Tàng Yêu
Chương 52
Trong Lệ vương phủ giăng đèn kết hoa, cả Giang Lăng phủ, thậm chí khắp U quốc đều biết sự kiện: Lệ vương Nghiêm Sát có con nối dòng ! Chuyện này không biết đã làm rớt cằm của bao nhiêu người. Nghiêm Sát không cho bất cứ nữ nhân nào sinh hạ hài tử của y, ngay cả Hoàng đế Cổ Niên đều nghe biết, đừng nói chi những người khác. Là kẻ nào có năng lực to lớn, có thể sinh hạ hài tử của Nghiêm Sát như thế?
Đám phu nhân của Nghiêm Sát? Không có khả năng! Những phu nhân này đã sớm bị y đuổi khỏi phủ. Tần phu nhân đã từng có thai? Không có khả năng! Vương phủ cao thấp có mười mấy người tận mắt nhìn thấy hài tử trong bụng Tần phu nhân biến thành máu loãng chảy ra ngoài. Chẳng lẽ là công chúa? Càng không thể! Không nói đến đêm thành thân công chúa đã liền cho Nghiêm Sát một cái hạ mã uy [hạ uy quyền,làm nhục], thành thân gần một năm, Nghiêm Sát chưa từng qua đêm trong phòng công chúa, cũng không nghe nói công chúa có thai. Chuyện này thật kỳ quái? Tiên tử phương nào có thể làm cho Nghiêm Sát phá giới, nguyện ý cho nàng một hài tử?
Phàm là những kẻ thu được thiếp đầy tháng của Lệ vương thế tử Nghiêm Tiểu Yêu, trước tiên đều phái người đến hỏi thăm, nhưng không có bất kỳ người nào thám thính được nương của hài tử là ai. Thế tử này dường như tự mình xuất hiện trong không khí, Nghiêm Sát vừa ngủ thiếp đi, ngày hôm sau trên giường y liền có thêm một tiểu hài tử có đôi mắt xanh biếc. Nghe tên này. Tiểu Yêu, Tiểu Yêu, có lẽ thật sự là một tiểu yêu quái a.
Nhưng cho dù có phải yêu quái hay không, Nghiêm Sát đã tự tay viết dòng tựa thiếp đầy tháng, ai dám không tiếp, ai dám không đến? Ngay cả đối thủ một mất một còn của Nghiêm Sát, Tề vương Giải Ứng Tông đều tỏ vẻ nếu không có chuyện gì quan trọng cũng sẽ tự mình đến dự. Hoàng đế Cổ Niên thì phái quan viên Lễ bộ cùng nô tài Triệu công công bên người đi đến Giang Lăng chúc mừng. Nghiêm Sát có hài tử so với gà mái bay trên trời còn hiếm lạ hơn! Đã nhiều ngày Giang Lăng đều là ngựa xe như nước, bóng người đông đúc, mọi người từ khắp nơi ở U quốc mang đến nhiều lễ vật phong phú, đại quản gia Lệ vương phủ Nghiêm Bình bận rộn đến mức ngay cả công phu đánh rắm cũng không có, càng đừng nói đến những người khác trong phủ.
So với “Tiền phủ”, “Hậu phủ” có vẻ yên lặng hơn. Hồng Hỉ Hồng Thái, Hoa Chước An Bảo đã vì đầy tháng của Tiểu Yêu mà bận trước bận sau, ngay cả tân niên sắp đến cũng ném sang một bên. Chỉ có một người chẳng những không bận, mà còn có chút lo lắng lo lắng.
Hai ngày nay Nghiêm Sát bề bộn nhiều việc, không thường ở trong phòng. Nguyệt Quỳnh cuối cùng cũng có thời gian rảnh để giảng giải kỳ ngộ sinh Tiểu Yêu cùng bốn người nhà của hắn, bốn người ngồi nghe đều kêu sợ hãi liên tục, kêu đến mức Nguyệt Quỳnh cảm thấy bản thân mình thật vĩ đại. Nhưng theo ngũ quan hoàn toàn nẩy nở của Tiểu Yêu, tiếng thở dài của Nguyệt Quỳnh càng ngày càng nhiều. Chẳng hạn như hiện tại.
“Ai, tiểu yêu quái ngươi nói xem, trưởng thành dạng nào không tốt? Lại cố tình trưởng thành như vậy.” Bốn bề vắng lặng, Nguyệt Quỳnh lớn mật thổ lộ lo lắng mấy ngày này của hắn. Tay trái sờ tới sờ lui trên mặt Tiểu Yêu, Nguyệt Quỳnh thở dài ai một tiếng: “Tiểu Yêu a, cha thương lượng một chuyện với ngươi được không? Ngươi hẳn là còn pháp thuật đi, sửa sửa dung mạo của ngươi được không?”
Tiểu Yêu vù vù ngủ, không thèm để ý tới cha nó.
Nguyệt Quỳnh thở dài thật sâu, đầu ngón tay sờ lên lông mi thật dài của Tiểu Yêu, cái mũi nhỏ xinh xắn, cái miệng anh đào nhỏ nhắn, lấy thân phận làm cha mà nói, hắn đương nhiên thích Tiểu Yêu bộ dạng càng đáng yêu càng tốt, càng xinh đẹp càng tốt, khi trưởng thành có thể trở thành vĩ ngạn công tử ngọc thụ lâm phong. Nhưng, cũng không thể trưởng thành thế này a. Nó trưởng thành dạng nào đều được, nhưng không thể trưởng thành thế này!
“Tiểu Yêu, tỉnh tỉnh, đừng ngủ, cha đang cùng ngươi thương lượng chuyện mà.” Nguyệt Quỳnh nhẫn tâm xoa xoa mặt Tiểu Yêu, làm cho nó tỉnh lại, xoa nhẹ một hồi, Tiểu Yêu lầm bầm tỉnh dậy, bất quá chuyện đầu tiên sau khi tỉnh dậy không phải là đáp ứng yêu cầu của cha nó, mà là “oa” khóc lớn lên, đừng tưởng nó tuổi nhỏ, chỉ mới một tháng, bị đánh thức nên khí lực lớn a.
“Tiểu Yêu, đừng khóc đừng khóc, cha không làm ầm ĩ ngươi nữa.” Nguyệt Quỳnh luống cuống tay chân dỗ nhi tử, nhưng nhi tử không có dấu hiệu sẽ dừng lại, ngược lại càng khóc càng lớn. Cửa mở, có người vội vã đi vào.
“Nguyệt Quỳnh, Tiểu Yêu đi tiểu?”
“Không phải.”
Nhìn Lê Hoa Chước ôm lấy Tiểu Yêu, Nguyệt Quỳnh không dám thừa nhận là hắn chọc Tiểu Yêu khóc, lắp bắp nói: “Nó đang ngủ ngon giấc, đột nhiên lại khóc.”
“Ác ác, đừng khóc, đừng khóc.” Lê Hoa Chước dỗ Tiểu Yêu, Tiểu Yêu vừa mới uống sữa hổ, không phải là đói bụng. Thật vất vả mới dỗ được Tiểu Yêu ngủ, Lê Hoa Chước sợ nó lại khóc, ôm nó ở trong phòng đi tới đi lui, làm cho nó hảo hảo ngủ. Nguyệt Quỳnh thấy thế xấu hổ, lại càng không dám nhận tội. Sau khi Tiểu Yêu ngủ say, Lê Hoa Chước nói: “Nguyệt Quỳnh, ta ôm Tiểu Yêu đến cách gian, chắc sẽ ngủ ngon.”
“Nga, hảo.” Nguyệt Quỳnh chột dạ lập tức đáp ứng. Sau khi Lê Hoa Chước ôm hài tử đi, hắn lại thở dài, cứ tiếp tục như vậy phải lo liệu làm sao đây? Tiểu Yêu không thể đẹp như thế được.
Nằm một hồi, trong lòng loạn loạn, Nguyệt Quỳnh liền xuống giường đi lại một chút. Tĩnh dưỡng một tháng, thương thế của hắn trên cơ bản đã hồi phục, bất quá Từ đại phu nói ít nhất phải dưỡng ba tháng. Mỗi ngày ăn ngủ ngủ ăn, hắn sớm muộn gì cũng sẽ thành đại phì nhân. Sờ sờ bụng, thực may mắn, sau khi Tiểu Yêu đi ra, cái bụng mang thai của hắn cuối cùng cũng xẹp xuống, nói không chừng qua mấy tháng nữa hắn lại có thể khiêu vũ, đương nhiên điều kiện tiên quyết là hắn không thể biến thành đại phì nhân. Ai nha, sao lúc nghĩ đến đại phì nhân, hắn lại nhớ đến gương mặt Tiểu Yêu, làm sao để có thể làm cho bộ dạng Tiểu Yêu xấu một chút đây?
Đi một chút rồi ngồi xuống, một buổi chiều liền như thế trôi qua, hắn phục hồi tinh thần lại mới phát hiện trời đã tối sầm. A? Bây giờ là lúc Tiểu Yêu uống sữa, Hoa Chước đâu? Vừa lúc đó cửa liền mở, Nguyệt Quỳnh cười đón Hoa Chước mang Tiểu Yêu trở lại. Nhưng vẻ lo lắng trên mặt người vừa tiến vào lại khiến hắn hoảng sợ.
“Hoa Chước, có chuyện gì xảy ra? !”
“Nguyệt Quỳnh. . . . . .” Lê Hoa Chước sắp khóc, “Vương gia, đem Tiểu Yêu ôm đi, nói. . . . . .”
“Hắn nói gì?” Tâm Nguyệt Quỳnh đập thình thịch thình thịch, trực giác cảm thấy nguy hiểm.
“Vương gia nói, nếu ngươi muốn Tiểu Yêu quay về, phải đi đến tiền phủ, bằng không. . . . . .”
“Bằng không thì sao?” Tóc Nguyệt Quỳnh dựng lên.
“Bằng không, sẽ không bao giờ cho ngươi gặp Tiểu Yêu.”
Nguyệt Quỳnh lui về sau hai bước, sắc mặt trắng bệch, người nọ, muốn dẫn tiểu yêu quái của hắn đi? !
“Nguyệt Quỳnh, làm sao đây?”
“Hồng Hỉ Hồng Thái đâu?”
“Bị Vương gia mang đi.”
“An Bảo đâu?”
“Cũng bị Vương gia mang đi.”
Lại lui về phía sau hai bước, trong đôi mắt to của Nguyệt Quỳnh đầy vẻ không dám tin, người nọ cơ hồ đã mang đi tất cả người nhà của hắn!
“Nguyệt Quỳnh. . . . . .” Lê Hoa Chước tiến lên đỡ lấy hắn, sợ hắn chịu không nổi.
“Hắn. . . . . . bảo ta đi, tiền phủ?” Nguyệt Quỳnh nuốt nuốt nước miếng.
“Ân.”
Tiểu Yêu, Hồng Hỉ Hồng Thái, An Bảo. . . . . . Khẽ cắn môi, nắm chặt quyền. “Đi, Hoa Chước, đi tiền phủ.”
“Nguyệt Quỳnh, ngươi không sợ sao?”
Uy vũ sinh phong [mạnh mẽ, nhanh nhẹn] bước đến giá áo lấy miên bào mặc, Nguyệt Quỳnh cả giận nói: “Không sợ! Ai cũng không thể cướp đi tiểu yêu quái cùng người nhà của ta! Đi, Hoa Chước, chúng ta tìm hắn nói lí lẽ đi.”
Lê Hoa Chước nở nụ cười: “Hảo! Ta đi cùng với ngươi.”
. . . . . . . . .
Tất cả khí thế sau khi nhìn thấy ba chữ “Lệ vương phủ” to lớn liền biến mất tăm, Nguyệt Quỳnh nuốt nuốt nước miếng, trước mắt không ngừng hiện ra hai chữ “nguy hiểm”. Trực giác của hắn luôn luôn chuẩn xác, đứng lặng trước mặt hắn không giống như là “Lệ vương phủ”, mà là “Ngũ Chỉ sơn”** của Phật tổ, sẽ ép đến mức hắn không còn chỗ để xoay người.
“Nguyệt Quỳnh.”
Lê Hoa Chước kéo kéo Nguyệt Quỳnh. Đột nhiên, đại môn đóng chặt của Lệ vương phủ chậm rãi mở ra, quản gia Nghiêm Bình cười ha hả đi ra, thấy Nguyệt Quỳnh đến đây cũng không kinh ngạc, tựa hồ đã đợi hồi lâu.
“Nguyệt Quỳnh công tử, Vương gia đang ở Tùng uyển chờ ngài.”
Chờ ta? Chẳng lẽ hắn chắc chắc ta sẽ đến? Nguyệt Quỳnh nuốt nuốt nước miếng, nguy hiểm càng ngày càng gần.
“Nguyệt Quỳnh công tử, thỉnh đi.” Thân người Nghiêm Bình tránh sang một bên, Nghiêm Mặc cùng Nghiêm Tráng không biết từ đâu xông ra, ngăn chận đường lui của Nguyệt Quỳnh. Đây là tiến cũng phải tiến, không tiến cũng phải tiến.
Tâm Nguyệt Quỳnh đập thình thịch thình thịch, nuốt nuốt nước miếng, hắn kéo Lê Hoa Chước, cước bộ nặng nề. Nhĩ sức trên vành tai theo cử động của hắn mà khẽ rung lên, khiến Nguyệt Quỳnh càng hoảng sợ. Đi vào Lệ vương phủ quen thuộc, đại môn nặng nề ở phía sau hắn chậm rãi đóng lại, thời gian trôi qua dài như một tháng, Nguyệt Quỳnh khẩn trương đến mức cả người đổ mồ hôi. Lê Hoa Chước đỡ hắn, từng bước từng bước đi về hướng Tùng viện đáng sợ.
Ven đường không có gặp được công tử phu nhân nào, đều là vài thị vệ. Bên trong phủ giăng đèn kết hoa, rất có không khí vui mừng. Đảo mắt nhìn vương phủ đã rời đi một năm, Nguyệt Quỳnh bỗng có loại cảm giác cảnh còn người mất. Lệ vương phủ vẫn là Lệ vương phủ, nhưng cảm giác khi bước vào lại hoàn toàn khác biệt với trước kia. Bước đi trên đường đến thị tẩm, Nguyệt Quỳnh kinh ngạc phát giác mình không có loại sợ hãi lúc trước, mà thay thế bằng một loại bất an khác, một loại bất an sắp sửa vĩnh viễn không thể xoay người.
Ma ma chít chít [chậm chạp lề mề] đi vào Tùng viện, Nghiêm Mưu lại không biết từ nơi nào xông ra, đưa tay cản Lê Hoa Chước lại. Người này ở hậu phủ đối Nguyệt Quỳnh tất cung tất kính, cẩn thận hầu hạ, khi đến tiền phủ thái độ có thể nói là đột nhiên biến đổi, cho dù trong đôi mắt to Nguyệt Quỳnh lấp lánh những tia sáng khẩn cầu thế nào, Nghiêm Mưu vẫn nhắm mắt làm ngơ, nói không cho Lê Hoa Chước đi vào chính là không cho.
“Nguyệt Quỳnh, ta ở chỗ này chờ ngươi.” Lê Hoa Chước động viên Nguyệt Quỳnh. Nguyệt Quỳnh nuốt nuốt nước miếng, thấy thủ thế “xua đuổi” của Nghiêm Mưu, liền bước về phía phòng ngủ của Nghiêm Sát. Vì sao y lại ở phòng ngủ? Tâm Nguyệt Quỳnh đang đập bịch bịch, thầm hỏi.
Xốc mành phòng ngủ lên, Nguyệt Quỳnh liền nhìn thấy kẻ to lớn như một tòa núi nhỏ ngồi ở chủ vị. Còn không chờ hắn buông mành, Nghiêm Mưu đã đóng cánh cửa phía sau hắn lại, làm cho Nguyệt Quỳnh ngay cả cơ hội trốn cũng không có. Nuốt nuốt nước miếng, dùng hết khả năng tựa sát vào cửa, Nguyệt Quỳnh run giọng hỏi: “Tiểu Yêu đâu?”
“Lại đây.”
Nguyệt Quỳnh không đi qua, gương mặt Nghiêm Sát thoạt nhìn thật đáng sợ, nguy hiểm tới gần.
“Lại đây!”
Chân Nguyệt Quỳnh chuyển động, không dám kéo dài nữa, ma ma chít chít [chậm chạp lề mề] chạy qua. Đi đến trước mặt Nghiêm Sát, hắn liếm liếm đôi môi khô khốc. “Tiểu Yêu đâu?”
Lục mâu sâu thẳm, Nghiêm Sát đưa tay cầm tờ giấy tràn ngập chữ giơ lên trước mặt Nguyệt Quỳnh: “Lúc trước ta đã nói, ngươi phải lấy thứ gì đó đổi mệnh của Tiểu Yêu. Ký tờ khế ước này, ta cho ngươi gặp Tiểu Yêu.”
Chỉ mới nhìn thấy hai chữ “Khế ước” thật to, Nguyệt Quỳnh đã thấy đầu choáng mắt hoa. Đó, đó không phải là người này thuận miệng nói sao?
“Tiểu Yêu là nhi tử của ta, chính là Lệ vương thế tử. Kiếp này ta sẽ không thú thê, cũng chỉ sẽ có một mình nó là nhi tử, bất quá điều kiện tiên quyết là ngươi phải ký vào khế ước này. Nếu ngươi không ký, ngươi vĩnh viễn cũng đừng mong nhìn thấy Tiểu Yêu, ta sẽ đem nó đi.”
“Không được!” Nguyệt Quỳnh nhất thời đột nhiên hết chóng mặt, không hoa mắt nữa, cầm lấy tờ khế ước kia, “Không được đem Tiểu Yêu đi!”
“Vậy ký nó.”
Nghiêm Sát ngay cả bút cũng chuẩn bị tốt.
Tay trái run run cầm lấy tờ khế ước kia, hai mắt Nguyệt Quỳnh trừng lớn.
Bản khế ước giữa Nghiêm Sát cùng Nguyệt Quỳnh, bắt đầu từ ngày ký kết, đôi bên phải nghiêm khắc dựa theo khế ước mà làm việc, nếu có một bên làm trái với quy định trong khế ước, Nghiêm Tiểu Yêu liền thuộc về sở hữu của bên còn lại.
Một, Nguyệt Quỳnh phải lấy Nghiêm Sát làm trời, làm phu; Nghiêm Sát phải lấy Nguyệt Quỳnh làm thê, làm chính thất, không được nạp thêm thê thiếp. Các công tử phu nhân thị tẩm không được ở trong phủ quá một năm;
Hai, Nguyệt Quỳnh không được tồn tiền riêng, không được bán của cải vật phẩm gì trong phủ để lấy tiền mặt, lệ ngân mỗi tháng còn dư, toàn bộ trả lại phòng thu chi; Nghiêm Sát không được cắt xén tất cả chi phí của Nguyệt Quỳnh, tiền tiêu hàng tháng không được ít hơn một trăm hai bạc;
Ba, Nguyệt Quỳnh không được có gì giấu diếm Nghiêm Sát, phải công bằng, phải toàn tâm tín nhiệm; Nghiêm Sát không được đánh mắng khi dễ Nguyệt Quỳnh, mỗi tháng cho phép Nguyệt Quỳnh ra phủ hai đến ba lần;
Bốn, Nguyệt Quỳnh không được tự mình gở xuống vật tùy thân Nghiêm Sát tặng cho, nhưng có thể tự do lựa chọn một chỗ ở trong phủ, bao gồm Tùng viện của Nghiêm Sát;
Năm, Nguyệt Quỳnh chỉ được khiêu vũ cho mình Nghiêm Sát xem;
Sáu, Nguyệt Quỳnh không được lén uống rượu, ăn thức ăn cay, nhưng nếu được Nghiêm Sát chấp thuận, thì có thể;
Bảy, Nguyệt Quỳnh không được cự tuyệt Nghiêm Sát cầu hoan;
Tám, Nguyệt Quỳnh không được thích người khác, bất luận nam nữ, một khi phát hiện, Hồng Hỉ Hồng Thái, Lê Hoa Chước An Bảo bị sung quân làm nô lệ;
Chín, Nguyệt Quỳnh không được quan tâm đến những người không liên quan, một khi phát hiện, Nghiêm Sát có quyền thực hiện bất kỳ trừng phạt gì với Nguyệt Quỳnh, điều trừng phạt này không trái với khế ước;
Mười, Nguyệt Quỳnh không được có ý muốn rời bỏ Nghiêm Sát, một khi phát hiện, Nghiêm Sát có quyền nhốt Nguyệt Quỳnh, thả Nguyệt Quỳnh, cả đời không được gặp lại Nghiêm Tiểu Yêu, Hồng Hỉ Hồng Thái, Lê Hoa Chước An Bảo bị sung quân làm nô lệ.
Nguyệt Quỳnh toàn thân lạnh run, vì sao trực giác của hắn luôn chuẩn xác như thế?
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
10 chương
15 chương
17 chương