng cảm thấy, dù kết cục nào cũng không hoàn mỹ.
Kỳ nữ như Điêu Thuyền đáng nhẽ ra nên có một kết cục tốt đẹp... Hơn nữa, Điêu Thuyền có ơn cứu mạng đối với Tào Bằng, sau này còn có ơn dẫn dắt. Hai ân tình cộng lại, nếu không thể báo đáp, Tào Bằng thật sự là... Thế nhưng, làm sao để cứu Điêu Thuyền?
Tào Bằng vỗ trán nhè nhẹ, chìm trong nỗi buồn rầu.
Đúng lúc này, chợt nghe ngoài cửa có tiếng ồn ào hỗn loạn.
"Cái gì ồn ào thế?"
Tào Bằng đứng dậy, cất bước đi ra ngoài.
Cũng không chờ hắn đi ra khỏi phòng đã thấy tên tiểu giáo ban nãy dẫn theo một tên khác, lảo đảo xông vào.
"Công tử, việc lớn không hay, việc lớn không hay rồi!"
"Sao lại hoảng sợ thế?"
Tên tiểu giáo kia nuốt nước miếng, lắp bắp nói: "Lữ Bố lệnh cho Tào Tính dẫn binh tới, đội ngũ của bọn chúng đã đến cách Khúc Dương ba mươi dặm."
Tới nhanh thế!
Tào Bằng giật mình, nắm chặt cánh tay tên tiểu giáo, "Có biết bao nhiêu nhân mã không?"
"Tám ngàn binh mã Hạ Tương, dốc toàn bộ lực lượng."
"Thế nhưng Tào Tính làm tướng?"
"Đúng vậy!"
Tào Bằng uống một ngụm nước mát, lao nhanh ra ngoài.
Chu Thương cũng hay tin vội vàng cùng Phan Chương đi lên môn lầu.
"Công tử, Lữ Bố đến rồi!"
"Ta đã nghe nói."
Tào Bằng cố gắng giữ bình tĩnh, mỉm cười, "Có điều là binh mã Hạ Tương, chỉ tám ngàn binh mà thôi. Một trận lũ lụt của Đặng Bá Miêu đã xử lý mất sáu ngàn quân của hắn, giờ tám ngàn binh mã cũng có là cái gì. Đúng rồi, ngoài Tào Tính ra, còn có ai tới không?"
Tiểu giáo vội vàng trả lời: "Biệt Mã Từ Châu Trần Cung làm quân sư, theo quân xuất chinh."
"Trần Cung à... Ngươi muốn nói Trần Công Đài?"
Tào Bằng lúc đầu còn mỉm cười, nhưng loáng cái đã thay đổi sắc mặt.
"Đúng vậy!"
Tào Bằng trong lòng không khỏi hồi hộp, vội vàng bước nhanh lên môn lâu. Hắn đứng ở lầu quan sát, đưa mắt nhìn ra xa. Chỉ thấy trên bình nguyên tối đen như mực, không nhìn rõ được gì, tĩnh lặng giống như nấm mồ, khiến mọi người sợ hãi.
Trần Cung tới đây?
Tào Bằng trước đây đã suy tính rất nhiều nhưng lại không tính đến chuyện Trần Cung sẽ theo quân xuất chinh. Hắn thậm chí đã tính đến Trương Liêu, và cả Cao Thuận, duy chỉ không nghĩ tới tên Trần Cung này. Theo hắn thấy, Trần Cung là mưu chủ bên cạnh Lữ Bố, không thể dễ dàng rời khỏi Hạ Bì.
Không ngờ...
"Truyền lệnh của ta, toàn thành giới nghiêm.
Phan Chương, ngươi lập tức quay về cửa đông, cùng Đặng Phạm cẩn thận phòng bị. Tên Trần Cung này quỷ kế đa đoan, tuyệt đối không thể xem thường."
"Vâng!"
Phan Chương chắp tay, khom người tuân mệnh.
Sau khi Phan Chương rời đi, Chu Thương đứng cạnh Tào Bằng, nhẹ giọng hỏi: "A Phúc, có thể thoát khỏi rắc rối này chứ?"
Ngọn lửa trên cây đuốc nhảy múa, chiếu vào mặt Tào Bằng. Tuy nhìn qua, Tào Bằng rất bình tĩnh. Nhưng ẩn bên trong là sự lo lắng. Chu Thương đã tiếp xúc với Tào Bằng hơn một năm, hắn cũng ít nhiều hiểu được tính tình của Tào Bằng.
Trong mắt Chu Thương, Tào Bằng không bao giờ để lộ tình cảm.
Mặc dù là gặp phải chuyện nguy hiểm, hắn cũng rất ít khi biểu lộ sự bối rối.
Bất luận là lúc trước tiêu diệt Lôi Tự, hay là sau này bình định hải tặc. Chu Thương chưa bao giờ nhìn thấy Tào Bằng bối rối. Mà vừa rồi, Tào Bằng cố gắng che giấu, nhưng vẫn hơi hoảng loạn một chút. Từ ánh mắt Tào Bằng, Chu Thương có thể cảm nhận được...
Nhìn xung quanh không có người, Tào Bằng liền gật đầu.
"Ta thật không ngờ, Trần Cung lại đến."
"Tên Trần Cung kia rất lợi hại sao?"
Trần Cung tới đây?
Tào Bằng trước đây đã suy tính rất nhiều nhưng lại không tính đến chuyện Trần Cung sẽ theo quân xuất chinh. Hắn thậm chí đã tính đến Trương Liêu, và cả Cao Thuận, duy chỉ không nghĩ tới tên Trần Cung này. Theo hắn thấy, Trần Cung là mưu chủ bên cạnh Lữ Bố, không thể dễ dàng rời khỏi Hạ Bì.
Không ngờ...
"Truyền lệnh của ta, toàn thành giới nghiêm.
Phan Chương, ngươi lập tức quay về cửa đông, cùng Đặng Phạm cẩn thận phòng bị. Tên Trần Cung này quỷ kế đa đoan, tuyệt đối không thể xem thường."
"Vâng!"
Phan Chương chắp tay, khom người tuân mệnh.
Truyện khác cùng thể loại
158 chương
425 chương
41 chương
49 chương
10 chương
135 chương
15 chương