Tào Tặc
Chương 200
- Thật ra ta tới đây dùng một cái tên giả là Tuân Bằng.
- Tuân Bằng?
- Đúng vậy ta theo Tuân Hưu Nhược ở Dĩnh Xuyên tới Ngô huyện, chịu trách nhiệm bảo vệ an toàn cho Hưu Nhược tiên sinh....
....
Tào Bằng cũng không nói rõ, có điều khi hắn nói tới cái tên Tuân Diễn cũng khiến cho Hoàng Nguyệt Anh ngạc nhiên. Hoàng thị ở Giang Hạ mặc dù là một họ lớn ở Kinh Tương nhưng so với Tuân thị ở Dĩnh Xuyên thì có vẻ không bằng. Cũng khó trách bởi từ Tuân Thục tới nay, Tuân thị ở Dĩnh Xuyên xuất hiện rất nhiều người tài. Dưới Tuân Thục có bát long, sau bát long còn có tam Nhược. Mà sau tam Nhược còn có Tuân Du dương danh hậu thế là hiền lương. So với Tuân thị ở Dĩnh Xuyên thì Hoàng thị ở Giang Đông từ sau Hoàng Quỳnh dường như cũng không có được người nào.
Hoàng Thừa Ngạn thì thích Hoàng lão vì vậy mà chỉ yêu thanh tĩnh.
Hoàng Tổ mặc dù là Thái thú Giang Hạ nhưng cũng chỉ tới được mức đó. Hiện giờ y giết Nễ Hành chỉ sợ thanh danh lại càng xấu thêm.
Vì vậy mà Hoàng thị mặc dù chiếm cứ Giang Hạ nhưng thanh danh không thể nào sánh được với Tuân thị.
Hoàng Nguyệt Anh không khỏi nở nụ cười:
- A Phúc! Dương như bây giờ ngươi cũng không tồi lắm. Nếu không thì cũng không tới lượt ngươi bảo vệ an toàn cho Hưu Nhược tiên sinh.
- Nhờ Hưu Nhược tiên sinh để ý tới mà thôi. Sau khi tới Hứa Đô, phụ thân tạo đao đúng phương pháp vì vậy mà được vào trong Chư Dã giám làm Giám lệnh, còn tỷ phu của ta thì hiện giờ đang là huyện lệnh Hải Tây. Lần này có thể đi theo Hưu Nhược cũng là do tỷ phu đề cử. Nếu không... Tuân Nhược tiên sinh để mắt, tới Giang Đông cũng chỉ tăng thêm kiến thức mà thôi.
Mặc dù Tào Bằng nói một cách bâng quơ nhưng cũng đủ khiến cho Hoàng Nguyệt Anh vui vẻ.
- Đúng rồi! Tại sao Cam Ninh lại đi theo thế phụ?
- Ngươi nói tới Cam đại ca?
Cả hai người dừng lại nhìn về phía sau thì thấy Hám Trạch và Cam Ninh đi tụt lại chừng năm mươi bước, đang chậm rãi theo quan đạo.
Tào Bằng đột nhiên nhớ tới trong Tam Quốc Diễn nghĩa, quan hệ giữa Cam Ninh và Hám Trạch cũng không hề tồi. Theo lịch sử thì hiện giờ Cam Ninh đang làm giặc trên sông. Nếu không thì danh hiệu tên trộm buồm gầm kia là từ đâu mà có? Có điều có thể thấy được địa vị của y ở Giang Đông cũng không cao lắm.
Nếu không thì y cũng không phải đi theo làm tùy tùng.
- Ngươi cũng đừng nhìn Cam đại ca. Xuất thân của hắn cũng là gia tộc quyền thế.
Hoàng Nguyệt Anh như sợ hãi Tào Bằng dò xét Cam Ninh liền vội vàng nhắc nhở:
- Hơn nữa thân thủ của Cam đại ca rất tốt... Ngươi cũng đừng có đắc tội với hắn.
- Gia tộc quyền thế?
- Đúng vậy.
Thấy Tào Bằng nghi hoặc, Hoàng Nguyệt Anh tưởng Tào Bằng không tin liền vội vàng giải thích:
- Tổ thế của Cam đại ca vốn ở Nam Dương. Hi hi! Nói ra thì có thể coi là đồng hương với ngươi, vì nguyên quán ở Vũ Âm. Có điều sao đó tổ tiên của hắn lại trú ở Ba quận. Sở dĩ nói ba quận là bởi vì nhà hắn sống ở ba quận Lâm giang. Cam thị ở Lâm giang cùng với Nghiêm, Văn, Dương, Đỗ được coi là năm họ ở Lâm Giang. Dân cư ở Lâm Giang có hơn ngàn hộ, trong đó một nửa số người là từ năm dòng họ này.
Tào Bằng nghe được mà kinh hãi. Năm ngàn hộ ước chừng là ba vạn người. Một nửa dân cư chính là một vạn năm ngàn người mang năm cái họ đó thì ít nhất mỗi họ có ba nghìn người. Mà theo tính toán ở thời đại này thì họ Cam đúng là một họ lớn. Hơn nữa đây còn là một gia tộc quyền thế khổng lồ.
- Cam đại ca được bổ làm Quận thừa của Thục quận. Chỉ có điều do hắn khinh tài kính sĩ, sau này mắc tội với người mà bỏ quan không làm, lại tụ tập một đám thiếu niên mà kết thành băng du thủ du thực. Hắn ở ba quận rất nổi tiếng. Nghe nói năm đó hắn đi bộ có xe ngựa, đi dưới sông thì có thuyền nhẹ đón tiếp. Đi tới đâu là rầm rộ tới đó. Hơn nữa trong nhà y lại giàu có, khi dừng lại thì dùng gấm mà buộc thuyền, tới khi đi thì vất bỏ...
Có thể thấy được Hoàng Nguyệt Anh rất khâm phục Cam Ninh.
Tào Bằng thầm thì:
- Nhưng ta nghe người ta gọi y là tên trộm buồm gầm.
Hoàng Nguyệt Anh cười hì hì nói:
- A Phúc! Ngươi cũng nghe người ta nói tới biệt hiệu của hắn? Đó là do tính tình của hắn ngông cuồng. Nơi nào hắn cũng kết giao với người khác. Hữu lễ với hắn, hắn ái mộ sẽ kết giao. Nếu vô lẽ, hắn sẽ tung bộ hạ tới cướp bóc, thậm chí còn sát hại quan lại. Trên người hắn có cắm lông chim, thân đeo chuông cho nên ở ba quận, mọi người mới gọi y là tên giặc buồm gấm.
"Tiên sư tên họ La lừa dối! Suýt nữa thì làm cho ta mất mặt một lần nữa."
Tào Bằng vẫn cho Cam Ninh xuất thân từ kẻ cướp. Không ngờ cái danh hiệu giặc buồm gấm lại có lai lịch như thế.
Có điều trong lòng hắn lại càng thêm đố kỵ. " Cho dù có lợi hại thì bây giờ chẳng phải cũng chỉ là tùy tùng đó sao?" lần này, Hoàng Nguyệt Anh có thể nghe thấy được trong giọng của Tào Bằng có chút vị chua.
Hai gò má của nàng ửng hồng, liếc mắt nhìn Tào Bằng:
- A Phúc! Ngươi không vui?
- Không có. Ta nào có mất hứng.
- Nhưng ta cảm thấy ngươi đúng là không vui lắm.
Tào Bằng liên tục lắc đầu:
- Chắc chắn là nàng cảm nhận nhầm rồi. Bây giờ chúng ta gặp lại, tại sao ta lại mất hứng?
- Bởi vì vừa rồi ta khen ngợi Cam đại ca.
Hoàng Nguyệt Anh hơi nở nụ cười rồi nghiêm mặt nói:
- Ngươi đừng có hiểu lầm. Cam đại ca đãi ta như muội muội, bình thường rất quan tâm tới ta. Sở dĩ hắn phải rơi xuống cảnh như ngày hôm nay cũng là vì... Ôi! Đầu năm Hưng Bình, thứ sử Ích Châu là Lưu Yên ốm chết, triều đình phái Hộ Mạo tới tiếp nhận chức thứ sử Ích Châu. Lúc đó Cam đại ca đang ở đó nên mắc tội với Ích Châu mục Lưu Chương vì vậy mà bất đắc dĩ đành phải đưa cả nhà tới huyện Lâm Giang, rồi dẫn theo tám trăm thực khách trở lại Kinh Châu. Lúc trước y tới Kinh Châu vẫn ở huyện Tân Dã. Nhưng Lưu Kinh Châu không màng tới quân sự vì vậy mà không trọng dụng. Năm ngoái Tào công chinh phạt Hồ Dương, Cam đại ca lập công nên Lưu Kinh Châu mới để hắn tới Giang Hạ. Đáng tiếc, thúc phụ của ta cũng không thích hắn. Lần này phụ thân ra ngoài giải khuây, thúc phụ sai Cam Đại ca đi theo hộ vệ. Người này rất tốt chỉ có điều đôi khi có chút hơi ngông cuồng khiến cho người ta không thích lắm. Có điều ở một thời gian, ngươi sẽ biết hắn là người tốt, lúc làm việc còn hết sức tận tâm.
Từ trong lời nói của Hoàng Nguyệt Anh, Tào Bằng nghe được rất nhiều chuyện.
Hắn lại quay đầu nhìn thoáng qua Hám Trạch đang trò chuyện vui vẻ với Cam Ninh mà nảy sinh ra ý định mượn sức.
Dệt hoa trên gấm là chuyện dễ nhưng đem than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi lại khó.
Hiện giờ cuộc sống của Cam Ninh đang ở trong giai đoạn thấp nhất, hơn nữa nó còn kéo dài mãi cho tới khi hắn tìm tới nương tựa vào Đông Ngô. Trong lịch sử, Cam Ninh tìm tới nương tựa và Đông Ngô từ lúc nào thì Tào Bằng không nhớ rõ.
Trong ký ức thì dường như là trước trận chiến Xích Bích.
Còn hiện tại thì sao?
Trận chiến Quan Độ còn chưa diễn ra...
Núi Đặng Úy nằm ở Tây Nam của Ngô huyện...
Nó nối liền vào với chấn trạch, coi như là một bán đảo của Thái Hồ. Tương truyền, vào thời Quang Vũ đế thời Đông Hán, tổ tiên Đặng Tắc là Tư Đồ Đặng Vũ cũng là một trong hai mươi tám vị Vân đài ẩn cư ở đây. Đặng Vũ làm quan tới Thái Úy cho nên nơi này mới tên là núi Đặng Úy. Trên ngọn núi này hoa mai nở khắp nơi, cư dân ở đây cũng dựa vào việc trồng hoa mai mà sống. Cho tới khi hoa mai nở rộ, Đặng Úy sơn liền được bao phủ bởi một biển hoa.
Từ xa nhìn lại nó giống như một đại dương màu trắng.
Vì vậy mà đời sau có người gọi đó là Hương Tuyết hải.
- A Phúc! Trước mặt hình như là miếu Tư Đồ.
Thân là người bản địa, Hám Trạch ở phía sau giới thiệu cho Tào Bằng.
- Nghe người ta nói miếu Tư Đồ rất linh nghiệm, có thể cầu công danh và nhân duyên. Ha ha! Ngươi có muốn tới đó thử không?
Gương mặt của Hoàng Nguyệt Anh hơi đỏ nhưng nhìn cô thì hình như là hơi động tâm.
- Vậy chúng ta vào đó xem.
Tào Bằng nắm tay Hoàng Nguyệt Anh mà hỏi nhỏ.
Hoàng Nguyệt Anh cũng gật đầu theo Tào Bằng cất bước đi về phía miếu Tư Đồ.
Nhìn theo bóng lưng hai người, Hám Trạch nói nhỏ:
- Hưng Bá! Ta thấy a Phúc và Hoàng tỷ thật ra khá xứng. Ngươi thấy có đúng không?
Đôi mắt Cam Ninh híp lại, sau một lúc mời trả lời:
- Nguyệt Anh có trí tuệ hơn người, tài hoa xuất chúng, ở Giang Hạ có chút danh tiếng. Còn a Phúc có gì mà có thể xứng đôi với Nguyệt Anh? Chưa nói cho dù Nguyệt Anh đồng ý thì Hoàng tiên sinh chưa chắc đã đồng ý.
Hám Trạch cười ha hả:
- Hưng Bá! Có đôi khi những gì mắt nhìn thấy nhưng chưa phải là thực.
- Cái gì?
- Tương lai của a Phúc không phải là cái mà ta và ngươi có thể đánh giá.
- Thật không?
Cam Ninh nghi hoặc nhìn theo bóng lưng của Tào Bằng mà suy nghĩ.
Truyện khác cùng thể loại
158 chương
425 chương
41 chương
49 chương
10 chương
135 chương
15 chương