Tận thế tông sư
Chương 47
Giáo sư đã nghiên cứu Nhân Ngư ba mươi năm.
Vì nghiên cứu bí mật rút ngắn tuổi thọ của Nhân Ngư, ông dùng hết thảy thời gian ngâm mình trong phòng thí nghiệm. Biển sâu có rất nhiều sinh vật tuổi thọ dài lâu hơn cả con người, không có đạo lý sau khi dung hợp gen, tuổi thọ của họ ngược lại bị rút ngắn.
Từ năm Nhân Ngư ra đời đến này, đã đến phiên nhóm Nhân Ngư thứ năm hết tuổi thọ.
Sắp gặp tử vong, thậm chí sẽ biến về nguyên hình nổi điên, rất nhiều Nhân Ngư không thể tiếp thu kết cục này vào mắt. Bọn họ hưởng thụ sức mạnh to lớn của Nhân Ngư, làm Nhân Ngư mang đến tài phú và cuộc sống tốt đẹp, sao có thể tiếp thu chuyện mình như một người điên, bị quân đội bắt giết? Thà rằng như thế, chẳng bằng trực tiếp đến phòng thí nghiệm cầu xin một tia hi vọng sống.
Yến Thừa Cựu đứng trong căn phòng dưới lòng đất này, ít nhất có mấy trăm Nhân Ngư. Thời điểm nhiều người nhất, thậm chí còn có thể đạt đến gần một nghìn người.
Một nghìn Nhân Ngư đó, có người uống thuốc yên giấc chết; cũng có người vì bài xích dược vật thí nghiệm chết, thế nhưng, cũng luôn có người còn sống.
Những Nhân Ngư sống sót này, sau vài ngày dồn dập hóa nguyên hình, rốt cuộc không còn biện pháp trở về hình người, nhưng thần trí bọn họ lại rõ rõ ràng ràng.
Cuộc sống thế này, ngay cả bản thân giáo sư cũng không biết, có phải thật sự tốt hơn chết đi không.
"Cũng coi là đã tiến bộ rồi." Yến Thừa Cựu liếc mắt nhìn những Nhân Ngư muôn hình muôn vẻ ở nơi này nói.
"Bọn họ có hai phần ba người nói với tôi, hi vọng tôi cho bọn họ một cái chết thanh thản." Giáo sư tiếp tục nói, "Sau khi biến trở về nguyên hình, họ không thể tiếp tục ăn đồ ăn nhân loại, cũng không quen sống trong môi trường không có nước. Có lẽ một hai ngày còn có thể kiên trì, nhưng bây giờ tôi đã không còn biện pháp biến họ về thành người, đây không phải lĩnh vực tôi có thể đụng vào."
"Lúc trước bắt đầu giải phẫu Nhân Ngư ra sao?" Yến Thừa Cựu nhịn không được hỏi.
Hầu hết tài liệu cậu tra được không hề tỉ mỉ, đều là sơ lược. Mà giải phẫu Nhân Ngư dung hợp gen sinh vật biển với con người, vốn là sự tiên phong vượt thời đại. Kỳ quái hơn là, trong sách dĩ nhiên không hẹn mà đều cùng quên điều này, chỉ hàm hồ nói là do một người nào đó của viện Khoa Học phát hiện.
"Là nhà khoa học nghiên cứu virus Pandora. Toàn bộ bạn bè thân thiết của ông đều bị Pandora hại chết, hận thấu xương tủy. Sau khi dời xuống đáy biển, ông vẫn luôn tìm cách đánh bại virus Pandora, sinh vật đáy biển chưa từng bị nhiễm bệnh, nên ánh mắt của ông đặt hết ở đây." Lúc giáo sư nói tới ông, gương mặt thỉnh thoảng lộ ra mơ ước, "Chỉ là lúc ông nghiên cứu, dùng quá nhiều thân thể thí nghiệm, sau đó, thậm chí biến bản thân thành Nhân Ngư, lúc ông rời đi đã để lại nguyên lý giải phẫu Nhân Ngư. Sự tình của ông cũng không quang minh chính đại gì, nên không tiện công bố với dân chúng."
"Vẫn luôn đợi đến mấy chục năm sau khi ông chết đi, chúng ta mới không ngừng thâm nhập tìm tòi nguyên lý giải phẫu Nhân Ngư mà ông để lại. Nếu như có người có thể giải quyết hết di chứng của Nhân Ngư, đại khái cũng chỉ có mình ông." Giáo sư lắc đầu, "Đáng tiếc, sau khi tự giải phẫu mình, ông đã trở về mặt đất."
"Trở về mặt đất?" Yến Thừa Cựu thấp giọng hỏi một câu.
"Đời đầu tiên dời xuống đáy biển, không có bao nhiêu người sống thọ và chết tại nhà." Giáo sư bày tỏ, "Đối với người đã sống ở lục địa từ nhỏ mà nói, sinh hoạt dưới đáy biển nhiều lắm chỉ được mười năm. Cho dù mặt trời nhân tạo và mây mưa tái hiện chân thật bao nhiêu, cũng không giống với những gì họ từng biết. Trước tận thế, mọi người đều đã được phổ cập giáo dục, những quốc gia lạc hậu cũng sớm vì không đủ biện pháp phòng ngự mà diệt vong, sống sót không đủ để mọi người thỏa mãn. Mười năm sau, những người kia làm giải phẫu Nhân Ngư, người không làm được lục tục mắc chứng trầm cảm biển sâu. Tại sao căn cứ lại muốn hao hết sức lực hủy bỏ nhiều ghi chép trước tận thế, còn chẳng phải vì muốn tránh khỏi bi kịch này hay sao?"
"Sau khi ra ngoài, cậu có thể kể những thứ mình thấy cho người quen nghe. Nếu như bọn họ nguyện ý tiếp thu mười lăm năm sau không có cách nào duy trì hình người, cứ đến tìm tôi, tôi rất nguyện ý giải phẫu cho họ." Giáo sư mỉm cười nói.
"Tôi biết." Yến Thừa Cựu gật gật đầu nói, "Chỉ là tôi không hiểu, sao giáo sư không trực tiếp công khai những tin tức này?"
"Vì họ đa nghi. Chính mồm tôi nói họ không tin, nhưng cậu nói, họ sẽ tin." Giáo sư trả lời, "Hơn nữa, cậu có thể sống sót trong vòng vây của họ, chứng minh bản thân cậu không bình thường."
"Giáo sư biết chuyện của tôi?" Hai mắt Yến Thừa Cựu lóe lóe, luôn cảm thấy đứng trước mặt giáo sư này, rất nhiều chuyện của bản thân đều bị ông nhìn thấu.
"Nghiên cứu của tôi là Nhân Ngư và con người, người nào có thể tin người nào không thể tin, tôi vẫn nhận ra." Giáo sư ý tứ sâu sa nói, "Thế hệ của cậu thật sự rất xuất sắc, nhưng cậu còn cần tôi luyện thêm. Chẳng qua người trẻ tuổi mà, chỉ cần thông suốt, đại biến một đêm cũng không phải vấn đề gì."
Lúc Yến Thừa Cựu đi ra từ phòng thí nghiệm, cố ý nhìn đám người Nam Tĩnh đang canh cửa.
Bọn họ vẫn luôn canh cửa phòng thí nghiệm, giáo sư nghiên cứu hẳn đều trốn ánh mắt của họ, nhưng họ vẫn lựa chọn ở lại đây. Mặc kệ xuất phát từ tâm tư gì, đều đáng kính trọng.
"Nam Tĩnh, cậu để ý cậu ta lắm à." Một đồng bạn Nhân Ngư nói với Nam Tĩnh, "Cậu ta là người giáo sư chỉ rõ muốn gặp, cậu không nên có ý đồ gì."
"Chẳng qua tôi cảm thấy, trên người cậu ta có điểm giống tôi mà thôi." Nam Tĩnh xa xôi nói.
"Ha ha ha, cậu đừng đùa, các cậu hoàn toàn không cùng một giống loài được chứ!" Đồng bạn Nhân Ngư nở nụ cười, "Cậu quái thai như vậy, một người ra đủ rồi."
Nam Tĩnh đành phải ngậm miệng không nói.
Giáo sư đứng trước bình thủy tinh, nhìn đám cá đang bơi về phía mình, ánh mắt chúng dường như có hơi lo lắng.
"Nói cho cậu ta cũng không có chuyện gì, hơn nữa thứ trọng yếu nhất, tôi vẫn chưa nói." Giáo sư nhất thời hiểu được lý do chúng bơi đến, "Tôi hiểu tâm tình của các cậu, nhưng tôi vẫn hi vọng các cậu có thể kiên trì sống tiếp. Có lẽ sau này, các cậu chính là người dẫn đường cho chúng tôi."
Virus Pandora từ lâu đã nằm vùng trong căn cứ đáy biển, một khi bạo phát, chỉ có thể cứu người thông qua giải phẫu Nhân Ngư.
Những Nhân Ngư này muốn chết, chẳng qua là vì họ không có cách nào biến về hình người, không thể triệt để chia lìa với cuộc sống trước kia mà thôi. Chỉ khi nào toàn bộ con người đều giống như họ, tâm tư này mới tự nhiên biến mất.
Giới khoa học vẫn luôn có suy luận, sinh mệnh khởi nguyên từ biển rộng, vậy nên sau nhiều năm sinh mệnh phát triển đến hiện tại, lần thứ hai trở về biển rộng cũng chỉ là chuyện bình thường.
Chẳng qua đối với nhân loại mà nói, đây đại khái chính là tận thế.
——————————————————
"Hogill, đao pháp của anh thật sự quá tuyệt vời." Nhìn từng miếng từng miếng thịt cá mập màu trắng đã cắt gọn trước mắt, mỏng như cánh ve, Judith nhịn không được giơ ngón cái, "Con cá mập này thật sự hơi già, aiz, không thể làm gì khác ngoài nấu lẩu."
"Thứ này cũng không có bao nhiêu năng lượng, không biết khi còn sống là chủng loại gì?" Lúc Hogill dùng dao cắt thịt liền phát hiện không đúng, "Tuy không có gì khác với cá mập trắng, nhưng khi nó còn sống, phải từng trung hòa với gen con người."
Trong mắt Hogill tràn đầy ghét bỏ, "Gần đây người trong thế giới tận thế làm sao vậy, cứ phải nóng lòng dung hợp gen con người với thứ khác?"
"Thế giới Yến Thừa Cựu đang ở khác với thế giới chúng ta từng trải qua." Judith vừa nói vừa nhìn nồi lẩu sôi sùng sục, gọn gàng bỏ nguyên liệu vào đó, "Chỗ Yến Thừa Cựu hẳn là một thế giới cấp thấp, gen con người với sinh vật đáy biển chỉ tiến hành giải phẫu dung hợp cơ bản nhất mà thôi, không khác gì ép con người giao phối với thú vật sinh ra tạp chủng. Loại giải phẫu này, so với nói chúng biến thành cá, không bằng nói cá biến thành người. Anh nhìn chúng chết rồi sẽ biến về nguyên hình là có, chứ không phải người, nói lên rất rõ vấn đề này. Anh muốn coi chúng là cá mập tinh tu luyện thành người à."
"Tôi cũng không có ý gì, chỉ là chán ghét loại hành vi này mà thôi." Hogill cau mày nói.
"Ừ ừ ừ, tôi biết rồi, anh luôn là người bị hại. Chẳng qua hiện tại chúng ta khác rồi, anh cũng đừng nghĩ nữa." Judith nhịn không được ném một miếng thịt vào nồi, "Hogill, anh đi gọi Lahaie, Lạc Đương đến đây, Pallas, Rachel với Akini đòi giảm béo không chịu ăn thịt."
"Gọi họ, mà không gọi tôi?"
Lúc Judith vớt miếng thịt chín lên, miếng thịt lại đột nhiên biến mất, rơi vào miệng người khác.
Lâm Ẩm Vô nhai hai cái, khẽ cau mày, nhưng vẫn nuốt xuống, "Khó ăn quá, Judith, cô nấu ăn ngày càng dở."
"... Tôi còn chưa nêm gia vị, chỉ nhìn coi chín chưa thôi." Judith hậm hực buông đũa giải thích.
"Cô gặp cậu ta rồi." Lâm Ẩm Vô khẳng định nói.
"Ừ." Judith biến mình sai rồi, nào còn bộ dáng trước kia đâu. Nếu cô không làm sai, cô với Joker gây ra chuyện gì cũng không liên quan đến nhau, còn làm sai thật á, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn thừa nhận sai lầm mà thôi.
"Như thế nào?" Lâm Ẩm Vô lại không có ý trách cứ cô.
"Vẫn là ánh mắt của tướng quân ngài độc đáo." Judith nho nhỏ thổi phồng Lâm Ẩm Vô một chút, "Sức mạnh của Yến Thừa Cựu rất đặc thù, nơi này của chúng ta có nhiều dị năng giả, nhưng người tu hành không đánh dấu ấn như cậu ta thật sự rất hiếm thấy." Khi chiến đấu với quân đoàn khác, dị năng thường xuyên bị phong ấn, khó có thể dùng, nhưng người tu hành thì khác. Sức mạnh của họ bắt nguồn từ đất trời, khởi nguồn từ thân thể của chính mình, một khi tu luyện thành công, hầu như sẽ không bị ảnh hưởng bởi sức mạnh ngoại lai. Nên tầm quan trọng của người mới tu hành nghiêm chỉnh đối với quân đoàn khó có thể tưởng tượng được, thường thường một khi bị phát hiện sẽ bị các thế lực lớn chia cắt. Nhưng vì bọn họ hậu kỳ trưởng thành quá lợi hại, nên đau khổ khởi đầu thường rất nhiều. Số người tu hành trong các quân đoàn lớn bây giờ, cũng chỉ có ba người, trong đó hai người là tướng quân quân đoàn.
Truyện khác cùng thể loại
40 chương
63 chương
49 chương
74 chương
19 chương