Tận thế tông sư
Chương 46
Sáng sớm, người ngược lại rất đông đủ.
Yến Thừa Cựu nhìn người đến muốn đáp ứng, Giang Đại Vệ lại nhảy ra trước, "Không được, anh dựa vào cái gì để chứng minh anh là người của phòng thí nghiệm?"
"Hả, chứng minh à?" Nghiên cứu viên ngây người trong chốc lát, "Giáo sư chỉ bảo tôi đến gọi Yến Thừa Cựu mà thôi."
"Xin lỗi, mời anh đưa ra bằng chứng, chứng minh anh là người của phòng thí nghiệm, đồng thời phải có ghi âm hoặc giấy nhắn của giáo sư." Giang Đại Vệ vững vàng bảo vệ Yến Thừa Cựu, ánh mắt nhìn nghiên cứu viên ngập tràn nghi ngờ.
"Thứ cậu nói tôi đều không có." Nghiên cứu viên buồn rầu gãi đầu, "Thôi thì cậu theo tôi đến phòng thí nghiệm đi là biết ngay, đây là chứng minh xuất nhập của tôi."
Mấy quân nhân tiến lên kiểm tra một lần, gật gật đầu nói, "Không sai."
"Các anh căn bản không biết." Giang Đại Vệ tức giận hô, "Tên đó muốn giết chúng tôi là vì phòng thí nghiệm. Vì phòng thí nghiệm chỉ cần người hạng nhất, cho nên hạng tư hạng năm đều đã chết, hạng ba mất tích, tôi và Thừa Cựu đều bị ám sát. Hiện tại bỗng dưng nhảy ra người của phòng thí nghiệm, vẫn phải cẩn thận phòng bị!"
"Vậy cậu muốn thế nào?" Nghiên cứu viên hỏi.
"Tôi đi cùng với Thừa Cựu, tuyệt không lạc đàn." Giang Đại Vệ nghiêm túc nói, "Còn những sĩ quan này, cũng phải theo chúng tôi."
Ra đây mới là mục đích của hắn.
Yến Thừa Cựu thở phào nhẹ nhõm, thế mới đúng chứ, Giang Đại Vệ cố ý chạy đến đây, nếu thật sự là muốn xem cậu ra sao, vậy cậu thật đúng là thụ sủng nhược kinh.
"Không được, giáo sư nói chỉ mời một mình Yến Thừa Cựu." Nghiên cứu viên lắc lắc đầu nói.
"Tôi không nhất định phải vào đâu." Giang Đại Vệ thở phào nhẹ nhõm nói, "Chỉ cần đến cửa phòng thí nghiệm, xác định an toàn là tôi đi ngay, chắc chắn sẽ không nhìn nhiều. Vậy, chắc giáo sư sẽ không nói gì đâu."
"Chuyện này..."
"Đừng trễ nải nữa, sắp không kịp rồi."
"Được rồi." Nghiên cứu viên khẽ cắn răng, "Ngược lại lúc đó giáo sư mà không nói gì, các cậu cũng không vào được, đi theo tôi."
"Chúng ta đi thôi, Thừa Cựu." Giang Đại Vệ cười híp mắt nói.
"Được."
Đối mặt với Giang Đại Vệ đổi khách thành chủ, Yến Thừa Cựu quyết định vẫn nên yên lặng xem biến đổi trước.
Cậu không tin Giang Đại Vệ phí nhiều tâm tư đến thế mà không muốn vào phòng thí nghiệm, nhất định còn có hậu chiêu. Bao nhiêu lời cũng bị Giang Đại Vệ giành nói hết rồi, ngược lại nếu cậu từ chối thì hơi khả nghi.
"Cảm ơn cậu Đại Vệ." Yến Thừa Cựu dùng một loại ngữ khí vô cùng buồn nôn nói với Giang Đại Vệ, "Cậu suy nghĩ chu đáo thật."
"Chúng ta là bạn mà." Giang Đại Vệ cười nói, "Chuyện của cậu cũng là chuyện của tớ."
Giang Đại Vệ lúc cười có một loại ma lực đặc biệt, giống như những chuyện không vui đều sẽ biến mất. Ngay cả những quân nhân vừa rồi bị hắn mài đến thiếu kiên nhẫn nhìn hắn nở nụ cười, trong lòng cũng không khỏi sinh ra một ít hảo cảm.
Hắn cũng là vì bạn tốt của hắn mới như vậy, đây cũng không phải lỗi của hắn!
Yến Thừa Cựu đang nhìn Giang Đại Vệ rút tầm mắt lại theo bản năng.
Không được, không thể nhìn, không thể bị chú ý.
"Vậy chúng ta đi thôi." Giang Đại Vệ liếc nhìn những người xung quanh, phát hiện ánh mắt bọn họ nhìn mình đã không còn hoài nghi cùng khúc mắc, nụ cười càng thêm xán lạn.
Nơi này cách phòng thí nghiệm cũng không xa, kể cả đi qua từng cửa từng cửa bên ngoài, cũng chỉ mất năm, sáu phút mà thôi. Mà năm, sáu phút ngắn ngủi này đã đủ để Yến Thừa Cựu quan sát phụ cận phòng thí nghiệm có bao nhiêu vũ khí bí mật, Giang Đại Vệ rốt cuộc đang muốn làm gì?
Mới cảm thán vận khí mình không tồi xong đã bị tát vào mặt.
Một hơi gặp hai nhiệm vụ giả, vượt quá sức chịu đựng của con người rồi.
Cảm giác Giang Đại Vệ đưa tới cho Yến Thừa Cựu hoàn toàn khác La Thành, thậm chí có thể nói hai người này căn bản không cùng một đẳng cấp. Yến Thừa Cựu không chắc mình đánh lại Giang Đại Vệ hay không, cũng không thể tiết lộ thân phận của mình, không thì, chỉ sợ kết quả không được tốt lắm.
Cũng may dường như Giang Đại Vệ không hoài nghi cậu, không thì chắc còn vòng vèo quấy nhiễu nữa.
"Đến rồi." Nghiên cứu viên chỉ vào vài Nhân Ngư gác cửa, "Nếu muốn đi vào, thì phải nói họ báo cáo với giáo sư."
Yến Thừa Cựu lén lút liếc nhìn mấy Nhân Ngư kia, âm thầm thả lỏng toàn thân, miễn cho bị bọn họ nhìn ra cái gì không đúng.
Mỗi một Nhân Ngư đứng ở chỗ này, hầu hết đều không thể nói là kém hơn Nhân Ngư đứng sau dì Nina trước đó. Mới vừa nhìn một cái, là đã biết mình không phải đối thủ của người ta.
Biển rộng bảo tàng vô tận, trong đó cũng có đủ loại sinh vật biển lợi hại. Tính đa dạng của sinh vật biển cũng tạo thành tính đa dạng chủng loại Nhân Ngư, coi như cùng thuộc một nhóm sinh vật, nhưng chủng loại sẽ có chỗ khác, năng lực thể hiện cũng khác.
Yến Thừa Cựu lại nhìn Giang Đại Vệ một chút, phát hiện nụ cười trên mặt hắn đã biến mất, cả người ôn hòa vô hại. Nghĩ đến cho dù là hắn, chắc cũng không có bản lĩnh một hơi đối phó nhiều Nhân Ngư đến thế.
"Ai là Yến Thừa Cựu?" Một người đàn ông đeo trân châu trên tay lướt nhìn Yến Thừa Cựu và Giang Đại Vệ.
"Là tôi." Yến Thừa Cựu đứng dậy.
"Cậu tiến vào, những người khác lui về phía sau." Người đàn ông trân châu nhịn không được nói, "Người nào nên trở về thì trở về đi, đừng tiếp cận nơi này."
"Thừa Cựu, cậu đi đi, không cần lo cho tớ." Giang Đại Vệ miễn cưỡng cười cười, phất tay với Yến Thừa Cựu, "Bọn tớ ra ngoài chờ cậu là được rồi."
"Được." Yến Thừa Cựu không tìm được lý do cự tuyệt.
Đợi đến khi Giang Đại Vệ và mấy quân nhân rời đi, nghiên cứu viên mới thở phào nhẹ nhõm, "Vẫn là anh Nam lợi hại, nói một câu là họ đi ngay."
Nam Tĩnh tùy ý đẩy cửa ra, "Là do cậu quá mềm yếu. Giáo sư chờ các cậu rất lâu rồi, mau vào đi."
"Được được." Nghiên cứu viên lập tức cho Yến Thừa Cựu một ánh mắt ra hiệu, mang theo Yến Thừa Cựu cùng vào trong.
Nam Tĩnh một lần nữa kéo cửa lại, dựa vào bên tường nhắm mắt dưỡng thần.
Yến Thừa Cựu nhìn cánh cửa đá khổng lồ, lại nhớ tới bộ dáng như đi cử tạ vừa rồi của Nam Tĩnh, âm thầm thở dài trong lòng. Cho dù bây giờ cậu thăng cấp, thì muốn mở cánh cửa này cũng phải tốn rất nhiều sức lực, nào có thể thoải mái đẩy cửa như Nam Tĩnh?
Không biết người đàn ông đó thuộc chủng loại Nhân Ngư nào, mà có thể nắm giữ sức mạnh khổng lồ này?
Bài trí phòng thí nghiệm cũng không ngoài dự đoán của Yến Thừa Cựu.
Nơi này trừ bỏ lớn hơn một chút, khoan thêm vài chỗ, giống y như đúc với phòng thí nghiệm chính quy bình thường, căn bản không có chỗ nào đáng giá để chú ý.
Trong phòng thí nghiệm, có một người đang khom lưng điều chế thứ gì đó.
Nghiên cứu viên cùng Yến Thừa Cựu cũng không dám nói gì, đợi đến khi người này đứng lên mới mở miệng nói chuyện.
"Giáo sư, tôi mang Yến Thừa Cựu đến rồi đây." Nghiên cứu viên lấy hết dũng khí nói.
Giáo sư quay đầu lại, càng nhìn càng thấy đây là một bác trai vô cùng ôn hòa, nhìn qua ôn văn nhĩ nhã, rất phù hợp với suy nghĩ trong lòng mọi người, dáng dấp của một giáo sư đại học.
"Khổ cho cậu rồi, đi làm thí nghiệm tiếp đi. Tôi dẫn bạn học này đi một vòng." Giáo sư nhẹ giọng cười nói.
"Dạ." Nghiên cứu viên gật gật đầu, bé ngoan đến một bên khác của bàn thí nghiệm.
"Tôi cũng tốt nghiệp từ đại học Lam Thiên, người đầu tiên nhập học, người đầu tiên tốt nghiệp." Giáo sư nhìn Yến Thừa Cựu cười nói, "Thế nên, cậu gọi tôi một tiếng học trưởng cũng không quá đáng."
"Học trưởng." Bé ngoan Yến Thừa Cựu hô một tiếng.
"Ha ha, tôi đùa thôi." Giáo sư cười nói, "Tuổi tôi làm cha cậu còn thừa sức, sẽ không chiếm lợi của cậu."
"Giáo sư cứ đùa."
"Chắc cậu đang thắc mắc tại sao tôi lại gọi cậu đến phải không?" Giáo sư cũng không để ý đến biểu hiện eo hẹp của Yến Thừa Cựu, trái lại chủ động tìm đề tài.
"Vì tôi thi được hạng nhất?" Yến Thừa Cựu dò hỏi.
"Dĩ nhiên không phải." Giáo sư cười ha ha, "Thi cử cũng dựa vào vận may, chỉ đơn thuần đạt hạng nhất cũng chả tính là gì. Người tôi muốn tìm chỉ có cậu mà thôi, hạng nhất, cũng chỉ là vật ngoài thân."
"Kính xin giáo sư nói tỉ mỉ." Yến Thừa Cựu hiếu kỳ nói.
"Hiệu trưởng lâm thời phải tăng độ khó cho bài thi, nên phòng thí nghiệm cũng hỗ trợ sửa đổi một chút. Trong đó có học trò của tôi, người cũng coi như thông minh, chỉ là làm thí nghiệm hơi cực khổ, có chút không rõ ràng, nên đem một vấn đề mình chưa làm rõ vào bài thi. Mà người làm được đề bài này, cũng chỉ có một mình cậu." Giáo sư chăm chú nhìn Yến Thừa Cựu, "Cho nên, dù cậu có là hạng ba hạng tư gì, tôi cũng sẽ gọi cậu tới."
Yến Thừa Cựu mặt mang ý cười, liền vội vàng nói "Nào có nào có", nhưng trong lòng thì âm thầm khổ não. Thời gian cậu đến thế giới này có hạn, biết được một ít thông tin sinh hoạt bình thường đã không tệ rồi, nào có thể quản câu hỏi trên đề thi có phù hợp với trình độ phát triển khoa học kĩ thuật hiện tại khônh?
"Thật ra đề bài cũng không khó lắm, chỉ là liên quan đến một ít đồ vật trên mặt đất, nên khó có thể trả lời thôi." Giáo sư thở dài một hơi, "Lúc trước vì do chuyển đến đây mà chết rất nhiều người, rất nhiều thứ trên mặt đất, chúng ta cũng triệt để quên mất."
Thành lập văn minh một lần nữa, triệt để vứt bỏ lục địa, có thể sao?
"Nghe nói gần đây cậu bị ám sát?" Giáo sư ân cần hỏi han.
"Vâng." Yến Thừa Cựu thành thật trả lời, "Cũng đều là vì tin tức phòng thí nghiệm có thể kéo dài tuổi thọ của Nhân Ngư."
"Tin tức đã lan rộng thế rồi sao?" Giáo sư nhận được đáp án cũng không ngoài ý muốn, "Kỳ thực kỹ thuật này còn chưa thành thục, rất nhiều nan đề chúng ta còn chưa giải được, chỉ là Nhân Ngư không thể sống tiếp tự nguyện tới làm phẫu thuật kéo dài tuổi thọ mà thôi, thế nhưng..."
"Nhưng cái gì?" Yến Thừa Cựu hiếu kỳ hỏi.
"Không hoàn mỹ." Giáo sư lắc đầu một cái, "Lần này tôi gọi cậu tới, cũng muốn mượn miệng cậu để nói cho những người khác, tạm thời tôi không thể phát triển kỹ thuật này."
Hiếu kỳ trong lòng Yến Thừa Cựu càng lớn, cùng giáo sư mở cửa thông đạo dưới lòng đất, một đường đi xuống.
Kho hàng dưới đây còn muốn lớn hơn trên mặt đất, nơi này xếp đủ loại đèn, nhìn qua khá là hoa lệ.
Mà tại kho hàng này, chứa hơn trăm bình thủy tinh, trong bình, có đủ loại sinh vật biển, thoạt nhìn giống như là tiến vào thủy cung.
"Bọn họ sống sót thành công, cũng ôm lý trí của nhân loại. Nhưng phẫu thuật xong, bọn họ không thể biến về hình người." Giáo sư đặt tay lên mặt kính, "Nhân Ngư có thể có được tuổi thọ dài lâu như con người, đổi lại là không bao giờ biến về hình người được nữa."
Truyện khác cùng thể loại
40 chương
63 chương
49 chương
74 chương
19 chương