Tào Tặc

Chương 158

Tên cao gầy đột nhiên nói: "Tử Lương cần gì phải nhiều lời với bọn chúng làm gì? Mau xử lý việc chính, chúng ta còn có chuyện phải làm." Tử Lương chính là viên kỵ tướng ở giữa. Hắn gật gật đầu, điềm nhiên nói: "Tên nhãi, ta là kỵ đô úy Hầu Thành dưới trướng Ôn Hầu, giờ ta muốn con ngựa của ngươi, lập tức xuống ngựa." Tào Bằng lúc này mới hiểu, hóa ra mấy tên nhắm tới con ngựa cưỡi của mình. Chiếu Dạ Bạch của hắn, Hắc Long của Hứa Nghi, còn cả ngựa cưỡi của Điển Mãn đều không phải chiến mã bình thường. Chiếu Dạ Bạch và Hắc Long thì khỏi cần nói cả hai đều là Tây Vực long mã cực kỳ hiếm; Kể cả ngựa của Điển Mãn cũng không phải loại thường, đó chính là Đại uyển lương câu tiêu chuẩn. Hứa Nghi không thể kiềm chế được liền chửi ầm lên: "Đồ cẩu tặc nhà ngươi, cũng dám cướp ngựa sao?" "Đồ hỗn xược, bản tướng quân muốn ngựa của ngươi là nể mặt ngươi. Hiểu chuyện thì mau xuống đi, nếu không đừng trách ta không khách khí với các ngươi." Từ từ đã, từ từ đã! Hầu Thành...... Một trong tám viên tướng uy phong của Lã Bố. Cuối cùng Tào Bằng đã nhớ ra tên Hầu Thành có lai lịch thế nào. Tên cao gầy ban nãy gọi hắn là Tử Lương, Tào Bằng còn không có để ý. Nhưng nói đến cái tên Hầu Thành, Tào Bằng liền nhận ra. Trong Tam Quốc Diễn Nghĩa hình như chính thằng nhãi này cuối cùng đã phản lại Lã Bố...... Hầu Thành cũng vừa quay về Hạ Bì, còn chưa ngồi nóng chỗ đã tuân lệnh đi ra ngoài giải quyết việc, trong lòng có chút không vui. Vì thế hắn gọi hai bằng hữu tốt là Tống Hiến và Ngụy Tục đi cùng. Không ngờ còn chưa ra khỏi thành, đúng lúc nhìn thấy đoàn Tào Bằng tới. Hầu Thành là kỵ đô úy thuộc hạ của Lã Bố nên cực kỳ yêu thích ngựa. Cho nên hắn liếc mắt một cái đã nhìn ra, ngựa của ba người trong đám Tào Bằng không phải tầm thường. Đầu tiên, hắn còn tưởng rằng là con cháu thế gia nào đó. Thế nhưng Ngụy Tục cảm thấy Tào Bằng nhìn rất quen..... Trước kia, hắn cùng Trần Đăng đi Hứa Đô bái kiến Tào Tháo để xin chức Từ Châu mục cho Lã Bố. Ở Dục Tú lầu, hắn đã từng chạm mặt với Tào Bằng, Tào Chân, thậm chí thiếu chút nữa dẫn xung đột. Lúc ấy Trần Đăng đã ngăn hắn lại, cho nên mới không xảy ra rắc rối. Nhưng Ngụy Tục lại nhớ kỹ tướng mạo của Tào Bằng. Đặc biệt sau này Lã Bố xin chức Từ Châu mục không thành, ngược lại Trần Đăng tự nhiên bị cử đi nhậm chức Thái Thú ở Quảng Lăng. Sau khi trở lại Hạ Bì, Ngụy Tục bị Lã Bố thoá mạ. Giờ nhìn thấy Tào Bằng, Ngụy Tục lập tức sinh lòng oán thán. Đương nhiên, Ngụy Tục sẽ không nói cho Hầu Thành về thân phận của Tào Bằng, chỉ xúi hắn tiến đến chặn lại. Hầu Thành cũng là kẻ ngang ngược, vừa nghe thấy Tào Bằng chỉ là Binh tào ở Hải Tây thì cũng không thèm để ý gì nữa. Hai bên tranh cãi một hồi, gây sự chú ý cho những người chung quanh. Từ cửa sổ của một tửu điếm cuối góc đường có một khuôn mặt tuấn tú thò ra. Một tướng quân thiếu niên thò ra, nhíu đôi mày thanh tú lại, "sao lại ầm ĩ thế?" Bên cạnh hắn là một cô gái khoảng mười tám, mười chín tuổi, bộ dạng nha hoàn. Nha hoàn đó nhìn xuống dưới lầu, nhẹ giọng nói: "Tiểu tướng quân, hình như là đám Hầu tướng quân đang ức hiếp người." Nha hoàn này bị vị tướng quân thiếu niên trừng mắt nhìn, lập tức thay đổi xưng hô. Vị tướng quân thiếu niên nhăn mũi "Bọn Hầu Thành quả thật quá đáng quá...... Không được, ta phải dạy chúng một bài học." "Tiểu...... Tướng quân, ngài đừng gây chuyện nữa. Ngài đừng quên, ngài lén lút lẻn ra. Nếu bị các phu nhân biết ngài đi một mình, sau này ngài đừng có mơ tưởng chuyện ra lại lần nữa." "Xin tỷ tỷ!" Vị tướng quân thiếu niên ra vẻ ngây thơ. Nha hoàn kia dịu nét mặt, nói tiếp: "Ta không quản những việc này. Tiểu phu nhân chỉ là muốn ta chăm sóc người tốt, việc khác ta không quan tâm." "......" Người tướng quân thiếu niên ấy nhún chân, "Vậy ta xuống đây." "Nếu ngài đi xuống, sau này đừng bảo ta dẫn ngài xuất môn." Tiểu nha hoàn không chút khách khí. Vị tướng quân thiếu niên khẽ cắn môi tới mức đỏ mọng, thở phì phì nhìn tiểu nha hoàn, như thể không có cách nào. Trong lúc này, dưới lầu đã xảy ra chuyện Hầu Thành hung hãn nhưng Hứa Nghi và Điển Mãn, đâu có ai không ngang ngược? Hứa Nghi chửi ầm lên, khiến cho xung quanh bàn tán xôn xao. Hầu Thành nhất thời thẹn quá thành giận......" Tại Hạ Bì, Hầu Thành chỉ từng bị một người mắng, đó là Lã Bố. Vốn tưởng rằng có thể lấy được ba con ngựa kia một cách dễ dàng, không ngờ đối diện với mấy tên tiểu tử này lại không biết điều như thế! "Hầu gia muốn thứ gì của các ngươi tức là cho ngươi thể diện đó. Ngươi đã muốn tìm đến cái chết, vậy đừng trách Hầu gia không khách khí, lấy lớn ức nhỏ nữa." "Đồ nhãi ranh, thật ngang ngược..... Nào, tới đây, hôm nay Hầu gia thay đại nhân nhà các ngươi dạy dỗ các ngươi một bài." Nói rồi, Hầu Thành vung một cây trường mâu, phi ngựa xông lên. Tào Bằng vốn định ngăn lại nhưng không chờ hắn hành động, Hứa Nghi liền vọt lên. Đại đao chín thước trong tay, nặng hơn hai mươi cân. Đao này của hắn không giống với đại đao bình thường, chuôi đao dài chừng hai thước, thân đao chừng bảy thước, hơn nữa to hơn và dày hơn so với đại đao bình thường... Vân trên lưỡi đao lóe sáng, ánh lên bốn phía, tỏa ra khí lạnh rùng mình. Hứa Nghi hai tay nắm đao, dây cương treo trên cánh tay. Hắc Long như cảm nhận được chiến ý của chủ nhân, nhất thời hưng phấn hí lên một hồi dài liền phi lên. Trong kỵ chiến này, sao có thể có thể dùng hai tay nắm đao. Nếu hai tay nắm đao, làm thế nào khống chế ngựa, làm sao giữ được sức mạnh, sao có thể ngồi vững. Hắn hét lớn một tiếng, đâm trường mâu xuống. Đâu ngờ Hứa Nghi cũng không né tránh, cầm đao chém. Chỉ nghe thấy tiếng keng keng, đại đao va đập vào trường mâu, Hứa Nghi không nhúc nhích trên ngựa. Còn Hầu Thành lại cảm thấy một luồng sức mạnh lớn ào xuống từ đại đao, suýt nữa làm cho trường mâu của hắn rơi khỏi tay. Khí lực của tên nhãi này mạnh quá! Hầu Thành mặt đỏ bừng, trong lòng càng giận. Nếu nói, vừa rồi hắn chỉ là muốn giáo huấn Hứa Nghi một chút thì giờ đây, trong lòng hắn sát khí đã bừng bừng. Hầu Thành quay đầu ngựa, trường mâu tung bay, thương ảnh lắc lư. Thế nhưng Hứa Nghi chẳng hề sợ hãi, mắt thấy Hầu Thành đánh tới, hắn càng hưng phấn trong lòng. Hai chân vỗ bụng ngựa, Hứa Nghi gào lên một tiếng, vung đao ra. Đại đao hóa thành tầng tầng lớp lớp đao vân, đánh vào một chỗ với Hầu Thành. Nói ra thì Hầu Thành cũng chỉ là võ tướng hạng hai. Hứa Nghi tuy rằng nhỏ tuổi hơn hắn, nhưng nói về tư chất trời cho thì dũng mãnh hơn Hầu Thành rất nhiều. Thêm vào đó hắn đã bước vào giai đoạn tiêu chuẩn của Dịch cân, sức mạnh theo công lực ngày một thâm hậu cũng càng mạnh lên. Đại đao tung ra, rõ ràng có vài phần tư thế của Hứa Chử. Miệng gã gào thét liên hồi, lao vào đánh Hầu Thành. Thương đao qua lại, trong lúc nhất thời dĩ nhiên là chẳng phân biệt được......" Ngụy Tục ngay từ đầu cũng cho rằng, với bản lĩnh của Hầu Thành, giao đấu với đám Tào Bằng dễ như trở bàn tay. Nào ngờ khi giao thủ, Hầu Thành lại không hạ nổi Hứa Nghi. Dân chúng trên đường vây xem càng ngày càng đông, chỉ trỏ liên tục ba người Ngụy Tục. Ngụy Tục có chút không nén được cơn giận! "Hầu Tử Lương ơi, Hầu Tử Lương, thật hổ thẹn ngươi vẫn còn xưng là Bát tướng lĩnh, nhưng ngay cả tên nhãi ranh cũng không thu phục được." Hắn cắn răng, với đại đao xuống, phi ngựa lao ra, "Tử Lương, ta đến giúp ngươi!" Cả con đường dài chợt xôn xao ầm ĩ. Còn vị tướng quân thiếu niên đang quan sát cuộc chiến trên tửu lầu lại liên tục dậm chân, "Ngụy thúc thúc thật mất mặt, cậy lớn ức hiếp bé thì cũng thôi đi, nhưng lại lấy đông bắt nạt ít nữa." Tiểu nha hoàn bên cạnh liếc nhìn hắn nhưng không tỏ vẻ gì. Điển Mãn thấy Ngụy Tục đi lên, sao có thể ngồi yên một bên? Đừng thấy hắn và Hứa Nghi hàng ngày cãi vã ầm ĩ, nhưng khi gặp chuyện, hắn không hề do dự. "Cẩu tặc, ỉ đông bắt nạt sao? Có Điển gia nhà các ngươi ở đây." Trong lúc nói, hắn rút song kích ra, thúc ngựa lao lên chặn Ngụy Tục. Song kích giao nhau hình chữ thập, lắc mình né đại đao của Ngụy Tục. Một tay buông thiết kích, hai tiểu kích nhỏ của thiết kích dính vào nhau kèm theo tiếng rít gió vang lên. Ngụy Tục sợ quá kêu ầm ĩ, vội vàng phục sát vào lưng ngựa, khó khăn mới né được. Hai con ngựa lao vào nhau, Điển Mãn đã thu thiết kích lại, nhếch miệng cười hì hì, "Cẩu tặc, nào, nào, cho Điển gia nhà ngươi được mở mang tầm mắt một chút, ngươi có bao nhiêu công lực..." Song thiết kích được triển khai, Điển Mãn lại thúc ngựa xông lên.Ngụy Tục lúc này cũng chỉ có thể lấy lại một phần tinh thần, đứng một chỗ cùng Điển Mãn. Tống Hiến chỉ nhìn trợn mắt há hốc mồm.Võ nghệ của Ngụy Tục cùng Hầu Thành đều không hề kém nhưng lại bị hai tên nhãi ranh ngăn lại, còn không phân cao thấp?Hắn liếc nhìn sang Tào Bằng. So sánh với thân hình cao lớn mạnh mẽ của Điển Mãn và Hứa Nghi, Tào Bằng có vẻ thực gầy yếu hơn. "Thu phục tên tiểu tử này trước rồi hãy nói!" Tống Hiến nghĩ đến đây, phi ngựa vác thương xông ra. Tào Bằng một tay xoắn dây cương, một tay đỡ chuôi đao, đang quan sát cuộc chiến. Chợt nghe trên lầu có một giọng nói nhẹ nhàng cất lên: "Ấy, coi chừng!" Tào Bằng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tống Hiến giương nanh múa vuốt, lao tới phía hắn.Tào Bằng nhíu mày, cũng biết chuyện hôm nay e rằng không thể giải quyết tốt đẹp. "Bát tướng lĩnh thì sao chứ?Lão tử vẫn là Tiểu Bát Nghĩa mà....."Hắn cũng không nhìn lên trên tửu lầu mà thúc ngựa đón Tống Hiến vọt tới.Hai chân Tào Bằng dán chặt trên bàn đạp ngựa, người hơi cong, ép xuống lưng ngựa. Một tay xoắn dây cương, một tay đỡ trên chuôi đao.