Tàng Yêu

Chương 5

Giữa tháng mười một, chuyện Nguyệt Quỳnh lo lắng nhất rất không may đã xảy ra. Hoàng Thượng phái Triệu công công, thái giám thân cận được sủng ái nhất của hắn đến Giang Lăng Lệ vương phủ. Sau khi nói vài câu chúc mừng, Triệu công công liền truyền thánh chỉ của Hoàng Thượng. Hoàng Thượng cảm động và nhớ nhung Lệ vương Nghiêm Sát trung tâm dũng mãnh, chiêu lệ vương làm Phò mã, đem công chúa duy nhất, “Chiêu Hoa công chúa” gả cho Lệ vương. Sau khi thành thân Nghiêm Sát vẫn có thể ở lại Giang Lăng, không cần nhập kinh. Sau ngày tết, cũng chính là mùng năm tháng ba năm sau, công chúa được gả, Nghiêm Sát phải đích thân vào kinh đón dâu. Đứng tại cửa phủ, Triệu công công cười ha hả thu hồi thánh chỉ, nói với Lệ vương đang quỳ một gối trên mặt đất: “Nô tài xin chúc mừng Vương gia, Hoàng Thượng ưu ái Vương gia, nô tài nhìn thấy liền ghen tị vạn phần a.” Nghiêm Sát đứng lên, một tay tiếp nhận thánh chỉ giao cho Nghiêm Bình, Nghiêm Bình lập tức nói: “Triệu công công ngài đi đường vất vả, Vương gia đã vì Triệu công công chuẩn bị tốt nghênh phong yến[tiệc tẩy trần], Triệu công công, thỉnh.” Nghiêm Sát làm tư thế “thỉnh”. “Vương gia thật sự là quá khách khí.” Triệu công công che miệng cười hì hì, theo sau Nghiêm Sát đi đến “Tùng Lộ các” dùng cơm. Trên bàn cơm, Nghiêm Sát cũng không nói nhiều, chỉ ngẫu nhiên kính Triệu công công một li thể hiện sự tôn trọng. Lí Hưu, Chu Công Thăng chờ phụ tá ngồi cùng bàn của Nghiêm Sát tiếp khách, hai vị mưu sĩ cùng võ tướng Đổng Nghê thay Vương gia nhận sứ mệnh chiêu đãi, ba người khiến Triệu công công uống say đến mức cực kì vui vẻ. Nghiêm Sát ít nói, điều này đã có tiếng trong triều, Triệu công công cũng không để ý sao Nghiêm Sát lại ít nói chuyện như vậy. Những người khác hùa theo đám người Lí Hưu, không ngừng kính rượu Triệu công công, mới vừa dùng cơm nửa canh giờ, Triệu công công liền say đến mức choáng váng*. Lí Hưu nháy mắt với Chu Lít, nói: “Triệu công công, Hoàng Thượng ưu ái Vương gia, nguyện đem công chúa gả cho Vương gia, Hưu mỗ làm thủ hạ của Vương gia cũng cảm thấy vinh dự.” Triệu công công cười ha hả, miệng lưỡi khéo léo nói: “Hoàng Thượng cũng là, không còn cách nào. Không phải chúng ta, bất kính, công chúa, thật sự là, điêu ngoa tùy hứng. Công chúa đã thành thân hai lần, cả hai lần, phu gia đều khóc, hưu trở lại? Hoàng Thượng sinh khí a, nhưng Hoàng Thượng chỉ có, công chúa như thế, một vị, công chúa, tự nhiên cũng muốn, giúp công chúa tìm cái, hảo phu gia. Ha hả, Vương gia vĩ ngạn, nhất định có thể quản được, công chúa.” Nghiêm Sát buông đôi đũa xuống, Triệu công công tự cố tự địa nói: “Kỳ thật a, chúng ta trộm nói cho các ngươi, công chúa, giết chết, sủng quân của Hoàng Thượng, sủng quân kia, bộ dạng giống U đế (Cổ U) nhất. Người nọ, hư, ngàn vạn lần không thể, nói ra.” Triệu công công đến gần bên tai Lí Hưu, “Công chúa cho mười người, với hắn, rõ ràng, muốn giết chết.” Triệu công công nói nhỏ giọng, nhưng ngoại trừ Lí Hưu cùng Chu Công Thăng thì những người ngồi đây đều là võ tướng, nhĩ lực tự nhiên tốt. Chu Công Thăng ngồi bên trái Lí Hưu, nghe thấy, những người khác cũng nghe được. Hùng Kỉ Uông đang muốn rút kiếm giết người, lại bị Đổng Nghê bên cạnh hắn giữ chặt. Nghiêm Sát một lần nữa cầm lấy đôi đũa, gắp một miếng thịt đông lạnh bỏ vào miệng, tựa hồ không hề nghe thấy gì. “Chuyện này, ha hả, chúng ta làm bộ như, không biết. Trong cung, những người biết đến, đều bị Hoàng Thượng. . . . . .” Triệu công công lộ ra biểu tình âm ngoan, rồi lại bĩu môi, “Ai chẳng biết, công chúa, hận chết U đế. Nhưng là Hoàng Thượng, ha hả.” Chu Công Thăng cầm lấy chén rượu: “Triệu công công vất vả, Công Thăng kính Triệu công công một li.” “Ha hả, hảo.” Khẽ nhấp một ngụm rượu nhỏ, Chu Công Thăng hỏi: “Triệu công công, Hoàng Thượng đối với việc tứ vương, có thể có thay đổi gì không?” Triệu công công rung đùi đắc ý, nói: “Dận đại nhân bọn họ, suốt ngày ở bên tai Hoàng Thượng lải nhải, muốn Hoàng Thượng tước vương. Hoàng Thượng, đến bây giờ vẫn chưa nói gì.” Chu Công Thăng nhíu mày lại rồi khẽ giãn ra, tên yêm hóa này thực sự kín miệng. Triệu công công che miệng cười hì hì nói: “Chúng ta dường như, uống quá nhiều, ta không thể uống nữa.” Nói rồi nghiêng ngả đứng dậy. Nghiêm Bình kịp thời xuất hiện, đỡ lấy Triệu công công, dẫn hắn đi theo mình. “Vương gia! Ngài không thể thú công chúa!” Triệu công công vừa đi, Hùng Kỉ Uông liền nhịn không được mà nói. Lí Hưu nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Thánh chỉ đã ban, Vương gia không thể kháng chỉ.” “Có gì không thể?! Cùng lắm thì chúng ta chiếm lấy kinh thành đi!” Đổng Nghê vỗ vỗ hắn: “Kỉ Uông, ngươi bình tĩnh một chút, lúc này không thể  chiếm kinh thành.” “Nhưng cũng không thể để công chúa vào phủ, như vậy không phải là thành tâm muốn Vương gia bị gây sức ép chết sao?” Chu Công Thăng chuyên tâm dùng cơm: “Vương gia, ngài phải vào kinh thú công chúa, ta sợ trong đó có trá.” Nghiêm Sát tựa hồ ăn no, buông đũa, nhìn về phía Chu Công Thăng cùng Lí Hưu: “Sau ngày tết, hải tặc hoành hành ngang ngược, bổn vương muốn đi bình loạn.” Chu Công Thăng cùng Lí Hưu nở nụ cười: “Vâng, Vương gia.” Nghiêm Sát đứng lên: “Triệu Nguyệt Quỳnh thị tẩm.” Nói xong liền bước đi. Mọi người ngồi tại bàn mang ánh mắt khác nhau, vùi đầu dùng cơm. Hùng Kỉ Uông đột nhiên lên tiếng: “Sao Vương gia lại biết sau ngày tết bọn hải tặc sẽ hoành hành ngang ngược?” Cả bàn thở dài. . . . . . . Theo thánh chỉ, tin tức Vương gia sẽ vào mùng năm tháng ba năm sau thú Chiêu Hoa công chúa, nháy mắt đã truyền khắp tứ uyển. Nhờ công sức Lê Hoa Chước lan truyền tin tức, tất cả mọi người đều biết Chiêu Hoa công chúa chính là một nữ nhân đáng sợ. Mặc kệ là phu nhân hay là công tử đều lo lắng cho tình cảnh của mình, sợ chính mình bị vị công chúa kia ghen tị mà giết chết. Nhưng có một người còn lo lắng, sợ hãi hơn bất kỳ ai. “Thật sự đã hạ thánh chỉ?” “Công tử.” Hồng Hỉ  muốn nói gì rồi lại thôi, im lặng một chút, hắn nói, “Vương gia uy nghiêm, sẽ không để cho công chúa làm xằng làm bậy.” Nguyệt Quỳnh ai oán liếc mắt nhìn hai vị người hầu của chính mình một cái, ngồi dậy từ ghế nằm: “Chuẩn bị nước ấm đi. Hành công công chắc cũng sắp đến đây rồi.” “Công tử.” Hồng Thái vừa định nói gì đó, chợt nghe bên ngoài truyền đến một giọng nói lanh lảnh: “Triệu, Nguyệt Quỳnh ‘Lâm uyển’ thị tẩm.” Nguyệt Quỳnh trưng ra biểu tình “ta biết trước”, đứng dậy đi vào dục phòng tương đối bằng phòng ngủ. Hồng Hỉ lắc đầu nhìn Hồng Thái, hô to: “Công tử nhập dục ──” Dọc đường bị nâng đến Tùng uyển, bên đường hiếm khi không xuất hiện vị công tử nào đến xem kịch vui. Sau khi thánh chỉ được truyền, mọi người đều cảm thấy bất an, ai còn quan tâm đến một vị công tử chỉ để trút giận, không được sủng, tuổi khá lớn, hơn nữa bộ dáng lại không đẹp? Không giống với quá khứ, trước kia Nguyệt Quỳnh đều sau khi thị tẩm mới biết được vì sao người nọ lại sinh khí, cho nên mỗi một lần đều khó tránh khỏi mang tâm lý cầu mong may mắn, hi vọng Nghiêm Sát có thể buông tha hắn, nhưng lần này hắn đã thật sự biết rõ vì sao người nọ sinh khí, hơn nữa còn không phải là sinh khí bình thường, mà là thực tức giận, hắn hoàn toàn không hi vọng gì nữa. Đến Tùng uyển, cúi đầu bước vào phòng, tiến vào phòng ngủ của người nọ, khẽ liếc mắt thoáng nhìn gian phòng, Nguyệt Quỳnh sửng sốt, sao lại không có ai? Quay đầu lại, cửa phòng đã bị đóng. Tính thời gian, hiện tại người nọ chắc vẫn còn bồi công công đến tuyên chỉ dùng cơm, hắn vừa nghĩ đến, tim liền đập mạnh. Người nọ uống rượu càng trở nên đáng sợ. Nếu không phải mạng nhỏ quan trọng hơn, Nguyệt Quỳnh rất muốn tông cửa mà chạy trốn. Đứng đợi hơn nửa ngày, người còn chưa trở về. Nguyệt Quỳnh đứng đến mức đau chân. Ngẫm lại, dù sao hôm nay chính mình không chết cũng sẽ mất nửa cái mạng, hắn phá bình phá suất, đi đến ghế nằm của riêng Nghiêm Sát ngồi xuống. Cửa sổ được mở, trong phòng có chút lạnh, Nguyệt Quỳnh lại ăn mặc đơn bạc, nằm thì nằm, hắn kéo lấy tấm chăn của Vương gia đắp lên người. Đôi mắt to đen bóng nhìn nhánh cây lay động theo gió ngoài cửa sổ, Nguyệt Quỳnh chậm rãi dẹp bỏ sự căng thẳng khẩn trương, hắn đã lâu không ngủ ngon được. Tốt nhất hôm nay người nọ uống nhiều rượu, say khướt không làm gì được. Yên lặng cầu nguyện, đôi mắt to của Nguyệt Quỳnh dần dần nhắm lại. Ghế nằm phủ da thú thật dày và êm ái, ngủ chắc sẽ rất thoải mái. Một trận nhiên hương dễ ngửi xông vào khoang mũi, người đang nằm chậm rãi chìm vào giấc ngủ, mất đi ý thức. Nguyệt Quỳnh tỉnh lại lúc cảm thấy hậu huyệt sưng lên và đau đớn, hắn vừa tỉnh lại nên đầu óc mơ màng, trên người có một nam tử cường tráng như ngọn núi, không cần nhìn hắn cũng biết là ai. “Tướng quân.” Ý thức Nguyệt Quỳnh vẫn cỏn mơ hồ, giọng nói của hắn sao lại khàn khàn như vậy? “Ngô ân, tướng quân? A!” Tay trái đỡ lấy cánh tay người nọ, tay phải không chút khí lực của Nguyệt Quỳnh bị nắm. Đột nhiên người đang ở trên thân thể hắn dường như bị điên, cắn lên cổ hắn, kịch liệt co lại. Cảm giác chưa hồi phục lại, Nguyệt Quỳnh giống như chiếc lá rơi trong gió, theo gió phiêu lãng. Khi hắn nhịn không được liên tục thét chói tai, kẻ trên người phát ra tiếng gầm nhẹ đáng sợ, vẫn nằm trên người hắn, không hề nhúc nhích. Nguyệt Quỳnh còn chưa hoàn hồn, vô ý thức liếc nhìn phía ngoài giường, bầu trời dường như tối sầm. Đầu hảo vựng, hắn sao lại không biết người nọ đã trở về lúc nào? Khi cự vật trong cơ thể chậm rãi rút ra, đôi mắt to của Nguyệt Quỳnh mở lớn hơn. Hắn nằm ở dưới thân người này! Đưa tay trái sờ sờ chính mình, sau đó lại dùng lực xoa bóp chính mình, rất, rất chấn kinh[ngạc nhiên], hắn cư nhiên vẫn còn sống! Hết thảy đều bị đôi lục mâu kia nhìn thấy. Nghiêm Sát khẽ đưa tay mân mê môi hắn, rồi liền cúi đầu mạnh mẽ hôn lên. Nguyệt Quỳnh há miệng để cho người này tiến vào, vẫn không tin chính mình còn sống. Trong tám năm, ngoại trừ đêm đầu tiên hắn ở dưới thân Nghiêm Sát, hắn không còn dùng tư thế này nữa. Lần duy nhất đó, hắn thiếu chút nữa đã chết. Râu cứng mạnh mẽ đâm vào khiến cằm bị đau, tròng mắt Nguyệt Quỳnh lướt nhìn xung quanh, chẳng lẽ người nọ chuẩn bị lại dùng tư thế này? Tuy rằng bây giờ hắn còn sống, hơn nữa cũng không nhớ người nọ làm thế nào, nhưng nếu lại làm thêm một lần nữa, hắn khẳng định sẽ chết. Nghĩ như thế, thân thể Nguyệt Quỳnh không kềm chế được, bắt đầu phát run. Bàn tay to thô ráp không ngừng di chuyển trên người hắn, Nghiêm Sát xoay người, để Nguyệt Quỳnh ngồi trên thắt lưng mình, Nguyệt Quỳnh rất không nể tình thở phào thật mạnh. “Tám năm!” Đôi lục mâu nồng đậm lửa giận. Nguyệt Quỳnh không dám lên tiếng, cho dù trải qua thêm một cái tám năm, hắn vẫn sợ hãi. Thảm trạng đêm đầu tiên, hắn cả đời cũng không quên được. Tốt nhất hôm nay người này liền chán ghét  hắn, cho hắn một tuyệt bút bạc rồi phóng hắn ra phủ. Xem xét việc hắn bị Nghiêm Sát tra tấn tám năm, tốt nhất có thể tặng hắn nhiều châu báo ngọc khí [trang sức châu báu] một chút, để hắn đổi lấy càng nhiều bạc. Lục mâu thâm trầm, bàn tay to sờ lên đầu Nguyệt Quỳnh, Nghiêm Sát cắn môi hắn, đầu lưỡi mở khớp hàm của hắn, mãnh liệt xông vào. Nguyệt Quỳnh không dám phản kháng, miễn là không dùng cái tư thế kia, Nghiêm Sát muốn cắn thế nào cũng được. “A!” Nguyệt Quỳnh đang không chuyên tâm đột nhiên trở nên thất sắc, Nghiêm Sát xoay người! “Tướng quân!” Không, không, hắn không cần dùng tư thế này! “Kêu!” Ngăn chặn miệng hắn, Nghiêm Sát tách ra hai chân của hắn. “Ngô! Ngô!” Không cần, hắn sẽ chết! Nam sủng nho nhỏ lần đầu tiên lớn mật, không, là lần thứ hai lớn mật phản kháng tướng quân uy nghiêm. Hai chân kiên trì khép chặt, không cho người này thực hiện được. Lần đầu tiên phản kháng chính là tám năm trước khi hắn đang tắm rửa bị Nghiêm Sát nhảy vào cường bạo. “Tướng quân, tướng quân! Không cần!” Ngăn chặn cái miệng hắn, tay dời đến ngực, một hơi bắt lấy hồng nhị bên ngực trái của hắn. Khi đó hắn có thể dùng hai tay phản kháng, hiện tại chỉ có một tay, căn bản không đẩy nổi nam nhân cường tráng giống ngư tòa sơn này. Hai chân đã sớm bị tách ra, Nguyệt Quỳnh sợ hãi, mặt trở nên trắng bệch. Một trận chóng mặt ập đến, Nguyệt Quỳnh kinh hách vạn phần, liên tục thở, trái tim trở lại chỗ cũ, hắn lại ngồi trên thắt lưng Nghiêm Sát. Lúc này, hắn đã hoàn toàn chọc giận Nghiêm Sát. Sợ hãi nuốt nước miếng, Nguyệt Quỳnh lá gan lớn, nói: “Tướng quân, liền, hay là dùng, tư thế này đi.” Lục mâu dấy lên ngọn lửa, chỉ thấy tay phải Nghiêm Sát vừa nhấc. Nguyệt Quỳnh ngốc lăng nhìn hắn, thân thể mềm nhũn ngồi trong lòng ngực Nghiêm Sát. Hắn trực tiếp bị Vương gia đang thịnh nộ đánh hôn mê. Canh ba, Nguyệt Quỳnh bị đuổi về Lâm uyển, so sánh với trước kia, lần này sau gáy hắn có thêm một đạo ấn ký do bị đánh hôn mê. Khi Nguyệt Quỳnh tỉnh lại đã là hừng đông, thân thể đau nhức giống như bị gây sức ép nặng nề, bất quá vẫn tốt hơn một chút so với dự kiến của hắn, hắn, còn sống. Sờ sờ nơi sau gáy đang bị đau, Nguyệt Quỳnh bĩu môi, rồi mới dùng sức cởi phúc phù trên cổ ra, bỏ lại giường. Bồ Tát không hề phù hộ hắn chút nào. “Công tử, ngài tỉnh.” Màn bị kéo lên, phúc phù bị vứt bỏ được Hồng Thái nhặt lên. “Công tử, Hành công công vừa mới đến. Tặng cho ngài ba chi nhân sâm ngàn năm, năm hạp vây cá, ba hạp lộc nhung, sáu chỉ quy [rùa], còn có một hạp trà Long Tĩnh tốt nhất.” “Nhân sâm, vây cá, lộc nhung, tất cả đều bán, quy nuôi dưỡng, ngày khác phóng sinh, trà Long Tĩnh chúng ta tự mình uống, chia cho Hoa Chước một ít đi.” “Công tử, nhân sâm, vây cá cùng lộc nhung lưu lại một hạp được không? Thân thể ngài nên ăn đồ bổ một chút, bằng không sẽ không chịu nổi. Quy nghe theo công tử, nuôi dưỡng chúng.” Nghĩ đến đại kế rời khỏi phủ của mình, Nguyệt Quỳnh do dự một lát, không đành lòng đồng ý: “Vậy lưu lại một hạp đi.” Bạc của hắn…