Tào Tặc
Chương 207
Mã xa thong thả bước lên đường lớn.
-Dừng lại!
Ngồi ở trong xe, Hoàng Thừa Ngạn vốn vẫn lặng yên không nói gì, tưởng chừng như đang ngủ chợt ra lệnh.
Loáng cái, mã xa đã giật lại, dừng trên đường lớn. Cam Ninh phóng ngựa tiến lên, phục bên cửa sổ xe, hỏi:
-Hoàng Công có gì sai bảo?
-Hưng Bá, ngươi tới Kinh Châu được bao lâu rồi?
-A, kể từ năm nguyên niên Hưng Bình khi Lưu Chương phải bội rồi bỏ chạy khỏi ba quận, đến nay đã được bốn năm rồi.
Cam Ninh không rõ vì sao Hoàng Thừa Ngạn lại bất ngờ hỏi vấn đề này nên thận trọng trả lời. Y hiểu rất rõ hiện nay y muốn làm gì đều có thể làm đều là nhờ vào hỉ nộ của Hoàng Thừa Ngạn. Trải qua bao lần thất bại và bị ngăn cản, Cam Ninh đã trở nên thành thục hơn rất nhiều. Nếu là trước đây, y chắc chắn sẽ không chút do dự đưa ra đáp án cho Hoàng Thừa Ngạn. Nhưng hiện nay, y phải suy nghĩ thật cẩn thận rồi mới trả lời.
Hoàng Thừa Ngạn trầm ngâm.
Một lát sau, lão nhẹ giọng nói:
-Lưu Kinh Châu không phải là người có thể thành được đại sự.
-A?
Cam Ninh giật mình, không hiểu vì sao Hoàng Thừa Ngạn lại nói ra những lời đại nghịch bất đạo như thế này.
-Lúc trước, Lưu Cảnh Thăng đến Kinh Châu, cũng biểu hiện được mấy phần kiên cường. Chỉ tiếc rằng người này trọng văn mà coi thường võ, nắm giữ được chín quận ở Kinh Châu, lại thêm sáu quận ở Giang Đông, mười bốn quận, một trăm bốn mươi sáu huyện ở Ích Châu, nhưng đến nay vẫn không thể thành đại sự. Ngươi ở lại Kinh Châu, khó có thể lập nên nghiệp lớn. Lưu Kinh Châu không thích quân sự, chắc chắn sẽ không dùng ngươi. Hoàng Thừa Dục mặc dù tinh thông võ sự nhưng lại không biết dùng người.
Ngươi nếu ở dưới trướng Thừa Dục, còn có thể có chút thành tựu.
Nhưng còn tài năng của ngươi, Thừa Dục kém xa ngươi, chắc chắn ngươi cũng không thể có được cơ hội ở Giang Hạ.
Hưng Bá, ngươi một lòng theo ta, tận tâm làm hết sức, ta luôn chú ý. Nhưng ta không muốn níu chân ngươi, cho nên mới nói những lời này…
Cam Ninh lặng lẽ, không biết nên trả lời như thế nào.
Hoàng Thừa Ngạn thừa hưởng văn học, gia phong, còn Hoàng Tổ được thừa hưởng huyết mạch. Chuyện này cũng phù hợp với tình cảnh của hai người. Hoàng Thừa Dục không có con trai, con Hoàng Tổ lại có.
Hoàng Thừa Ngạn thở dài, nhẹ giọng nói:
-Hiện ta chỉ cho ngươi hai con đường.
Lão trầm mặc một chút, nhẹ giọng nói:
-Một là ở lại Giang Đông. Tôn Bá Phù có chí lớn, cũng là người biết nhìn người, sớm muộn gì cũng có thể thành nghiệp lớn.
Bằng vào tài học của ngươi, sớm muộn gì cũng được Tôn Bá Phù coi trọng. Nhưng Đông Ngô có một vấn đề, Tôn Sách kiên cường, nhưng quá nóng nảy. Ta không biết gã liệu có thể tồn tại lâu dài hay không, vì vậy sau này cũng không biết gã sẽ như thế nào. Một con đường khác, chính là đầu quân cho Tào Công. Tào Công hùng tài đại lược, thừa lệnh thiên tử, sai phái chư hầu, không phải là người bình thường. Y luôn cầu hiền tài, là người rất biết nhìn người. Nhưng dưới trướng Tào Công còn có rất nhiều các dũng tướng như Điển Vi, Hứa Chử đều là các đại tướng dũng mãnh, nếu hợp lại cùng ngươi sẽ mạnh càng thêm mạnh. Nhưng tính tình của ngươi cương liệt, rất dễ đắc tội với người, nếu không có người đỡ đần cũng khó thành.
Cam Ninh do dự một chút, nhẹ giọng nói:
-Chẳng lẽ không có con đường thứ ba sao?
-Con đường thứ ba, ta nghĩ đến tiểu tử Tào gia.
-A?
-Tào Bằng tuổi tuy nhỏ nhưng cũng không phải người thường. Chỉ nhìn phụ thân hắn thôi, vừa tới Hứa đô liền trở thành Chư Dã giam lệnh, đứng đầu về tài năng đúc khí giới trong thiên hạ.
Anh vợ của hắn, Đặng Tắc chỉ trong thời gian ngắn đã trở thành huyện lệnh Hải Tây. Hải Tây là nơi rất loạn, Đặng Tắc có thể chỉ trong thời gian ngắn đứng vững ở nơi này không phải chỉ là bởi y có tài năng, mà phía sau y phải có người giúp đỡ. Người tên Tào Bằng này biết tránh rắc rối, lại hiểu rõ nặng nhẹ, hơn nữa, hắn còn quen biết rất nhiều gia đình quyền quý dưới trướng Tào Công.
Cứ nhìn điệu bộ của Tuân Diễn, đủ thấy y rất coi trọng hắn rồi.
Ngươi nên biết bốn đời nhân kiệt của Dĩnh Xuyên Tuân thị đều được cho là gia tộc quyền thế ở Quan Đông. Có Tuân thị tương trợ, sớm muộn gì Tào Bằng cũng có thể thành công.
Chỉ là hiện tại căn cơ của hắn còn thấp, còn cần có người đến giúp đỡ. Lúc này, ngươi tiến đến, mặc dù sẽ phải vất vả, nhưng ngày sau sẽ có nhiều cơ hội lập nên công lao, sự nghiệp. Chưa kể, ngươi còn có thể thay ta trông nom A Sửu, không bị tiểu tử kia bắt nạt. Hưng Bá, ngươi có thể đồng ý với ta…
Trong giọng nói của Hoàng Thừa Ngạn có cả sự van nài.
Cam Ninh không biết nên làm sao để cự tuyệt lão.
Nhưng không thể phủ nhận rằng y có ấn tượng rất tốt với Tào Bằng, nhưng bảo y đi giúp hắn thì…
Y là Cam Hưng Bá, hiện cũng là bổ quận thừa của Thục quận, hôm nay lại đi dốc sức vì một tên tiểu tử sao?
Sắc mặt Cam Ninh âm trầm bất định.
Y muốn cự tuyệt nhưng lại thấy Hoàng Thừa Ngạn nói có lý.
Cái y cần hiện tại là một chỗ dựa vững chắc, nhưng vấn đề là Tào Bằng có thể trở thành chỗ dựa cho y hay không?
-Hoàng Công nói Tào Bằng sẽ có công lao sự nghiệp, vậy vì sao lại không muốn…
Hoàng Thừa Ngạn thở dài, cắt đứt câu nói của Cam Ninh.
-Thật ra, nếu là bình thường, gặp phải tình huống như ngày hôm nay, ta cũng có thể gật đầu được. Thế nhưng hiện tại, Hoàng gia đang ở trên đầu sóng ngọn gió.
Thừa Dục chém giết xưng bá, thảm sát danh sĩ, có thể khiến Hoàng gia phải sứt đầu mẻ trán.
Nếu như ta gửi gắm nữ nhi cho một tên vô danh tiểu tốt, dù ta biết ngày sau hắn sẽ có công danh sự nghiệp, nhưng người bên ngoài sẽ không nghĩ thế. Thừa Dục kiên cường cũng do lỗi của không ít người. Chính vì chúng ta không biết được có bao nhiêu đang nhìn chằm chằm vào chúng ta, chờ xem chuyện cười của Hoàng gia ta…
Tình cảnh như thế này, ta làm sao có thể chấp nhận Tào Bằng được?
Gương mặt của Cam Ninh chợt trầm xuống.
-Hôm nay, ta và Nguyệt Anh đoạn tuyệt quan hệ cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi.
Ta không muốn sau khi Nguyệt Anh theo ta trở về sẽ hờn giận, không vui, nhưng ta cũng không thể để người ta mượn cớ đó mà cười nhạo Hoàng gia chúng ta. Nhưng ngươi còn chưa biết, lúc trước Tào Bằng đã được Bàng Quý, tướng Thục, rồi còn được họ Tư Mã Đức Thao tán thưởng, sau này suýt chút nữa bị Bàng Đức Công thu làm môn hạ đệ tử. Nhưng một người có thể được Lộc Môn Sơn Nhị Bàng và Tư Mã Đức Thao cùng coi trọng có thể là người như thế nào đây? Ta biết trong lòng ngươi cảm thấy ủy khuất, nhưng ta nghĩ, nếu ngươi theo Tào Bằng, chưa đến mười năm, ngươi sẽ lập nên công danh sự nghiệp…
Khi nói những lời này, Hoàng Thừa Ngạn hết sức ân cần.
Những lời nói chân thành này khiến Cam Ninh thoáng cảm động, đồng thời cũng dao động nữa.
Trong lịch sử, năm Kiến An thứ mười hai, Cam Ninh đầu quân cho Tôn Quyền. Năm Kiến An thứ mười ba, thủ hạ của y cũng chỉ chưa đến ngàn người.
Khi Cam Ninh thực sự thành danh, đứng vững ở Đông Ngô là năm Kiến An thứ mười tám sau cuộc chiến Nhu Tu Khẩu. Sau đó, y mới được Tôn Quyền tín nhiệm.
Năm nay mới là năm Kiến An thứ ba.
Cam Ninh dĩ nhiên không thể biết được chuyện mười năm năm sau.
Thật ra, nếu Tào Bằng thật sự có thể làm nên đại sự, đi theo hắn cũng tốt.
Chí ít Tào Bằng đối đãi với người thân thiện, không giống như Lưu Cảnh Thăng và Hoàng Thừa Dục lạnh như băng, luôn như người xa lạ.
Cam Ninh do dự chốc lát, nhẹ giọng nói:
-Ta xin nghe theo sự chỉ bảo của Hoàng Công.
Hoàng Thừa Ngạn rời khỏi xe ngựa, vái lạy Cam Ninh:
-Vậy thì, chuyện của Nguyệt Anh ta xin nhờ ngươi, Hưng Phách. Ta có quay về quê hương Giang Hạ cũng có thể an tâm.
-Đã như vậy thì bao giờ ta có thể đi?
-Hưng Bá, hiện tại ngươi có thể đi rồi.
-Vậy Hoàng Công, còn sự an toàn của ngài thì sao?
-Ta đã là một lão già, còn có thể gặp chuyện nguy hiểm gì được nữa? Còn nữa, có nhiều người đi theo ta như vậy, ngươi không cần lo lắng cho sự an nguy của ta.
Trở về Giang Hạ rồi, ta sẽ nghĩ cách đưa môn hạ của ngươi – Tràng Khách Chiêu tới Giang Hạ, sắp xếp cho bọn họ ở lại. Ngươi cứ yên tâm…
Cam Ninh trầm ngâm chốc lát, xoay người lên ngựa.
Chỉ thấy y ngồi trên lưng ngựa quay đầu lại, chắp tay vái chào Hoàng Thừa Ngạn.
-Hoàng Công, ta đi đây.
-Hưng Bá, đi đường cẩn thận.
Cam Ninh không nói gì nữa, thúc ngựa đi dọc theo con đường cũ.
Tiếng vó ngựa càng lúc càng xa, chỉ chốc lát đã mất dấu, mơ hồ chỉ còn lại bụi bặm.
Hoàng Thừa Ngạn lấy tay che miệng, đôi mắt lão ngấn nước.
-A Sửu, những gì cha có thể làm cho con cũng chỉ có thế này thôi! Chỉ mong rằng con không nhìn nhầm người, chỉ mong một ngày kia, con có thể áo gấm về nhà.
Hoàng Thừa Ngạn lẩm bẩm rồi xoay người bước lên xe ngựa.
-Chúng ta đi thôi!
Theo mệnh lệnh của lão, mã xa lần nữa lại tiến lên, đi ngược lại hướng của Cam Ninh.
Năm Kiến An thứ ba, ngày mồng tám tháng năm, Cam Ninh đến Lăng Đông Đình trợ giúp Tào Bằng.
Khi Cam Ninh đem mọi chuyện Hoàng Thừa Ngạn nói nói cho Hoàng Nguyệt Anh biết, nàng rơi lệ, hướng phía Giang Hạ, vái ba vái.
Tào Bằng rất cao hứng!
Cam Ninh là một mãnh tướng hiếm có thời Tam quốc.
Đối với một người xuyên không biết tất cả các danh tướng mà nói, Cam Ninh hiển nhiên là danh tướng thật sự đầu tiên ở bên cạnh Tào Bằng. Tuy nói trước đây có Ngụy Diên, nhưng người này so với Cam Ninh vẫn còn kém một bậc. Hơn nữa, Ngụy Diên lại là người của Tào Tháo, chứ không phải của Tào Bằng. Cho dù Tào Bằng và Ngụy Diên có giao tình sinh tử, thế nhưng phương hướng của hai người chọn lại không giống nhau, cũng biết đâu trong tương lai, hai người sẽ lại một lần nữa cùng bước chung đường thì sao.
Nhưng tương lai là chuyện ai có thể biết được?
Chính vì thế, Cam Ninh đến đây làm Tào Bằng càng thêm mấy phần tự tin.
Khi hắn nói chuyện với Tuân Diễn, niềm vui lại càng lớn hơn.
Nội có Bộ Chất, ngoại có Hám Trạch, võ có Cam Ninh, Hạ Hầu Lan. Ngày sau biết đâu còn có Triệu Tử Long? Các thành viên trong nhóm của Tào Bằng đến giờ rốt cuộc cũng đã hình thành rồi. Nhưng đúng như Hoàng Thừa Ngạn nói, con đường "công danh sự nghiệp" dường như vẫn còn cách rất xa. Tào Bằng cũng không biết rốt cuộc thứ "Công danh sự nghiệp" gì mới có thể khiến lão thỏa mãn nhưng hắn nghĩ ít nhất cũng không thể thua Hoàng Tổ. Nghĩ đến đó, Tào Bằng lại thoáng chút đau đầu.
Ngày mười một tháng năm, bọn Tuân Diễn đến Đan Đồ.
Tướng trấn thủ Đan Đồ hiện tại đã không còn là Bá Hải nữa. Người đứng đầu Đan Đồ hiện nay là một tướng lĩnh trẻ chừng hai mươi tuổi.
Lúc bọn Tuân Diễn đến nơi, trưởng soái Đan Đồ dẫn người ra khỏi thành tiếp đón.
-Tôn Bá Hải không ở Đan Đồ sao?
-Khởi bẩm Hưu Nhược tiên sinh, Tôn giáo úy hiện phụng mệnh đóng ở Hồ Thục, chính vì thế tiểu tướng tạm giữ chức trưởng soái Đan Đồ.
-Tiểu tướng quân tên gì?
Người thanh niên mỉm cười, gương mặt lộ ra vẻ kiêu ngạo:
-Tiểu tướng Lã Mông, thuộc họ Tư Mã. Nghe nói Hưu Nhược tiên sinh hồi hương nên đã chờ đợi lâu ngày.
Lã Mông – Lã Tử Minh ư?
Tào Bằng đứng phía sau Tuân Diễn khẽ run lên.
Hoàng Nguyệt Anh hỏi:
-A Phúc, huynh biết người này sao?
-Không quen. Nhưng ta biết tương lai người này sẽ trở thành thượng tướng của Tôn Ngô.
Điển tích Bạch y độ giang Tào Bằng vẫn còn nhớ rất rõ. Cho dù linh hồn đã xuyên qua không gian, rất nhiều ký ức bắt đầu không nhớ rõ, nhưng Lã Mông thì hắn vẫn không quên. Bởi vì đối thủ của Lã Mông chính là vị thánh nhân được hậu thế tôn sùng, Quan Vân Trường.
Sĩ biệt tam nhật, tiện đương quát mục tương đãi. (Ba ngày không gặp mặt một kẻ sĩ thì khi gặp lại, nên biết trọng đãi hơn mọi hôm, vì họ có thể tiến bộ khác trước nhiều rồi)
Những lời này là do Lã Mông nói…
Có lẽ do gần đây đã gặp qua rất nhiều nhân vật nổi tiếng, thế nên dù giật mình, nhưng Tào Bằng vẫn không ngạc nhiên lắm.
Có thể ba ngày sau Lã Mông rất nổi tiếng, nhưng hiện tại gã chỉ là một chiến tướng bình thường dưới trướng Tôn Ngô mà thôi, không khiến Tào Bằng hứng thú. Chính vì thế, hắn chỉ nhìn Lã Mông vài cái rồi không để ý tới nữa. Ngược lại, Hoàng Nguyệt Anh lại rất để ý đến Lã Mông.
Lã Mông nhiệt tình mời Tuân Diễn vào Đan Đồ nghỉ ngơi.
Nhưng Tuân Diễn nóng lòng muốn hồi hương liền khéo léo từ chối.
Cuối cùng, Lã Mông đích thân tiễn Tuân Diễn đến bến sông Đan Đồ, nhìn đoàn người lên thuyền đến Quảng lăng. Ngay khi thuyền vừa rời bến Đan Đồ chưa được bao lâu, Lỗ Túc dẫn theo người vội vã đến. Y thậm chí còn chẳng kịp nói gì đã nắm lấy cánh tay Lã Mông.
-Tử Minh, Tuân Hưu Nhược đi chưa?
-Đi rồi, vừa mới đi xong.
-Trong đoàn người đi theo y có một gã thiếu niên đúng không?
Lã Mông nghi hoặc gật đầu:
-Đúng là có một gã thiếu niên, nhưng nhìn qua hình như là thư đồng của Tuân tiên sinh.
-Vì sao ngươi không ngăn họ lại?
-Ngăn lại ư?
Lã Mông hết sức kinh ngạc nhìn Lỗ Túc:
-Huynh trưởng, vì sao phải ngăn bọn họ?
-Chuyện này…
Lỗ Túc đã định nói rồi lại thôi.
Lục Tốn và Cố tiểu thư bất ngờ được cứu sống. Hôn ước của hai nhà Lục – Cố vẫn như trước, khiến tính toán của một vài người lúc trước nhất thời thất bại.
Khi biết được nguyên nhân sự việc, một số người nhanh nhạy nhận ra rằng thư đồng bên cạnh Tuân Diễn không phải người bình thường.
Vì vậy, bọn họ không biết làm gì khác hơn là báo cho Chu Du đang ở Khiêm Dương, rồi Chu Du lại lập tức cho người báo cho Lỗ Túc, muốn nhanh chóng ngăn cản đoàn người của Tào Bằng.
Chỉ tiếc là chậm mất một bước.
Lỗ Túc đứng ở bờ sông, nhìn chiếc thuyền đi xa dần, đôi mắt thoáng tiếc nuối.
-Lỗ An!
-Có!
-Lập tức phái người đến Hu Thai trước, sai người hỏi thăm tình hình của Tuân Bằng.
-Dạ.
Lỗ An là người nhà tâm phúc của Lỗ Túc, nghe lệnh xong tức thì đi ngay.
Lã Mông vô cùng kinh ngạc hỏi:
-Huynh trưởng, Tuân Bằng là ai?
-Tuân Bằng chỉ là một cái tên giả thôi. Chúng ta phải tìm hiểu cho rõ ràng người tên Tuân Bằng này rốt cuộc là ai, để tránh ngày sau sẽ bị mắc lừa.
Lỗ Túc không thể đem toàn bộ sự tình nói rõ cho Lã Mông biết, chính vì thế lời nói của y càng thêm hàm hồ.
Lã Mông đứng bên bến tàu, cố gắng nhớ lại tướng mạo của Tào Bằng. Thế nhưng dù gã có cố gắng nhớ thế nào đi nữa, trong đầu gã cũng chỉ hiện lên một bóng hình không rõ ràng. Còn tướng mạo của Tào Bằng như thế nào, Lã Mông thật sự không nghĩ ra nổi. Gã gãi gãi đầu, cố gắng nhớ kỹ cái tên "Tuân Bằng".
Con thuyền dần cặp bến.
Đoàn người của Tuân Diễn đi xuống thuyền liền thẳng đến Quảng Lăng.
-A Phúc, ngươi theo ta tới huyện Quảng Lăng trước.
-Vậy còn Nguyệt Anh thì sao?
-Có thể để nàng đến Đông Lăng Đình trước.
Tào Bằng vốn định cự tuyệt, thế nhưng thấy thái độ kiên định của Tuân Diễn, hắn lại bối rối.
Hoàng Nguyệt Anh nhẹ giọng nói:
-A Phúc, nếu Hưu Nhược tiên sinh đã sắp xếp như thế, huynh cứ nghe lệnh đi. Ta, Cam đại ca, còn có Hám đại ca nữa sẽ theo Hạ Hầu đại ca tới Đông Lăng Đình trước. Ta sớm đã nghe nói điển tích Đông Lăng Đỗ Khương, lần này tới trước cũng có thể đi tế bái rồi.
Ừ.
-Huynh yên tâm, ta biết huynh còn cất giấu hai mỹ nhân xinh đẹp, đáng yêu nữa. Ta sẽ không gây khó dễ với các nàng đâu.
Hoàng Nguyệt Anh cười hì hì, nói, nhưng Tào Bằng lại thoáng xấu hổ.
Trên đường đi, hắn đã từng nhắc tới Bộ Loan và Quách Hoàn với Hoàng Nguyệt Anh. Thế nhưng dường như nàng không hề để ý.
Cũng bởi vì theo cách nghĩ của Hoàng Nguyệt Anh thì Quách Hoàn cũng tốt, Bộ Loan cũng được, chẳng qua các nàng cũng chỉ là thị tỳ của Tào Bằng.
Tào Bằng hiện tại tốt xấu gì cũng là con cháu của quan lại. Nhưng bất kể thế nào, hắn có hai thị tỳ cũng là chuyện rất bình thường. Hoàng Nguyệt Anh cũng sẽ không vì hai thị tỳ mà nổi giận.
Luận về tuổi tác, Hoàng Nguyệt Anh lớn hơn Tào Bằng ba tuổi.
Luận về học thức, Hoàng Nguyệt Anh xuất thân từ Hoàng thị ở Giang Hạ, phụ thân Hoàng Thừa Ngạn lại là văn sĩ nổi tiếng ở Kinh Châu.
Nàng sao có thể e ngại hai tiểu thị tỳ chứ?
Tào Bằng thấy vẻ mặt Hoàng Nguyệt Anh vẫn như bình thường thì cũng yên tâm.
Sau khi căn dặn Hạ Hầu Lan một hồi, hắn liền sải bước lên ngựa, theo Tuân Diễn đến huyện Quảng Lăng.
Khi trời đã về chiều, đoàn người đi tới bên ngoài huyện Quảng Lăng. Tuân Diễn dẫn Tào Bằng đến thẳng Trần phủ, nói là muốn gặp mặt Trần gia.
Nhưng y không đưa Tào Bằng vào, mà lệnh cho hắn đứng ngoài cửa phủ chờ đợi.
Tào Bằng đứng ngoài cửa Trần phủ, đợi rất lâu chừng mấy tiếng đồng hồ mới có một gia thần từ bên trong phủ vội vã đi ra.
-Ai là Tào Bằng, Tào công tử?
-A, là ta.
Tào Bằng liền bước lên phía trước, hành lễ.
Vị gia thần kia đáp lễ lại, rồi cung kính nói:
-Lão gia nhà ta muốn gặp ngài, mời đi theo ta.
Tào Bằng thoáng sửng sốt, rồi theo vị gia thần kia đi vào trong phủ.
Dọc đường đi, vị gia thần kia cũng không nói nhiều, chỉ đi trước dẫn đường. Tào Bằng cũng hiểu được quy tắc, vì vậy không hỏi gì.
Cứ như vậy, hai người vội vã đi tới cửa một thư phòng ở hậu viện.
Vị gia thần kia đứng ngoài phòng nói:
-Lão gia, Tào công tử tới.
-Bảo hắn vào đi.
Tào Bằng sửa sang lại vạt áo, cởi giày, bước qua cửa hiên, đi vào thư phòng.
Thư phòng này không lớn, mỗi phía đều có bày một giá sách, trên đó bày đặt rất nhiều thư từ và sách. Ở chính giữa căn phòng có một bàn sách. Trần Đăng mặc áo bào trắng, ngồi ngay ngắn bên bàn. Cửa sổ mở rộng, gió từ bên sông thổi tới, lan đi khắp thư phòng, xua đi khí trời oi bức.
-Hữu Học, ngồi đi.
Trần Đăng xua tay, ý bảo Tào Bằng ngồi xuống.
Đây cũng coi như là nể mặt Tào Bằng. Phải biết rằng không phải ai cũng có thể khiến Trần Đăng nói ra một chữ "ngồi".
Tuân Diễn đi đâu rồi?
Tào Bằng nghi hoặc nhưng vẫn ngồi xuống.
Trần Đăng đặt quyển sách trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn Tào Bằng. Ánh mắt y lóe lên như chim ưng, hình như nhìn thấu những điều trong lòng Tào Bằng.
Trần Đăng nói:
-Tào Bằng, Nhược Hưu vừa nói với ta, muốn ngươi theo y trở về Hứa đô.
-A?
Tào Bằng ngẩn ra, không hiểu gì.
Chuyện này Tuân Diễn chưa từng nói với hắn.
-Hưu Nhược nói với ta, nếu không thể dùng ngươi, đúng là nhân tài của Quảng Lăng có mà không được trọng dụng. Ta không biết vì sao y lại nói như thế, cũng không muốn biết nguyên nhân bên trong.
Lúc trước, ta lệnh cho ngươi đóng ở Đông Lăng Đình, cũng là để tạo dựng thanh thế cho ngươi.
Giờ ngươi đã theo Hưu Nhược đi sứ Giang Đông gần hai tháng, đã trở về, cũng không nên tiếp tục trì hoãn nữa. Chính vì thế, ta mới từ chối Hưu Nhược, để ý thôi không muốn đưa ngươi rời khỏi Quảng Lăng. Lúc gần đi, y nhờ ta nói với ngươi, chuyện không cần thì nên tránh, nếu không tuyệt đối không thể lùi bước.
Những lời này là nói với hắn sao?
Tào Bằng ngẩng đầu, nhìn Trần Đăng.
-Đông Lăng và Giang Thủy đều là nơi trọng yếu của đê sông Quảng Lăng.
Trước đây, ta để ngươi ở Đông Lăng Đình cũng là để ngươi quen thuộc với tình hình. Vốn dĩ, ta còn muốn kiểm tra một chút, nhưng nếu như Nhược Hưu đã coi trọng ngươi như thế, ta tin rằng ngươi tất có chỗ hơn người. Ta sẽ bổ nhiệm ngươi là huyện úy Hải Lăng, chủ phường bộ đốc bưu tào, nhậm chức ngay ngày hôm nay…
Dứt lời, Trần Đăng cầm lấy ấn tín và dây đeo triện từ trên bàn đặt trước mặt Tào Bằng.
Huyện úy Hải Lăng? Chủ phường bộ đốc bưu tào?
Tào Bằng nghi hoặc không giải thích được, nhưng vẫn vui vẻ nhận ấn tín và dây đeo triện, đứng dậy nói:
-Ty chức tuân lệnh!
Truyện khác cùng thể loại
158 chương
425 chương
41 chương
49 chương
10 chương
135 chương
15 chương