Táng Minh
Chương 4 : Mục tiêu
Trời còn không sáng, Tiếu Thiên Kiện liền bừng tỉnh vì một cơn ác mộng, hắn mơ thấy có người giơ đao chém vào đầu hắn, vì thế hắn liền quát to bật dậy, cầm thanh đao trong tay, ngẩng đầu nhìn xung quanh, đám thủ hạ ngạc nhiên chăm chú nhìn hắn, lúc này hắn mới nhanh chóng lau mồ hồi, có chút xấu hổ ho khan một tiếng đứng lên.
Thiết Đầu nhanh chóng mang một ống trúc đựng nước tới trước mặt hắn, Tiếu Thiên Kiện uống mấy miếng lớn tâm tình mới bình tĩnh trở lại, lúc hắn ngủ, mơ thấy những người bị hắn chém giết cướp bóc mấy ngày qua hướng hắn đòi mạng, mà hắn lại vô lực phản kháng, đặc biết cái tên ăn mày bị hắn đoạt đi thức ăn, vừa lôi kéo, vừa luôn mồm kêu : " Trả mạng lại cho ta " .
Quơ quơ đầu, Tiếu Thiên Kiện dần dần bình tĩnh trở lại, trong nội tâm hắn liền tự an ủi mình, đúng vậy, vì sống còn, hẳn phải làm như vậy, trên đời này, bất kể khi nào, đều là nhược nhục cường thực, chỉ có cường giả mới có thể sống, kẻ yếu chỉ có vận mệnh bị đào thải, cho nên hắn không nên áy náy, huống chi tên ăn mày lúc trước dù có đồ ăn kia, cũng không thể sống sót, nên hắn dùng cớ này, khiến ình tâm an một ít.
" Thủ Lĩnh, hôm nay chúng ta đi chỗ nào ?" Triệu Nhị Lư nhìn thấy Tiếu Thiên Kiện đã tỉnh liền chạy lại hỏi.
Vấn đề này cũng là vấn đề tối hôm qua Tiếu Thiên Kiện lo lắng trước khi ngủ, hắn vẫy tay ấy thuộc hạ chạy lại đây, đối với bọn họ hỏi: " Các ngươi ai biết có nhà giàu nào xung quanh đây có thể cho chúng ta ra tay không? "
Mọi người trên mặt đều có chút khó nghĩ, bọn họ đều hiểu Tiếu Thiên Kiện hỏi câu này ý là muốn làm bọn họ tìm đối tượng xuống tay.
Nhưng vùng Thiểm Tây này đã bị nghĩa quân náo loạn rất nhiều năm, hơn nữa quan quân mấy năm nay thường xuyên truy kích và tiêu diệt nghĩa quân, song phương người lui ta đuổi, Thiểm Tây sớm đã người người bất an, huống chi quan quân vì không lấy được quân lương,ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, quân kỹ dần trở nên bại hoại, rõ là quan quân, trừ bỏ cướp ra, cũng không có biện pháp, cho nên quan quân so với nghĩa quân nổi loạn lại càng hung ác, cái gì chuyện xấu cũng đều có thể làm đi ra.
Các nơi hiện tại đều sớm rối tinh rối mù, người có tiền không phải sớm đem gia tài chạy trốn tới nơi khác, thì cũng tự xây dựng thổ bảo, chiêu mộ gia đinh dựa bảo tự thủ, mặc dù là cả trăm hơn ngàn nghĩa quân, muốn đánh chiếm một cái nhà giàu trại bảo, cũng thực không dễ dàng, huống chi bọn họ chỉ có vài người, muốn đánh chiếm một cái trang trại hoặc thổ bảo, về cơ bản chính là đi chịu chết.
Cho nên Tiếu Thiên Kiện hỏi xong, tất cả mọi người không có ai trả lời, một đám chỉ hai mặt nhìn nhau.
Tiếu Thiên Kiện nhìn thấy mọi người không ai nói, cũng có chút bất đắc dĩ, những hắn vẫn hỏi lại một câu, muốn nhìn xem rốt cuộc có ai có điểm biện pháp gì không.
Lúc này rốt cuộc có người trả lời, mà người trả lời lại đúng là người bị đánh hôm qua Phùng Cẩu Tử, như con khỉ ốm bình thường Phùng Cẩu Tử chịu đựng đau đớn trên lưng, thật cẩn thận lại gần Tiếu Thiên Kiện nói: " Thủ Lĩnh, từ chúng ta nơi này, hướng Tây hai mươi dặm, có một cái thổ bảo, là nhà cũ của Lưu lột da, chúng ta không ngại đi chỗ đó cướp một lần, nghe nói nhà đó không hề thiếu lương thực, nếu thành cũng đủ cho chúng ta ăn một đoạn thời gian."
Hắn vừa nói xong, lập tức có người phản đối ý kiến, một người tên là Dương Bổn Nguyên chỉ vào Phùng Cẩu Tử mắng: " Hay cho Phùng Cẩu Tử, mặc dù Thủ Lĩnh hôm qua đánh ngươi mấy roi, người cũng không thể như vậy hãm hại huynh đệ chúng ta. Ai chẳng biết Lưu lột gia trại không dễ đánh. Lần trước nghĩa quân có mấy trăm người đánh vài ngày, chết trên dưới một trăm người cũng không thể đánh hạ, người muốn vài người chúng ta đi đánh Lưu lột gia trại, là muốn hại chết chúng ta sao ?"
"Thủ Lĩnh, chuyện này không được, nói cái gì cũng không thể nghe tiểu tử này, chúng ta chỉ có vài người, theo ta thấy vẫn là đi đầu Cao Sấm Vương. Tiểu nhân nghe nói Cao Sấm Vương có hơn mười vạn đại quân, lấy Thủ Lĩnh bản sự, nếu đầu phục Cao Sấm Vương, tốt xấu cũng có thể làm cái đầu lĩnh."
Triệu Nhị Lư vừa nói xong, lập tức một vài người phụ họa, đều chỉ vào Phùng Cẩu Tử mắng to, nói Phùng Cẩu Tử không có hảo ý, muốn hại chết mọi người, thậm chí có người xắn tay áo, muốn đi lên sữa chữa Phùng Cẩu Tử.
" Đều câm miệng cho ta! Các người trong mắt không có Thủ Lĩnh ta đây phải không? Chuyện này ta hỏi, Phùng Cẩu Tử có thể đề suất ý kiến, còn hơn các người, cái gì cũng không nói được. Làm cho Phùng Cẩu Tử nói xong, có đi hay không đều có ta đến định đoạt! " Tiếu Thiên Kiện đột nhiên nhướng mày, trách cứ đám người.
Tiếu Thiên Kiện đương nhiên biết Triệu Nhị Lư nói Cao Sấm Vương là ai, hắn đời sau biết Cao Sấm Vương chính là Cao Nghênh Tường, mà Cao Nghênh Tường binh bại thân vẫn sau, Lý Tự Thành mới được thủ hạ đề cử Tân Sấm Vương, lúc này thiên hạ lớn nhất nghĩa quân đầu lĩnh hẳn là Cao Nghênh Tường, mà hắn không phải không nghĩ tới việc này.
Trong khoảng thời gian này, hắn cũng lo lắng bước tiếp theo đi như thế nào, đáng tiếc hắn biết rõ Cao Nghênh Tường kết cục, biết Cao Nghênh Tường cũng không phải người thành đại sự, sớm hay muộn cũng bị quan phủ bắt giữ, rơi vào quên lãng kết cục! Cho nên Tiếu Thiên Kiện cho rằng đầu nhập vào Cao Nghênh Tường không phải ý kiến hay, huống chi hắn cũng không biết rõ Cao Nghênh Tường lúc này đang ở đâu, làm sao mà đi tìm.
Mà hiện tại, ngoài Cao Nghênh Tường ra, có chút tiếng tăm là mấy chi nghĩa quân, cũng là Bát Đại Vương: Trương Hiến Trung, Lão Hồi Tộc và Tào Tháo La Nhữ Tài mấy người, tuy rằng Tiếu Thiên Kiện đối với bọn họ đều có nghe tiếng, nhưng cũng đều biết những người này trừ bỏ về sau Lý Tự Thành thiếu chút nữa thành công, còn lại không được việc, nên hắn cũng không muốn đi đầu nhập vào bọn họ, huống chi lấy thân phận của hắn, cùng với thủ hạ mấy người, cho dù đi đầu bọn họ, nếu tốt thì cho hắn chức tiểu đầu mục, mà ngược lại, xem hắn không được, có khi chỉ là vật hi sinh, một cái tiểu binh. Cho nên hắn cũng không lo nghĩ chuyện này, vẫn là chính mình làm lão đại thích hơn!
Vì vậy Triệu Nhị Lư đề nghị hắn dẫn bọn họ đi đầu Cao Nghênh Tường, Tiếu Thiên Kiện lập tức nổi giận, đối với Triệu Nhị Lư đám người quát lớn, mọi người nghe Tiếu Thiên Kiện quát đều vội vàng câm miệng, thành thành thật thật đứng ở một bên.
" Phùng Cẩu Tử, người nói hết đi, vì sao lại đề nghị chúng ta đi đánh Lưu lột da trại? Ngươi nghĩ cái gì ? " Tiếu Thiên Kiện chuyển hướng về phía Phùng Cẩu Tử hỏi.
Phùng Cẩu Tử cảm kích nhìn Tiếu Thiên Kiện, vội nói: " Thủ Lĩnh! Ta cũng không phải là nghĩ hại mọi người. Trước đây ta nghe nói, sau khi Lưu lột da bị nghĩa quân tấn công, mặc dù trại của hắn không có bị đánh hạ, nhưng Lưu lột da cũng sợ hãi, dẫn theo đại bộ phận gia đinh, cùng gia quyến, mang theo phần lớn gia tài, chuyển tới Phượng Tường Phủ mua căn nhà mới trong thành, bây giờ nhà cũ của hắn kỳ thật đã muốn không còn bao nhiêu người, đại đa số đểu là tá điền của hắn, do quản gia của hắn quản lý nhà cũ.
Tuy nói trại của hắn rất là chắc chắn, nhưng tiểu nhân trước kia từng đi vào nhà hắn trộm ít đồ, biết rõ có chỗ có thể lẻn đi vào, chúng ta ít người, vừa lúc dễ hành sự, tiểu nhân có thể dẫn đường đi vào, có khi lại làm được việc.
Ta nói những câu này là thật, tuyệt không dám lừa bịp Thủ Lĩnh ngài! Nếu không ta sẽ chết không được tử tế!"
Lúc Phùng Cẩu Tử nói những lời này, Tiếu Thiên Kiện nhìn chằm chằm vào ánh mắt của hắn, chờ hắn nói hết lời, Tiếu Thiên Kiện không phát hiện Phùng Cẩu Tử mục quang lóe ra, âm thầm suy nghĩ một phen, trong lòng liền định ra chủ ý.
" Được! Ta tin ngươi! Ngươi đã nói như vậy, hôm nay chúng ta liền làm lớn đi, đi đánh Lưu lột gia trai ! " Tiếu Thiên Kiện đứng lên đối với mọi người nói.
Mọi người có chút sợ, có chút hoài nghi Tiếu Thiên Kiện có phải hay không bị điên, vậy mà tin tưởng Phùng Cẩu Tử, dẫn bọn họ đi đánh Lưu lột da thôn trang, đây quả thực là lấy tính mạng bọn họ ra đùa giỡn. Tất cả mọi người không khỏi không biết phải làm sao, rốt cuộc là đi hay không đi.
Nhìn ánh mắt của những người xung quanh, Tiếu Thiên Kiện không thể không kiên nhẫn một chút, hắn tìm cái cọc gỗ ngồi xuống, đối với người xung quanh nói: " Ta biết các ngươi sợ hãi, nhưng các ngươi đã đi theo ta Tiếu Thiên Kiến một đường, vậy thì không có đường lui để đi!
Đạo lý lớn không cần phải nói các người chính mình cũng hiểu được, ngẫm lại những ngày chúng ta đã đi qua, thế đạo này mà muốn sống, nhát gan, sợ phiền phực chỉ có một đường đói chết, chúng ta đã sống qua một tháng, nhưng trước mắt mọi người lại vẫn chỉ có thể ăn cái lưng dạ, chính và vì chúng ta không dám đụng vào chỗ cứng, cứ thế đi xuống, hoặc là sớm muộn gì chúng ta đi xin cơm, chờ đói chết, hoặc là liền chơi lớn, có thể chống đỡ nhiều ngày.
Chết sớm, chết muộn đều là chết, chẳng thà buông tay đặt cược sảng khoái! Thành, một đoạn thời gian sau, chúng ta áo cơm không lo. Bại, cùng lắm thì đi thôi.
Ta tin Phùng Cẩu Tử, hôm qua đánh hắn, là vì hắn phạm sai lầm, nhưng chỉ cần hắn còn đi theo ta môt ngày, ta liền tín nhiệm hắn một ngày! Kẻ nào không có can đảm, hôm nay có thể không đi theo ta. Nhưng người ở lại, liền không được sợ chết, nếu không, lão tử không chấp nhận được hắn."
Phùng Cẩu Tử lắng nghe Tiếu Thiên Kiện, trong giây lát cái mũi liền đau xót, nước mắt thiếu chút thì chảy ra ...
Thiết Đầu đứng lên ồm ồm nói: " Ta đi theo Thủ Lĩnh, hắn nói đi chỗ nào liền đi chỗ nào! Chúng ta mệnh là Thủ Lĩnh cấp, không phải Thủ Lĩnh, các ngươi đã sớm chết đói, sợ cái rắm ! Cùng lắm chết sảng khoái! " Hắn dùng lực đè thanh đao bên hông, tựa hồ hướng mọi người thị uy.
Tiếp theo đứng lên là Đại Ngưu một vị khỏe mạnh hán tử, mở miệng nói: " Ta cùng Thủ Lĩnh đi, Thiết Đầu nói không sai, nếu không phải Thủ Lĩnh, chúng ta đã sớm chết đói, làm sao có thể đứng ở đây? Đầu năm nay mệnh tiện, sợ chết cũng không làm được gì, ta cùng đành liều mạng."
Cuối cùng không ai lựa chọn rời đi, bởi vì tất cả mọi người đều biết, nếu bọn họ rời đi, có lẽ mấy ngày cũng sống không được, trước mắt bọn họ chỉ có thể đi theo, dù sao còn có một đường hy vọng, tuy còn chút lo lắng, nhưng mọi người đều ở lại.
Hơn hai mươi dặm không tính xa, nhưng bọn họ vẫn phải đi một ngày, đến gần buổi chiều mới đến được phụ cận Lưu gia trang.
Tiếu Thiên Kiệu giơ tay ra hiệu, tất cả mọi người đều ngồi xuống rãnh nước, vươn đầu nhìn phía trước thổ bảo.
Lưu lột da quả thật tài đại khí thô, trải qua một phen kinh doanh, thôn trang của hắn chiếm khoảng mấy chục mẫu, xây lên tường đất bao quanh cao khoảng một trượng, hơn nữa bốn góc đều có lầu quan sát bằng gỗ, chỉ có trước sau hai cửa cho người ra vào, vây quanh thôn trang còn có một đạo hào sâu, ra vào thôn trang đều phải buông cầu treo, chung quanh là trống trải đồng ruộng, trên tường đất có thể nhìn rất xa, nếu có người tiếp cận thôn trang, đều trốn không thoát ánh mắt của người bên trong, tuyệt đối là nơi dễ thủ khó công.
Xem Lưu gia trang tình thế, mọi người không khỏi hút một ngụm khí lạnh, nghĩ thầm khó trách loạn quân đánh không dưới Lưu gia trang, nơi này quả thực khó đối phó, nếu không mấy năm nay, thôn trang như vậy đã sớm bị các lộ giặc cướp đánh hạ, làm gì có chỗ cho bọn họ đứng đây. Có người không khỏi lại mắng thầm Phùng Cẩu Tử, oán thầm tiểu tử này chết không được tử tế, làm thế nào mà lại nghĩ ra đánh thôn trang này cơ chứ.
Tiếu Thiên Kiện cũng ghé đầu đánh giá cẩn thận trước mắt Lưu gia trang, trong lòng âm thầm suy nghĩ, hắn biết rõ thực lực của mình, chỉ có mấy người này mà muốn cường công Lưu gia trang, đúng là muốn tìm chết mà. Không đợi bọn họ chạy đến phía dưới tường đất, chỉ sợ đã bị tráng đinh trong thôn dùng tên bắt chết ở bên ngoài, hắn không khỏi có chút lo lắng, quyết định đánh nơi này có phải mình bị điên hay không, đúng là lòng tham không đủ rắn nuốt voi, có lẽ quá mức xung động đi.
Truyện khác cùng thể loại
6 chương
62 chương
58 chương
306 chương
115 chương
266 chương
768 chương