Tào Tặc
Chương 15
Ở vùng nông thôn, chuyện thôn phụ xảy ra xung đột không có gì đáng ngạc nhiên.
Nhưng trong suy nghĩ của Mã Anh thì đây là một chuyện vô cùng nhục nhã. Con vợ của Đặng Tắc nhìn thấy thị không ngờ không thèm để ý... Chẳng lẽ nó còn tưởng rằng bây giờ giống như trước đây hay sao? Tên Đặng Tắc nhà người không còn Vương Chủ Bộ, Đặng Tắc không có chỗ dựa vững chắc. Mà nay Cức Dương là thiên hạ của Khoái gia. Em họ của mẹ đẻ chồng Mã Anh được gả cho Khoái gia nên đủ hãnh diện.
Sau khi huyện lệnh mới là người của Khoái gia về đây liền lập tức bổ nhiệm Đặng Tài làm chủ bộ.
Điều đó chứng tỏ Khoái gia rất coi trọng Đặng Tài... Cho dù lão thái công cha của Đặng tướng quân gặp phải Đặng Tài cũng phải tười cười.
"Làm sao mà vợ của Đặng Tắc lại phớt lờ ta?"
Theo phép công mà nói thì Đặng Tài là Thượng quan của Đặng Tắc, hiện giờ cho Đặng Tắc sống không bằng chết.
Xét về lý thì Đặng Tài là huynh trưởng của Đặng Tắc, mặc dù không phải cùng mẹ sinh ra nhưng vẫn có tôn ti trật tự. Vợ của Đặng Tắc nhìn thấy Mã Anh phải cung kính mà tới bái kiến.
Mã Anh là một người nhỏ nhen, lại nhà nghèo nên không có kiến thức.
Trước đây Đặng Tắc tài hoa xuất chức được Vương chủ bộ coi trọng nên vẫn đè lên đầu Đặng Tài.
Chưa nói tới tình tính của Đặng Tắc và Đặng Tài khác nhau. Trong mắt của những người cùng trang lứa lại càng coi trọng Đặng Tắc hơn.
Vì vậy mới khiến cho vợ chồng Đặng Tài hận Đặng Tắc thấu xương.
Hiện giờ tình hình thay đổi, Đặng Tài nổi lên khiến cho Mã Anh cũng trở nên kiêu ngạo hơn.
Buổi sáng, vừa mới bước ra cửa, nghe nói có một chiếc xe ngựa chạy tới nhà Đặng Tắc, Mã Anh đã cảm thấy khó chịu. Không ngờ tới khi gặp Tào Nam, nàng đang vội vã mua đồ trở về nhà nên không nhìn thấy Mã Anh. Mã Anh nghĩ: Nhà ngươi mới chỉ có một cái xe ngựa tới, còn chưa biết lai lịch thế nào... Nhưng Đặng thôn hôn nay do Đặng Tài làm chủ vậy mà ngươi cũng dám làm như không thấy ta?
Vì thế Mã Anh cố ý gây sự với Tào Nam.
Không biết có phải do cha mẹ tới khiến cho Tào Nam lo lắng hơn hay là vì nguyên nhân khác. Còn bình thường cho dù có thế nào, Tào Nam cũng không cãi lại. Nhưng lần này, nàng cãi lại hai câu khiến cho Mã Anh nổi giận chuyển sang động thủ. Tào Nam là một cô gái yếu ớt làm sao có thể trở thành đối thủ của một người đàn bà đanh đá. Hai người cái nhau, Tào Nam bị Mã Anh đánh ngã ra đất rồi không biết làm sao mà ngất đi.
Mã Anh sợ quá vội vàng chạy về nhà.
Nhưng sau khi về đến nhà, Mã Anh suy nghĩ thì lại nổi giận.
"Con tiện phụ kia không ngờ lại dám giả chết dọa ta?"
Thị nghĩ mình không dùng sức vậy mà Tào Nam bất tỉnh, chắc chắn là giả vờ.
"Cố tình làm cho mình sợ vội vàng chạy về nhà. Nếu chuyện này mà lan ra ngoài thì chẳng phải là trò cười cho thiên hạ hay sao?"
"Không được, chuyện này không thể không tính được!"
Vào mùa đông khắc nghiệt mặc dù bên ngoài trời có nắng nhưng vẫn rét lạnh.
Mã Anh ngồi trong phòng khách mà càng cảm thấy uất ức.
"Không được! Chuyện này không thể như thế được. Cho dù người nhà của Tào Nam có đến đây thì cũng chỉ là dân đen mà thôi. Nếu lúc này ta bỏ qua thì sau này sẽ bị người trong thôn chê cười hay sao? Không được! Phải xử lý nó mới được nếu không thì thật mất mặt. "
- Đại tỷ! Nhà có chuyện gì vậy?
Trong lúc Mã Anh đang suy nghĩ thì ngoài cửa chợt có người hỏi. Ngay sau đó, một thanh niên mặc một chiếc áo khoác bằng vải bông bước vào. Người thanh niên đó không cao lắm nhưng nhìn rất rắn chắc. Chỉ có điều khuôn mặt trắng nhợt, không được tốt lắm.
Mã Anh nhìn thấy người thanh niên đó liền nở nụ cười.
- Đệ! Sao ngươi lại tới đây?
Người thanh niên đó tên là Mã Ngọc là huynh đệ của Mã Anh. Thường này, y học động ở trong huyện thành, nổi danh là một tên vô lại của huyện Cức Dương. Hiện giờ, Đặng Tài có chút quyền khiến cho càng không có ai dám động vào y... Ở Đặng thôn, Mã Ngọc cũng là một tên du thủ du thực, tay chân đầy một lũ ăn không ngồi rồi, hoành hành ngang ngược.
Có điều, quan hệ chị em giữa Mã Anh và Mã Ngọc rất tốt.
Cho nên Mã Ngọc cũng là khách thường xuyên của Đặng gia, thi thoảng lại tới chơi và còn mang theo chút lễ vật.
Mã Ngọc đi vào phòng tùy ý ngồi gần Mã Anh.
- Đại tỷ! Hôm nay đệ tới đây là để nhờ tỷ một chuyên.
- Chuyện gì?
- Hiện giờ tỷ phu có thể coi như nhân vật số một ở Cức Dương. Huyện lệnh cũng rất coi trọng y nên sắp tới có thể thăng chức rất nhanh.
Mã Ngọc nói thẳng luôn không hề che giấu:
- Nhưng đại tỷ, tỷ xem ta hiện nay... Ta muốn nhờ tỷ nói với tỷ phu một tiếng xem có tìm được một việc gì để làm ở huyện nha hay không? Ta đã trưởng thành rồi, cứ lông bông mãi không tốt lắm.
Năm nay Mã Ngọc cũng đã hai mươi mà vợ vẫn chưa có.
Mã Anh cũng hơi sốt ruột. Cả hai tỷ muội đều là người cùng quê không phải ở Cức Dương nên phải giúp đỡ nhau.
Nếu như có thể tiến cử Mã Ngọc vào làm trong nha môn thì Đặng Tài cũng có được một tay chân thân tín. Hơn nữa khi ra ngoài cũng dễ dàng.
Làm việc cho quan phủ so với chơi bời lêu lổng hoàn toàn khác nhau.
Mã Anh không nói hai lời liền gật đầu đáp ứng.
- Đại tỷ! Vừa rồi khi ta vào hình như thấy tỷ không vui.
Mã Ngọc giải quyết xong chuyện của mình cảm thấy thoải mái hơn liền hỏi chuyện.
Nào biết không ngờ y hỏi trúng tâm sự của Mã Anh.
Thị thở dài một hơi rồi kể lại chuyện vừa xảy ra, sau đó nói:
- Tiểu đệ! Đại tỷ đang suy nghĩ tới chuyện đó. Cái con đó bình thường cố làm ra vẻ, lần này lại giả chết trước mặt ta. Nếu không dạy cho nó một bài học thì sau này ai còn phục nữa? Hiện tại ca ca của ngươi đang được thế, nhưng ngươi cũng biết người trong thôn nể y cũng không nhiều. Ta muốn nhân chuyện này cho đám người trong thôn một bài học. Để cho chúng biết hai tỷ đệ ta không dễ bắt nạt, về sau ít chọc tới chúng ta.
Mã Ngọc nghe thấy vậy liền nở nụ cười:
- Đệ cứ tưởng chuyện gì to tát. Chỉ là dậy dỗ nữ nhân đó một bài học thôi phải không? Đại tỷ cứ yên tâm. Chuyện này cứ để cho đệ xử lý...nhất định sẽ giải quyết thỏa đáng. Để cho người ta không dám khinh thường hai tỷ đệ ta.
- Tiểu đệ! Ngươi thì làm được cái gì? Đừng có mà nói khoác.
Mã Ngọc cười ha hả:
- Đại tỷ! Ta sẽ không để cho người ta xoáy vào yếu điểm của tỷ phu...tóm lại, chuyện này tỷ cứ để cho đệ xử lý.
Mã Anh lập tức yên lòng.
Thị đối với huynh đệ của mình thực ra rất tin. Đừng có thấy y ngày thường lông bông mà nhầm, y cũng là người biết suy nghĩ.
- Ta có một chút tiền đây, ngươi cầm lấy trước mà dùng. Nếu không đủ thì tới tìm ta... Chuyện này giao cho ngươi.
Mã Ngọc gật đầu cẩm tiền đi ra.
Nhưng y không ra tay ngay mà triệu tập một đám du thủ du thực trong thôn tới hỏi tình hình.
Tào Nam đã tỉnh nhưng vẫn còn yếu.
Nghe nói có người vào trong huyện mời thầy thuốc về. Mã Ngọc nghe vậy cười lạnh:" Mời thầy thuốc về có thể cứu được mạng của ngươi sao?
- Trong nhà y còn có ai không?
- A! Có một tráng hán, một phụ nhân và một đứa bé.
- Nghe nói đó là phụ mẫu của Tào nương tử... Có điều tới trưa đã đi. Lúc này, trong nhà Tào nương tử không có ai khác.
- Đúng lúc cho cả nhà nó hiểu được chúng ta thế nào.
Mã Ngọc dẫn bảy, tám tên du thủ du thực hùng hổ đi về nhà Tào Nam.
Trên đường đi, Mã Ngọc còn kiêu ngạo quát to:
- Đi tìm Tào nương tử lấy lại cây trâm của đại tỷ ta. Cây trâm của đại tỷ làm bằng vàng ròng, trị giá mười quan tiền. Ngày hôm nay sao khi gặp Tào nương tử thì bị mất, chắc chắn là bị y trộm.
Người trong thôn thấy vậy đều né tránh.
Tuy nhiên vẫn có người chỉ trỏ, xì xào bàn tán.
- Người nhà Đặng Tài càng lúc càng quá đáng. Đây chẳng phải là ức hiếp người hay sao? Tào nương tử như thế nào, mọi người đều rõ, làm sao có chuyện ăn trộm cây trâm? Chắc chắn là do chúng vu oan.
- Cũng chưa chắc. Hiện giờ Mã đại nương tử không như trước kia. Lúc buổi trưa quả thật thị và Tào nương tử cãi nhau. Cũng có thể đúng lúc đó...
- Tất cả câm miệng hết đi. Chuyện này không phải việc của chúng ta. Nhanh báo cho Lão thái công đừng để cho chuyện trở nên ầm ĩ.
- Đúng vậy! Mời lão thái công ra mặt.
- Nhưng vừa rồi ta mới thấy lão thái công vào trong thành, bây giờ chắc không có nhà.
- Vậy phải làm thế nào đây?
.......
Trong lúc mọi người bàn tán, đoàn người Mã Ngọc đã tới cửa nhà Tào Nam.
Mã Ngọc chẳng hề khách khí bước tới đạp tung cửa rồi quát lớn:
- Tào nương tử! Mau mang trả cây trâm của đại tỷ ta đây.
Lúc này, Tào Nam vừa mới tỉnh lại, vẫn còn đang yếu.
Nghe thấy bên ngoài huyên náo, nàng nghi hoặc nhìn ra bên ngoài.
Trương thị nói:
- Cha chúng nó ra ngoài xem có chuyện gì xảy ra?
Tào Cấp lên tiếng rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
Bên kia Vương Mãi cũng ra khỏi phòng. Vừa bước ra ngoài, y liên vơ lấy một cây gậy đi theo sau Tào Cấp.
- Các ngươi là ai?
Tào Cấp đi ra ngoài thì thấy đám Mã Ngọc chặn ở cửa.
Nhìn thì Tào Cấp cao lớn, lại thêm nhiều năm làm nghề rèn cho nên thân thể tráng kiện.
Tuy nhiên quan trọng nhất vẫn là bổn phận con người.
Mà bổn phận ở đây là thế nào?
Nói thẳng một chút thì y là kẻ nhát gan sợ phiền phức.
Lúc này, Vương Mãnh và Tào Bằng đều không ở nhà, nhìn thấy nhiều người đứng trước cửa như vậy, Tào Cấp cũng hốt hoảng.
Mặc dù nhìn Mã Ngọc không được như Tào Cấp nhưng nhiều năm ở trong huyện thành nên dũng khí cao hơn hẳn, chẳng hề có chút sợ hãi.
- Cái thằng đen này ở đâu chui ra?
Mã Ngọc chỉ tay vào Tào Cấp mà chửi:
- Hôm nay ông mày tới đây bắt trộm, nếu biết điều thì cút sang một bên nếu không ông dạy cả cho mày một bài học.
- Bắt trộm?
- Tào nương tử ăn trộm cây trâm của đại tỷ ta. Ta tới đây để đòi.
- Ngươi nói bậy...
Lúc này, Tào Nam được Trương thị dìu đi từ trong nhà ra ngoài.
Vừa mới ra ngoài, nghe thấy Mã Ngọc vu oan, nàng nổi giận rồi nói to:
- Mã bổng tử! Ngươi đừng có mà ngậm máu phun người. Ta ăn trộm cây trâm của đại tỷ ngươi lúc nào?
Mã bổng tử là biệt hiệu của Mã Ngọc.
Mã Ngọc nhìn thấy Tào Nam thì cười ha hả:
- Tào nương tử! Buổi trưa ngươi cãi nhau với đại tỷ của ta ở cửa thôn. Đại tỷ của ta là người rộng lượng không chấp với ngươi ai cũng biết. Nhưng ngươi lại giả vờ hôn mê rồi ăn trộm cây trâm của đại tỷ ta.
- Đúng vậy! Ta có thể làm chứng.
Một tên đại hán vô công rồi nghề bước ra lên tiếng:
- Tào nương tử! Ngươi là người thông minh. Nhưng ta tận mắt nhìn thấy ngươi ăn trộm cây trâm của đại nương tửu... Ngươi nghe ta khuyên một câu, tất cả đều là người một nhà, nếu ngươi đưa cây trâm ra đây thì đại nương tử sẽ không làm khó ngươi. Nếu không thì một khi đại nương tử báo quan, đến lúc đó thì ngươi còn làm liên lụy tới Tam ca.
- Đúng thế! Giao ra đây.
Tào Nam tính tính hiền lành, nghe đám du thủ du thực ngậm máu phun người mà tức tới mắt tái mặt, run rẩy.
Tào Cấp không biết làm sao, nhìn đối phương nhiều người như vậy chỉ biết nói liên tục:
- Mọi người có chuyện gì thì cứ từ từ nói.
Thấy y yếu nhược như vậy, Mã Ngọc lại càng lấn tới.
- Thằng đen kia! Mày không cút đi thì ông mày xử lý.
Gã còn chưa dứt lời từ sau Tào Cấp đã có người vọt ra. Trong tay y cầm một cái gậy đập thẳng vào người Mã Ngọc.
- Tao đập chết con mẹ mày.
Vương Mãi quát to:
- Dám bắt nạt tỷ tỷ a Nam của ta. Ông mày lấy cái mạng chó của mày.
Mặc dù Vương Mãi còn nhỏ nhưng tính tình còn táo bạo hơn Vương Mãnh.
Trước đây, Tào Nam rất quan tâm tới y, có món gì ngon cho Tào Bằng thì cũng cho Vương Mãi. Trong lòng Vương Mãi, Tào Nam giống như tỷ tỷ ruột thịt. Lại thêm trước khi đi, Tào Bằng có nói: "Nếu có người nào dám tới gây rối thì cứ ra tay, đừng để chết người là được."
Vương Mãi tập võ từ nhỏ, mặc dù không tới mức thượng thừa nhưng cũng không phải tầm thường.
Người bình thường cho dù có hai, ba người cũng không phải là đối thủ của y. Thấy Mã Ngọc tới cửa ức hiếp, lại còn vu oan cho tỷ tỷ a Nam, Vương Mãi không nhịn được nữa.
Tào Cấp là người hèn yếu nhưng Vương Mãi lại là người can đảm.
Y nhảy ra vung gậy đánh Mã Ngọc. Mã Ngọc đang quát to đột nhiên thấy Vương Mãi xông tới thì sợ quá vội vàng né tránh.
Cây gậy đập sượt vai y giáng xuống đất.
Vương Mãi thừa cơ vung gậy quét ngang:
- A Phúc đã nói tên nào dám tới đây gây rối thì giết không tha.
Mã Ngọc còn chưa đứng vững thì cây gậy đã rít gió rồi quét tới.
Gã có luyện chút võ nghệ cho nên thân thủ linh hoạt, vì vậy vội vàng lăn về phía sau. Cây gậy quét trúng áo của gã làm rách một miếng. Nếu Mã Ngọc chậm chân một chút chắc chắn sẽ bị gẫy xương...
- Con mẹ mày muốn chết.
Mã Ngọc là một tên vô lại bị như vậy liền giật lấy một cái gậy trong tay người khác rồi lao về phía Vương Mãi.
- Đánh chết nó đi.
Đám du thủ du thực cũng gào lên rồi lao tới.
Vương Mãi vung cây gậy đỡ trái gạt phải.
- Đừng đánh! Có chuyện gì thì từ từ nói chuyện.
Tào Cấp bối rối chỉ biết kêu gào liên tục.
Nhưng chuyện đã tới mức này thì ai còn để ý tới y nói gì. Vương Mãi bị đám người Mã Ngọc quây lấy xung quanh sắp không chịu nổi nửa. Cho dù gã có lợi hại thì cũng chỉ là một đứa trẻ mới có mười ba tuổi. Đối phó với hai, ba người còn không sao nhưng bên Mã Ngọc có tới tám, chín người. Mã Ngọc cũng có luyện qua võ nghệ nên Vương Mãi cho dù có lợi hại tới mấy cũng không chống đỡ nổi. Tuy nhiên, Vương Mãi vẫn đánh cho hai ba tên nằm lăn ra đất.
- Tào Cấp! Ông có phải là đàn ông hay không?
Thấy Vương Mãi chịu thiệt, Tào Cấp không làm được gì khiến cho Trương thị nổi giận.
- Lúc ở trấn Trung Dương, ngươi rắm cũng không dám xịt để cho Bằng nhi của ta chịu khổ. Bây giờ, người ta tới tận cửa ức hiếp con gái của ngươi vậy mà ngươi đứng đó chịu nhục...không ngờ ta lại vớ phải cái kẻ đớn hèn như ngươi. A Nam! Ngươi tránh ra! Hôm nay lão nương phải liều mạng với chúng.
Trương thị đẩy Tào Nam rồi với một cái cuốc mà xông ra.
- Thẩm thẩm! Cẩn thận.
Vương Mãi hét lên khi thấy một tên du thủ du thực vung gậy lao về phía Trương thị.
Vốn gã không chống lại được bây giờ phân tâm liền bị Mã Ngọc nhân cơ hội mà đá mạnh vào ngực Vương Mãi.
Vương Mãi lập tức ngã ra đất, cây gậy của y cũng văng ra thật xa.
Đám du thủ du thực liền xông tới đám đá loạn xạ...
Trương thị chưa đánh nhau bao giờ, chỉ dựa vào chút can đảm mà xông lên liền bị một tên đại hán ngăn lại.
Tào Cấp đứng bên, hai bên gò má co giật...
Đột nhiên y khàn giọng gầm lên một tiếng:
- Ta liều mạng với các ngươi.
Sau đó, y nhặt lấy cây gậy của Vương Mãi rơi trên mặt đất rồi xông tới vung gậy đánh vào vai một tên. Chỉ nghe tiếng răng rắc vang lên, vai tên đó bị Tào Cấp đập nát. Hai mắt của Tào Cấp đỏ ngầu, đáp cho một tên khác ngã xuống đất rồi vung gậy nện trúng ngực...
Mặc dù Tào Cấp hiền lành nhưng cũng học được vài năm công phu của Vương Mãnh.
Hàng năm gã lại làm nghề rèn cho nên sức khỏe so với Vương Mãnh còn mạnh hơn. Chỉ có điều tính gã hiền lãnh không thích đánh nhau với người khác cho nên hay bị người bắt nạt. Nhưng một khi người hiền lành đã nổi điên thì càng đáng sợ... Bị Trương thị mắng, còn bị Mã Ngọc coi thường, lại thêm con gái bị người ta vu oan khiến cho Tào Cấp không nhịn được nữa. Gã xông tới đánh văng hai người. Không giống như Vương Mãi, mặc dù thân thủ giỏi hơn nhưng sức khỏe lại kém. Cho dù có đánh ngã người thì cũng chỉ làm cho bị thương ngoài da một chút.
Nhưng Tào Cấp thì khác, mỗi gậy của gã mà trúng ai là người đó nằm xuống.
Một tên bị trúng vai dập nát, còn tên bị nện trúng ngực thì cũng phun máu nắm trên đất không dậy nổi.
Mã Ngọc hoảng sợ, bỏ mặc Vương Mãi mà lao về phía Tào Cấp.
Tào Cấp là người hiền lành nhưng một khi nổi điên thì chẳng khác nào con hổ dữ. Y vung côn đánh cho ba tên du thủ du thực văng ra ngoài. Cây côn trong tay thuận thế đâm thẳng vào bụng Mã Ngọc.
Lực cây côn của y có thể nói là kinh người, đánh cho Mã Ngọc bay ra ngoài, hộc máu.
Đám du thủ du thực vốn chỉ biết bắt nạt kẻ yếu. nhìn thấy Tào Cấp nổi điên như vậy, trong chớp mắt đánh ngã ba, bốn người thì choáng váng.
Chú thích: Mã Ngọc - Tướng của Thục quốc. Trong Tam Quốc chí có ghi lại rằng theo Gia Cát Lượng xuất chinh đánh Tào rồi bị chết trong quân.
Truyện khác cùng thể loại
1 chương
109 chương
62 chương
41 chương