Tào Tặc
Chương 214
Nhìn mặt sông êm ả, Tống Hiến không khỏi nở nụ cười.
Gã nói với Tống Quảng:
-Đặng Thúc Tôn chẳng qua cũng chỉ là một tên ngốc tử, cứ tưởng rằng phá hủy cầu là có thể ngăn chúng ta qua sông. Nhưng y không biết là sông Du Thủy không sâu. Cho dù có phá cầu, cũng đừng hòng nghĩ đến chuyện ngăn đại quân ta tiến lên. Truyền lệnh xuống phía dưới, ba quân suốt đêm qua sông, lập doanh trại phía bờ đông của Du Thủy. Giờ dần lập trại, giờ mão điểm binh. Chờ đến hừng đông, ba quân cùng tấn công Hải Tây.
-Tuân lệnh!
Tống Quảng liên tục gật đầu, ngồi trên ngựa chắp tay nhận lệnh. Thật ra, Tống Quảng vốn vô cùng căm ghét Tào Bằng. Nghĩ lại thì khi trước Tào Bằng ở Quảng Lăng, rồi Hu Thai, đã thực sự khiến y phải chịu một phen nhục nhã.
Chuyện này Tống Quảng vẫn luôn ghi hận trong lòng. Vốn dĩ cứ tưởng bịa ra lời đồn là có thể khiến Tào Bằng không thể đặt chân ở Quảng lăng. Ai ngờ được hắn lại có thể kết giao với một nhân vật như Trần Đăng, có thể khiến những lời đồn Tống Quảng bịa ra sụp đổ trong nháy mắt.
Mà nay, Tào Bằng đã nhậm chức huyện úy Hải Lăng. Tuy nói phẩm vị không bằng Tống Quảng, nhưng quyền lực thực tế thì… Nếu như nói Tống Hiến coi Tào Bằng là kẻ thù, thì Tống Quảng vừa căm hận vừa ghen ghét với Tào Bằng. Lần này có thể công phạt Hải Tây, đối với Tống Quảng mà nói cũng là cơ hội báo thù tốt. Chín vì thế, dọc đường đi, y cực kỳ hứng khởi.
Tống Hiến vừa ra lệnh một tiếng, đại quân bắt đầu qua sông.
Địa hình của Hải Tây phía tây cao, phía đông thấp. Sau khi vượt qua Du Thủy, bờ phía đông chính là bãi sông thấp.
Nhưng Tống Quảng lại cảm thấy hơi kỳ lạ. Bởi vì Du Thủy này hình như cạn hơn bình thường rất nhiều. Đi bộ qua sông, nước sông cũng chưa tới háng. Phải biết rằng, bình thường nước sông ở nơi này chí ít cũng phải vượt qua thắt lưng.
-Thúc phụ, Du Thủy năm nay hình như nông hơi năm ngoái rất nhiều a.
Tống Hiến đứng ở nơi cao phía bờ tây của sông đang đốc thúc binh mã qua sông. Lần này qua sông hết sức thuận lợi. Hầu hết binh mã đều đã qua sông, bắt đầu dựng doanh trại ở bên bãi sông phía đông. Phía bên bờ tây giờ chỉ còn lại hầu hết là đồ quân nhu và xe cộ. Ngay từ đầu, Tống Hiến cũng không để ý lắm, chỉ cảm thấy hơi kỳ quái mà thôi. Nhưng khi nghe Tống Quảng nhắc nhở một câu, trong lòng gã chợt căng thẳng.
Đúng vậy, nước sông này dường như quá nông…
Ngày hôm qua, trời mới đổ mưa. Theo lý mà nói, nước sông không thể nào lại nông như thế được. Dù sao cũng mà mãnh tướng, bất kể võ nghệ của gã như thế nào, đã theo Lã Bố đánh đông dẹp bắc, mắt nhìn của Tống Hiến vẫn phải có… Gã chợt ý thức được sự tình không ổn, sắc mặt nhất thời trắng bệch.
-Lập tức rút lui khỏi bãi sông, lập tức rút lui khỏi bãi sông.
Quân tốt ở bên bờ đông đang bận rộn dựng doanh trại. Cùng lúc đó, quân nhu và xe cộ cũng đang từ từ chuyển sang bờ sông bên kia. Tiếng hét giận dữ của Tống Hiến khiến bọn lính nhất thời ngây người, không hiểu gì cả. Không phải nói sẽ xây tạm doanh trại ở bên bờ sông, chờ đến hừng đông sẽ tấn công sao?
Tại sao đột nhiên lại muốn rút lui khỏi bãi sông?!
Nhưng quân lệnh như sơn, nếu tướng quân đã có lệnh, binh lính tất phải nghe theo.
Chỉ là đến lúc này, phía bờ đông con sông nhất thời vang lên tiếng người hò hét, tiếng ngựa hý, tạo thành cảnh tượng hỗn loạn. Rất nhiều người thậm chí còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, đã vội vàng bật dậy.
Đúng lúc này, trên đồi núi phía bờ đông, một mũi tên bay lên trời. Theo ngay sau đó là một chuỗi tiếng sáo quanh quẩn trên trời Du Thủy, từng tiếng trầm bổng, liên miên không dứt.
Tống Hiến biến sắc, vội vàng hạ lệnh rút lui. Đột nhiên, một tiếng nổ ầm ầm từ phía bắc truyền đến. Tiếng nổ này như tiếng của cự lôi, quanh quẩn mãi không thôi. Tống Hiến lắng nghe hướng nổ nhưng chỉ nghe được tiếng ầm ầm như cả vạn con ngựa cùng chạy chồm lên, mặt đất rung chuyển theo. Nước sông trong nháy mắt đã tăng vọt lên. Từ phía thượng du Du Thủy, cơn lũ nước với sức mạnh của cả vạn quân cuộn trào mãnh liệt đổ tới…
-Thủy công!
Tống Hiến quát lớn:
-Chạy mau, toàn quân rút mau!
Thế nhưng bọn họ phải chạy trốn thế nào đây?
Cách bãi sông ước chừng mười dặm được xây con đập cao ngăn nước sông, nước từ Cù Sơn tới đã bị ngăn lại tại đây. Do dòng nước chảy không gấp, đồng thời còn phải chú ý để lòng sông không bị cạn, hạ du sẽ không xuất hiện tình trạng dòng chảy đứt đoạn, cho nên ba ngày trước, Đặng Chi liền lệnh cho Đặng Phạm bắt đầu đặt cửa cống ở đây, mục đích chính là để nghênh tiếp Tống Hiến tới. Sở dĩ y lựa chọn Đặng Phạm cũng là có nguyên nhân.
Một là, Đặng Phạm và Đặng Chi là cùng tông, hai là thân thủ của Đặng Phạm đã đột phá nút thắt của Dịch cốt, đạt tới tiêu chuẩn Dịch cân. Xét về sức chiến đấu, Đặng Phạm hiện chỉ kém hơn Phan Chương, Chu Thương, nhưng đã vượt qua binh tào Phùng Siêu của huyện Hải Tây. Thế nên khi Đặng Chi lần đầu tới huyện Hải Tây không khỏi hoảng sợ. Hải Tây nhỏ bé nhưng lại cất giấu một võ tướng hàng đầu, hai võ tướng hạng hai...
Nghe nói, Tào Bằng còn dẫn theo ba người, đều là những người dũng mãnh. Một võ tướng hạng hai, nếu ở dưới trướng Tào Tháo, ít nhất cũng là hiệu úy, thậm chí có thể là đô úy thống lĩnh một đội quân.
Huyện Hải Tây đúng là ngọa hổ tàng long!
Nếu bàn về vai vế, Đặng Phạm là tộc đệ của Đặng Chi, hai người ngang vai ngang vế. Đặng Chi biết Đặng Cự Nghiệp, nhưng hai nhà cũng không qua lại với nhau. Có điều, dù sao cũng là đồng tông, chung sống với nhau cũng rất thuận tiện. Đặng Phạm tính tình thật thà hơn, trầm mặc ít lời. Còn Đặng Chi lại có tư duy nhanh nhẹn, tài hoa xuất chúng. Hai người vốn không thể trở thành bằng hữu, nhưng vì cùng gia tộc nên họ bắt đầu giao lưu với nhau. Cho tới nay, Đặng Phạm luôn giữ sự tôn trọng với Đặng Chi, cũng khiến cho Đặng Chi khen ngợi Đặng Phạm, có chút tán thưởng. Lần này để chống lại Tống Hiến đến gây rối, kế sách mà Đặng Chi nêu ra chính là kế thủy công!
Hoài Bắc vốn là một mảnh đất mà các dòng sông tung hoành ngang dọc. Mà vị trí địa lý của Hải Tây cũng chủ định địa thế thong dong của nó.
Đặng Chi tới Hải Tây nửa năm, bề ngoài ra vẻ cả ngày du sơn ngoạn thủy, không lo làm việc. Nhưng thực tế, hắn đã nắm rất rõ địa hình của Hải Tây trong bàn tay. Sau khi biết tin Tống Hiến đến gây sự, Đặng Chi luôn bày mưu tính kế, cuối cùng chọn dùng thủy công.
Trong bóng đêm, phía dưới hạ du có tiếng người hô ngựa hý. Đặng Phạm giữ vẻ mặt bình tĩnh, đứng ở trên đê, nhìn nước sông hừng hực sau đập nước lớn.
"Nghiêm Pháp."
"Dạ!"
Đặng Chi không nhịn được cười.
"Nghiêm Pháp, chúng ta là huynh đệ cùng tông, nói chuyện đâu cần câu nệ thế?"
"Đặng Tư Mã không phải là câu nệ, mà là quy củ. A Phúc từng nói, không có quy củ sẽ không thành quy tắc tiêu chuẩn. Chúng ta hiện đang lâm chiến, đương nhiên phải giữ kỉ luật trong quân đội mới được."
Đặng Chi nghe thế cũng bày tỏ sự tôn trọng. Lời này xuất phát từ 《 Mạnh Tử - Ly Ủy thượng 》 nguyên văn là: Ly Ủy chi minh, Công Thâu tử chi xảo. Bất dĩ quy củ, bất thành phương viên (không có quy củ khó thành công).
Xem ra, học thức của Tào hữu học không hề nông cạn.
Đặng Chi nói: "Lời Nghiêm Pháp rất đúng, đây là sai lầm của ta."
Đặng Phạm cười, không tiếp lời. Hắn nhìn ra xa theo triền đê về phía hạ du, ánh mắt sáng lung linh.
"Nghiêm Pháp, ngươi hiểu vị huynh đệ đó của ngươi không?"
"Đặng Tư Mã muốn nói A Phúc?"
"Ừ!"
Sau khi cùng lập kế hoạch với Đặng Tắc, Đặng Chi đã được bổ nhiệm chức Tư Mã biệt bộ của Hải Tây. Trong lòng hắn luôn nghi hoặc, đó là tại sao Tào Bằng lại chỉ bỏ sót chức quan này của huyện Hải Tây? Nhìn bề ngoài, quân sự của huyện Hải Tây khá hoàn thiện. Nhưng thực tế, vẫn thiếu một Tư Mã biệt bộ. Đặng Chi có một trực giác: chức Tư Mã biệt bộ này là Tào Bằng đã để sẵn cho hắn.
Đặng Phạm nói: "Ta không hiểu."
"a......"
"Tài của A Phúc thắng ta gấp trăm lần, không như ta suy đoán. Nghĩ trước đây, ta cũng không phục hắn... Nhưng sau này, ta nhận thấy hắn rất hiểu biết, khiến ta vui vẻ phục tùng. Khi chúng ta kết nghĩa, đại ca vốn không tính tới ta, nhưng nhờ A Phúc kéo ta vào đó... Trong mấy vị huynh đệ, ta không phục ai cả. Cho dù là đại ca, ta cũng không coi ra gì, duy chỉ A Phúc có thể nắm được sinh tử của ta."
"Vậy hắn đi Quảng Lăng, sao không dẫn ngươi theo?"
Đặng Phạm cười ha hả, "Đó là bởi vì, ta không đủ bản lĩnh."
Là võ tướng đã đạt tới trình độ như Đặng Phạm nhưng không hề kiêu ngạo?
Mọi người thường nói văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị. Theo Đặng Chi nghĩ, thân thủ như Đặng Phạm chưa chắc sẽ chịu phục Tào Bằng.
Tuy nhiên Đặng Chi nghe hắn nói lại không hề có chút thái độ vênh váo nào... Có điều Đặng Chi biết, sự kiêu ngạo của Đặng Phạm ở Hải Tây đã nổi tiếng. Cho dù là Phan Chương cũng không chắc ép được hắn. Dưới tay hắn là một trăm đội chấp pháp, hình như là độc lập bên ngoài huyện Hải Tây, không chịu sự điều khiển của ai, gồm cả Đặng Tắc.
Trước đây Đặng Chi còn nghi hoặc, sao Đặng Phạm lại cam tâm làm một giới tào, giờ thì hắn đã hiểu! Cũng không biết tên Tào hữu học kia rốt cuộc có bản lĩnh gì, có thể khiến cho Đặng Phạm quyết một lòng như thế. Gã đang định mở lời, chợt nghe phía hạ du vọng tới những tiếng ồn ào rối loạn. Theo sát đó là tiếng tên rít lên, Đặng Chi ngẩng đầu nhìn, ánh mắt chăm chú.
"Tống Hiến đã cảm nhận được rồi... Nghiêm Pháp, tháo nước."
"Tháo nước!"
Đặng Phạm lớn tiếng quát, một đao vung lên chém gãy cọc gỗ chặn trên đập nước. Nước sông cao tới mấy mét sinh ra áp lực cực lớn chặt đứt từng cọc gỗ. Tiếng ngăn đê nước kẽu kẹt vang lên.
"Rút lui, rút lui!"
Đặng Phạm hét lớn, binh lính trên đập nước nhao nhao rút khỏi bờ tây. Mất đi những cây cọc gỗ chặn lại, những túi cát đá dần dần không ngăn cản nổi sự va đập của dòng nước. Kèm theo tiếng vang ầm ầm, nước sông giống như một con dã thú hung dữ đâm vào đập nước, tràn xuống phía hạ du. Thời gian ba ngày, nước tích lại đủ để cao mấy mét. Sau khi đập nước đổ sụp, nước sông mất đi sự bó buộc nên xối ra theo đường sông, mang theo rất nhiều cọc gỗ, bùn cát và đá cuồn cuộn trôi đi kéo theo âm thanh thật ghê người. Dù Đặng Phạm chuẩn bị tâm lý từ lâu cũng không khỏi biến sắc mặt, bùi ngùi...
Những tiếng ầm ầm như rồng nước gào thét.
Đám trọng binh ở trên lòng sông phía hạ du suýt nữa giật mình choáng váng.
Khi nước sông ào ào tới, chiếc xe quân nhu nặng nề lập tức bị cuốn đi, những đoạn cọc đứt gãy lẫn trong dòng nước đập mạnh lên người đám trọng binh khiến bọn chúng kêu gào thảm thiết nhưng đã bị cuốn vào vòng nước xoáy. Máu tươi chảy xối xả hòa vào dòng nước
Bởi vì nước sông cao ở phía tây và thấp ở phía đông, mà đoạn sông mà Tống Hiến đã lựa chọn chính là một khúc quanh.
Đáng nhẽ nhờ có khúc quanh mà nước sông êm dịu hơn. Nhưng lúc này, con rồng nước hung mãnh gào thét, lập tức đâm sập bờ đê phía tây. Nước sông không còn thoải mái, cuốn phăng mọi thứ ở bờ tây. Đám quân Hạ Bì trên bờ sông sợ hãi với cảnh tượng trước mắt, từng người cứ đờ đẫn đứng ngây ở ven sông. Đợi khi nước sông tới mới giật mình tỉnh lại. Khắp nơi vang lên tiếng khóc, tiếng kêu gào thảm thiết của bọn chúng... lại không thể ngăn cản nước sông tàn sát, cuồn cuộn kéo tới.
Hàng trăm... thậm chí hàng nghìn chiếc xe bị nước sông hung dữ cuốn đi, nuốt gọn..
Tống Hiến đứng ở trên bờ cao, đầu óc trống rỗng.
"Vậy là hết rồi sao? Sáu ngàn binh mã?"
Tống Hiến lạnh lùng gầm gừ: "Đặng Tắc, ngươi chẳng phải trang hảo hán, đúng là giảo quyệt."
Tống Quảng ôm chặt lấy Tống Hiến, la lên: "Thúc phụ, không được xúc động, không được xúc động... Chúng ta chạy nhanh đi, nơi này không an toàn."
Tống Quảng vừa nói xong, chợt nghe liên tiếp những tiếng kèn vang lên.
"Âm thanh gì đó?"
Tống Hiến giật mình, chợt bừng tỉnh. Bao năm trong quân ngũ, hắn làm sao có thể không nghe ra tiếng kèn ấy, đó chính là trường hiệu nghẹn ngào thảm thiết trong quân đội.
Ba ngắn một dài, di chuyển tấn công!
Hắn vội vàng nhìn xung quanh, chỉ thấy mặt bắc ở bờ phía tây sáng lấp lánh. Một con ngựa lao như tên bắn tới gần. Đó là một con chiến mã màu đen, đại tướng trên ngựa lao vút tới như gió, chân tay múa may.
"Cẩu tặc, sao dám xâm phạm vào ranh giới của ta. Phan Chương của quận Đông ở đây, chờ đợi ngươi đã lâu."
"Nghênh địch, nghênh địch!"
Tống Quảng lớn tiếng quát, lập tức kéo Tống Hiến đẩy lên ngựa.
"Thúc phụ đi, chất nhi cản phía sau."
"Tống Quảng......"
"Xin thúc phụ đừng chần chờ, hãy quay về Khúc Dương để chỉnh đốn lại binh mã."
Tống Hiến cũng biết, trong tình cảnh này, hắn thật thật sự không nắm nhiều phần thắng. Sáu ngàn binh mã, có hai phần ba là ở bờ đông, hiện giờ chỉnh đốn lại, do bị hồng thủy cuốn đi nên chỉ còn lại một phần ba, có một nửa là quân nhu, căn bản không cần nghĩ có thể dùng được hay không. Còn lại một nửa, mặc dù nói cũng có gần nghìn người nhưng tình hình hiện tại, lòng quân hoảng loạn, sỹ khí suy yếu thì còn có thể chặn đứng được binh mã của Hải Tây được dưỡng sức tinh nhuệ?
"Di Thạch, ngươi hãy bảo trọng, vi thúc chờ ngươi ở Khúc Dương."
Tống Hiến cũng không nói nhiều, dẫn theo người lao xuống, bỏ chạy thục mạng.
Tống Quảng xoay người lên ngựa, đề thương chung quanh. Chỉ thấy trên bờ tây, người và xe đông như nêm. Hắn cắn răng, thúc ngựa xoay thương, lớn tiếng kêu: "Các huynh đệ, theo ta nghênh địch."
Con ngựa hí những tiếng dài, chở Tống Quảng lao về phía Phan Chương. Trong ánh lửa, gương mặt Phan Chương dữ tợn, đại đao vung lên mạnh mẽ, con ngựa lao vun vút, trong nháy mắt đã tới trước mặt Tống Quảng? Âm thanh của trường đao như lực chặt Hoa Sơn chém về phía Tống Quảng. Tống Quảng giơ thương ra đỡ, chỉ nghe thấy tiếng động vang trời, đại đao bổ vào trường thương khiến cho cây thương lắc lư dữ dội và làm cho Tống Quảng tê mỏi hai cánh tay, lỗ tai ong ong. Hắn không khỏi kinh hãi trong lòng: ông trời, huyện Hải Tây này sao lại dũng mãnh như thế này...
Võ nghệ của Tống Quảng cũng không kém, được xếp vào hạng hai, dưới tám mãnh tướng cũng là nhân vật được xếp vào hàng trên. Cứ tưởng rằng, huyện Hải Tây mặc dù có người nhưng cũng không quá hạng hai mà thôi.
Đâu ngờ một lần giao thủ, Phan Chương này đúng là mãnh tướng hạng nhất! Tống Quảng vốn giữ ý định tử chiến, nhưng thực lực còn kém xa, tử chiến còn có ý nghĩa gì đây? Nghĩ đến đó, Tống Quảng im lặng, thúc ngựa bỏ chạy. Hắn nghĩ con chiến mã của mình cũng là ngựa quý ngựa tốt mà Tịnh Châu mang đến. Ít nhất về cưỡi ngựa mà nói, cũng không phải là cái người bình thường có thể so sánh được. Nào ngờ sau một đao đắc thủ, Phan Chương đạp mạnh hai chân, đột nhiên thúc chiến mã, theo đà chuyển đại đao sang tay trái, tay phải rút ra một thanh đoản mâu từ chiếc túi trên lưng ngựa. Chỉ thấy Phan Chương bỗng vươn dài người trên lưng ngựa, cơ thể nghiêng ra phía sau, miệng gầm lên một tiếng đồng thời vung tay ném mâu. Đoản mâu dài năm mươi centimet, kèm theo tiếng gió rít bay về phía Tống Quảng.
Tống Quảng nghe thấy tiếng động lạ phía sau, vội vàng xoay người trên ngựa, trở tay vung một thương đập bay đoản mâu của Phan Chương. Nhưng lần hắn xoay người này, con chiến mã chợt khựng lại.
Phan Chương thừa dịp phóng ngựa tiến lên trước, cơ thể đột nhiên vươn ra, đại đao vung ngangchém về phía Tống Quảng.
Đao nhanh, mã khoái!
Tống Quảng đang định chặn lại, nhưng đã không kịp nữa. Chỉ nghe răng rắc một tiếng, Tống Quảng bị một đao của Phan Chương chém ngang lưng thành hai đoạn. Nửa thân trên ngã xuống khỏi ngựa, nửa người dưới lại vẫn ngồi trên lưng ngựa. Nội tạng rơi xuống đất, Tống Quảng mở trừng mắt, tiếng hét thảm thiết còn chưa kịp phát ra khỏi miệng đã thấy Phan Chương phóng ngựa xông đến, gót sắt hung ác dẫm nát mặt Tống Quảng. Cứ thế giày xéo đầu Tống Quảng nát vụn...
"Đừng để cho Tống Hiến chạy mất."
"Đừng để cho Tống... "
Tiếng la giết vang vọng lại phía sau người hắn. Trong đầu Tống Hiến là một mảng trống rỗng. Vốn y tưởng rằng, Hải Tây nhỏ bé không cần tốn nhiều công sứ sẽ thổi bay đâu ngờ tổn binh hao tướng. Toàn quân bị diệt thì không nói làm gì, ngay cả tường thành của huyện Hải Tây cũng chưa thể nhìn thấy.
Tẩy lược Hải Tây?
Hiện giờ nghĩ đến, thật giống như một câu truyện cười.
Tống Hiến phóng ngựa chạy như điên, lao ra chưa được bao xa, chợt nghe phía trước có người lớn tiếng quát: "Tống Hiến, Hải Tây huyện úy Chu Thương đã ở đây chờ ngươi lâu rồi."
Phía sau đồi, hơn hai trăm tên binh lính xuất hiện. Dẫn đầu là một đại hán da đen cưỡi ngựa tay nắm đao, hung tợn chém về phía Tống Hiến.
"Ngăn lại hắn, ngăn bọn chúng lại!"
Lúc này tâm trạng Tống Hiến đã hoàn toàn hoảng loạn, chỉ kêu gào thảm thiết trên lưng ngựa. Mấy chục kỵ tướng thúc ngựa lao ra, vây lấy Chu Thương. Cũng không chờ bọn chúng động thủ, đã thấy một đại tướng phía sau Chu Thương giương cung cài tên, bắn vèo vèo liền ba phát khiến ba gã kỵ tướng bị bắn gục ngã khỏi ngựa. Cùng lúc đó, Chu Thương quay cuồng đại đao, bay lên bay xuống. Chiến mã lướt qua, một gã kỵ tướng liền bị một đao của Chu Thương đánh rớt khỏi ngựa.
"Tống Hiến, ngươi dám đấu với mỗ gia một trận chứ."
Tiếng kêu như sấm nổ vang bên tai Tống Hiến.
Tống Hiến giờ đâu còn dám giao phong với người ta? Nằm phục trên lưng ngựa, hắn cũng không quay đầu lại mà phóng ngựa bay nhanh. Mấy chục người hầu cận theo sát phía sau cũng chạy trối chết.
"Tào Bằng, Đặng Tắc...... Đợi ta quay về Khúc Dương, nhất định bẩm báo quân hầu. Đến lúc đó đại quân bức tiến, xem ngươi còn có thể càn rỡ đến khi nào!
Tống Hiến phóng ngựa như bay, không ngừng thúc ngựa đi mau. Dần dần đã không còn nghe thấy tiếng kêu giết. Lũ quân đuổi theo đã bị bỏ xa, nhưng Tống Hiến vẫn không dám dừng lại, liên tiếp quất chiến mã. Con chiến mã đó hí dài trên đường và chạy như điên. Mãi cho tới khi trời sáng, Tống Hiến mới ghìm cương chiến mã.
Xoay người kiểm đếm bộ hạ, Tống Hiến không khỏi rơi lệ. Sáu ngàn đại quân, lúc này lại chỉ còn lại có chưa tới trăm người. Có thể nói, cuộc chiến ven sông này, hắn đã bị diệt toàn quân. Sau lần này, nên báo cáo với quân hầu sao đây?
Truyện khác cùng thể loại
158 chương
425 chương
41 chương
49 chương
10 chương
135 chương
15 chương