Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ II
Chương 76 : Chạm mặt lạc hư tại lạc dương
Đại sư vừa dứt tiếng cười thì tên kia tuy thương tích nặng nề nhưng hắn vẫn cố tấn công nàng. Thấy hắn đang mất kiểm soát nàng liền điểm huyệt đạo giúp hắn bình tĩnh lại khiến hắn tức giận vô cùng
“Tiện nhân. Ngươi…mau giải huyệt…”
Nàng nói
“Không biết đại sư thuộc chùa nào mà tàn nhẫn như thế. Tuy ta không tốt đẹp gì nhưng chứng kiến cảnh này ta cũng…hơi rùng mình đấy”
Đại sư kia chắp tay niệm phật
“Lão tăng Tư A Thần của phái Đạt Ma Tây Vực, nếu nói là tàn nhẫn thì cô nương hiểu nhầm rồi. Ta không phải người khiến hắn thành ra như vậy ta chỉ tiện đường giúp một vị bằng hữu đi giao bán tên này đổi lấy chút bạc cho hắn”
Nàng hỏi
“Hắn có tên không?”
Tư A Thần nói
“Hắn vừa gọi cô là tiện nhân cô kêu hắn bằng cẩu tử được rồi”
Nàng bật cười
“Đại sư đang tức giận dùm ta thì phải. Tiện nhân sao…những lời nặng hơn ta cũng đều nghe cả rồi. Dám hỏi đại sư một câu loại độc hắn trúng phải tên gì vậy, ta chưa từng thấy biểu hiện ấy bao giờ”
Tư A Thần lắc đầu
“Xem ra cô nương vẫn giữ ý định cứu hắn. Nếu cô có bản lĩnh thì nghĩ cách chế giải dược đi, không lẽ phải biết tên đây là độc gì cô mới có thể cứu người được”
Nàng nhìn chăm chăm vào kẻ đang trừng mắt như muốn ăn tươi nuốt sống mình kia
“Ta thấy loại độc này rất thú vị nên hỏi thôi chứ cách giải ta đã có rồi tiếc là trên thuyền không đủ thảo dược chế thuốc”
Tư A Thần ‘ồ’ lên một cách ngạc nhiên
“Nhìn qua cũng biết cách giải sao. Không lẽ cô là thần y”
Nàng nói
“Khi trước ta từng chữa cho một kẻ có triệu chứng giống như tên này, huyết trong người liên tục thổ ra. Hắn bị trúng độc trước đó nên ta chế một loại thuốc giúp hắn thổ huyết nhiều hơn nhằm triệt tiêu độc tính còn tên đó ta chỉ cần chế vị thuốc ngược lại là xong, hắn sẽ ngưng thổ huyết tính mạng được bảo toàn”
Tư A Thần nằm trong tư thế chống tay xuống sàn hai mắt nhắm nghiền lại
“Ngày kia mới tới hẹn ta giao hàng nếu hàng chết kể cũng khó nói với người ta không khéo lại phải đụng tay đụng chân thì mệt lắm. Sau khi thuyền cập bến cô nương cứ tùy ý mua thảo dược về chế thuốc cứu hắn. Giờ ta phải đi ngủ cô cũng thiếp đi một chút là tốt nhất”
Nàng nhìn thẳng vào khuôn mặt đầy máu me của tên hung dữ đó, hắn cũng trừng mắt nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống nàng ngay lúc này nhưng nàng chẳng quan tâm
“Dù ngươi muốn hay không ta vẫn sẽ cứu ngươi”
Đêm hôm ấy ở trên thuyền nàng không chợp mắt lấy một lần, nàng ngồi áp sát bên cánh cửa sổ nghe rõ từng tiếng sóng đập từng đợt vào mạn thuyền.
Khi thuyền cập bến đò thành Lạc Dương thì trời đã sáng, nàng nói với Tư A Thần mặc dù không biết ông ta đã dậy chưa
“Ta vào thành tìm thảo dược. Lát nữa gặp các người ở đâu”
Tư A Thần nhếch mép lên
“Từ giờ cho tới ngày hẹn bọn ta không rời khỏi thuyền, thuyền cũng không rời đi một bước”
Nghe hết câu nói của Tư A Thần thì nàng phi thân nhảy từ trên thuyền xuống đất. Nàng hòa mình vào đoàn người đông đúc trong thành tìm cửa hiệu bán dược phẩm mong sao ở đó sẽ có đủ những thứ cần thiết để chế biến thuốc.
Thành Lạc Dương rộng lớn có rất nhiều tiệm dược phẩm nhưng để tìm ra một trong số những cửa tiệm ấy quả không dễ dàng. Nàng đã đi một đoạn đường dài, ngóc ngách nào cũng đã rẽ qua nhưng chỉ thấy tửu điếm, quán trọ là nhiều. Có điều nàng không quan tâm việc mình chưa tìm được tiệm dược phẩm, suốt con đường nàng đi qua nơi đâu cũng có một dấu hiệu hình Nhật Nguyệt được khắc sâu trên mặt tường. Dấu hiệu đó quá quen thuộc với bản thân nàng nhưng nàng không hiểu giang hồ hiện nay rất yên ổn tại sao giáo chúng Nhật Nguyệt từ khắp nơi lại bị triệu tập về Hắc Mộc Nhai.
Giờ nàng mới nhận ra đôi chân nàng đang đi theo những dấu hiệu ấy chứ không phải đi tìm tiệm dược phẩm. Khi nàng đi tới một ngõ cụt thì cũng là lúc trông thấy ký hiệu cuối cùng, nó được khắc trước cánh cửa một tiệm dược phẩm nhỏ. Nàng cảm thấy mình thật may mắn khi đi theo ký hiệu Nhật Nguyệt một cách vô ý.
Trông thấy nàng bước vào ông chủ tiệm tươi cười chào hỏi
“Cô nương tìm đúng chỗ rồi đấy, cửa tiệm của tôi vừa mới nhập về một tá lô hội, húng quế, đinh hương chỉ dùng một lần là hiệu quả ngay. Cô mua bao nhiêu để ta cân cho”
Nàng trừng mắt nhìn hắn
“Ta không tới mua thuốc phá thai. Ngươi còn nói nữa cẩn thận ta cắt lưỡi ngươi đấy”
Nghe nàng nói vậy một tên nam nhân đứng núp trong góc khuất cách xa nàng chừng vài chục bước chân bịt miệng để khỏi cười thành tiếng.
Ông chủ tiệm dược phẩm sợ toát mồ hôi
“Tại…tại ta thấy dạo này các cô nương trong thành đều tới để mua những dược phẩm đó, người thì tự uống người thì mua về trừng trị lẫn nhau. Xem ra ta đoán nhầm rồi, cô nương tới mua linh chi tăng cường sức lực cho nam nhân phải không. May cho cô hàng đó tiệm ta cũng vừa mới nhập về”
Nàng túm cổ áo ông ta nói
“Thục địa 16 phần, trạch tả 6 phần, hoài sơn 8 phần, bạch linh 6 phần, sơn thù du 8 phần, mẫu đơn bì 6 phần. Còn nói thừa lời nào xem ta xử ngươi ra sao”
Ông ta viết vội ra giấy những vị thuốc nàng vừa đọc lên rồi nhìn nàng với ánh mắt nghi ngờ
“Những dược thảo này đều là hàng đắt đỏ…Cô nương…có đủ tiền trả không”
Nhắc tới tiền nàng mới sực nhớ ra trong người mình chỉ có một lượng bạc do ông lão ngày trước cố gắng đút vào tay nàng ở cốc Thủy Phong. Thấy nàng không nói gì ông ta liền nghiêm nghị
“Biết ngay mà, không có tiền phải không. Thôi cô mau đi chỗ khác đi để ta còn buôn bán”
Bấy giờ tên nam nhân đứng quan sát nàng từ xa mới ngừng cười thầm, hắn tiến tới ném một cục bạc nén vào tay ông ta
“Ta trả hộ cô nương ấy. Từng đó đã đủ chưa”
Ông ta lấy tay lau chùi cục bạc nén với bộ dạng hứng khởi
“Đủ…đủ. Cô nương chờ ở đây ta đi lấy thuốc rồi quay lại nhé. Sáng ngày ra tiền tài đã gõ cửa, ta đúng là may mắn”
Nàng quay mặt ra nhìn tên vừa trả tiền hộ mình và thầm nghĩ
“Hắn…chính là kẻ hôm đó trèo lên Sơn Phù Độc tìm mình”
Người nàng vừa nghĩ tới chính là Lạc Hư, từ lúc trông thấy nàng bước xuống thuyền hắn đã giật mình khi bắt gặp ánh mắt của nàng rồi tách khỏi nhóm người Lam Phượng Hoàng chạy theo nàng một cách bí mật. Khuôn mặt sau lớp khăn ngày hôm ấy hắn thấy trên Sơn Phù Độc hắn không thể nào quên, chỉ không hiểu sao thần y cô nương lại có mặt ở nơi này làm gì.
Nàng cắt đứt suy nghĩ của Lạc Hư bằng một câu nói
“Tiền ngươi đã trả giúp ta rồi sao còn đứng đấy. Không lẽ ngươi định chờ ta nói đa tạ hay sao. Ngươi nên nhớ ta không nhờ ngươi giúp, là bản thân ngươi tự nguyện thôi”
Lạc Hư nhăn mặt
“Cô nương…thực ra…tôi mới học tiếng Hán…mới được vài tháng. Cô nương nói nhanh như vậy…”
Nàng tự nhủ trong lòng
“Phải rồi, hắn là người Tây Vực giống tên tiểu tử kia. Lần đầu gặp mình cả hai tên đều không nói được tiếng Hán vậy mà lần sau gặp lại cả hai tên đều…Trùng hợp thật”
Ông chủ tiệm nhận được cục bạc nén lớn của Lạc Hư thì làm việc rất nhanh nhẹn, chưa đầy một khắc đã đem tới đủ thứ thuốc nàng cần. Ông ta nói
“Của cô nương đây. Thục địa, trạch tả, hoài sơn, bạch linh, sơn thù du, mẫu đơn bì mỗi vị ta đều gói riêng ra rồi”
Nàng cầm lấy chỗ thuốc đó định rời khỏi tiệm dược phẩm thì Lạc Hư giữ tay nàng lại
“Để tôi giúp cô cầm cho. Từ đây trở về bến đò còn xa lắm”
Nghe hắn nói vậy nàng mỉm cười
“Hóa ra ngươi chính là kẻ lén lút theo dõi ta từ khi ta xuống thuyền tới bây giờ. Giấu đầu lòi đuôi, ngươi có ý đồ gì mau nói cho ta nghe”
Lạc Hư giờ mới nhận ra mình lỡ lời thì đã quá muộn, hắn cố gắng giải thích để nàng đừng hiểu nhầm
“Tôi nhìn thấy cô liền nghĩ ngay tới một người trước đây tôi từng gặp nên mới sinh ra hiểu nhầm bởi hai người…giống nhau quá”
Nàng nói
“Vậy sao, trên đời này còn có một người giống ta tới mức ngươi nhìn nhầm rồi bám theo cả đoạn đường hả. Ta rất muốn được trông thấy người đó đấy”
Lạc Hư hắng giọng
“Thật ra…giờ nhìn lại tôi không còn thấy giống nữa”
Nàng cất bước về phía trước mặc Lạc Hư đứng đó
“Nếu đã không giống thì ngươi chẳng còn lí do nào để đi theo ta nữa phải không”
Lạc Hư vẫn bước theo nàng và nói rằng
“Bằng hữu của tôi cũng ở bến đò Lạc Dương. Lần này không phải tôi bám theo cô mà là cùng hướng đi tới”
Nàng nhún nhẹ thân mình khinh công lên những mái nhà gần đó với lời thách thức nếu ngươi muốn đuổi theo thì gắng mà bắt kịp. Thấy nàng bỏ xa mình chỉ trong nháy mắt Lạc Hư cũng vội vã đuổi theo sau. Tuy nội thương của nàng chưa lành hẳn nhưng điều đó cũng không có nghĩa nàng không thể vượt gió đạp mây thoải mái theo ý mình. Trông dáng vẻ gắng sức của Lạc Hư khi đuổi theo nàng là đủ biết nàng đi nhanh tới mức nào.
Truyện khác cùng thể loại
390 chương
131 chương
47 chương
38 chương
128 chương
17 chương
90 chương
135 chương
38 chương