Tào Tặc

Chương 100

Sau một hồi im lặng cuối cùng việc đánh nhau ở Tây lý đã hạ màn. Có người đoán Tào Tháo sẽ dùng thủ đoạn cứng rắn để trấn áp. Không một ai có khả năng phản bác Tào Tháo, nếu theo Tiểu đỗ luật để giải quyết vấn đề, nguyên nhân là Phục Quân sai trước, nếu có người dám chỉ trích thì hắn không chết cũng khó tránh khỏi bị lột da. Giữ được thể diện của Hán đế, mọi người đều không ý kiến, Tào Tháo cũng không bị mất mặt. Mà tất cả mọi người người đã đoán ra thái độ của Tào Tháo, các gia tộc cũng không bị mất thể diện. Phục Quân, Tào Chân cùng mấy người bị giam hai tháng rồi sau đó bị đánh hai mươi trượng? Chuyện này về tình về lý Phục Hoàn chính là người bị đen đủi nhất. Con bị đánh không nói, gia tướng bị đánh rồi xung quân làm khổ dịch, còn mất trắng một con ngựa quý, ngoài ra bị phạt ba mươi lượng vàng. Dù vậy Phục Hoàn vẫn phải ngậm bồ hòn làm ngọt. Qua chuyện này hắn rõ một điều, thời điểm này, Tào Tháo không kinh động triều đường, không âm thanh phản đối, ai dám đứng ra chắc chắn sẽ gặp vận đen đủi. Cũng may Tào Tháo chỉ dùng một con ngựa để cảnh cáo mà thôi. Tào Tháo không muốn chuyện trở lên rắc rối. Dù chỉ giết gà dọa khỉ, Phục Hoàn chính là đối tượng tốt. Mặc hắn là hoàng thân quốc thích, ngay cả Đổng Thừa còn bị hắn liên lụy, sau lưng có chỗ dựa là Hán đế bất quá cũng chỉ là bù nhìn. Thêm nữa Tào Tháo cũng không có dư tinh lực để tranh đấu với hắn, bây giờ chuyện quan trọng nhất trong mắt Tào Tháo chính là: chinh phạt Viên Thuật. Nếu nghênh phụng Thiên tử thì Tào Tháo cũng phải có trách nhiệm thảo trừ phản nghịch. Hành động xưng đế của Viên Thuật trong lòng Tào Tháo chính là đầu óc bị hỏng nặng. Có điều nếu cố đánh Viên Thuật thì tổn thất là rất lớn. Vì vậy Tào Tháo sẽ không tự mình đánh Viên Thuật mà là liên kết chư hầu. Như Tôn Sách vừa chiếm đóng Lư Giang, đánh chạy Lưu Huân, như Lữ Bố trấn thủ Hạ Bi, còn có Lưu Bị, lúc này sẽ không tự nhiên chạy tới. Tin tức của Thiên cương đao còn chưa truyền ra ngoài. Nhưng với Hứa Chử mà nói, lần này chính là một cái gai trong trong tâm lý, nguyên nhân rất đơn giản, câu nói của Tào Tháo với Điển Vi đã nói rõ tất cả. Tào Tháo tặng Thiên cương đao cho Điển Vi chính cần Điển Vi là một cô thần. Nói cách khác, dù diễn vũ thắng hay thua, cuộc chiến giữa Hứa Chử và Điển Vi đã phân thắng bại. Kết quả là: Điển Vi thắng! Một đêm Hứa Chử ngủ không yên. Ngày hôm sau, Điển Vi cùng hắn trao đổi Túc vệ, tinh thần Hứa Chử rất kém. - Trọng Khang! Hai người trao đổi xong, Hứa Chử chuẩn bị rời đi, thì đột nhiên Điển Vi mở miệng gọi Hứa Chử một tiếng. - Ta không muốn cùng ngươi bất hòa, cũng không nghĩ phải thật sự phân thắng bại. Ngươi và ta là thân tín của chủ công, lẽ ra chúng ta cần phải chân thành hợp tác.Chuyện của A Mãn và Đại Đầu, mong ngươi đừng trách mắng Đại Đầu. chuyện của hai người chúng ta, chúng ta tự giải quyết. Thắng nhóc Đại đầu rất được, ngươi đừng làm khó hắn. Hứa Chử dừng một chút, hít một hơi thật sâu. Hắn quay lại, mắt trợn tròn: - Quân Minh, 14 ngày sau diễn vũ, ta sẽ không lưu tình. - Ta đây cũng thế! Hai người nhìn nhau hồi lâu, đột nhiên bật cười lớn. Không cần phải nói thêm gì, Hứa Chử liền rời đi. Hắn biết, cuộc tranh đấu giữa mình và Điển Vi, bản thân đã thua rồi. Có điều, lần cận vệ chi tranh mới chỉ đang bắt đầu. Rời khỏi Tào phủ, Hứa Chử về nhà. Vừa vào cửa, hắn thấy Hứa Nghi đứng ở trong viện, lặp đi lặp lại, đánh ra từng quyền. Nhưng mà phạm vi quyền của hắn rất nhỏ, chỉ bằng nửa cánh tay, một quyền, hai quyền, động tác thô và tẻ nhạt nhưng Hứa Nghi như chìm đắm trong đó, ngay cả Hứa Chử tiến đến hắn cũng không phát hiện. Có người hầu muốn nhắc hắn thì Hứa Chử lại ra hiệu ngăn lại. Hắn đứng một bên chăm chú nhìn Hứa Nghi luyện công Xem hơn 10 phút, Hứa Nghi thu công, lắc đầu cười khổ. - Phụ thân? Hứa Nghi nhìn thấy Hứa Chử liền tỏ ra khẩn trương. Hứa Chử hỏi: - Ngươi vừa làm gì vậy? - Luyện công! - Luyện công? Hứa Chử đứng một bên cởi giáp trụ, một bên đi tới. - Ngươi tiến tiến lùi lùi là luyện môn công phu gì? - Ách! - Có gì thì nói, ngập ngừng như đàn bà vậy! Còn có, đừng nghĩ cha ngươi bảo thủ, mâu thuẫn của ta và Quân Minh là chuyện của chúng ta, không liên quan tới chuyện của hài tử các ngươi. Lần này ta xuất chinh, tất cả chuyện ngươi làm chủ công đã khen hành động của các ngươi, còn nói Tiểu bát nghĩa các ngươi rất có ý tứ. - Phụ thân, người không trách con? Mặt Hứa Chử nghiêm nghị: - Nói không trách là không trách. Hứa Nghi thở phào một hơi, tảng đá trong lòng đã đi đâu mất. - Phụ thân, đây là công phu con học trong nhà lao, nhìn bát đệ luyện rất tốt. - Bát đệ? - À. Đó chính là người nhỏ tuổi nhất trong 8 người kết nghĩa. Cha! Đừng coi thường A Phúc nhỏ tuổi, hắn rất có kiến thức, đặc biệt bộ quyền này uy lực cực kỳ mãnh liệt, Lão tứ Chu Tán chịu không được một quyền, bị bát đệ đánh bay ra ngoài. Hứa Nghi kể chuyện lủng củng, Hứa Chử nghe muốn hồ đồ. - A Phúc nào? - Là con của Tào sư phụ, tên là Tào Bằng, năm nay 14 tuổi. - Con của Tào sư phụ? Trong mắt của Hứa Chử lộ ra kinh ngạc, khuôn mặt nở một nụ cười. - Hắn luyện quyền gì? - Con không biết định hỏi nhưng không quá tiện. Cha, loại quyền pháp này rất thú vị. Loại quyền này một quyền, một bước trong phạm vi rất nhỏ nhưng uy lực rất lớn, ngay cả A Mãn cũng nói A Phúc rất lợi hại. - Ta vừa nhìn ngươi luyện quyền, sợ là bên trong có rất nhiều ảo diệu. Ngươi chỉ nhìn hắn luyện sao có thể biết được quyền ý? - Ta! - Làm sao? - A Mãn nói, A Phúc cùng bọn họ ở nhà Điển Vi luyện võ rất thú vị. Hài nhi cũng muốn đi, không biết cha đồng ý hay không? Hứa Chử đưa bàn tay thô ráp cứng cáp xoa đầu Hứa Nghi. - Đi đi! Hắn cười nói. - Không phải nói các ngươi là huynh đệ kết nghĩa sao. Kim lan phổ nói rất hay! Ta và Điển thúc phụ cũng không có thù hận gì lớn, chỉ là ganh đua cao thấp mà thôi. Mấy người tiểu bối các ngươi không cần để ý, cứ chơi với nhau thật tốt. Hứa Nghi vui vẻ ra mặt, vội vàng nói: - Đa tạ phụ thân! - Được rồi! Hứa Chử tình cờ hỏi: - Nghe nói anh rể của huynh đệ con rất lợi hại? Hứa Nghi lắc đầu: - Cái này hài nhi cũng không rõ, nhưng mà hài nhi đã gặp qua người đó. Y là người gầy xanh, bị gãy một tay, lúc nói chuyện cùng A Phúc cũng không có gì đặc biệt, nhưng hài nhi có cảm giác người này rất có học vấn. - Nói nhảm! Hứa Chử cười nói: - Với con mắt của ngươi sao có thể nhìn ra tốt xấu. Anh rể của hắn không đơn giản, ngay cả Quách tế tửu còn khen hắn. Ta còn nghe nói hắn luyện binh rất giỏi. Các ngươi thề dưới thánh Khổng, nhưng có biết rằng Người nói: trong ba người đi cùng sẽ có một người là thầy của ta. Ngươi nên chịu khó học tập một chút. Hứa Nghi vội chắp tay: - Hài nhi ghi nhớ lời phụ thân dạy. - Còn có, binh pháp có thể chưa học ngay, nếu có thời gian nhìn xem hắn luyện binh như thế nào. - Dạ! Hứa Nghi vâng thêm một lần nữa. Hắn không có gì phải lo lắng, bởi vì phụ thân hắn thay đổi thái độ làm hắn cảm thấy vui vẻ. Nói vài câu với Hứa Nghi, Hứa Chử đi vào trong nội đường. Vừa đi vừa nói thầm: - Quân Minh, tuy ngươi có cao nhân tương trợ, nhưng ta có nhi tử ngoan, để xem ngươi có chiêu gì! Trời sáng Hứa Nghi tinh thần phấn khởi cưỡi ngựa từ nhà đến Điển Vi Ô bảo. Xuất phát từ Hứa Đô, đến Ô bảo rất thuận tiện. Ước chừng hai nén hương Hứa Nghi đã đến trước cửa. Lúc trước ngoài cửa không người phòng vệ nay đã khác hoàn toàn, nhà Điển Vi đã tăng cường người canh gác. Ngoài cửa Ô bảo, có hộ vệ cầm binh khí canh cửa, người nào người nấy thần thái phấn chấn. Thấy Hứa Nghi, bọn họ liền đến hỏi. Hứa Nghi thông báo tên tuổi, người này như biết lai lịch của Hứa Nghi nên nhanh chóng dẫn y đi vào bên trong. - Vì sao có người thủ vệ ở ngoài? - Bẩm công tử, mấy ngày trước có người đến đây gây chuyện. Điển trung lang tướng thấy phiền, mệnh lệnh cho thuộc hạ thủ hộ ngoài cửa, một ngày 10 người, thay nhau làm việc. Điển trung lang tướng còn nói, canh phòng một ngày được mười đấu, nên sau đó chúng tôi lại đây làm việc. Mấy người gia đinh này đều ở chung quanh Ô bảo. Nói về chuyện này, họ cũng tính là tá điền của Điền gia. Họ chỉ có quyền thu ích lợi từ đất đai mà không có quyền sở hữu, đây là phương thức chiêu lãm gia đinh, mà công việc chủ yếu của gia đinh chính là canh cửa, phòng người bên ngoài làm loạn. Nếu thật sự có sự cố thì sẽ có người xuất hiện xử lý. Nhiệm vụ này rất nhẹ nhàng, trông cửa Ô bảo có lương thực, thực sự rất có lợi. Hứa Nghi cũng rất hiểu. Sự thực, lúc Hứa Nghi ở trong nhà lao thì Hứa gia cũng bị tình huống tương tự. Còn về ai phái người đến thì không cần nói cũng biết, đương nhiên rồi, mấy tên gây rối cũng không dám quá mức. Một người đại hán xuất hiện trước cửa. - Chu Tráng Thực, đây là huynh đệ kết nghĩa của Mãn công tử và Tào công tử, hôm nay lại thăm các vị công tử. Đại hán nhìn Hứa Nghi, gật đầu, sau đó chỉ vào trong: - Các vị công tử không ở tại lò rèn, mọi người đến thao trường. - Dạ! Tên gia đinh dẫn Hứa Nghi đi vào. Hứa Nghi nhìn lại, nhìn tường cao hỏi: - Lò rèn là nơi nào? - Bẩm công tử, là chỗ Tào sư phụ tạo đao, trước đó là nơi vui chơi của Tào công tử, bất quá hôm nay như thế nào thì không biết rõ. Ngày hôm qua, Điển trung lang tướng hạ lệnh, muốn nghiêm lệnh bảo vệ thiết lư, nếu còn như trước cũng không có gì để nói. Hứa Nghi gật đầu có điều trong lòng càng tò mò, trong đó ẩn dấu bí mật gì. Vừa đi vừa nghĩ, không phát hiện ra mình đã đến thao trường. Gia đinh lùi lại, Hứa Nghi tự mình đi vào bên trong. Vừa vào trong hắn giật mình khi thấy trong thao trường có 4 người, Điển Mãn đứng trong vô số bao cát, thoắt phải thoắt trái né tránh những bao cát nặng trịch bay qua với lực đạo cực mạnh, Điển Mãn né tránh bên trong, không chỉ là né tránh bao cát mà còn phải tấn công vào các bao cát chung quanh, nhìn bên ngoài có chút chật vật. Mà Đặng Phạm đứng một bên, làm các động tác. Theo từng động tác đánh ra, trong miệng phát các âm phù cổ quái. Phạm vi các động tác không lớn, Đặng Phạm cởi trần, mồ hôi ướt đẫm, cả người trơn bóng, dưới ánh nắng nhìn thân thể y như tỏa sáng. Tào Bằng cầm trong tay một cây trượng dài 8 thước mầu trắng, xoay quanh người các động tác kỳ lạ. Theo thân thể Tào Bằng di động, nhìn cây trượng hơi thô, nhưng khi chuyển hướng lại chẳng khác gì một cây thương theo từng bước đi chuyển. Hắn vừa múa vừa nói. Vương Mãi đứng bên cạnh phi thường chú ý, thì thoảng lại gật đầu rồi mô phỏng lại các động tác của Tào Bằng. - Thương, là vua của trăm binh. Người ta thường nói, một tháng luyện côn, một năm luyện đao, cả đời luyện thương. Luyện nó không chỉ cần nỗ lực, chăm chỉ, càng cần tự giác. Danh sư, thiên tư, chăm chỉ, thiếu một là không được. Trong đó thiên tư là cực kỳ quan trọng, như Hạ Hầu có danh sư, có chăm chỉ nhưng muốn nói dùng thương giỏi lại không được. Hôm nay ta muốn dạy ngươi, không phải là thương thuật, mà dạy ngươi dùng lực. Vừa nói Tào Bằng vung lên cây thương trong tay. - Muốn nắm giữ cách dùng lực, lực ở eo lưng vô cùng quan trọng. Rung và xoay thương là cách luyện tập tốt nhất, làm ít hưởng nhiều. Xoay thương cần dựa vào lực toàn thân, thông qua đầu thương mà tác dụng tới đối phương, khiến cho đối phương không thể trụ nổi mà ngã ra đất. Muốn làm được điều này cần phải lấy thắt lưng làm tâm, lấy thủ làm điểm tựa chuẩn bị cho sau đó mà phát lực theo đường xoắn ốc. Vì vậy mà khi luyện tập xoáy thương cần phải hiểu được thủ pháp ở chân. Trước mắt đối với ta và ngươi mà nói thì điều này còn có chút rắc rối, vì vậy mà hôm nay chúng ta chỉ tập rung thương. Tào Bằng dạy rất dễ hiểu, Vương Mãi nghe rất chăm chú. Hai người chưa phát giác ra Hứa Nghi đến, may là Đặng Phạm phát hiện ra lên tiếng: - Nhị ca, sao huynh lại tới đây? Một tiếng gọi cắt đứt câu chuyện Tào Bằng và Vương Mãi. Tiếp theo làm cho Điển Mãn phân tâm, bị bao cát từ trước mặt đập vào, bồng một tiếng làm cho Điển Mãn ngã xuống trên mặt đất. - Các ngươi làm gì? - Luyện công! Tào Bằng cười ha ha trả lời, sau đó đi tới chào hỏi. - Nhị ca!. Huynh có còn bị đau vì đòn không? - Thương cái rắm, ngươi biết hay không, mấy người hành hình đều biết Tử Đan làm sao dám đánh thật? Đó là tránh tai mắt của người khác mà giả ra, một chút vấn đề cũng không có. Hừ, nếu mà thật thì với hai mươi trượng đó ta và Điển Mãn tới giờ còn không dậy được. Tào Bằng ha ha cười lớn. Trong nhà lao, hắn may mắn lĩnh ngộ ra ảo diệu của Bán bộ Băng quyền, thôi phát khí huyết, đạt đến cảnh giới dẫn khí nhập cốt, bước đến giai đoạn đầu Dịch Cốt. Sau một tháng nghỉ ngơi, khí huyết của Tào Bằng đã dần ổn định. Sau khi về đến nhà, lại mở ra phương pháp luyện tập mới. Hắn bắt đầu luyện lực, nhằm tăng cường võ lực. Nguyên nhân ư, rất đơn giản, hắn có loại cảm giác mình sẽ không ở Hứa Đô lâu nữa. Rời Hứa Đô hắn phải đối mặt với rất nhiều anh hùng thiên hạ. Tại thời chiến loạn này nếu không có bản lãnh thật sự rất khó để sinh tồn. Đúng là hắn có ưu thế xuyên việt, có thể biết được thời đại phát triển. Nhưng như vậy không đủ bảo đảm rằng với sự xuất hiện của hắn cái thời đại này sẽ có sự thay đổi gì. Giống như hiện tại, Điển Vi vẫn còn sống, Ngụy Diên quy thuận Tào Tháo, nhiều chuyện thay đổi như vậy, từng chuyện đã vượt ra khỏi lịch sử, giờ muốn dựa vào cái gì để sinh tồn? bằng vào chút thông mình? Hay là tri thức khoa học? tựa hồ đều không quá chắc chắn. Cái mà có thể yên tâm nhất chính là luyện tốt bản lãnh, tự bảo vệ mình. Tào Cấp đã lọtvào con mắt Tào Tháo, sắp tới sẽ đứng vững. Trước khi lịch sử chưa thay đổi hoàn toàn, Tào Bằng muốn luyện bản lãnh của mình lên cao nhất có thể, tương lai có cái mà dựa vào. - Nhị ca, hôm nay huynh đến có chuyện gì sao? Hứa Nghi cười trả lời: - Cũng không có gì, chỉ là đến thăm mấy người các ngươi, xem mấy người làm gì! Đang nói Hứa Nghi quay sang nhìn chỗ bao cát. Tào Bằng và Vương Mãi luyện công hắn không hiểu lắm, Tào Bằng dạy Đặng Phạm luyện Bát Đoạn Cẩm, nếu không có Tào bằng giải thích thì Hứa Nghi cũng không hiểu được. Nhưng Hứa Nghi đã nghe Điển Mãn nói qua về thiên cương trận, vừa rồi thấy Điển Mãn di chuyển bên trong, trong lòng Hứa Nghi sinh ra sự tò mò rất lớn. - Nó là thiên cương trận? - Thế nào? Huynh muốn thử? Điển Mãn cười hề hề, ngữ khí làm người ta thật sự khó chịu. Bất quá chỉ là vài bao cát thôi sao, có gì mà lợi hại. Hứa Nghi bĩu môi: - A Mãn, ngươi chật vật như vậy thật khó nhìn, thanh danh cả đời Điển thúc phụ đều bị hủy trong tay ngươi! Quan hệ hai người rất tốt. Trong Tiểu bát nghĩa cũng phân ra từng nhóm nhỏ. Tào Chân, Tào Tuân, Chu Tán ba người một nhóm, Vương Mãi, Đặng Phạm một nhóm, Điển Mãn và Hứa Nghi là một nhóm. Tào Bằng ở trong đó chính là một mắt xích quan trọng giúp các nhóm dung hòa. Nếu thật sự muốn phân nhóm thì Tào Bằng thân với Vương Mãi và Đặng Phạm. Nói cũng kỳ, quan hệ của Điển Mãn và Hứa Nghi cũng rất lạ, gặp mặt là cãi nhau như chó với mèo. Điển Mãn giận giữ: - Đại đầu, ngươi đừng ngạo mạn, coi trình độ của ngươi đi được một nén nhang thì ta bội phục ngươi. - Một nén nhang tính làm gì! Hứa Nghi phản bác, cởi áo bào để lộ ra thân mình săn chắc. - Nhị ca, huynh đừng vội, huynh chưa đi qua thiên cương trận, nên thay bao cát nhẹ hơn để tránh bị thương. - Ha ha, A Phúc, ngươi quá coi thường ta, khả năng của ta không phải như A Mãn. Hôm nay rất tốt, cho các ngươi thấy bản lãnh của ta. Ta sẽ kiên trì một nén nhang, các ngươi không được nuốt lời. - Nuốt lời là con chó con! Điển Mãn nói, rồi lùi lại một bên. Hứa Nghi tự tin đầy mình, bước tiến tới Thiên cương trận. Y vung tay đánh một quyền vào bao cát A Hứa Nghi kêu đau đớn, còn không nghĩ tới bao cát bay ngược lại, bình một cái đập vào người Hứa Nghi làm hắn ngã lăn ra. Điển Mãn cười tủm tỉm, cởi ra một tầng bảo hộ. - Hắc hắc, còn nói một nén nhang! - Ngươi chơi ta! Hứa Nghi giận giữ quát: - Trong bao cát có gì? - Hắc hắc, là từ thiết lư làm ra thiết sa( mạt sắt), trong mỗi bao cát là hai mươi cân. Mang áo bảo hộ còn đau chứ đừng nói không mặc. Ha ha ha, đại đầu a đại đầu, còn xưng là thông minh, ngay cả một bao còn chịu không nổi! Hứa Nghi căm tức, mặt hồng lên. Lúc này có hai người đi từ bên ngoài vào. Đặng Tắc đi trước, Quách Gia đi sau. Hai người đến gần thao trường, nhìn thấy Hứa Nghi và Điển Mãn cãi nhau mặt đỏ tía tai, hai người đều ngẩn ra. - A Phúc, bọn họ đang làm gì? - Cãi lộn! Vẻ mặt Tào Bằng lạnh tanh, làm Đặng Tắc không biết nên nói gì. Quách Gia cười nói: - Thúc tôn, đây là em rể của đệ? Đặng Tắc gật đầu: - Hắn là A Phúc, người nhỏ tuổi nhất trong Tiểu bát nghĩa. Vừa nói, Đặng Tắc vẫy Tào Bằng: - A Phúc, lại một chút ta giới thiệu một người. Tào Bằng nghi hoặc: - Giới thiệu làm gì? - A a, còn nhớ trước đây đệ nói qua dưới trướng Tào công có trí giả không? Lúc đó đệ còn rất hâm mộ nữa. - Còn nhớ kỹ! - Vậy bây giờ đệ đã đạt thành tâm nguyện! Tào Bằng sững người, con mắt nhìn chằm chằm vào Quách Gia. - Vị này là? Quách Gia cười nói: - Tào tiểu đệ, nhận được lời khen của đệ, Quách phụng hiếu xấu hổ không dám nhận. Tào Bằng giật mình ớn lạnh. - Người là Quách Gia? Tào Bằng thất thanh la lên.