Rất nhanh, mấy nghìn lôi hồ cùng mấy vạn tia khí độc bị Thiên Mặc thôn phệ gần hết, khí thế của hắn cũng trở nên mạnh mẽ, hiển nhiên là do thôn phệ lôi nguyên cùng kịch độc cho nên tu vi của hắn có chút tăng tiến, chỉ là muốn đột phá lại khó. Vì lôi hồ cùng hắc khí độc bị Thiên Mặc thôn phệ hơn một nửa cho nên tình huống bên trong cũng dần dần hiện rõ, dù không thể nhìn rõ Thiên Mặc nhưng ít ra cũng có thể thấy được bóng dáng đang bất động của Thiên Mặc, nhưng mà nhìn như hắn lại không có việc gì thì phải, thậm chí còn có thể cảm nhận được khí tức của hắn đang dần dần kéo lên. Tất cả mọi người đều thấy, nếu như họ còn có thể hoạt động được sợ rằng đã thay nhau kinh hô rồi. Còn về phần Dương Vũ thì đã sớm ngây ngốc tại chỗ rồi, trong lòng hắn đang dần dần nổi lên một nỗi sợ hãi vô danh khiến cho hắn không thể nhấc nổi đôi chân của mình. Trong đầu hắn không ngừng nói là chuyện trước mắt hắn không phải sự thật. Thôn phệ, thôn phệ, thôn phệ! Chỉ khoảng mấy phút thì lôi hồ vào hắc khí độc đã bị Thiên Mặc thôn phệ hết sạch, bây giờ chỉ dùng mắt thường cũng có thể nhìn rõ tình huống bên trong, mà lúc này cũng chỉ có một mình Thiên Mặc đứng trơ trọi trong cái lồng giam bằng hắc ám kia. Thần thức Thiên Mặc quét lên cái lồng này chỉ có thấy một mảnh vô tận hắc ám, đánh không vỡ, thần thức không thể xâm nhập cho nên không thể chui ra ngoài. Cái lồng này làm từ ám nguyên, hắc ám là hệ nguyên tố trong vũ trụ. Tu sĩ biến dị linh căn trong lôi phong băng ám minh, thì lôi phong băng đã hiếm rồi, ám linh căn và minh linh căn lại càng hiếm hoi. Chỉ là Thiên Mặc lại là kẻ siêu biến dị linh căn, có cả mười loại linh căn, khoan đã, hắn cũng có ám linh căn, lại có thôn phệ quyết, cái lồng này là do ám nguyên tạo nên! Tại sao không thử? Thiên Mặc sáng mắt, đặt tay lên cái lồng giam, vận chuyển hỗn độn thôn phệ quyết, ám nguyên từ cái lồng giam lại từ lồng giam kéo lại, bị Thiên Mặc thôn phệ vào, từ viên kim đan trong đan điền lại có một phần vô sắc đàn chuyến sang màu đen - ám hệ! Thiên Mặc thật sự là muốn ngửa mặt lên trời cười to, ám nguyên không phải lúc nào cũng có được, linh khí hệ ám cũng rất hiếm, không ngờ Dương Vũ này lại ném cho hắn. Thiên Mặc lại càng không cố kị nữa, toàn lực vận chuyển thôn phệ quyết, lần này cũng không mất bao nhiêu thời gian thì cái lồng giam này cũng bị hắn thôn phệ hết sạch, chỉ còn vài ám khí tạp chất tan vào không khí. Thân hình Thiên Mặc trở nên rõ ràng hơn lúc nào hết, hắn nhìn về phía Dương Vũ đang ngây ngốc ở đó, trên khóe miệng treo lên một nụ cười lạnh lẽo, cũng may là lần này hắn có thể thoát khốn, nếu không Song Nhi đã bị tên này hạnh hạ đến chết rồi. Dương Vũ nhìn thấy sát khí từ trong mắt của Thiên Mặc liền tê cả da đầu, hắn muốn chạy nhưng là chân hắn không thể nhấc nổi, giống như kẻ gặp ma quỷ, muốn chạy nhưng mà sợ quá nên không thể chạy được. Dương Vũ chính là rơi vào trạng thái như vậy, hắn quá sợ rồi, làm gì có kim đan nào khủng bố như tên Thiên Mặc này? Hắn là ma quỷ! Thiên Mặc nhìn thấy sự sợ hãi tột độ trong đôi mắt Dương Vũ liền có chút ngạc nhiên, đây là thiếu thành chủ cao cao tại thượng đây sao? Hữu danh vô thực, ngay cả dũng khí chạy trốn cũng không có. - Dương cẩu tặc! Ngươi tận mệnh rồi! Thiên Mặc nói xong, phôi đao cũng dần kéo lên sát thế. Thôn phệ năng lượng từ ba quả cầu cũng chỉ giúp hắn từ kim đan tầng bốn sơ kì lên tầng bốn trung kì, nhưng như vậy cũng đủ rồi, dù sao thì hắn cũng đã hồi phục tới trạng thái đỉnh phong, nội thương cũng có đan dược giúp hồi phục chút ít. Dương Vũ bị sát thế từ trên người Thiên Mặc làm cho tỉnh táo lại, trong đầu của hắn đang gào thét từ " bỏ chạy", nếu như là bình thường thì hắn cũng phải liều mạng để đánh một trận, sau đó chờ người giúp nhưng hiện tại không có ai giúp hắn cả, ngọc giản truyền tin cũng không thể dùng, đặc biệt một màn khủng bố của Thiên Mặc khiến cho hắn sợ hãi đến cực điểm, tên này bị nhốt vào ba khốn sát cầu không những không chết mà lại có vẻ mạnh hơn lúc trước không ít, quả thực quá dọa người. Dương Vũ hắn phải trốn, phải chạy! Dù không chạy được cũng phải chạy, biết đâu khi thoát ra khỏi đại môn Lâm gia sẽ có người cứu hắn. Nghĩ vậy Dương Vũ thiêu đốt thọ nguyên điên cuồng rút lui, dù đôi chân của hắn đang run rẩy cũng phải cố gắng chạy! Chỉ là hắn nhanh, Thiên Mặc còn nhanh hơn hắn. Khi Dương Vũ rút lui lại được hơn mười mét thì đã có một đường đao trắng hạ xuống, sát khí từ đường đao này quá kinh khủng, không khí trước đường đao này vang lên từng trận ken két. Dương Vũ dù tốc độ nhanh nhưng cũng phải dừng lại, lần này không phải là do hắn sợ mà là do hắn bị sát thế của đường đao này khóa chặt lại, không thể nhúc nhích! Dương Vũ quay đầu nhìn đường đao mãnh liệt kia, trong lòng tuyệt vọng, đáng ra hắn không nên đặt chủ ý lên Song Song, không nên đến Lâm gia, không nên chọc Thiên Mặc, lúc Thiên Mặc bị vậy khốn thì hắn không nên chần chừ mà phải chạy đi, hắn hối hận a! " Oành! ", đường đao hạ xuống, Dương Vũ này tuy là kim đan tầng một nhưng khí tức loang lổ, hiển nhiên là do song tu bất chấp, thực lục còn kém xa Khánh Như mấy người kia. Trước đường đao kia của Thiên Mặc hắn chỉ biết chịu chết, không có khả năng kháng cự. Kết quả Dương Vũ bị đập thành mảnh vụn, chỗ hắn đứng cũng để lại một vết chém sâu hoắm lớn, Dương Vũ thần hình câu diệt! Thiên Mặc nhìn chỗ Dương Vũ đã biến thành mảnh vụn kia, một chiếc nhẫn rơi vào tay hắn. Những người xung quanh bị cấm chế, nhưng trong đầu thì đang gào thét: - Hắn thế mà giám giết thiếu thành chủ! - Lâm Thiên Mặc này quá cường hãn! - Lâm gia sắp bị thành chủ diệt tộc rồi! - Chết mẹ, mình ở đây thế nào cũng bị thành chủ giận cá chém thớt! Kẻ nào đang khống chế ta thế này! Thiên Mặc thu chiếc nhẫn lại, thở ra một hơi, lúc này hắn mới quay đầu nhìn Song Nhi, nhìn thấy biểu hiện bất thường của nàng hắn liền định tới xem, chỉ là không đợi hắn tới gần thì một tiếng thét kinh thiên động địa từ trung tâm Phong Long thành truyền tới: - Dám giết ái tử của ta, ta phải đào hồn luyện phách, lột da ăn thịt ngươi! Ta phải diệt cả toàn tộc của ngươi! Aaaaaaaaaaa... Sau tiếng thét đó là một cái bàn tay bằng chân nguyên ở trên bầu trời Phong Long thành hình thành, bàn tay này lớn bằng một cái sân bóng chuyền, uy lực kinh người, bàn tay đó...đang hướng tới Lâm gia, mà chính xác hơn là hướng tới Thiên Mặc! Một cảnh này làm cho người dân trong thành sợ hãi đến cực điểm, phải biết rất lâu rồi, chưa bao giờ thấy thành chủ tức giận như vậy, mà tron tiếng thét của hắn có thể nghe ra là có kẻ đã giết con trai hắn, mà kẻ đó đang ở khu vực Lâm gia vài bàn tay chân nguyên đó đang hướng tới Lâm gia. Bàn tay kia nhìn thì di chuyển chậm nhưng chớp mắt đã lững thững ở trên Lâm gia rồi, không có chút dừng lại nào, bàn tay chân nguyên hạ xuống, đập vào hộ trận của Lâm gia. "Răng rắc", hộ trận của Lâm gia không thể chống đỡ được bàn tay này, vừa bị bàn tay lớn kia đập vào tan tành. Thiên Mặc kinh hãi nhìn bàn tay chân nguyên kia, khí thế của nó quá mạnh mẽ, đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được nguy cơ sinh tử, trực giác nói cho hắn biết nếu như để bàn tay kia bắt được hắn thì dù cho hắn ba đầu sáu tay cũng chết! Không kịp nghĩ nhiều, phôi đao trong tay hắn lại huyễn hóa ra từng đợt đao ảnh, bách ảnh sát đao, sát diệt đao, lôi kếm. Mấy nghìn lôi kiếm cùng lốc đao phóng lên, phía sau là sát diệt đao. " Oành", tất cả chiêu thức của Thiên Mặc khi chạm vào bàn tay chân nguyên kia đều bị đụng nát, lực lượng phản phệ truyền tới khiến hắn lui ra phía sau, trong miệng lại trào ra máu tươi. - Quá mạnh! Bàn tay chân nguyên này vì đi một khoảng cách khá xa cho nên lực lượng đã giảm đi chút ít, chỉ là dù bị giảm di nhưng nó vẫn đủ để giết Thiên Mặc hắn