Tận Thế Đàn Thú
Chương 13
Corey lấy làm kinh hãi, không ngờ rằng thiếu tướng Randy của sư đoàn không quân hành động nhanh như vậy, xem ra bọn họ thật sự không cam lòng để binh đoàn bọc thép 8 độc chiếm Lâm Gia.
" Sư đoàn không quân phái người nào đến đây?"
Cain bĩu môi, trong mắt tràn đầy khinh bỉ: "Còn có thể là ai? Ngoài hai cái tên trứng thối Mike và Riva chứ! Nghe nói hôm qua thiếu tướng Randy biết được binh đoàn bọc thép 8 gia nhập quân đoàn đặc chủng của khu D9, thì lập tức đi gửi bản phát biểu đề xuất với thiếu tướng Rick. Trong bản phát biểu đó nói sư đoàn không quân 27 nhiều lần hiệp trợ binh đoàn bọc thép 8 tác chiến đánh bại đám zombie, nhưng lần nào phụ nữ được cứu về cơ hồ đều bị binh đoàn bọc thép chúng ta chiếm lấy, bọn họ không có được ngợi khen và phần thưởng công bằng, nên rất không phục. Yêu cầu bắt đầu từ bây giờ sẽ cùng binh đoàn bọc thép chúng ta phân chia công bằng phụ nữ được cứu về. Và tướng quân Rick cũng đã phê chuẩn thỉnh cầu của bọn họ!"
Corey vừa nghe là Mike và Riva, bất giác khẽ xiết lòng bàn tay của mình, tuy rằng bình thường anh và hai người này quan hệ không tốt chút nào, nhưng không thể không thừa nhận, năng lực tác chiến của hai người họ tương đối xuất sắc, nhất là Mike, trên đường hộ tống bọn họ sẽ rất có rất nhiều cơ hội lập công lớn, sau đó được tướng quân Rick khen ngợi và chiếm được sự ưu ái của Lâm Gia.
Tất cả phụ nữ của thời đại này cơ hồ đều thích đàn ông cường đại, hơn nữa Mike là loại người trầm ổn giảo hoạt, rất biết cách mang đến niềm vui cho phụ nữ. Năm năm trước, lúc Corey chỉ mới hai mươi mốt tuổi vẫn còn là cấp trung úy, anh được lệnh phải bảo vệ một cô gái tên Ruili đến khu A7, đó là lần đầu tiên anh động tâm với một cô gái, vậy mà đến khi cô gái cũng rất có hảo cảm đối với anh, tỏ vẻ nguyện ý cùng anh tiếp xúc. Ai ngờ không đến mấy ngày, đã bị Mike hoành đao đoạt ái, cuối cùng cô gái đó chủ động cùng Mike tiến hành chiều sâu kết hợp, sau còn cười nhạo anh không hiểu phong tình, không có phụ nữ nào thích đàn ông cứng nhắc như anh.
Corey biết Mike kỳ thật cũng không có thích gì cô gái đó, tất cả chỉ vì làm cho anh khó xử mới đoạt cô gái đó đi, còn xúi cô ấy nhục nhã anh.
Cái gai này vẫn luôn ghim sâu vào lòng Corey, không có cách gì nhổ ra, cho dù hai người sau này vẫn vì việc công mà hợp tác rất nhiều lần, nhưng cuối cùng cũng không có cách gì để giải tỏa khúc mắc giữa hai người.
Mà lúc này đây, Corey lại thật sự có cảm tình với Lâm Gia. Anh xác định Lâm Gia chính là người con gái mà anh vẫn luôn tìm kiếm, anh làm sao có thể dễ dàng vì quy định pháp luật mà buông tha chứ, dù cho bên cạnh Lâm Gia có những người đàn ông khác, anh cũng nhất quyết không thể chịu đựng được trong số đó có Mike.
Corey còn muốn hỏi Cain vài câu, thì Clermont đã phái người mời anh đến văn phòng tướng quân, anh chỉ đành phải dặn dò Cain và Healy vài câu, sau đó mới đi theo vệ binh ra ngoài.
Cain xem xem xét xét phòng ngủ, rồi mới vỗ bả vai Healy một cái: "Các cậu canh giữ bên ngoài cho tốt! Tôi đi xem Lâm Gia." Nói xong liền nhấc chân hướng phòng ngủ mà đi.
Healy vội vàng chặn trước mặt anh, một bộ đứng đắn nói: " Thiếu tá Cain, cậu không thể đi vào một mình. Quý cô Lâm Gia không có chỉ định cậu hầu hạ bên cạnh cô ấy."
Đám người An Đức cũng bất mãn trừng Cain, cái tên gia hỏa cả người quấn đầy băng này dựa vào cái gì muốn một mình thân cận Lâm Gia?!
Cain nhếch đuôi lông mày, nhìn lướt qua chúng nam, nói với Healy: "Tôi hỏi cậu, trong số những người cận thân hộ vệ của Lâm Gia thì quân hàm của ai cao nhất?"
Healy còn thật sự nói: "Đương nhiên là thượng tá Corey."
Cain hai tay giao nhau ôm ở trước ngực, khóe miệng gợi lên: "Hiện tại Corey không ở đây, quân hàm ai cao nhất?"
Healy chần chờ một chút, không tình nguyện nói: "Là thiếu tá ngài..."
"Vậy không phải xong rồi sao." Cain nhún vai, hất cằm liếc Healy: "Corey là cận thân hộ vệ được Lâm Gia chỉ định hầu hạ bên người, hiện giờ cậu ấy có việc tạm thời rời khỏi, đương nhiên tôi giúp cậu ấy chiếu cố Lâm Gia."
Healy không phục, kiên quyết đứng ở cửa không chịu tránh ra: "Ai sẽ tạm thời thay thượng tá Corey chiếu cố quý cô Lâm Gia còn chưa biết, phải do quý cô Lâm Gia quyết định, chứ không phải xét quân hàm ai cao hơn."
Healy vừa nói xong, đám người An Đức cũng xông tới, khua môi múa mép mà đệm vào: "Đúng vậy, đúng vậy. Không thể bởi vì quân hàm của cậu cao hơn so với chúng tôi, mà liền không nhìn chuẩn tắc hộ vệ và ý nguyện của quý cô Lâm Gia, ai sẽ tạm thay thượng tá chiếu cố cô ấy phải do quý cô Lâm Gia tự mình quyết định."
Đôi mắt Cain trừng trừng nhìn họ, thẳng lưng, lạnh lùng nói: " Tuy rằng tôi không phải sĩ quan của khu D9, nhưng hôm qua tôi đã được thượng tướng Rick bổ nhiệm làm cận thân hộ vệ cho Lâm Gia, là cận thân hộ vệ chính quy, không giống các cậu chỉ là cận thân hộ vệ mà khu D9 tạm thời an bài. Còn nữa, quân hàm của tôi là thiếu tá, các cậu đều chỉ là trung úy. Nếu cùng là cận thân hộ vệ của Lâm Gia, thì vị trí của tôi cao hơn các cậu! Vả lại, làm sao mà tôi không biết chuẩn tắc hộ vệ? Còn phải đợi các cậu dạy sao?! Bây giờ tôi muốn đi hỏi ý kiến của Lâm Gia. Các cậu cứ ầm ầm như vậy mà nghi ngờ cấp trên, trong mắt còn có quân kỷ sao?"
Đám người Healy bị Cain trực tiếp giáo huấn như vậy, đều chột dạ mặt đỏ lên. Trong quân đội, cấp dưới luôn tuyệt đối phục tùng cấp trên, cho dù cấp trên không phải là người lãnh đạo trực tiếp của bọn họ, thì cũng tuyệt đối không thể ở trước mặt mà chống đối hay nghi ngờ.
Vì thế, tất cả chỉ đành phải thối lui sang hai bên, đồng thanh cất cao giọng nói: "Thành thật xin lỗi, trưởng quan!"
Cain nghiêm mặt, nghiêm túc nói: "Bất cứ lúc nào cũng đừng quên các cậu là quân nhân, đừng bao giờ làm mất mặt quân nhân!" Đây là rập khuôn câu nói mà trước đây Corey thường giáo huấn anh, hiện tại lại bị anh lấy ra mà giáo huấn ngược lại đám sĩ quan trẻ tuổi này, trong lòng thật dễ chịu, nhưng trên mặt thì một chút cũng không biểu hiện ra.
Healy gãi gãi đầu, ôm một tia hy vọng cuối cùng khẩn cầu nói: "Tôi cùng ngài đi vào hỏi quý cô Lâm Gia được không?"
Cain khoát tay: "Tôi đi hỏi là được rồi, xong rồi sẽ nói kết quả lựa chọn của Lâm Gia cho các cậu."
Healy không biết làm sao gật gật đầu, quan lớn vô luận nói cái gì cũng đều là chân lý.
Lâm Gia bị âm thanh ầm ầm ngoài cửa đánh thức hoàn toàn, đứng dậy muốn mặc quần áo, lại phát hiện quần áo của mình đã sớm bị cắt thành từng mảnh vụn. Corey vội vàng đi nên cũng không có đưa đến quần áo mới cho cô.
Bởi vì tối hôm qua Corey chườm nóng cho cô, mà ngay cả áo ngủ vẫn như cũ nằm trong tủ quần áo không có mặc, chỉ đắp một cái chăn mỏng ở trên người.
Đầu gối và trên lưng bị thương làm cho cô không có cách nào đi lại, nghe đám đàn ông bên ngoài tranh cãi ầm ĩ hình như đang tranh nhau hầu hạ cô, Lâm Gia gấp đến độ ót ứa ra mồ hôi, cô cũng không muốn bị một đám đàn ông xa lạ vây xem thân thể!
Đang lúc Lâm Gia luống cuống, thì cửa mở ra, cô vội vàng lấy chăn che kín toàn thân, mới đỏ mặt nhìn về phía người tới. Nhìn thấy chỉ có một mình Cain bước vào, không khỏi sửng sốt: " Thiếu tá Cain? Bọn họ..."
Cain quay đầu ra ngoài cửa liếc mắt một cái, gót chân vừa nhấc khẽ đá cửa khép lại, không lưu tình chút nào ngăn cách ánh mắt ghen tị và nóng vội của đám người Healy ở bên ngoài, sau đó mới nhảy lại chỗ Lâm Gia cười nói: "Yên tâm, tôi sẽ không để bọn họ tiến vào."
Lâm Gia thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Thật tốt quá... Đúng rồi, thiếu tá Cain, thương thế của anh sao rồi? Tại sao không đi nghỉ ngơi?"
Cain chẳng hề để ý nhếch miệng cười nói: "Chỉ là chút vết thương ngoài da, điều trị một ngày, đã sớm không sao nữa rồi."
Lâm Gia hoài nghi cau đôi mày thanh tú, nhìn chỗ ngực vạt áo quân phục rộng mở lộ ra băng vải: "Làm sao lại có khả năng tốt lên nhanh như vậy, anh cũng không phải siêu nhân."
Cain chớp chớp đôi mắt, vuốt cằm nghĩ nghĩ: "Siêu nhân? Nga... Cô là nói siêu nhân trong chuyện cổ đại thần thoại xưa sao? Ân, năng lực phục hồi của tôi cũng giống siêu nhân gì đó! Nếu cô không tin, thì để tôi cho cô xem vết thương của tôi." Nói xong anh liền đi đến ngồi bên giường, nhanh chóng cởi áo khoác ra, lộ ra thân thể to lớn.
Cain chỉ vào băng vải trên ngực và bụng, cười tủm tỉm nói với Lâm Gia: "Đây, cô xem xem, vết thương của tôi đã sớm kết vảy. Ngủ một ngày, thể lực cũng khôi phục, tùy thời đều có thể xuất phát đi thủ đô."
Lâm Gia là một bác sĩ, dù sao Cain cũng cứu Ngân Hổ, cô quả thật có chút lo lắng cho thương thế của Cain, nghe anh nói như vậy cũng không nghĩ nhiều, theo thói quen mà để mặt sát vào kiểm tra vết thương trên ngực anh. Tuy rằng là bác sĩ thú y chỉ thường xem vết thương hay bệnh cho động vật, nhưng ít nhiều vẫn có thể nhìn ra được mức độ thương tổn của con người.
Cain cúi đầu căng nhìn chằm chằm khuôn mặt gần trong gang tấc của Lâm Gia, ánh đèn xanh nhạt chiếu vào trên mặt cô, tỏa ra một tầng ánh sáng nhu hòa, da thịt của cô như thêm vào mấy phần oánh nhuận trong sáng, lông mi dài mà cong vút theo đôi mắt di động nhẹ nhàng rung rẩy, tóc dài đen nhánh bóng mượt ôn nhu rũ bên má cô, môi anh đào hồng nhạt nhẹ cong cong, trong nghiêm túc còn lộ ra mấy phần đáng yêu.
Ngửi được trên thân cô truyền đến hương hoa hồng nhàn nhạt, cảm nhận được hơi thở ấm áp của cô phả ra trên ngực, Cain chỉ cảm thấy tim giống như bị ngàn vạn sợi lông chim nhỏ nhẹ nhàng quét qua quét lại, mềm mềm xốp xốp còn có chút nhột nhột, thật là khó nhịn cực kì!
Hầu kết Cain lăn lộn vài cái, nuốt nuốt nước miếng, tầm mắt bất giác di chuyển lên trên, ánh sáng trong mắt bỗng nhiên tắt ngắm.
Thì ra Lâm Gia bởi vì nghiêng người mà chăn mỏng trên lưng lặng yên chảy xuống một góc, lộ ra một mảnh nhỏ da thịt nõn nà màu mật ong ở phía sau lưng.
Chả trách cô phải dùng chăn đắp lên người, thì ra ở bên trong cô không có mặc quần áo!
Cain ý thức được điều này, chỉ cảm thấy trong cơ thể trào ra một luồng nhiệt nóng, dưới thân lập tức truyền đến cảm giác sưng lên, cả người khô nóng không chịu nổi, hô hấp cũng bắt đầu trở nên dồn dập.
Sau khi Lâm Gia xác định vết thương của Cain thật sự không có việc gì, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, thầm nghĩ năng lực phục hồi của người đàn ông này thật đúng là bưu hãn, chỉ mới ngắn ngủn có một ngày, lại có thể hoạt động tự nhiên, nếu đổi lại là cô thì ít nhất phải nằm trên giường ba ngày năm bữa mới có thể đi lại.
Cô ngẩng đầu nhìn Cain, lại bị đôi mắt phiếm hồng của anh làm hoảng sợ: " Thiếu tá Cain, anh làm sao rồi?"
Lâm Gia thẳng đứng dậy, không thể ngờ chăn mỏng cũng từ đằng sau vai chảy xuống, toàn bộ phần lưng đều lõa lồ, may mắn cô nhanh tay, vội vàng bắt được chăn mỏng, một lần nữa gói thân thể lại kỹ lưỡng, bằng không cô sẽ thật sự được xem là thoát y trước mặt Cain.
Mặt Cain biến sắc, anh đã phát hiện vết bầm xanh tím trên lưng Lâm Gia, tình dục cuồn cuộn trong mắt nhanh chóng tiêu tán.
"Để tôi xem thương thế của cô một chút!" Dưới tình thế cấp bách Cain cầm cánh tay Lâm Gia, không nghe cô kháng nghị, cường thế đem cô xoay người, kéo ra chăn mỏng đang bao lấy thân thể cô.
Lúc Cain nhìn thấy máu bị ứ đọng thành từng mảng lớn xanh tím đáng sợ ở giữa lưng Lâm Gia, không khỏi hít một ngụm khí lạnh, ngay cả thanh âm cũng mang theo một chút run rẩy: "Làm sao lại bị thương thành như vậy? Rất đau sao?"
Ánh mắt đảo qua, lại thấy vết cào bên trái thắt lưng của Lâm Gia, đau lòng lại thêm đau lòng.
Cain buông lỏng tay ra cúi người xuống, đang chuẩn bị cẩn thận kiểm tra toàn thân Lâm Gia một chút, thì Lâm Gia đã nhanh tay nhặt lên chăn mỏng khoác lên người.
Cô xoay người đỏ mặt trừng mắt nhìn Cain, tức giận nói: " Thiếu tá Cain, đừng quên quy định của cận thân hộ vệ, chưa được tôi thực sự cho phép, anh không được có hành động mạo phạm tôi. Hy vọng anh hãy bớt phóng túng bản thân làm những hành vi vượt quy củ này một chút!"
Cain sửng sốt, nhìn Lâm Gia e thẹn phiền muộn trừng mình, trong mắt hiện lên một tia bối rối, anh cũng không muốn Lâm Gia lại lần nữa chán ghét mình, nếu Lâm Gia nhận định anh là sắc lang, nhất định sẽ không đồng ý cho anh cơ hội thân cận, vậy thì nguy rồi!
Cain vội vàng ngồi ngay ngắn lại, ảo não nắm nắm tóc, rũ đầu thấp giọng nói: "Thực sự xin lỗi, là tôi thất lễ... Tôi nhìn thấy cô bị thương, đầu óc liền rối loạn, hoàn toàn không nhớ rõ mấy cái quy tắc gì đó... Tóm lại, là tôi đã mạo phạm! Thành thật xin lỗi!"
Lâm Gia vốn đang có chút buồn bực cử chỉ thô lỗ lại lỗ mãng của Cain, nhưng nghe anh nói như vậy, lại nhìn băng vải trước ngực anh, cơn tức liền tiêu đi hơn phân nửa. Nói đến thật ra Cain cũng không làm hành động quá giới hạn gì với cô, anh còn liều chết cứu Ngân Hổ, hẳn là thật lòng lo lắng cho cô nên mới làm như vậy.
"Quên đi, anh cũng là lo lắng cho tôi..." Lâm Gia thở dài.
Cain thấy tức giận trên mặt Lâm Gia thoáng cái đã chậm rãi tiêu tan, tâm tình khẩn trương mới thả lỏng một chút. Đôi mắt khẽ chuyển động, anh lấy lòng cười nói: "Tôi lập tức tìm quần áo mới đến cho cô. Cô muốn dùng bữa sáng trong phòng không?"
Lâm Gia gật gật đầu: "Muốn..."
Mắt Cain sáng lên, lập tức chạy đi ra nói với chúng nam đang đứng ở cửa chờ đợi: " Quần áo Lâm Gia đã rách hết không thể mặc được nữa, các cậu lập tức đi tìm một bộ quần áo mới đến. Còn nữa, bữa sáng của cô ấy sẽ dùng ở trong phòng, các cậu cứ bưng bữa sáng tới cho tôi là được."
Healy hỏi: "Quý cô Lâm Gia chỉ định ai tạm thay thượng tá Corey?"
Cain nhướng mày, cố ý nói vòng vo: "Tôi đã nói rõ ràng như vậy, cậu còn muốn hỏi lại?"
Healy ngẩn người, ỉu xỉu làm quân lễ: "Rõ!"
Cain dùng sức mím môi, kiềm chế khóe miệng đang muốn cong lên, trong lòng thì đang không ngừng thủ thế chữ V thắng lợi, thầm nghĩ đám “thanh niên sức trâu” này thật sự rất dễ lừa.
Quần áo rất nhanh được đưa đến, vì lo lắng thương tích trên người Lâm Gia, nên lần này Tân Hiểu chuẩn bị cho cô một bộ quần áo rộng thùng thình bằng sợi bông mềm mại.
Lâm Gia vừa mặc quần áo xong, đã bị Cain ôm ngang lên, cười cười với Lâm Gia: "Tôi ôm cô đi đánh răng rửa mặt."
Lâm Gia cũng không cậy mạnh, để Cain ôm mình đến toilet. Dù sao Corey cũng không ở đây, mình lại không có cách nào đi lại, thế nào cũng sẽ có sĩ quan thay anh ấy chiếu cố bên người mình, là ai thì cũng đều như nhau cả thôi.
Cain đặt Lâm Gia tới trên ghế trong phòng toilet, giúp cô mở nước nóng rửa mặt, lại lấy kem đánh răng nặn ra bàn chải rồi đưa tới tay Lâm Gia, dặn vài câu xong mới chịu đi ra ngoài, cũng không quên đóng cửa lại.
Lâm Gia xoay xoay bàn chải đánh răng, liếc nhìn bóng dáng phía sau kính thuỷ tinh mờ, khẽ cười cười.
Người ta thường nói không nên trông mặt mà bắt hình dong, Cain xem ra cũng không háo sắc đáng khinh như cô nghĩ.
" Thượng tá Corey, tôi nhận được chỉ lệnh của thượng tướng Rick, kể từ ngày hôm nay, thượng tá Mike và thiếu tá Riva của sư đoàn không quân 27 sẽ gia nhập quân đoàn đặc chủng. Các cậu hẳn là rất quen thuộc sẽ không cần tôi giới thiệu." Clermont chỉ chỉ Mike và Riva đứng ở một bên, nói với Corey.
Mike cười nói với Corey: " Thượng tá Corey, hai ngày trước chúng tôi vừa mới thắng được một vụ hợp tác, tin tưởng nhiệm vụ lần này cũng sẽ thuận lợi hoàn thành."
Lông mày Corey nhíu lại: "Hộ tống tổ đặc phái đến thủ đô đều là bộ binh, hai người các cậu là không quân, làm sao được phê chuẩn gia nhập?"
Phán quan tổ đặc phái muốn đem Devic và Ngân Hổ đang trong thời kì dị biến đến thủ đô, vì muốn thường xuyên theo dõi tình trạng thân thể của bọn họ, nên trong quân đội không thể thiếu thiết bị điều trị đặc biệt, xe quân dụng cỡ lớn và nhân viên y tế.
Liên Bang hợp chủng quốc ngoại trừ thủ đô ra, thì những châu khác của Federal State đều không có khà năng đảm đương nổi loại yêu cầu máy bay vận chuyển cỡ lớn này, chỉ có thể dựa vào bộ binh để hộ tống tổ đặc phái đến thủ đô.
Hơn nữa qua khỏi phạm vi quản hạt của khu D9, chính là đến sa mạc chết chóc và thành tử vong do zombie chiếm cứ. Từ khu D9 xuất phát đến một châu khác của Federal State, lấy tốc độ của bộ binh mà nói, nhanh nhất cũng phải hơn một tháng. Lộ trình rất xa xôi, không quân không có khả năng tùy thời trợ giúp quân đoàn đặc chủng.
Mike khẽ đẩy vành nón, nhẹ cười một tiếng: " Thượng tá Corey, lần này tôi và Riva- đội viên của không quân 27 gia nhập vào quân đoàn đặc chủng, sẽ không giống như trước kia điều khiển máy bay giúp bộ binh giải vây."
Corey nhướng mày kiếm lên: "Nếu hai vị lần này không thể điều khiển máy bay chiến đấu tham chiến, tôi hy vọng thượng tá Mike và thiếu tá Riva không cần làm chậm trễ bộ binh."
Sắc mặt Mike lập tức cứng đờ, thu lại tươi cười, lạnh lùng nhìn chăm chú vào Corey, trầm giọng nói: "Thượng tá yên tâm, trên chiến trường chúng tôi nhất định sẽ không giận nếu các anh em bộ binh không quan tâm hộ trợ khi gặp nguy hiểm, lại càng không có chuyện độc chiếm quân công."
Clermont nhìn không khí giữa hai người càng ngày càng không thích hợp, tay vung lên đánh gãy đối thoại giương cung bạt kiếm của bọn họ, đưa cho mỗi người một tờ giấy: "Đây là danh sách nhân viên quân đoàn đặc chủng, chúng ta sẽ mở hội nghị nghiên cứu lộ tuyến và phương án chiến đấu. Sau đó, theo tôi đến quân doanh gặp những người đó một chút."
Truyện khác cùng thể loại
44 chương
227 chương
24 chương
4 chương
27 chương
119 chương
72 chương
21 chương
87 chương